Gửi bài:

Chương 39 - Đối với Vĩnh Diễm, tôi vừa yêu lại vừa muốn quên đi

Chúng tôi ngồi mặt đối mặt ở trong xe, tôi muốn nghe thử xem bà Bùi sẽ nói gì với tôi.

Tốc độ của chiếc xe không nhanh không chậm, vách ngăn đã kéo lên, bà Bùi ngồi trước mặt tôi, bà ấy nhẹ nhàng xoa xoa chiếc nhẫn trên tay mình, muốn nói rồi lại thôi.

Cuối cùng bà ấy nói: "Cô Đinh, thật lòng xin lỗi. Tôi xin lỗi cô vì sự cố chấp của mình, tôi không nên cùng cách thức như vậy chèn ép cô."

Bà ấy hạ giọng, lập tức cảm giác giống như một người mẹ hết sức bình thường vậy, tôi suy nghĩ xong thì cũng không muốn so đo với bà ấy.

Bà Bùi nói: "Thật ra tôi chỉ muốn cô bớt cố chấp, bởi vì chưa từng có một cô gái nào dám xử sự với tôi như vậy, dám bỏ rơi Vĩnh Diễm như thế. Tôi tức giận không chịu được, muốn chỉnh cô. Thật ra thì tôi cũng chỉ là một người mẹ bình thường, tôi không muốn con mình phải đau lòng, tôi muốn giữ cô lại, cho cô thời gian tự suy nghĩ. Có thể việc tôi làm là rất khiếm nhã, thật lòng xin lỗi."

Ngoài miệng tôi đành nói: "Thôi cứ quên đi, bà Bùi."

Nhưng trong lòng tôi thì không thể chấp nhận bà ấy được. Tôi có hơi nghi ngờ, bà ấy vẫn không hề thích tôi như trước. Nếu như bà ấy đã thật sự chấp nhận tôi thì bà ấy hoàn toàn có thể dùng một cách thức khác để nói chuyện cùng tôi. Vì đứa con của mình, người làm mẹ sẽ tình nguyện chịu uất ức, nhưng mà bà ấy chọn cách dùng phương thức cực đoan này, tôi chỉ có thể nói rằng tôi không bao giờ chấp nhận.

Bà Bùi thở dài :Tôi nghĩ đến việc cô chia tay với Vĩnh Diễm thì lập tức tức giận, không ngờ rằng cô sẽ kiên quyết như vậy, mà càng khiến tôi bất ngờ chính là thái độ của Vĩnh Diễm. Cô muốn chia tay, cả ngày nó ngơ ngơ ngác ngác, nhốt mình trong phòng. Trong cuộc đời, ngoài lần chia tay với mối tình đầu ra thì tôi chưa từng thấy nó như thế. Khi đó, tôi mới biết được tôi đã khiến con mình tổn thương đến thế nào."

Tôi nhìn ngoài cửa sổ, thẩn nhiên nói: "Bà Bùi, mỗi việc chúng ta làm đều có mục đích và nguyên do. Tôi tin sau khi anh Bùi suy nghĩ cẩn thận rồi sẽ hiểu bà hơn."

Giọng của bà Bùi đột nhiên vừa buồn vừa đáng thương: "Cho nên, tôi quyết định sẽ chấp nhận cô. Bây giờ tôi đang cực lực khuyên cha của Vĩnh Diễm. Nhưng ông ấy lại nói cho tôi biết Phiếm Hoa gặp chuyện không may, gặp phải nguy cơ lớn nhất chưa từng có từ trước đến nay. Tài chính của chúng tôi đột nhiên xuất hiện lỗ hổng nghiêm trọng, hiện tại chúng tôi chẳng có cách nào khác, chỉ còn cách hợp tác với tập đoàn tài chính khác. Mọi người đều cố gắng đối phó, mà trước mắt thì cách ổn thỏa nhất là xin em rể của tôi đưa tay cứu lấy Phiếm Hoa."

Tôi hiểu.

Bà Bùi đuổi theo tôi, lại nói với tôi những lời này, chẳng cần nói thẳng ra, tôi cũng đã biết ý của bà ấy.

Tôi nói khẽ: "Bà Bùi, chính là con trai của bà phải kết hôn với cô Mạch sao?"

