Gửi bài:

Chương 9 - Tôi phải đánh một trận đại chiến ly hôn thật đẹp

Sáng sớm, tôi uể oải mở mắt.

Tôi không chết.

Thật mất mặt.

Tối hôm qua, tôi đau đớn rên rỉ không ngừng, gọi điện thoại thì Gia Tuấn không để ý tới tôi, tôi rơi vào đường cùng đành phải tự mình gọi điện kêu xe cấp cứu. Lúc xe cấp cứu tiến vào giữa tiểu khu, tôi như một cáibao tải bị các bác sĩ có khuôn mặt vô cảm xốc lên cáng cứu thương, xecấp cứu không có hụ còi, nhưng ánh đèn nhấp nháy rời đi vội vã, tôi rõràng thấy được trên cửa sổ của các tầng khác có người hiếu kỳ nhìn xuống dưới, tôi xấu hổ vô cùng, e rằng người không hiểu tình hình có thể cholà không biết con gái nhà ai nghĩ không thông suốt, tự tìm cái chết nữa?

Kết quả chẩn đoán, tôi chỉ bị viêm ruột, phải ở lại bệnh viện theo dõi một đêm, truyền dịch đến khi quan sát thấy không có gì đáng ngại sẽ có thể về nhà.

Tôi không đủ tiền mặt, đành phải gọi điện cầu cứu Chu Vi, cám ơn trời đất,cô ấy không như Gia Tuấn bắt cá hai tay có kẻ thứ ba ở bên ngoài, lúc tôi rơi xuống nước, cô ấy đến cứu vớt để tôi kéo dài chút hơi tàn.

Trông thấy cô, tôi áy náy nói:"Xin lỗi, đã khiến cậu muộn giờ đi làm."

"Nha đầu ngốc, nói khách sáo vậy. Phó Gia Tuấn biết không?"

"Tối qua không về!"

Chu Vi nhất thời tức giận:"Anh ta vì muốn ly hôn, trình độ tuyệt tình lại có thể đạt đến mức này? Thật khiến người ta phải run rẩy."

Tôi không lên tiếng, nếu như người đàn ông đã muốn ly hôn, đây chính là điều anh ta muốn, chờ mình đến gây sự, mình càng gây càng hung hăng, anh ta liền mượn cớ nói rằng, tình cảm của hai người chúng ta như nước đổ khó hốt, miễn cưỡng quay lại sống chung với nhau nữa cũng không còn ý nghĩa gì, chi bằng chia tay khi còn chưa quá muộn.

Chu Vi rất cẩn thận, cô còn tiện thể mang cho tôi một ít cháo nóng hổi,hiện tại tôi rốt cục cũng hiểu rõ, có một người bạn gái thân thiết đúng là rất hữu dụng, một chén cháo nóng cộng với việc nhai đi nhai lại mấy luận điệu cũ rích đích thực là lời an ủi.

Thế nhưng, một chút khẩu vị tôi cũng không có.

Lúc đóng xong tiền được bệnh viện cho phép về nhà, Chu Vi và tôi cùng nhauđi ra ngoài, vào thang máy, nhiều người khác cũng lũ lượt kéo vào, chenchúc khiến thang máy nhỏ hẹp liên tục phát ra tín hiệu cảnh báo.

Tôi thở dài, không nên chen chúc một đống như vậy chứ, chờ lượt kế tiếp không được sao?

Người với người, đúng là không hiểu được đạo lý lui một bước trời cao biển rộng mà.

Nhìn lại những người đang chen chúc trong thang máy này, áo quần bảnh bao cũng có, tin thần bất an cũng có, hốc hác không thể tả cũng có, quần áo cũ nát cũng có...

Đây chính là một hình thái xã hội thu nhỏ, thực ra ở một góc độ khác của xã hội, có nhiều người còn thống khổ hơn so với tôi, thậm chí còn có chuyện khó khăn hơn rất nhiều so với chút chuyện ly hôn của tôi, tôi bất quá chỉ là một phần tử rất rất nhỏ thôi, bị chút việc vặt ấy đả kích,tôi đã chịu không nổi.

