Gửi bài:

Chương 108 - Nô lệ da đen nhà ai

Nô lệ da đen thường do các lái buôn nước ngoài đưa tới, thân thể cường tráng, chăm chỉ và chịu được vất vả, dùng làm nô bộc rất tốt. Hiện nay, có nô lệ da đen trong nhà đang là mốt thời thượng.

Nhưng tại sao một nô lệ da đen lại xuất hiện ở đây?

Trông hắn hình như không có chủ nhân.

Hộ vệ thấy tên này đuổi mà không chịu đi, sợ bị Tông Việt trách phạt liền rút đao ra. Sở Ngọc sợ hắn sẽ làm bị thương người kia, vội vã kêu lên: "Không được dùng đao! Đừng để máu me làm hỏng cảnh đẹp nơi đây!"

Công chúa đã mở miệng, hộ vệ chỉ còn biết thu đao, dùng tay đẩy người nô lệ da đen. Nhưng hắn đã dùng hết sức lực vẫn không thể làm đối phương suy chuyển một chút nào, người nô lệ vẫn đứng vững vàng thản nhiên như trước. Người này gạt tay tên hộ vệ ra khỏi vai mình như thể gạt một con muỗi, rồi vung nhẹ tay, tên hộ vệ liền bắn cả người ra ngoài, rơi ùm xuống suối, làm bắn lên những tảng bọt trắng xóa như tuyết.

"Không, không đi!" Hắn lắp bắp nói, khẩu âm ngọng nghịu, nhưng ánh mắt trong suốt màu hổ phách lại cứng rắn, kiên định.

Tông Việt hơi nhíu máy, trong cặp mắt dài nhỏ ánh lên vẻ tàn độc, nhưng rất nhanh bị hắn kìm nén xuống. Hắn khoát tay, lập tức có bốn tên hộ vệ khác xông tới hợp lực đẩy người da đen. Mà lúc này, Sở Ngọc cũng chạy tới gần hơn để nhìn rõ người nô lệ.

Người này rất trẻ, khoảng mười bảy, mười tám tuổi, gương mặt ngời ngời sức sống, đường nét ưa nhìn, Cặp mắt to, sống mũi thẳng, làn môi nở nang sung mãn. Nếu loại bỏ màu da đen, người này có thể gọi là đẹp trai.

Thật là một con báo xinh đẹp!

Sở Ngọc trong lòng thầm tán thưởng. Tuy đã quen nhìn ngắm vẻ đẹp trong phủ, nhưng lần này lại được thưởng thức một phong vị hoàn toàn khác, nàng không khỏi có ấn tượng thú vị.

Bốn người cùng đẩy, cuối cùng cũng làm người da đen dịch chuyển một chút, nhưng chỉ là nhúc nhích một chút mà thôi! Hắn chau mày, giơ tay kháng cự, hét lớn một tiếng. Bốn người liền bị hắn xô bật ra, tuy không giống người đầu tiên rơi xuống suối thê thảm, nhưng cũng bị đẩy lui vài bước.

Sắc mặt Tông Việt biến đổi. Mấy người hộ vệ mà không địch lại một tên nô lệ da đen, thật khiến hắn bẽ mặt, lửa giận trong lòng cũng dần dần thăng cấp. Sở Ngọc tuy tập trung chú ý vào người nô lệ, nhưng cũng không quên để ý Tông Việt. Nàng vội vàng cất tiếng: "Thêm mấy người nữa! Ta muốn xem sức lực của người nô lệ này đến đâu!"

Sở Ngọc đã lên tiếng, Tông Việt đành phải phục tùng. Thế là, năm người, sáu người, bảy người, rồi đến tám người, mới có thể đẩy được người da đen.

Người da đen nghiêng ngả lảo đảo lùi về phía sau. Hắn ngồi bệt xuống bờ suối, hai tay chống dưới đất ngó nhìn Sở Ngọc và những người kia với vẻ chán nản, không phục: "Các ngươi, người, nhiều người!"

Sở Ngọc cười tít mắt nói: "Đúng, chúng ta có nhiều người, còn ngươi chỉ có một!" Thật ra tám người hộ vệ mệt thở không ra hơi, từng đốt ngón tay đau như dần.

Nghe Sở Ngọc thẳng thắn thừa nhận, người da đen như được trút giận, không nói gì nữa. Hắn đứng dậy, rũ rũ bùn cát trên người định rời đi. Trong suy nghĩ của hắn, nhiều người tất nhiên là thắng ít người, thua cũng không có gì nhục nhã. Bọn họ đẩy thắng hắn, vậy hắn đi khỏi là xong.

Hắn vừa mới xoay người, trong bụng liền phát ra tiếng "ọc", âm thanh lớn đến độ Sở Ngọc cũng nghe thấy. Người da đen uể oải sờ bụng, vỗ nhẹ rồi cúi nhìn bụng nói lầm bầm: "Không, không đói!" Như thể làm vậy, hắn sẽ không đói nữa thật!

