Gửi bài:

Chương 33 - Vợ chồng chúng tôi giao đấu

Tôi biết, là cô ta gọi điện thoại cho anh, bởi vì tôi giận anh, nên khôngchủ động gọi điện thoại cho anh để nói chuyện này, anh vội vàng chạy tới bệnh viện, không ai ngoài người phụ nữ đó nói cho anh biết.

Trong lòng bỗng nhiên thê lương một hồi, lúc này, tôi còn chưa kể khổ với anh, người phụ nữ đó lại tố cáo với anh trước?

Gia Tuấn và tôi đứng ở hành lang, hai vợ chồng chúng tôi, đứng mặt đối mặt, tôi khoanh tay nhìn chậu cây trên sàn, còn anh, tay đút trong túi quần, đứng ở trước mặt tôi, anh và tôi như hai cái cột cờ.

Thật lâu sau, Gia Tuấn lên tiếng, "Mẹ có khỏe không?'

Cũng được, coi như anh có lương tâm, câu đầu tiên là lo lắng cho mẹ tôi.

Tôi lạnh lùng nói: "Cũng ổn, một chút đó không chết được!"

Đương nhiên anh nghe ra mùi thuốc súng của tôi.

Vậy muốn tôi nói như thế nào? Tôi phải tiếp tục thấp giọng? Tiếp tục nóingọt ngào, thực xin lỗi Gia Tuấn, em cũng không biết sẽ xảy ra chuyệnnhư vậy? Không, tôi sẽ không tùy anh nữa.

Anh lại hỏi tôi: "Em có khỏe không?"

Tôi quay mặt đi, anh còn biết quan tâm người vợ này sao?

Gia Tuấn khẽ nói: "Thực xin lỗi, Đinh Đinh, là lỗi của anh."

Tôi đột nhiên ủy khuất không thôi, kiềm nén mấy hôm nay, sự tức giận, bực bội, ủy khuất... toàn bộ đều tuôn ra.

Tôi nhìn anh, lanh lùng chất vấn anh: "Lỗi của anh? Hiện tại anh đã biết lỗi của mình rồi sao?"

Tôi hệt như một phụ nữ đanh đá mà trách mắng anh: "Đúng, là tôi nói chuyệncủa chúng ta cho ba mẹ biết, thì sao? Em gái tôi đánh tình nhân của anh, anh đau lòng à? Được, cô ta nói muốn kiện em gái tôi, anh là luật sư,cứ đi giúp cô ta cãi vụ kiện này, cãi thắng kiện đi, rồi giam em tôi vào tù! Tiện thể nhốt tôi luôn đi, tôi là kẻ xúi giục, được rồi chứ?"

Gia Tuấn vẫn không nói lời nào, chỉ nhìn tôi. Tôi biết hiện tại tôi rấtchua ngoa, có chút hung hăng, thậm chí là càn quấy, nhưng mà tôi phảinhư vậy, tôi hận anh giận anh, nếu không phải anh gây nên rắc rối này,cả nhà chúng tôi sẽ phải chịu tội oan uổng sao?

Tôi oán hận buồn bực nhìn vào ánh mắt của Gia Tuấn, anh cũng nhìn tôi không nháy mắt, kỳ lạ, tôi tưởng rằng anh sẽ xem thường tôi, sẽ trách cứ tôi, nhưng ánh mắt anh nhìn tôi bây giờ hoàn toàn không có chút gì muốntranh cãi, ánh mắt anh nhìn tôi, vô cùng phức tạp, bí hiểm. Bỗng nhiêntrong lòng tâm đau xót, lập tức quay mặt đi chỗ khác.

Tôi oán hận nói, "Phó Gia Tuấn, anh nghe cho kỹ đây, Đinh Đang là em gáitôi, bây giờ tôi vẫn còn là vợ của anh, nếu anh dám cùng người ngoài ứchiếp em tôi..." Tôi cắn răng, "Tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho anh!"

Đột nhiên người tôi mềm nhũn, hết thảy ủy khuất trong lòng, "Gia Tuấn, anhcó em gái, tôi cũng có em gái, em gái anh chỉ mong sao chúng ta ly hôn,còn em gái tôi nghĩ trăm phương ngàn kế muốn bồi đắp lại quan hệ củachúng ta, đừng, anh đừng ở trước mặt tôi làm ra vẻ vô tội, cũng đừngdùng ánh mắt như thế để nhìn tôi, nguồn gốc của chuyện này là bởi doanh, anh cùng người phụ nữ khác làm loạn, anh muốn ly hôn, chính anh gây ra chuyện này, tất cả trách nhiệm thuộc về anh!"

