Gửi bài:

Chương 17 - Đinh Đinh phiêu lưu ký, anh ta là ai?

Tôi hạ quyết tâm tìm công việc mới, tìm được việc liền chuyển nhà.

Tìm công việc mới phải bắt đầu từ việc viết sơ yếu lý lịch và đơn xin việc, đối với tôi, ngay cả viết một lý lịch sơ lược cho ra dáng cũng không được. Trường đại học hạng ba, lại không có nhiều kinh nghiệm làm việc, càng không có tác phẩm nào đàng hoàng cả, muốn nhận được lời mời của viện thiết kế, người ta còn phải xem lại. Tôi đến một công ty trang trí nhỏ, tôi lại cảm thấy không có ý tưởng gì mới.

Ngày lai ngày trôi qua, đã 2 ngày chủ nhật, cuối cùng thời tiết cũng lạnh, trời sinh tôi là một người sợ lạnh, khi người khác còn chưa mặc áo ấm, tôi đã sớm mặc rồi. Bây giờ ngồi ở trên băng ghế dài, nhìn cây ngô đồng ở ven đường, trước mắt một đám lá khô bị gió thổi qua, sắp rơi xuống đất.

Tôi lật tờ báo, xem phần thông tin tuyển dụng.

Công ty Phiếm Hoa thông báo tuyển dụng 3 nhân viên thiết kế có kinh nghiệm, công ty Phiếm Hoa?

Tôi xem qua lý lịch sơ lược của công ty này, vốn cá nhân của một thương nhân Hồng Kông, văn phòng chính ở Bắc Kinh Trung Quốc, trước mắt có nhà xưởng ở Thanh Đảo, chủ yếu thiết kế chế tạo du thyền hạng sang và xuất khẩu các loại tàu thuyền... ... nhân viên... ...

Trong lòng tôi nhẩm tính: Tuyển nhân viên thiết kế? Tiền lương từ 6 ngàn đến 1 vạn, quả thật không thấp, nhưng tôi vừa nhìn thấy điều kiện, nhất thời bị xì hơi.

Không trách người ta yêu cầu cao như vậy, người ta đưa ra mức lương cao, đương nhiên là muốn tuyển được người tài giỏi, chút trình độ của tôi mà đến ứng tuyển? Chỉ sợ chưa đến vòng cuối cùng, tôi đã chết ở giữa đường.

Nhưng nhìn thấy khoản tiền lương này thật sự rất hấp dẫn, tôi nhịn không được sự rung động, nghĩ tới nghĩ lui, tôi quyết định xin ông Cảnh giúp đỡ.

Ông Cảnh rộng rãi sảng khoái nhận điện thoại của tôi: "Có chuyện gì vậy, Đinh Đinh?"

"Chỉ tịch Cảnh, tôi tìm ông thật sự là có chuyện muốn nhờ ông."

"Chuyện gì? Cô cứ nói đừng ngại."

Tôi cố hết sức, lắp bắp nói rõ ràng ý định của tôi, tôi muốn hỏi ông, liệu có quen biết với quản lý cao cấp ở Phiếm Hoa không, có thể tiến cử giúp tôi được không.

Nói xong chuyện này, tôi vô cùng chột dạ, chuyện này phải gọi là gì?

Không ngờ, ở bên kia ông suy nghĩ xong, trả lời tôi rất thẳng thắn: "Công ty Phiếm Hoa này tôi không biết rõ lắm, nhưng mà, tôi có quen biết một vị quản lý cao cấp ở công ty họ, như vậy đi, đêm nay tôi sẽ đi gặp ông ta một lần, ăn một bữa cơm vậy."

Ông Cảnh thật sự là một người nhiệt tình, ông ta lại có thể viết một bức thư thật dài để tiến cử tôi, ký tên, đóng con dấu riêng, lại còn báo trước với quản lý cao cấp bên công ty đó. Tôi biết ông ấy nhất định đã nói những lời tốt đẹp giúp tôi, điều này làm cho tôi vô cùng cảm kích, không biết lấy gì báo đáp.

Rất nhanh chóng, người phụ trách bên kia gọi tôi đến đó phỏng vấn.