Sở Ngọc phì cười, kéo tay Lưu Tử Nghiệp nói nhỏ: "Bệ hạ, ta muốn có tên nô lệ da đen này! Hắn khỏe như vậy, chắc là rất có ích!" Tuy đang cười nhưng nàng thầm giật mình. Người này đang đói khát, vậy mà sức lực ngang ngửa tám nam tử hán cường tráng. Không hiểu hắn ăn no thì sẽ như thế nào?

Chẳng qua chỉ là một tên nô lệ da đen mà thôi, đang cao hứng, Lưu Tử Nghiệp tất nhiên không phản đối. Hắn gật đầu nói: "Được, có muốn ta sai người lôi hắn đến đây không?"

Sở Ngọc cười lắc đầu, đã chuẩn bị sẵn sàng bước tới: "Không cần, để ta tự đến chỗ hắn!" Nàng nghe thấy tiếng Lưu Tử Nghiệp dặn dò phía sau: "Tỷ cẩn thận, nô lệ da đen có sức khỏe kinh người lắm đấy!"

Nàng không quay lại, chỉ khoát tay ý bảo yên tâm.

E sợ sức lực ghê gớm của người nô lệ, Sở Ngọc không dám đến quá gần mà đứng cách hắn khoảng sáu, bảy thước rồi cất tiếng hỏi: "Này, ngươi tên là gì?"

Thấy hắn tỏ vẻ khó hiểu, Sở Ngọc cười thân thiện, rồi chỉ tay lên chóp mũi mình: "Sở Ngọc, ta tên là Sở Ngọc, còn ngươi tên gì?" Trong ánh nắng, gương mặt nàng trắng trẻo, sáng ngời như ngọc thạch.

Người da đen ngây người, bắt chước động tác của nàng, cũng lấy tay điểm mũi, nhưng không cẩn thận dùng lực mạnh. Hắn kêu "A" lên một tiếng, khom người xoa xoa mũi. Lúc đứng thẳng dậy, trên chóp mũi hắn có một chỗ đỏ sậm.

Đôi mắt màu hổ phách rớm lệ ở viền mi: "Đau..." Hắn phùng má thổi, cho rằng làm như thế sẽ đỡ đau, nhưng không thể nào thổi được vết thương trên mũi. Ngẫm nghĩ một lát, hắn hơi ngửa mặt lên thổi, nhưng dù thế nào mũi cũng ở trên mồm, không thể nào thổi tới.

Không thổi được, người da đen càng gắng sức, phồng má trợn mắt tận lực, càng ngửa mặt cao hơn, tận đến khi Sở Ngọc không nhìn thấy mặt hắn nữa.

Phía sau Lưu Tử Nghiệp cười ha hả, bọn hộ vệ cũng cười lăn cười lộn. Sở Ngọc tuy cũng buồn cười lắm nhưng phải cố nén, tiếp tục kiên nhẫn hỏi: "Ngươi tên là gì?"

Phát hiện ra không thể nào thổi được lên mũi, người da đen bực bội cúi đầu, ngẫm nghĩ một lát rồi phun ra một loạt âm thanh mà Sở Ngọc không hiểu. Cuối cùng hắn lắp bắp: "A, A Man"

————–

Những từ đầu tiên vốn là tên của hắn. Sau đó hắn bị trói lên một chiếc thuyền. Mọi người gọi hắn là A Man, gọi qua gọi lại, cuối cùng hắn đành cam chịu đó là tên mình. Nhưng những chữ này, lần đầu tiên từ miệng hắn nói ra, bởi vì chưa từng có người nào hỏi tên hắn.

Trước giờ chưa từng có.

"Tốt, A Man" Giọng điệu Sở Ngọc trở nên rất dịu dàng. Nàng bỗng có cảm giác xấu hổ, thấy mình giống như sói xám đóng giả bà ngoại để lừa cô bé quàng khăn đỏ: "Ngươi có muốn đi cùng với ta không?"

"Đi, đi cùng?" A Man chớp mắt liên hồi: "Vì, vì sao?"

Sở Ngọc buột miệng nói: "Đi với ta, sẽ có thịt ăn". Nàng vốn chỉ thuận miệng mà nói, nhưng vừa nói xong, bỗng thấy cặp mắt đẹp đẽ màu hổ phách của hắn phút chốc trở nên sáng ngời.

"Thật, thật?" Cùng với tiếng nói ngọng nghịu, âm thanh trong bụng A Man cũng hợp tấu: "Ọc, ọc..."

"Có, có nhiều thịt?" A Man vừa lặp lại, vừa nuốt nước miếng.

Sở Ngọc gật đầu khẳng định: "Ta sẽ cho ngươi ăn thịt, ăn đến khi nào no thì thôi. Thế nào, có đi theo ta ..."

Sở Ngọc còn chưa nói xong, A Man liền gấp gáp chặn lời nàng, gật mạnh đầu như sợ nàng đổi ý: "Ta đi, ta đi!"

...Dễ dàng như vậy, đã có được tên tiểu tử sức lực kinh người này?

Sở Ngọc bắt đầu nghi ngờ, phải chăng vì chàng da đen này quá tham ăn, nên mới bị người ta lừa bắt làm nô lệ?

Mục lục
Ngày đăng: 28/03/2015
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Mật ong rừng chuẩn thơm ngon sạch của Điện Biên

Mục lục