Gửi bài:

Chương 23 - Hôm nay chị có bạn, không nhận phục vụ của cậu

Bùi Vĩnh Diễm ngẩng đầu nhìn tôi, tôi hoảng hốt không biết làm thế nào, "Cái này, cái này."

Anh ta hỏi tôi: "Tôi khiến cô ghét cay ghét đắng?"

Tôi vội vàng giải thích: "Không phải, tuyệt đối không phải nói anh."

Anh ta trả lời: "Tôi cũng nghĩ vậy, cô mới đến công ty chưa được bao lâu, tôi vẫn chưa đến mức bị một nhân viên nữ mắng chửi đến loại trình độ này?"

Tôi vô cùng khó xử, cúi đầu, vẻ mặt lúng túng, nói không nên lời.

Anh ta đưa quyển sổ lại cho tôi, sau đó di chuyển đến một chỗ khác của chiếc bàn, ngồi xuống.

Tôi khẽ nói: "Xin lỗi, tổng giám đốc Bùi."

Anh nhìn tôi, nhướng mày trầm giọng nói: "Tôi không chấp nhận lời xin lỗi, phải biết rằng cô đến công ty là để làm việc, 1 tháng cô ở công ty ngẩn ngơ hết 160 tiếng, theo như tiền lương 1 tiếng của cô là 15 đồng, xin hỏi cô cảm thấy với biểu hiện vừa rồi của cô có đáng 15 đồng hay không?"

Tôi ngớ người, trong đầu thoáng phát hiện số tiền đó không hợp lý lắm, lập tức tôi ngu ngốc mà hỏi: "Khi nộp đơn xin việc thì tiền lương không chỉ có chừng này, rốt cuộc một tháng tôi lãnh được bao nhiêu tiền?"

Anh ta trấn tĩnh nhìn tôi: "2500 đồng."

Hả, tôi ngây người.

Anh ta đóng máy tính xách tay của mình lại, rút phích cắm điện ra.

"Đinh Đinh, tôi đã nói tôi nhận cô đến là để làm việc, không phải tuyển học sinh, đương nhiên đối với nhân viên vừa có thiên phú vừa cần cù chăm chỉ, tôi sẵn lòng cho họ cơ hội học hỏi, tôi cũng sẵn lòng cho mọi người một môi trường làm việc vui vẻ, nhưng không phải phải vì thế mà cô có thể ở trong đó chơi đùa vui vẻ. Về phần tôi, tôi phải có trách nhiệm với mỗi một đồng tiền chi ra của công ty, cô hiểu chưa? Nhưng trước mắt với năng lực làm việc của cô, Cô còn chưa kham nổi tiền lương ở chức vụ của mình, cho nên nhiều nhất cô chỉ có thể nhận 2500 đồng."

Tôi không nói gì, nhưng không thể không thừa nhận anh ta nói chuyện rất hợp tình hợp lý.

"Rất xin lỗi, tổng giám đốc Bùi."

"Không cần xin lỗi. Tôi nói rồi, tôi không chấp nhận lời xin lỗi, tôi không quan tâm cô có bao nhiêu tâm sự, chỉ cần cô bước vào công ty một phút, tôi muốn trạng thái của cô phải ở đây một phút. Lúc trước khi tuyển dụng cô, tôi có cảm giác cô sẽ không làm tôi thất vọng, có thể bồi dưỡng một chút, cho nên tôi mới thuê cô, tôi hy vọng cô thật sự đừng để cho tôi thất vọng."

Tôi áy náy, lại luôn miệng nói xin lỗi.

Tay anh ta nhẹ nhàng đặt cây bút quẹt lên bề mặt máy tính xách tay, suy nghĩ một chút, anh ta nói:

"Cho tôi biết địa chỉ mail của cô, tôi gửi cho cô nội dung cuộc họp hôm nay, cô trở về xem kỹ càng một chút."

"Vâng, tổng giám đốc Bùi."

Giọng nói của anh ta lại ấm áp: "Nhớ kỹ một điều, 3 tháng, tôi chỉ cho cô thời gian 3 tháng, nếu trong 3 tháng cô vẫn không thể vào trạng thái khiến tôi hài lòng, tôi sẽ không để ý phương diện tình cảm nào cả, nhất định sẽ đuổi việc cô."