Bà Bùi có hơi xấu hổ: "Có lẽ kết hôn không phải là biện pháp tốt nhất, nhưng lại là cách hay nhất để giải quyết nguy cơ hiện tại. Từ trăm ngàn năm qua, mặc kệ là thương trường hay chiến trường, mỗi khi gặp phải nguy cơ không giải quyết được thì sẽ dùng hôn nhân để hóa giải. Tuy rằng đằng sau phương thức này có rất nhiều chuyện đau lòng, nhưng mà có mấy ai trong chúng tôi có thể làm khác được đâu?"

Tôi bình tĩnh nói: "Cuối cùng thì cô Mạch cũng đạt được mục đích, tôi tin rằng cô ấy chính là một người con dâu khiến bà vừa lòng nhất."

"Thật xin lỗi."

"Bà Bùi, bà không cần xin lỗi tôi."

"Chỉ là..." Bà Bùi bất an, "Vĩnh Diễm đến sân bay, nó nói nó muốn quay về cùng cô, nó ngả bài với tôi, nó nói nó biết hiện tại Phiếm Hoa đang gặp phải khó khăn, nó sẽ cố gắng hết sức để cứu Phiếm Hoa. Nhưng nếu phải đánh đổi hạnh phúc của chính mình thì nó không muốn."

Tôi lại thở dài trong lòng.

Một giây này, tôi tha thứ cho Bùi Vĩnh Diễm. Anh ta thật sự đến sân bay đuổi theo tôi, như vậy thì cũng không uổng công tôi đã thích anh ta.

"Cô Đinh." Bà Bùi bất an nhìn tôi: "Cô có thể khuyên Vĩnh Diễm để nó đừng cố chấp như vậy được không?"

Tôi nhẹ nhàng mỉm cười, nói với bà ấy: "Bà Bùi yên tâm, tôi đã chia tay với anh ta rồi, từ nay về sau tôi sẽ không khiến bà phải bận tâm nữa đâu."

Bỗng nhiên bà Bùi rơi lệ: "Vốn tôi vẫn nghĩ cô là loại phụ nữ lòng dạ độc ác, nhưng bây giờ tôi mới nhận ra cô rất rộng lượng, rõ ràng, minh bạch."

Tôi cười khổ, rõ ràng, minh bạch sao? Dù có minh bạch rõ ràng đến đâu cũng không làm gì được những kẻ có tiền, có quyền.

Bà Bùi lại lấy một hộp trang sức đưa đến trước mặt tôi.

"Cô Đinh, đây là chiếc vòng cổ đá Tanzanite, xin cô hãy nhận lấy, lần này là tôi thật lòng muốn tặng cho cô. Thật lòng xin lỗi, cuối cùng thì tôi cũng không thể để cô và Vĩnh Diễm trở thành vợ chồng được."

Tôi đau lòng, bất giác cảm thấy thật buồn cười.

"Bà Bùi, xin bà hãy cất đi, nếu chiếc vòng cổ này vốn là bà muốn tặng cho con dâu thì giờ bà hãy giữ lại cho người bà ưng ý đi. Tôi chỉ là một người bình thường, không cần thứ quý giá này đâu, cũng không có cơ hội đeo nó ra ngoài."

Bà ấy bối rối, cuối cùng chỉ cười ngập ngừng: "Cô Đinh, không thể trở thành người một nhà với cô sẽ là sự tiếc nuối lớn nhất cả đời tôi."

Tôi thoải mái nói: "Bà Bùi, tôi hiểu tâm ý của bà, xin bà yên tâm, tôi sẽ không tiếp tục dây dưa với anh ta nữa. Xin hãy dừng xe." "Tôi sẽ đưa cô đến sân bay." Tôi ngăn bà ấy lại: "Không được, dù có tiễn ngàn dặm thì cũng vẫn là người xa lạ. Bà Bùi, chúng ta cứ dừng lại ở đây đi. Tạm biệt."

Nếu như đã đạt được mục đích của cuộc nói chuyện rồi thì cần gì phải đưa tiễn nhau làm gì.

Tôi xuống xe, bắt taxi ra sân bay.

Ngồi trên taxi, gió thổi vù vù vào trong xe, tôi tỉnh táo hẳn.