Giọng nói của tôi vừa thẳng thừng vừa sắc bén, Gia Tuấn bị tôi châm chọc đếncau mày, đôi mắt chớp động, anh đối mặt với những lời chế giễu ngangngược, cay nghiệt của tôi, ngoài sự trầm mặc ra thì không có cách nàokhác để đáp trả đối phương.

Giọng của tôi thật lớn, Đinh Đang nghe được tiếng thì chạy ra ngoài, nó ômchặt tôi, dùng một ánh mắt không thể giận hơn nữa để nhìn Gia Tuấn.

Một lúc sau, Gia Tuấn thở dài, nhãn nhặn nói với Đinh Đang: "Đinh Đang, em dẫn chị ra ngoài dạo một chút, anh vào thăm mẹ."

Anh đi, đi vào phòng bệnh.

Anh vừa đi khỏi, tôi ủy khuất không thôi, thân thể thoáng cái tê liệt ngồi ở băng ghế dài của bệnh viện, nước mắt không cầm được tuôn trào. ĐinhĐang không có khăn giấy, nó đành lấy tay không ngừng lau đi nước mắt của tôi.

————————————————————————————

Tôi và Đinh Đang đi vào phòng bệnh của mẹ, mẹ đã bình tĩnh lại, mẹ tựa vào giường bệnh, đang nói chuyện cùng với ba và Gia Tuấn.

Mẹ nói: "Mẹ vẫn thường nói với hai con gái, đừng nên giành đồ của ngườikhác, cũng nhất định phải bảo vệ tốt đồ của mình, nếu có người bạo dạnđến cướp đi, thì trước tiên phải dùng một thái độ có lý trí để xử lýchuyện này, nhưng bây giờ mẹ lại mất lý trí, mẹ không nên kích động màđi chất vấn cô ta trước, chỉ cần cô ta không kiện con gái mẹ, mẹ tìnhnguyện nhận lỗi với cô ta, cũng tình nguyện bồi thường tiền thuốc men."

Tôi lập tức phản bác lại mẹ: "Mẹ, tại sao chuyện này lại là trách nhiệm của mẹ chứ? Gia đình chúng ta bình yên sống cuộc sống của mình, nếu khôngcó người ngoài đến quấy rối chúng ta, thì làm sao đến nỗi mẹ phải đi tìm cô ta để tranh luận, làm sao đến nỗi bị cô ta đẩy ngã chứ? Con mặc kệ,con cũng muốn kiện cô ta!"

Ba ở bên cạnh im lặng không nói gì.

Tôi khổ sở không thôi: "Mẹ, thực xin lỗi, là con sai, đến cuối cũng không để mẹ bớt lo lắng cho con."

Mẹ mỉm cười rộng lượng, "Con cái chịu thiệt thòi, làm mẹ đương nhiên phảibảo vệ con mình, không thì người làm mẹ này có lợi ích gì?"

Đinh Đang có chút sợ hãi, nó ở bên canh rụt rè hỏi tôi: "Chị, thật sự người phụ nữ kia có kiện em hay không?"

Tôi ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn Gia Tuấn.

Ngược lại, Gia Tuấn rất trầm lặng, chỉ khoanh tay tựa vào cửa sổ bằng kính,không lên tiếng, cũng không nhìn không ra vẻ mặt của anh.

Tôi dứt khoát ở bên cạnh lạng lùng đay nghiến anh: "Anh còn đứng ở đây làmgì? Tình nhân nhỏ bé của anh bây giờ phải treo cánh tay! Anh còn khôngmau đến thăm cô ta, dỗ dành cô ta!"

Gia Tuấn liền có chút xấu hổ, trên mặt hiện rõ vẻ lo lắng, trước mặt ba mẹ tôi, dù sao anh cũng là người có lỗi.

Ba trầm giọng nói: "Chuyện của vợ chồng con không cần ồn ào trước mặtchúng ta, Đinh Đinh đã gã cho con rồi, có chuyện gì thì các con tự mìnhvề nhà nói cho rõ ràng."

Tôi vẫn không chịu từ bỏ, "Về nhà gì chứ? Gia Tuấn, không phải anh muốn lyhôn sao? Đúng lúc, ba mẹ tôi đều ở đây, ở trước mặt ba mẹ. anh có ý gìthì dứt khoát nói rõ ra luôn đi."

Mục lục
Ngày đăng: 28/05/2014
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Mật ong rừng chuẩn thơm ngon sạch của Điện Biên

Mục lục