Tôi lặng lẽ cùng Chu Vi bước ra ngoài, ánh nắng mặt trời ở bên ngoài thật tốt, hoa anh đào đã nở, gió thổi đến, cánh hoa đào rung rinh rơi rụng xuống mặt đất, mùa xuân hoa nở, năm nào cũng vậy.

Chu Vi có chút áy náy mà nói với tôi:"Tớ còn có công việc, không thể đi cùng cậu, cậu tự mình ngồi taxi về nhà được không, nên cẩn thận."

Tôi gật đầu.

Chu Vi thật tốt. cô liên tục làm việc, cuộc sống hàng ngày đều là cuộc chiến giữa sự sống và cái chết, cô không giống như tôi, tôi được nuôi trong một cái lồng, một chút đả kích nhỏ thì tôi như một con chim sợ cành cong, hoang mang không biết nên làm thế nào.

Trước khi tôi lên xe, Chu Vi khuyên tôi:"Đinh Đinh, đừng dễ dàng ly hôn, cho dù muốn ly, cũng phải kéo dài lâu một chút, chờ đến khi cậu tìm được đối tượng thích hợp rồi hẳn ly."

Tôi đau lòng xót dạ cười khổ:"Tớ còn không muốn ly, cậu lại có thể khuyến khích tớ đi tìm mùa xuân thứ hai?"

Cô phản đối:"Tại sao phải để cho Phó Gia Tuấn được lợi như vậy? Cậu phải hao tổn vì anh ta; thứ nhất, cậu phải cho cái kẻ thứ ba kia biết rõ cậu không phải là vỏ trái cây lột xong thì vứt đi; thứ hai, phải giày vò Phó Gia Tuấn đến kiệt sức."

Tôi xem thế là đủ rồi, "Diệu kế cẩm nang, tại hạ bội phục."

Về đến nhà, tôi một mình co đầu rút cổ vào trong chăn.

Vô tri vô giác mà ngủ quên mất, mãi cho đến khi Đinh Đang không ngừng vỗ lên mặt tôi, ở bên tai gọi tôi, tôi mới hỗn loạn mà mở mắt ra.

Hóa ra Đinh Đang lo lắng cho tôi, đã chạy đến xem tôi thế nào.

Đinh Đang lo lắng hỏi tôi:"Chị, Chị làm sao vậy? Sắc mặt của chị rất khó coi."

Trong lòng tôi chua xót, nhịn không được tôi ôm lấy nó mà khóc nức nở.

Đinh Đang khó chịu khuyên tôi:"Chị, chị cũng là một người thông minh lanh lợi, làm sao khi cô đơn vì anh rể không ở bên cạnh, chị lại ngu xuẩn như một con gà mái già không co đầu óc vậy."

Tôi buồn bã ỉu xìu đáp lại:"Em là người ngoài cuộc, không biết được sự đau khổ bên trong đó, kim không đâm trúng thịt mình thì mãi mãi không biết đau, em có thể nói đơn giản tự nhiên như vậy là bởi vì em chưa từng yêu."

Đinh Đang cười nhạt:"Em chưa từng yêu? À, tình yêu là cái xa hoa cỡ nào, chỉ có Đinh Đinh Đại Tiểu Thư là chị đây mới sụp đổ một cách tuyệt vọng như vậy."

Tôi thở dài giọng, Đinh Đang liên tục lắc đầu, tội nghiệp cho chị.

Đột nhiên tôi phát hiện tất cả mọi người bắt đầu không chỉ trích tôi nữa,trước đây họ sẽ nói tôi giống như một con bươm bướm, hàng ngày chỉ biết trang điểm xinh đẹp, hiện tại biết tôi phải ly hôn, hơn nữa là chồng tôi ngoại tình, có bồ nhí ở bên ngoài, bây giờ mọi người cũng không đành lòng chế nhạo tôi nữa, đều bắt đầu thành tâm thành ý nghĩ biện pháp chotôi, an ủi tôi.