Kết quả, tôi ôm bản lý lịch, bản sao các loại giấy tờ, còn có thư tiến cử của ông Cảnh đến công ty Phiếm Hoa. Vừa đến nơi, bước vào tòa văn phòng đồ sộ, ra đến thang máy tôi liền hít một ngụm không khí.

Tiền lương cao thu hút rất nhiều người, đối phương chỉ tuyển 3 người, e rằng trong một tiếng đồng hồ, không chỉ có 30 người tới nộp đơn. Cao thấp mập ốm già trẻ đều có, thậm chí còn có vài người là người nước ngoài, ngoài mặt mọi người đều khách sáo, trên thực tế đều là âm thầm phân cao thấp. Tôi nhất thời thở ra.

Làm sao bây giờ? Đi hay ở?

Đối phương thật đúng là chặt chẽ cẩn thận, mặc kệ người ta tốt nghiệp trường nào, trước đó đã làm chức vụ gì, đều đối xử bình đẳng như nhau. Có một nhân viên đi ra, lễ phép phát cho chúng tôi mỗi người một số thứ tự, dựa vào trình tự trước sau mà gọi chúng tôi vào phòng phỏng vấn.

Tôi đành phải chờ, trong lòng lại suy nghĩ phải ứng phó ra sao. Bây giờ muốn trốn, cũng không kịp nữa rồi. Hiện tại mà trốn, thật sự không còn mặt mũi để gặp ông Cảnh nữa.

Nhưng mà cũng không lâu lắm, hình như thời gian mỗi người ở bên trong không vượt quá 5 phút, vẻ mặt của từng người khi đi ra đều không giống nhau, có mất mác, có thoải mái, có không nắm bắt được, trong ngày cũng không có kết quả thắng thua. Tất cả mọi người đều trở về nhà đợi thông tin.

Rốt cục cũng đến lượt tôi, người nhân viên gọi tôi: "Đinh Đinh?"

Tôi nhanh chóng đứng lên, đi theo sau lưng anh ta bước vào phòng.

Vừa vào trong, tôi đối diện với 3 người, hai nam một nữ, trong đó có một người đàn ông là người nước ngoài tóc vàng.

Sau khi ngồi xuống trước mặt họ, tôi nghe thấy người phụ nữ nói với đồng sự: "Chủ tịch Cảnh tiến cử."

Người nước ngoài bĩu môi, lại có thể dùng một thứ tiếng Trung Quốc ngọng nghịu nói ra một câu: "Người Trung Quốc đi cửa sau."

Tôi vô cùng xấu hổ.

Bọn họ đang xem lý lịch của tôi, từ biểu hiện trên mặt họ, tôi nhìn ra được tôi là một trò hề.

Cũng không phải người ta kỳ lạ, người ta phải đối mặt với nhiều đơn ứng tuyển như vậy, tất nhiên muốn xem điều kiện đầu tiên, chút tư cách và kinh nghiệm của tôi thật là không biết tự lượng sức, chạy tới phỏng vấn, chẳng trách người ta lại làm mặt lạnh với tôi, nhưng mà đã phụ lòng ông Cảnh rồi.

Hiện tại tôi mất hết tự tin, thầm nghĩ muốn kết thúc buổi phỏng vấn xấu hổ này càng nhanh càng tốt.

Xem một hồi, một người trong đó đóng bản lý lịch của tôi lại, ôn hòa hỏi tôi: "Có hiểu biết gì về công ty Phiếm Hoa của chúng tôi không?"

Tôi đáp: "Trước khi đến đây, cũng hiểu biết sơ qua, công ty Phiếm hoa là một công ty lớn nổi tiếng quốc tế, không chỉ có công ty con ở Trung Quốc, Đại Lục, Hồng Kông, còn có ở Indonesia, ba năm trước lên sàn cổ phiếu ở Mỹ, thành tích không tồi."

Đối phương gật đầu, lại nói với tôi: "Bằng cấp của cô rất tầm thường, tốt nghiệp cao đẳng... ... Theo sự hiểu biết của cá nhân tôi, hình như không đứng trong bảng xếp hạng 100 trường đại học ở Trung Quốc."

Tôi đành phải nói: "Đúng, ông nói rất đúng. Nhưng tôi tin tưởng có một câu, anh hùng không hỏi xuất thân, cho nên tôi... ..."

