Gửi bài:

Chương 173 - Người câu cá nhàn nhã

Sở Ngọc không lấy tín vật của Dung Chỉ ra, mà bịa chuyện.

Nàng nói, Dung Chỉ đang bị bọn cướp bắt giữ, nên nhờ nàng đi tìm Thương Hải, hi vọng hắn ra tay cứu giúp.

Lời nói nửa thật nửa giả, Dung Chỉ gặp nguy khốn là thật, nhưng nhờ nàng đi cầu cứu là giả.

Trên đường tới đây, Sở Ngọc đã soạn ra chuyện bịa này, chỉ có điều vì chưa biết Thương Hải là người thế nào nên chưa dám quyết định. Nhưng Dung Chỉ đã có ý giao tín vật quan trọng cho hắn, chắc hắn phải là người thuộc phe Dung Chỉ. Nếu lấy danh nghĩa của Dung Chỉ nhờ giúp đỡ thì chắc là người kia không từ chối.

Võ công của Việt Tiệp Phi xem ra đã có thể gọi là cao cường. Hạc Tuyệt tuy cao hơn hắn một bậc, nhưng chưa đến nỗi quá bất thường. Hôm nay trên đường về, Sở Ngọc làm bộ vô tình hỏi Việt Tiệp Phi, võ nghệ của nam tử mặc áo tang kia cao đến mức nào, thì trong nháy mắt, Việt Tiệp Phi biến sắc.

Rất lâu sau, Việt Tiệp Phi mới chậm rãi nói: hắn hoàn toàn không đánh giá được vị Thương Hải đó. Nhưng theo như hắn biết, trên đời này chưa có ai vượt qua được.

Một người như vậy, nếu đồng ý ra tay tương trợ, thì chắc chắn là giúp ích được nhiều cho Dung Chỉ.

Lúc đoán nam tử mặc áo tang là Thương Hải, Sở Ngọc đồng thời nảy ra ý lừa hắn. Trên đường, nàng đã tâm niệm những lời này rất nhiều lần. Khi thật sự nói ra, giọng điệu nàng bình tĩnh rõ ràng, tim đập, hô hấp cũng ổn định. Ngay cả chính nàng dường như cũng tin đó là sự thật.

Nhưng Thương Hải nghe xong, trầm mặc nửa buổi, rồi lại chậm rãi, lười nhác mà bình thản phun một chữ: "Giả!"

Đúng là gặp quỷ!

Sao cả hai lần nàng nói dối đều bị hắn phát hiện?

Đang muốn phẫn nộ thừa nhận, Sở Ngọc bỗng nghĩ, có lẽ Thương Hải cố tình thử nàng. Giọng điệu của nàng nháy mắt chuyển sang nghiêm trang bảo vệ chính nghĩa, tiếp tục bịa đặt không chớp mắt: "Nếu không phải muốn nhờ ngươi cứu Dung Chỉ, sao ta phải khổ sở vất vả tìm tới đây? Các hạ đừng có tự cao, luôn cho là mình đúng!"

Thương Hải ngồi im phăng phắc, giống như một bức tượng đúc trên tảng đá. Chỉ có lời nói phát ra chứng minh hắn là một cơ thể sống: "Nửa thật nửa giả, cô xin ta cứu Dung Chỉ là thật, Dung Chỉ nhờ cô tới là giả!"

Kỹ xảo lừa gạt của nàng không kém thế chứ?

Sở Ngọc buồn bực, nhưng vẫn quyết định vùng vẫy giãy chết một lúc: "Nếu không phải Dung Chỉ nhờ vả, sao ta biết cách tìm ngươi thông qua Vu Văn?"

Thương Hải cười ha ha: "Tiểu cô nương, không chịu phục sao? Để ta nói cho cô nghe!"

"Dung Chỉ dặn cô đến tìm ta, nhưng không phải là để cứu hắn. Nhưng vì tư tâm của mình, cô tự ý sửa đổi, tìm cách bảo ta đi cứu hắn." Giọng Thương Hải mang theo ý cười vui vẻ: "Cô nói xem có phải không?"

Tiếng hắn nói vốn không già nua, khi cười lên càng có vẻ vừa trẻ trung, vừa mạnh mẽ. Tiếng cười dài gây náo động rừng trúc, chim chóc sợ hãi bay tán loạn trong không trung. Dưới nước, cá hoảng hốt bơi loạn xạ, thổi đầy bọt khí lên mặt nước.