Tôi biết lý do mà bà Bùi tìm tôi. Cho đến cùng thì bà Bùi cũng không hề chấp nhận tôi. Đầu tiên thì bà ấy nói với tôi những việc về thư ký của Bùi Vĩnh Diễm, rồi quy củ của nhà giàu có, căn bản đó không phải là điều kiện để chấp nhận tôi, mà là chèn ép tôi. Bà ấy biết rõ tính cách của tôi sẽ không thể khuất phục như vậy. Bà ấy dùng cách lùi để tiến khiến tôi phải rời khỏi, bà ấy thành công rồi. Sau đó bà ấy lại còn dùng một chiếc vòng cổ để hãm hại tôi, đó cũng là bà ấy muốn đuổi tôi đi. Bây giờ bà ấy lại thấy Bùi Vĩnh Diễm cứ đuổi theo tôi thì biết rằng dùng sức mạnh sẽ phản tác dụng, cho nên bà ấy không thể không nể mặt tôi, ngả bài lần cuối với tôi. Bà ấy mới chính là người thành công nhất trong ván cờ này.

Tôi chỉ cảm thấy rất đau lòng. Nếu tôi là một người mẹ, tôi sẽ không vì lợi ích mà bán hết tất cả hạnh phúc như thế.

Nhưng tôi có thể trách gì bà ấy được? Ba ấy chỉ là một người phụ nữ, giống như phi tử Lật Cơ của 《Hán Vũ Đế》Lý Hán Cảnh Đế, bởi vì không chịu để Cảnh Đế và công chúa Quán Đào thành thân, cho nên ngược lại con gái A Kiều đã bị công chúa Quán Đào hứa hôn cho Lưu Triệt, cuối cùng đẩy mẹ con Lật Cơ vào chỗ chết. Loại chuyện máu me này thật sự sẽ xuất hiện với những người nhà giàu, thà rằng không có tình yêu, cũng không thể hành động thiếu suy nghĩ được.

Tôi hít sâu một hơi, rồi gọi điện thoại cho Gia Tuấn: "Gia Tuấn, sửa vé máy bay của chúng ta một chút, chúng ta đi Thượng Hải."

Anh ấy thắc mắc: "Vì sao phải bay đi Thượng Hải?"

"Nhất thời em đổi chủ ý, em muốn đi Thượng Hải chơi."

Anh ấy suy nghĩ xong thì nói: "Được rồi, anh làm ngay."

Tôi mới vừa gác điện thoại thì lập tức nhận được cuộc gọi của Bùi Vĩnh Diễm: "Đinh Đinh, em đang ở đâu?"

Giọng của tôi rất bình tĩnh: "Tôi đang trên đường đến sân bay."

Anh ta cầu khẩn tôi: "Anh đã đến sân bay rồi, em nhất định phải đi với anh, anh sẽ đi với em."

"Việc gì anh phải khổ như thế?"

"Không, anh đã suy nghĩ một đêm, anh không thể để em rời khỏi anh. Đinh Đinh, hơn ba mươi năm qua, em là người đầu tiên không e dè thân phận của anh mà chấp nhận qua lại với anh. Em khiến cho anh cảm thấy ấm áp, em đã cho anh cơ hội được sống lại một lần nữa. Cho nên anh tuyệt đối sẽ không để em rời khỏi anh. Em hãy chờ anh, anh không thể xa em được, nhất định anh phải đưa em quay về bên anh, bởi vì anh yêu em."

Tôi rơi nước mắt.

"Vĩnh Diễm, anh đừng cố chấp như vậy."

"Đinh Đinh, thật xin lỗi, những chuyện trước kia đã khiến em không vui, anh không hy vọng em sẽ tha thứ cho quá khứ của anh. Anh chỉ mong em có thể cho anh một cơ hội nữa, để sau này chúng ta được vui vẻ."

Lòng tôi đau như dao cắt, nắm chặt lấy điện thoại, ngoài khóc ra tôi chẳng nói nên lời.

"Đinh Đinh, anh đã từng đi đến những nơi rất xa, đông tây nam bắc anh đều đã đi, sau đó thì gặp được em giữa biển người. Nhưng hôm nay em trốn tránh, rời xa anh. Chỉ vì gia đình của anh khiến em cảm thấy áp lực, xin em đừng như vậy."