Lúc này, một vị trong đó tò mò hỏi tôi: "Tại sao cô tên là Đinh Đinh?"

Câu hỏi này hoàn toàn không giống với vấn đề nên hỏi trong lúc phòng vấn, tôi có chút mơ hồ, ngây ngô trả lời: "Là ba tôi đặt cho tôi."

Anh ta nở nụ cười nói với tôi: "Tên gọi này của cô làm tôi nghĩ đến Đinh Đinh phiêu lưu ký."

Mấy người họ đều cười.

Người phụ nữ kia nói với tôi: "Tuy rằng chủ tịch Cảnh có viết thư tiến cử cô, nhưng Phiếm Hoa chúng tôi tuyển người là muốn xem thực tài, bất kể ông ta có địa vị gì, cho dù là đặc biệt tiến cử, nếu như không có năng lực, chúng tôi cũng sẽ không giữ lại làm việc, hy vọng cô có thể hiểu được."

Tôi gật đầu: "Vâng, tôi hiểu. Thật sự là tôi đi tìm chủ tịch Cảnh để ông ấy viết thư tiến cử giúp tôi, bởi vì tôi cảm thấy rằng nếu chỉ xem qua bản lý lịch, tôi thật sự không tài nào có thể cạnh tranh nổi với những người khác. Tôi cần chủ tịch Cảnh giới thiệu, tôi cũng hy vọng có thể được đến đây làm việc."

Người nước ngoài kia liếc nhìn tôi một cái, anh ta đẩy mấy miếng xếp gỗ ở trước mặt, ý bảo với tôi: "Nếu vậy thì tôi cho cô cơ hội, mời cô cho tôi thấy một tòa cao ốc, nói cho tôi biết cách bố trí cửa chính, thang máy và hộ gia đình trong đó."

Tôi à một tiếng, nhanh chóng xếp các khối gỗ đứng lên thành hình dạng của một tòa cao ốc, sau đó 10 giây tôi giới thiệu: "Cửa chính ở đây, thang máy ở bên cạnh, một là không che khuất ánh sáng mặt trời, hai là từ vị trí này bước ra, có thể thuận tiện đi vào trong từng hộ gia đình."

Vị nữ giám khảo nhìn xuống, nói với tôi: "Cô Đinh, xin thứ lỗi cho tôi nói thẳng, chúng tôi cần là một thiết kế sư có kinh nghiệm, hơn nữa còn có thiên phú, xin lỗi, từ những gì trước mắt xem qua, lý lịch của cô không đạt yêu cầu của chúng tôi."

Bị từ chối, ngược lại, tâm lý của tôi vững vàng hơn, nhìn cô ấy mỉm cười một chút, tôi nói: "Cám ơn cô."

Nhưng cô ấy lại hỏi tôi: "Cô không cần vội, cô có sở trường gì hay yêu thích gì không, cứ nói đừng ngại."

Yêu thích và sở trường à? Trong đầu tôi nhanh chóng nghĩ đến, tôi thích ăn và ngủ, sở trường là đấu địa chủ *, nhưng những cái này không thể nói ra. Liếc mắt một cái, thấy bên cạnh bàn của cô ấy có đặt một khối rubic, tôi nhất thời mừng rỡ, chỉ vào khối rubic tôi nói: "Tôi sẽ chơi rubic."

(*) Đấu địa chủ (hoặc là Bài Tú Lơ Khơ) là một game đánh bài online.

Tầm mắt của ba người hoàn toàn rơi vào khối rubic, dường như cũng rất tò mò, người kia hỏi tôi: "Cô sẽ chơi rubic sao?"

Tôi đáp: "Vâng, trình độ của tôi tầm thường, không được xem là cao thủ, anh có thể làm xáo trộn trật tự, nội trong 4 phút tôi có thể phục hồi khối rubic này lại như cũ."

Anh ta cũng tò mò, dường như có chút không tin, nhưng cũng cầm khối rubic lại giao cho tôi.