Tôi đã rất xấu hổ, lúc này buộc phải cam đoan: "Anh yên tâm, tổng giám đốc Bùi, tuyệt đối sẽ không có lần sau."

Anh ta gật đầu nhìn xuống đồng hồ ở cổ tay: "Tốt lắm, hiện tại cũng sắp hết giờ làm việc, cô có thể không cần gọi tôi là tổng giám đốc Bùi, như vậy tôi có thể hỏi cô một chút vấn đề riêng tư không?"

Tôi khó hiểu: "Chuyện gì?"

Anh ta tỏ ý bảo tôi ngồi xuống, tôi đành ngồi xuống, cách một cái bàn hội nghị với anh ta, cự ly khoảng 4 thước.

Anh ta nhìn tôi hỏi: "Cô có thể nói cho tôi biết, chuyện gì đang quấy nhiễu cô vậy?"

Tôi cúi đầu xuống, ngón tay đan vào nhau.

"Anh Bùi." Tôi ngẩng đầu lên nhẹ nhàng nói: "Anh nói bây giờ đã hết giờ làm việc, tôi có thể không cần gọi anh là tổng giám đốc Bùi, nhưng bây giờ tôi vẫn còn ở trong phạm vi của công ty, tôi không có thói quen ở trong văn phòng nói chuyện riêng tư."

Anh ta mỉm cười: "Đây là cô ám chỉ tôi nên hẹn cô đi ra ngoài sao?"

Tôi nhất thời hoảng sợ nhảy dựng lên: "Không, không phải, tôi thật sự không có ý này."

Anh ta cười hỏi tôi: "Như vậy nếu tôi hẹn cô ra ngoài, cô có thời gian không?"

Tôi lập tức lắc đầu: "Không được, tôi không có thời gian, tôi, tối nay tôi có hẹn rồi."

"Kiên quyết từ chối như vậy, thật không nể mặt người khác mà."

Tôi đành ho khan hai tiếng.

Anh ta cao giọng nói: "Vậy được rồi, cô tan ca đi."

Tôi ôm quyển sổ, lễ phép nói lời tạm biệt anh, ở trong tầm mắt của anh ta mà trốn ra khỏi phòng họp.

Thực ra Bũi Vĩnh Diễm nói rất đúng, tôi đến công ty là để làm việc, nếu tôi không thể chăm chỉ làm việc, người ta dựa vào cái gì để trả tiền lương cho tôi.

Tôi trở lại chỗ ngồi, không ngờ Vương Diệu Âm còn chưa về, nhìn thấy tôi quay lại, cô ấy nhìn không được, tò mò hỏi tôi: "Chị Đinh, tổng giám đốc Bùi giữ một mình chị lại nói chuyện, là chuyện gì vậy?"

Cô ấy quan tâm cũng thật nhiều.

Tôi chỉ nói: "Cái gì cũng không nói, anh ấy phê bình tôi không có tinh thần làm việc."

Cô ất rất hiếu kỳ: "Có thật không? Mà sao tôi có cảm giác rằng tổng giám đốc Bùi đối xử đặt biệt với chị, đúng rồi, chuyên ngành của chị Đinh là gì vậy? Công ty nhận người không phải đòi hỏi bằng cấp chính quy trở lên sao?"

Tôi thu dọn xong đồ đạc, lễ phép nói với cô ấy: "Ngày mai gặp lại."

Trong tổ chức lớn thì thị phi và lời đồn cũng nhiều, đặc biệt là một không gian toàn là phụ nữ, nếu không phát sinh chuyện vui gì, thì thật sự có lỗi với đám phụ nữ nhiều chuyện này.

Tối nay thật sự là tôi có hẹn, bởi vì tâm trạng phiền muộn, tôi hẹn Chu Vi cùng nhau ra ngoài ăn cơm, ăn cơm xong lại đi uống một ly.

Từ sau khi bắt đầu đi làm, cuộc sống của tôi cũng bắt đầu phát sinh biến hóa, trước kia tôi cảm thấy ăn cơn xong thì đi bar uống một ly, đó chính là độc quyền của đàn ông. Sau khi đi làm, tôi mới phát hiện phụ nữ cũng có thể tao nhã ngồi trong quán bar, cùng bạn bè tri kỷ uống một ly rượu cocktail, ngồi đối diện tâm sự cả ngày.