Chỉ vài câu ít ỏi, hắn đã chỉ rõ trước sau nhân quả, không sai một li nào. Sở Ngọc quả thực hoài nghi, phải chăng hắn có khả năng nhìn thấu suy nghĩ của người khác?

Trước khi gặp Thương Hải với võ nghệ kinh người, Sở Ngọc đã phạm phải chủ nghĩa kinh nghiệm sai lầm. Chứng kiến A Man, Hoa Thác, Việt Tiệp Phi, thậm chí sát thủ tàn ác như Hạc Tuyệt đều có tâm tư đơn thuần, khiến cho nàng khẳng định, những người võ công cao cường thì đầu óc lại kém cỏi. Nhưng quan niệm đó đã bị trường hợp Thương Hải phản bác hoàn toàn.

Đầu tiên, hai câu nói "mồi nhử" của nàng bị hắn dễ dàng nhìn thấu, tiếp theo, nói dối bao nhiêu bị vạch mặt bấy nhiêu. Câu thành ngữ "đầu óc ngu si tứ chi phát triển" hoàn toàn không áp dụng với Thương Hải. Hắn vừa có võ nghệ siêu phàm, lại có tư duy nhanh nhạy sắc bén.

Biến thái!

Thầm ai oán, Sở Ngọc thở dài, bất đắc dĩ thừa nhận: "Ngươi nói không sai. Xin ngươi đi cứu hắn là ý của ta...Thật xin lỗi!"

Nói dối bị vạch trần, về lý thì phải từ bỏ, nhưng Sở Ngọc không cam lòng. Đã bị vạch mặt, thì nàng cầu xin thẳng thắn đi! Nhưng vừa định mở miệng thì nàng lại nghe thấy tiếng Thương Hải: "Cô có biết, vì sao ta chắc chắn cô nói dối không?"

Sở Ngọc ngẩn ra, lập tức gật đầu: "Xin rửa tai lắng nghe!" Được rồi, đã lừa gạt thất bại thì phải nghe dạy dỗ một chút, sau này nỗ lực cố gắng, không kiêu ngạo nữa!

"Hắn không phải là người tốt. Điều này, cô biết chứ?" Thương Hải không trực tiếp chỉ ra sơ hở của nàng, mà lại hỏi một vấn đề không liên quan.

Lòng chùng xuống, Sở Ngọc chậm rãi gật đầu, nói khẽ: "Hắn tàn nhẫn với người khác, và tàn nhẫn với chính mình!"

Lời nàng còn chưa dứt, Thương Hải bỗng cởi áo ngoài. Sở Ngọc kinh ngạc nhìn chằm chằm. Đến lúc này, nàng mới được thấy dung mạo của hắn.

Thương Hải không búi tóc, mà buộc lại phía sau gáy, tóc hơi lòa xòa trước trán. So với một cao thủ võ nghệ tuyệt thế, lại có trí tuệ nhìn thấu lòng người, diện mạo này khiến Sở Ngọc có đôi chút thất vọng.

Không phải là Thương Hải không đẹp. Hắn khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, khuôn mặt tao nhã tuấn tú, khóe miệng cười yếu ớt điềm nhiên. Tướng mạo không giống với cao thủ tuyệt thế, cũng không có khí chất của nhà binh.

Nếu thay y phục khác, Thương Hải chính là một công tử tuấn tú mặc áo trường sam, đầu chít khăn, hoàn toàn là một thư sinh yếu ớt. Mà hắn lại có vẻ nhún nhường khiêm tốn, khiến người khác không đề phòng.

Chỉ là một người câu cá vô danh nhàn tản bên suối ở ngoại vi thành Giang Lăng.

Sở Ngọc nhìn kỹ, bỗng phát hiện trên khuôn mặt Thương Hải có điều bất thường. Vừa rồi nàng bị kinh ngạc bởi diện mạo của hắn mà không để ý. Cặp mắt của hắn, trái ngược với khuôn mặt hiền hòa khiêm tốn, lại quá lạnh lùng, quá...thiếu ánh sáng.

Nàng chằm chằm nhìn Thương Hải một hồi. Ánh mắt hắn không có đích đến, cứ rơi vào khoảng không xa xa.

Sở Ngọc thở dốc vì kinh ngạc: "Ngươi..." Hắn không nhìn được?

Người này, thế nhưng lại là một người mù?

Mục lục
Ngày đăng: 26/03/2015
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Mật ong rừng chuẩn thơm ngon sạch của Điện Biên

Mục lục