Thực ra, tôi không phải là một người thông minh, chẳng qua lúc học cao trung tôi từng tham gia hoạt động trại hè một lần, ở trong trại hè đó, tôi được học chơi rubic, mọi người có thể cảm thấy khối rubic có tới 6 mặt, để phục hồi nó lại trạng thái như cũ thì thật khó khăn. Sự thật không phải vậy, phục hồi khối rubic lại như cũ là có công thức, chỉ cần bạn có thể nhớ công thức, việc phục hồi như cũ thành 6 mặt thống nhất là chuyện vô cùng đơn giản.

Mọi người thấy khó hiểu sao? Không khó hiểu đâu, có khi người thông minh cũng không chơi được, những người ngu ngốc thường hay gặp may mắn ở phương diện này. Đây chính là vì sao Quách Tĩnh ngốc mà tay trái tay phải có thể đánh ra hai bộ quyền pháp, còn Hoàng Dung thông minh cứ ngây ngô không học được. Tôi và Gia Tuấn quen nhau 6 nắm, chỉ số thông minh của anh ấy cao hơn tôi, nhưng chính là đối với khối rubic, tôi dạy anh rất nhiều lần, nhưng anh vẫn không học được.

Tôi nhận lấy khối rubic, đơn giản tỉ mỉ một chút, lập tức ở trong đầu hình dung ra các bước đi.

Muốn phục hồi khối rubic lại như cũ, phải đi theo công thức của nó, nếu trong lúc xoay bạn có những bước đi không đúng, như vậy bạn nhất định phải bắt đầu lại lần nữa. Mọi việc trên đời đều không thoát khỏi một chữ khéo, hiện tại tôi chính là muốn lợi dụng chữ khéo này.

Bước đầu tiên, tôi phải khôi phục một mặt trong đó giống như hình chữ thập, tiếp đó tôi bắt đầu biễu diễn cho họ xem.

Tôi cũng không phải là một người nhanh nhẹn, hơn nữa, tôi đã không luyện tập một thời gian, cộng thêm hồi hộp, khối rubic trong tay tôi không biết là quá chặt hay là tay tôi chặt nữa, xoay vài cái, trong lòng bàn tay bắt đầu ra mồ hồi.

Trong đó có một người an ủi tôi: "Đừng quá căng thẳng."

Rõ là một buổi phỏng vấn kỳ lạ.

Tôi bình tĩnh tự hạ quyết tâm, sau khi trấn định lại hơi thở, tay của tôi bắt đầu thành thạo xoay khối rubic. Ánh mắt của 3 người toàn bộ đổ dồn vào khối rubic trên tay tôi, theo sự di chuyển đến hoa mắt của khối rubic, các động tác tay của tôi càng lúc càng thuần thục, càng lúc càng nhanh, cuối cùng 6 mặt của khối rubic đã trật tự lại.

Bọn họ nhìn rất ngốc, cũng khó trách họ, đều là tinh anh giỏi giang, mỗi ngày đều giành giật được chút lợi nhuận gì đó, làm sao có thể lãng phí thời gian để chơi rubic chứ.

Tôi cũng thở phào, đưa khối rubic lại trong tay người kia, lễ phép cười với anh ta: "Cám ơn."

Anh ta nhìn khối rubic 6 mặt thống nhất, lộ ra một nụ cười tán dương.

Sau đó anh ta cười với tôi: "Cô Đinh rất thông minh, tuy rằng không thể trở thành đồng sự của chúng tôi, nhưng vẫn chúc cô gặp may mắn."

Tôi đứng lên chìa tay về phía anh ta, anh ta cũng lễ phép bắt tay với tôi.

Vừa muốn đi ra, bỗng nhiên bên tai nghe thấy một giọng nam: "Chờ một lát."

Giọng nói này không lớn, nhưng có lực xuyên thấu rất sâu, lại có thể khiến cho toàn bộ 4 người chúng tôi dừng lại.

Tôi hiếu kỳ, theo giọng nói nhìn về phía một căn phòng bên trái, hóa ra bên cạnh phòng này còn có một căn phòng bên trong. Đúng lúc này, một người đàn ông từ trong phòng bước ra, hai tay anh ta đặt trong túi quần, đang đứng ở mép cửa, mang theo một ý cười nhàn nhạt nhìn vào tôi.

Tôi nhìn anh ta, anh ta là ai vậy?

Mục lục
Ngày đăng: 28/05/2014
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Mật ong rừng chuẩn thơm ngon sạch của Điện Biên

Mục lục