Bây giờ, hai người phụ nữ độc thân chúng tôi đang an vị tron quán bar âm nhạc Bruce, kể khổ với nhau.

Chu Vi cũng có chút ngạc nhiên: "Thật sự Phó Gia Tuấn tuyển một trợ lý riêng như vậy ở văn phòng luật sư sao? Anh ta bận rộn sự vụ đến cỡ này? Tớ tưởng rằng có Đường Nhất Phàm giúp anh ta xử lý những vụ đơn giản cũng đã đủ rồi."

Tôi có chút căm giận hừ một tiếng: "Đường Nhất Phàm bất quá cũng chỉ là một người ngụy trang để lén lút vụng trộm mà thôi, trước kia anh ta ngại không tuyển trợ lý nữ, chắc là chắn miệng của tớ lại, hiện tại tớ và anh ta cũng sống riêng rồi, tự nhiên anh ta sẽ không cần kiêng dè nhiều như vậy."

"Nghe giọng điệu của cậu, đây là cậu ghen sao?" Chu Vi cười lạnh: "Cậu trách Phó Gia Tuấn ham mê sắc đẹp sao? Còn nhớ trong Hồng Lâu Mộng, Vương Hi Phượng khóc lóc kể lể với mẹ Cổ, Cổ Liên vụng trộm bên ngoài, mẹ Cổ mỉm cười nói một câu, đàn ông nào mà không dính mùi tanh chứ, cũng như nhau thôi, Phó Gia Tuấn cũng là đàn ông, hiện tại anh ấy cũng gần như là độc thân rồi, có điều luật nào không cho phép anh ấy tuyển trợ lý nữ xinh đẹp chứ?"

Tôi không đáp, bản thân uống rượu, Chu Vi có ý tốt khuyên tôi: "Đinh Đinh, cậu uống nhiều rồi, rượu ở đây tuy rằng giống nước, nhưng mà vẫn có tách dụng chậm đó, nếu như cậu say rượu thất thố, tớ không có cách nào dọn dẹp dùm cậu."

Tôi cười ha ha, thật sự hơi say, vốn dĩ tửu lượng không tốt, hiện tại lại vừa uống rượu, giữa mơ mơ hồ hồ hỏi cô: "Đúng rồi, tớ dọn đến chỗ cậu ở được không? Tạm thời chưa tìm được nhà, nhưng lại không muốn ở chung với ba mẹ nữa."

Sắc m ătj cô ấy thoắt cái có chút kỳ lạ: "Không được."

Tôi lập tức hiểu ra: "Cậu có thay đổi? Nói mau, người đàn ông kia có điều kiện thế nào, thân phận ra sao, không cho cậu giấu diếm tớ."

Cô ấy lắc đầu: "Cậu không hiểu đâu, Đinh Đinh." Cô ấy cười ha ha.

Tôi chợt thông minh: "Con nhỏ chết tiệt kia, cậu nói là bạn trên gường sao?" Tôi lại tự nói: "Cũng đúng, cậu cũng không phải là Nê Bồ Tát, có máu có thịt, sao có thể chịu được những ngày trống rỗng chứ?"

Cô ấy ở dưới cái bàn đạp tôi một cái: "Cậu rất ấm ức sao?"

Tôi đau nhữ xoa xoa chân, liên tục xin tha thứ.

Lúc này tôi mới hiểu được Chu Vi nói không tiện là có ý gì, thời gian chũng tôi quen biết nhau đã lâu như vậy, cô ấy cũng không giấu giếm cuộc sống riêng tư của mình, quả thật cô ấy có quan hệ riêng một thời gian với một bạn nam, tại sao lại gọi là bạn nam, mà không phải gọi là bạn trai, bởi vì giữa cô và anh ta chỉ là một quan hệ tồn tại ở một giới hạn cần thiết nào đó. Tất cả mọi người đều rất lý tính, lúc cơ thể của cả hai cần đối phương, hai người ở chung một đêm, đến dáng hôm sau hôn đối phương một cái, nói tạm biệt, không có gánh nặng tư tưởng, cũng không quấy rầy cuộc sống hàng ngày của đối phương, điều này hiện nay nam nữ trẻ tuổi đều xem nhẹ, cũng không xem là chuyện kinh thiên động địa gì, huống hồ Chu Vi cũng chưa kết hôn, không ai can thiệp vào cuộc sống riêng của cô ấy, choduf cô ấy có làm vậy, cũng không quá đáng.

