Gửi bài:

Chương 10 - Sau khi ly hôn, lần đầu tiên xuất hiện

Tôi bình tĩnh nói: "Ông chủ, ngày mai gặp lại."

Có lẽ anh ta nghĩ, tôi là một người bị chồng ruồng bỏ, bị người chồng đại luật sư bỏ rơi, hiện tại tôi là hàng giảm giá, mà anh ta, ít nhất vẫn là một ông chủ chưa lập gia đình, trong tay có chút ít thành tựu, anh ta có thể không ghét bỏ, đã là may mắn của tôi, phải vậy không?

Có người sẽ nói rằng, người đàn ông như vậy không tốt sao? Một chút luộm thuộm, nhưng lại kiếm được tiền, không đẹp trai, nhưng thật thà, đối với phụ nữ mà nói không phải là nơi có thể nương tựa suốt đời hay sao?

Tôi có chút ấm ức, tôi hoàn toàn không có hứng thú với anh ta. Bây giờ, đối với tôi mà nói, đàn ông đều cùng một loại, không khiến tôi quan tâm.

Hôm sau, tôi hẹn Chu Vi đi ăn cơm, trong lòng tôi có chút buồn bực, nói với Chu Vi: "Anh ta hẹn tớ ăn cơm."

Chu Vi cười ha ha: "Vậy cậu đi hả, tuy rằng tớ không quen thân với anh ta lắm, chỉ là quan hệ trên công việc thôi, nhưng tớ cũng biết, anh ta chưa kết hôn, cũng xem như là không làm gì quá đáng với cậu đi?"

Tôi tức giận nói: "Cho dù tớ muốn ăn cơm, cũng sẽ không cùng anh ta đi ra ngoài."

Chu Vi cười lạnh: "Cậu tưởng tớ không biết trong lòng cậu suy nghĩ cái gì sao, cậu từng là bà xã của Phó Gia Tuấn, Phó Gia Tuấn có thân phận gì chứ? Một đại luật sư được xã hội công nhận, tài mạo hơn người, cậu cùng anh ấy ra ngoài, người khác tươi cười với cậu, bây giờ cậu ly hôn với anh ấy, đẳng cấp bị hạ thấp, nhưng trong lòng cậu vẫn không chịu chấp nhận, đàn ông không có tiêu chuẩn bằng anh ấy đến hẹn với cậu, cậu liền cảm thấy đây chính là một sự sỉ nhục phải không?"

Tôi xấu hổ, thực ra cô ấy nói trúng tim đen của tôi.

Ngày trước, cùng Gia Tuấn ra ngoài, chúng tôi là một đôi trai tài gái sắc, hiện tại, tuy rằng tôi cố chấp muốn ly hôn, nhưng muốn tôi ngồi chung với một người đàn ông lôi thôi lếch thếch, trong móng tay của anh ta toàn là cáu bẩn, trên người mặc quần áo nhăn nheo, lúc nói chuyện thì nước bọt văng khắp nơi, không, tôi không có cách nào tiếp nhận.

"Đinh Đinh, cậu thật sự không có ý định làm hòa với Gia Tuấn?"

Tôi lắc đầu: "Hiện tại tớ tốt lắm, khoảng thời gian này tuy rằng làm việc vất vả, cũng không phải là công việc vẻ vang gì, nhưng tớ làm rất hăng say, mỗi ngày đều mệt mỏi rã rời, nhưng lại rất thích thú, cảm giác này tốt lắm."

Chu Vi cười nhạo: "Chí khí."

Tôi cười thoải mái: "Tớ thua kém cậu, nhưng cho dù là một con rùa chậm chạp, chỉ cần nó cố gắng, cũng có thể bò ra tới biển lớn đúng không?"

"Đúng, đúng, đúng." Cô đầu hàng, "Hôm trước, cậu được phát lương rồi, chi bằng mời tớ chầu này?"

Tôi hít một hơi: "Cậu sớm nói đãi khách, tớ sẽ dẫn cậu đến Pizza Hut rồi, tớ còn phiếu giảm giá ở đó."

Cô ấy mắng: "Dừng, cậu là kẻ tiểu nhân."

Tôi cười khà khà nói đùa: "Tớ mà được thăng chức, mời cậu đi ăn một tô mỳ cay 8 đồng cũng đã không tồi rồi."

Cô ấy cũng cười: "Đinh Đinh, tớ thật sự phục cậu đó, cậu cũng có khả năng ứng phó quá chứ."

Tôi suy nghĩ: "Tớ định xin nghỉ việc không làm nữa."

"Tại sao? Đơn giản là ông chủ mời cậu ăn bữa cơm, cậu không vui, cậu xào người ta như xào cá mực?"

"Không phải, Chu Vi, tớ học ở trường là bên thiết kế, chuyên môn của hai người chúng tớ không giống nhau, tuy rằng tớ học nghề không giỏi, nhưng tớ cũng không muốn tiếp tục tốn thời gian ở một công ty chuyển phát nhanh."

Chu Vi suy nghĩ một chút: "Tớ cũng không muốn cậu làm một công việc không phù hợp, gần đây tớ có để ý công việc thích hợp với cậu, vậy đi, có cơ hội tớ sẽ báo với cậu."

Tôi quả thật là muốn như thế này, dù sao mọi việc cũng không thể ỷ lại vào Chu Vi, tôi cũng phải tự lo cho tương lai của chính mình, tôi không thể chôn vùi cả đời ở một công ty chuyển phát nhanh nhỏ nhỏ được.