Tôi thở dài, Bùi Vĩnh Diễm, sự cố chấp của anh khiến tôi cảm động. Nhưng anh không biết rằng anh không có cách nào trốn tránh được, mà tôi lại càng không muốn trở thành một kẻ có tội.

"Trở về đi Vĩnh Diễm, tôi không thể quay về với anh được."

Anh ta vội vàng nói trong điện thoại: "Đinh Đinh, xin em đừng từ chối anh. Những năm gần đây, anh đều chấp nhận sự sắp xếp của cha mẹ, chỉ ngoại trừ khi chọn chuyên ngành, anh đã làm trái ý họ, anh đã chọn theo ngành văn học cổ, nhưng sau khi tốt nghiệp thì anh vẫn vào công ty làm việc, hoàn thành tâm nguyện của họ. Những năm qua, anh hoàn toàn là một công tử nhà giàu kiểu mẫu, còn đối với tình yêu, sau mối tình đầu thất bại, anh đã không còn tin tưởng vào cái gọi là tình yêu nữa. Anh đã cho rằng anh sẽ không còn động lòng với bất kì ai nữa, nhưng mà khi quen biết em, anh mới cảm giác được tình yêu là gì. Đinh Đinh, xin em đừng đi, em hãy chờ anh, anh sẽ lập tức đến sân bay. Đinh Đinh, xin em đừng quay về nhà, xin đừng đi."

Tôi nhắm mắt lại, trời ơi, trời đất trước mắt xoay vòng vòng.

Rốt cuộc tôi quyết tâm ngắt điện thoại.

Tới sân bay, tôi hốt hoảng xuống xe, gọi điện thoại hỏi Gia Tuấn đang ở đâu rồi hoang mang chạy vào. Gia Tuấn đang đứng đọc tạp chí du dịch bên cạnh một tấm bảng quảng cáo. Tôi chạy đến, nắm lấy tay anh ấy, thở không ra hơi.

"Gia Tuấn, chúng ta đi ngay đi, nhanh lên, bây giờ phải đến cửa đăng ký."

Anh ấy rất hoang mang: "Bây giờ sao? Còn chưa đến giờ mà."

Tôi thở gấp: "Bây giờ, ngay bây giờ."

Anh ấy nhìn chằm chằm tôi, vẻ mặt hoảng hốt của tôi lập tức khiến anh ấy hiểu được có chuyện gì xảy ra.

Anh ấy suy nghĩ xong rồi nói: "Được rồi, anh đi dạo ở sân bay với em."

Tôi gật đầu lia lịa.

Sân bay quốc tế Hồng Kông giống như một cái mê cung lớn, tôi có hơi mờ mịt. Gia Tuấn đi bên cạnh tôi, vẻ mặt hoang mang của tôi làm cho anh ấy hiểu đã xảy ra chuyện gì, nhưng anh ấy không hề hỏi gì cả. Chỉ cùng tôi đi dạo quanh các cửa hàng miễn thuế, hơn nữa anh ấy còn giống như một hướng dẫn viên du lịch thông thạo nơi này.

Tuy rằng tôi đang xem mấy thứ hàng bán ở đây nhưng tâm tư của tôi thì lại ở bên ngoài. Tôi vừa hy vọng thấy Bùi Vĩnh Diễm, lại vừa sợ phải gặp anh ta.

Mấy thứ đồ trong cửa hàng đều rất tinh xảo, sô-cô-la được gói rất đẹp, hộp đựng còn có cả chìa khóa, nhưng mà giá cả cũng rất đắt. Dừng lại một lát, tôi chọn cho Đinh Đang mấy thứ đồ nhỏ đáng yêu, Gia Tuấn thanh toán tiền rồi giúp tôi xách chúng.

Sau khi đi ra, chúng tôi dừng lại ở trước một cái cột quảng cáo, mỗi người cầm một chai nước khoáng uống.

Gia Tuấn hỏi tôi: "Đinh Đinh, nếu bây giờ anh ta đuổi đến, giữ em lại, em có đồng ý quay về với anh ta không?"

Mục lục
Ngày đăng: 26/05/2014
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Mật ong rừng chuẩn thơm ngon sạch của Điện Biên

Mục lục