Đinh Đang hỏi tôi:"Chị, bồ nhí của anh rể là loại người nào? Chị biết cô ta làm việc ở đâu không?"

Tôi lắc đầu."Anh rể của em bảo vệ cô ta rất tốt, hiện tại chị là một con quạ đen già, còn cô ta là một con hồ ly tinh được sủng ái."

Đinh Đang nghiến răng,"Nếu em tìm được con hồ ly tinh này, em nhất định khiến chô ta phải mất mặt."

Tôi biết Đinh Đang nói thật lòng, thực ra tôi cũng muốn biết kẻ thứ ba này là dạng người gì.

Nằm trên giường, tôi cố gắng suy nghĩ.

Gia Tuấn muốn ly hôn? Nếu như tôi kiên quyết không đồng ý thì sẽ thế nào? Tôi không buông, Phó Gia Tuấn dựa vào cái gì nói muốn ly hôn thì tôi phải đồng ý? Chúng tôi đã từng có quá khứ ngọt ngào như vậy, hiện tại bị một người phụ nữ cắt ngang, lại còn muốn tôi phải khoanh tay để anh tara đi? Đây quả thực là quá khi dễ người khác mà, con hồ ly tinh kia làmcái gì? Chỗ làm của cô ta ở đâu? Tôi muốn đến đó làm ầm ỹ lên, tôi muốn túm lấy khuôn mặt của cô ta, cào tứ tung lên đó, tôi còn muốn đi tìm ba mẹ của cô ta, đến tiểu khu cô ta sống dán đại tự báo (báo chữ lớn), trên đó sẽ viết "Cướp chồng người khác, tuyệt tử tuyệt tôn". Tôi còn muốn đến văn phòng luật sư của Phó Gia Tuấn để nằm vùng, tuyên bố với toàn bộ khách hàng của anh ta tôi mới là vợ hợp pháp, lúc trước anh ta tốn nhiều tâm tư như vậy mới lấy được tôi, bây giờ, anh ta nói ly hôn thì ly hôn, anh ta thực sự xem tôi như rễ hành? Muốn cắt thì cắt, muốn nhúng thì nhúng?

A, những thứ này đều là suy nghĩ vớ vẩn của tôi.

Tôi không muốn ly hôn, tôi muốn kéo chồng tôi trở về.

Thực ra ly hôn cũng không phải là chuyện đáng sợ, ai cũng có thể trải qua ly hôn, thế nhưng không thể nào để mọi chuyện như vậy được. Anh ta nói ly hôn thì tôi phải ly, tôi cũng không phải là một miếng thịt nằm trên đĩa, tùy anh cắt tùy anh chém? Không, không, không, tôi còn chưa tới mức phải tự vẫn ở Ô Giang như Hạng Võ.

Kẻ thứ ba đáng hận, trên thế giới này rốt cuộc còn có công lý hay không? Một cước của cô ta xuyên vào gia đình tôi, cư nhiên còn muốn tôi chịu thua dễ dàng như vậy? Sẽ không, tôi là trưởng nữ trụ cột của gia đình,trên có sự kiên quyết như đinh đóng cột của Đinh ba ba, dưới có sự thông minh khả ái như Hoàng Dung (nhân vật trong Anh Hùng Xạ Điêu của Kim Dung) của em gái Đinh Đang, bản thân tôi cũng không phải đầu bí đỏ tim bí đỏ, là người có đầu óc, làm sao có thể để cho người khác dễ dàng cướp đoạt chồng mình như vậy, ở vị trí thất bại?

Không được, tôi không muốn thua, cho dù phải ly hôn, tôi cũng muốn đánh một trận đại chiến ly hôn thật đẹp!!!!!!!!!!!!!!

Mục lục
Ngày đăng: 29/05/2014
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Mật ong rừng chuẩn thơm ngon sạch của Điện Biên

Mục lục