Nhân lúc còn trẻ, tinh lực còn dồi dào, tôi phải nắm chặt tất cả thời gian để xem sách có liên quan đến chuyên môn của tôi, chiều nào sau khi tan ca, liền quẹo vào nhà sách, nếu đói bụng, sẽ mua một cái bánh trứng cuộn ở bên đường, khi ngồi chờ xe buýt, cũng không quên cầm theo tờ báo để xem, bất kể là tin tức gì, tin tức tài chính thế nào,

quan tâm tất cả. Trước kia, tôi có quan tâm những cái này đâu, tôi chỉ xem tin đồn của các ngôi sao và cách phối hợp quần áo.

* * *

Thoắt một cái, trời trở lạnh, đầu thu.

Gia Tuấn gọi điện thoại cho tôi: "Đinh Đinh, anh có chuyện muốn nói với em."

Tôi nhã nhặn nói: "Có chuyện gì thì nói trong điện thoại cũng được."

"Không làm mất nhiều thời gian của em đâu."

Tôi suy nghĩ, cũng nên nói chuyện với anh một lần, chúng tôi còn một chút chi tiết của vấn đề vẫn chưa nói rõ.

"Được rồi, hết giờ làm gặp lại."

Chúng tôi hẹn gặp mặt tại một quán cà phê, Gia Tuấn vốn hẹn tôi ăn cơm, nhưng tôi khách sáo từ chối. Anh bất đắc dĩ, đành phải đổi địa điểm đến một quán cà phê.

Đây chính là lần đầu tiên, sau khi chúng tôi ở riêng 2 tháng, chính thức ngồi xuống nói chuyện, tôi đến muộn, khi bước vào quán cà phê, anh đã đến rồi, đang ngồi sững sờ.

Thấy tôi, anh phục hồi lại tinh thần: "Đinh Đinh."

"Xin lỗi, để anh phải đợi lâu."

"Không sao mà."

Người phục vụ lễ phép tiến lại, hỏi chúng tôi muốn uống cái gì.

Tôi trả lời: "Nước chanh thêm mật ong, cám ơn."

Người phục vụ đi khỏi, anh mới nói: "Anh còn tưởng em sẽ gọi Blue Mountains (một loại cocktail)."

"Cần gọi cái nào có giá cả phải chăng một chút."

Anh ho nhẹ một tiếng, bắt đầu mở lời: "Vẫn còn đang làm công việc đó chứ?"

"Tất nhiên vẫn làm, bằng không lấy gì mà sống?"

"Công việc đó rất vất vả, không thích hợp cho em làm đâu."

Tôi buồn cười: "Không thích hợp với tôi? Vậy chứ theo cách nhìn của anh thì tôi thích hợp làm gì?"

Anh trả lời không được.

Tôi trả lời thay anh: "Có phải tôi chỉ thích hợp ăn mặc xinh đẹp nổi bật hay không, khi không có việc gì, đi ra ngoài mua sắm dạo phố, đi làm đẹp? Sau đó về nhà làm đại vài ba món ăn? Cứ như vậy, ngày này qua ngày khác?"

"Anh không phải có ý này."

"Gia Tuấn, dù sao cũng đừng đả kích tôi, hiện tại tôi đúng là vất vả kiếm kế mưu sinh, tôi cũng không hy vọng người khác tạt nước lạnh vào mình."

"Anh chỉ nói là công việc đó không thích hợp, nếu như em muốn đi làm, anh có thể giới thiệu giúp em."

Tôi từ chối thẳng thừng: "Cám ơn, nhưng tôi không cần."

Anh nhìn tôi, tôi cũng nhìn lại anh. Quán cà phê không có bao nhiêu người, tôi không thể không quan sát anh lấy một lần, dường như anh hơi gầy đi, xương gò má hơi nhô ra, dưới mí mắt cũng có một quầng thâm, thoạt nhìn có chút tiều tụy, còn có, quần áo trên người anh tuy rằng sạch sẽ, nhưng chung quy vẫn có nếp nhăn, tôi có chút muốn hả hê, sao lại như vậy? Tình nhân của anh không phục vụ chu đáo cho anh sao? Gần đây lại có thể làm cho cách ăn mặc khéo léo của Phó Gia Tuấn thoạt nhìn có chút bẩn thỉu? Thật là đáng đời.

Ho khan một tiếng, tôi nói: "Gia Tuấn, đúng lúc tôi cũng có chuyện tìm anh, chính là chuyện căn nhà của chúng ta, khi kết hôn, căn nhà đó là do hai nhà chúng ta thanh toán một nửa, chừng nào thì anh có thể trả lại một nửa đó cho tôi?"

Anh chỉ nghịch cái tách ở trước mặt mình mà không lên tiếng.

Tôi thực sự đau đầu, tội tình gì mà hai người lại phải đối mặt tiêu tốn thời gian như vậy? Nếu không thì nói thế nào, rất nhiều cặp vợ chồng ly hôn không muốn đối mặt với tất cả mọi chuyện, giao cho luật sư đến làm, chính là vì để trốn tránh sự xấu hổ này đây. Hiện tại, tôi thật sự cảm thấy rất xấu hổ.

Không còn cách nào, tôi hỏi anh: "Vậy thì anh đây, anh tìm tôi có chuyện gì?"

"Em... ...sắp đến sinh nhật rồi."

Vài ngày nữa chính là sinh nhật của tôi.

Từ trong túi, anh lấy ra một cái hộp nhỏ, tôi vừa nhìn thấy thì xác định đó là nữ trang, nhưng không biết là cái gì.

Mục lục
Ngày đăng: 28/05/2014
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Mật ong rừng chuẩn thơm ngon sạch của Điện Biên

Mục lục