Tôi đột nhiên lặng lẽ, có khi nào đây chính là nguyên nhân mà lúc trước Gia Tuấn và Quách Sắc quấn lấy nhau?

Tôi chỉ rầu rĩ uống rượu.

Chu Vi có điệnt hoại, cô ấy ừ à vài tiếng, rồi đi vào nhà vệ sinh, một mình tôi đang bị sự cô đơn vùi lấp.

Lúc này có người ngồi xuống bên cạnh tôi.

Tôi vừa quay đầu lại, con dê của nhà nào không nhốt kỹ vậy?

Đến bắt chuyện là một thằng nhóc chưa đầy 20 tuổi, vẻ mặt non choẹt, nhưng lại làm ra vẻ lão luyện nói chuyện với một phụ nữ hơi già như tôi.

"Chị đi một mình sao?" Nó hất mặt, trong ánh mắt có chút trêu đùa.

Tôi đánh giá nó từ trên xuống dưới: "Xem ra cậu không phải là một con vịt."

Nó cười: "Sao chị lại nói như vậy?"

"Người ta nói nếu như là trai bao, sau khi ngồi xuống sẽ đặt hộp thuốc lá bên tay phải, đặt bật lửa lên trên, như vậy người cùng ngành sẽ ngầm hiểu, không đến mức xung đột hoặc là đoạt khách của đối phương, cậu không có trang phục và đạo cụ này, xem ra là không phải."

Nó vui vẻ: "Chị thật sự rất thú vụ, tôi thích."

Tôi lạnh lùng đáp: "Mấy tuổi rồi? Có chứng minh nhân dân chưa? Tốt nghiệp chưa? Tóc này là nhuộm à? Quần áo là lên mạng mua đồ cũ phải không? Đồng hồ cũng là hàng nhái? Muốn tìm nghề tay trái à, hay là muốn nghe chị giảng cho cậu một khoá tư tưởng?"

Nó nhất thời sinh ra hứng thú: "Chị thật là thú vị, tôi cần một người chị thương tôi như vậy, mấy đứa 17-18 tôi thấy không hợp mắt, để lại cho những lão già 45 tuổi đi."

Tôi hừ lạnh: "Em trai tránh người đi, hôm nay chị có bạn, không nhận phục vụ của cậu."

Nó không bỏ ý định: "Tại sao vậy? Chị, tôi nhìn chị rất lâu rồi, khách của quán bar này thì chị thuộc dạng người có mùi vị nhất, vậy thì chị yêu thương tôi không tốt hay sao?"

Tôi nhíu mày, thật mẹ kiếp đồ bẩn thỉu không phân biệt được cấp độ tuổi tác.

Tôi nói: "Tránh ra."

Nó còn đang quấn lyấ cánh tay tôi: "Chị gái."

Tôi không thể nhịn nữa giơ tay lên gọi một người bảo vệ cao to: "Này anh ơi."

VỊ bảo vệ kia lập tức qua đây. Nhẹ nhàng chụp vai thằng nhóc đó: "Này."

Thằng nhóc bị dọa sợ lập tức chuồn đi.

Không ngờ người đàn ông này lại lập tức tiếp cận chỗ ngồi của tôi, nói với tôi: "Này, người đẹp." Hóa ra hắn không phải là bảo vệ.

Tôi thờ ơ nhìn người đàn ông đến tiếp này.

Trong mắt hắn cũng không thèm nhìn tôi, chỉ lão luyện nói: "Coi bộ hắn ta không được rồi, không thích hơp với em, em xem tôi thế nào?"

Tôi lạnh lùng hỏi hắn: "Giọng điệu của anh rất tự tin, xem ra bản lãnh không tồi, kỹ thuật cũng tỉ mỉ?"

Mục lục
Ngày đăng: 28/05/2014
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Mật ong rừng chuẩn thơm ngon sạch của Điện Biên

Mục lục