Gửi bài:

Chương 13

Buổi tối, tôi đã ở phòng ăn của một khách sạn cao tầng trong thành phố dùng bữa tối, tôi cũng không rõ tại sao Mạc Thiệu Khiêm đột nhiên quyết định chuyển nhà. Bất quá đã đến đây rồi thì cứ yên tâm mà ở đi, đến Đáng Yêu cũng như thường lệ có phòng riêng của nó, phòng ngủ chính đối diện với hồ nước tự nhiên duy nhất trong thành phố, nhưng cao quá, xa xa nhìn xuống mặt hồ giống như một miếng ngọc bích trắng cực lớn. Đáng Yêu nhất định là không thích sống ở chỗ cao như thế này, nó ngồi trước cửa kính u sầu rầu rĩ, chắc có bệnh sợ độ cao.

Phòng của tôi ở tầng 2, đối diện với phòng ngủ chính. Cái tôi cực kì phản cảm đấy là phòng tắm trong phòng, 4 mặt che bằng cửa kính, tuyệt nhiên không có rèm cũng chẳng có mành, không ngăn không cách, nhìn thẳng ra đường chân trời.

Vẫn biết là cao như thế này bên ngoài cũng không có ai lén lút nhòm ngó, nhưng tôi vẫn cứ không thoải mái. Thế nên lúc ăn tối xong, nhân lúc Mạc Thiệu Khiêm đang trong phòng khách làm việc, tôi lấy khăn tắm áo tắm, lén lút vào phòng tắm ở phòng ngủ chính tắm rửa.

Khóa kỹ cửa rồi tôi mới yên tâm đánh giá phòng tắm, đúng là nhà tư bản biết hưởng thụ, bồn tắm lớn loại chìm giống như hồ bơi, hệ thống máy tính điều khiển mát xa. Trên giá còn treo vô số loại khăn tắm ngắn dài, có một hàng dài bầy đây đủ các loại hộp muối mát xa, đều là hiệu Mạc Thiệu Khiêm ưa dùng.

Thoải mái quá đi mất........ Vừa nhúng mình trong làn nước ấm, vô số bọt khí tỏa ra mát xa da dẻ tôi, bên tay còn có điều khiển từ xa, tiện tay ấn 1 cái, cửa chớp phía trước hiện ra ánh sáng ấm áp nhè nhẹ, hóa ra toàn thể là hiển thị đèn LED, hiệu quả cách âm cũng đồng nhất, tưởng bao bọc âm thanh lập thể của Dolby(16)

Tôi tìm vài kênh truyền hình trả phí, xem xong 2 tập "Prince of Tennis" là lăn ra ngủ

Nếu có bị chết đuối trong bồn tắm này, ước chừng cũng là 1 cách chết xa xỉ

Nhưng mà tôi chắc chắn không có cái phúc ấy.

Có một bàn tay đưa qua vắt ngang cổ tôi, ngón tay đem chút mát lạnh, tôi đang ngâm mình trong bồn nước, cả làn da dồn lên cảm giác run rẩy. Nói ra lời không còn lưu loát: "Sao anh vào được đây?"

"Gian quần áo có cửa xoay."

Tôi đúng là đắc ý đến tê liệt, lại không phát hiện ra còn cửa xoay. Nước trong bồn tắm nháy mắt dâng cao vài phân, thể tích người Mạc Thiệu Khiêm không nhỏ, vừa xuống tôi đã cảm thấy bồn tắm như bể bơi này hóa ra bé đến thế. Tôi nhắm mắt không dám nhìn hắn, kì thực cũng không phải chưa nhìn qua, nhưng trần trụi đối mặt thế này thực không quen lắm. Tôi biết dáng người hắn không tồi, hắn có huấn luyện viên thể hình riêng, có tiền, cái gì chẳng có.

Hắn vươn cánh tay ôm lấy tôi, tôi bị bó chặt dán vào ngực hắn, nghe rõ mồn một tiếng tim đập từng nhịp. Tôi có chút bất lực nài nỉ: "Đừng... chỗ này...."

Chuyện tôi lo lắng không xảy ra, nhưng chuyện khiến tôi lo lắng lại xảy ra, đầu ngón tay hắn xoa vào vết sẹo trên mí mắt, hỏi tôi: "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

Ngữ khí hắn hết sức bình tĩnh, mỗi lần hắn tức giận, ngữ khí đều giảm xuống cả mức bình tĩnh. Tôi hiểu lúc này đừng có mà chọc đến hắn, nên ngoan ngoãn trả lời: "Đi xem thi đấu, không cẩn thận bị điện thoại của bạn học va vào."

"Bóng rổ à?"

"Không, người máy."

Hắn chuyển tay sang xoa xoa thùy tai tôi, cánh tay kia ôm tôi càng thêm lực nặng nề hơn. Tôi bị hắn quấn lấy đến khó thở, tôi chỉ sợ hắn tức lên dìm chết tôi ở ngay cái bồn tắm này, hoặc dùng khăn tắm siết tôi đến chết, hay xa hơn quăng tôi qua cửa sổ dập chết luôn...... thế nên tôi càng sợ hãi ôm lấy hắn, lắp ba lắp bắp giải thích: "Em thực sự không cố ý mà.... Bác sĩ lại nói chỗ mắt không bôi thuốc lành sẹo được......"

Hơn cả dự liệu, cơn thịnh nộ lôi đình không nổ ra. Đại khái là nghe thấy bên ngoài có tiếng chuông điện thoại, muộn thế này còn gọi điện, 80% là thư kí. Nhất định có chuyện quan trọng mới gọi đến, hắn buông tôi ra, tôi vội vàng giúp hắn quàng chiếc áo tắm lên, bản thân cũng tiện tay quấn khăn tắm vào, vừa đi vừa giúp hắn thắt dây áo. Đợi đến lúc thắt xong dây áo tắm, hắn cũng vớ được điện thoại ấn nút nhận điện.

Tôi cũng ngoan ngoan ôm khăn tắm lui ra, vẫn chưa ra đến cửa phòng, đã nghe tiếng hắn nói: "Ăn rồi.... vừa đang tắm...."

Ngữ khí hiếm thấy này, người gọi điện thoại đầu bên kia không nghĩ cũng biết là vợ hắn. Tôi từng bước chậm rồi chậm dần, có một loại bối rối khó nói thành lời. Mỗi lần như thế, tôi đều nghĩ đến cái thân phận đáng xẩu hổ của mình. Nhục nhã đến không chịu đựng nổi khiến tôi không biết nên đi lối nào, cuống cuồng bỏ chạy.

Tôi quay về phòng mình, quên cả bật đèn, ngẩn ngơ ngồi một lúc lâu trong bóng tối, tóc cũng quên sấy, từng giọt từng giọt nước nhỏ xuống, có giọt rơi trên mu bàn tay, lạnh lẽo, giống như là nước mắt. Kì thực rất lâu rồi tôi chưa khóc, bây giờ khóc không ra, tôi đến nước mắt cũng cạn kiệt.

Cũng không biết đã ngồi bao lâu, đèn trên trần đột nhiệt bật sáng, chói đến nỗi không mở nổi mắt. Tôi theo bản năng giơ tay chắn ánh sáng kích mắt, nhìn thấy Mạc Thiệu Khiêm tiến tới, hỏi tôi: "Sao lại ngồi ở đây?"

Tôi hướng phía hắn cười cười, làm nũng với hắn: "Ôm em đi."

Đã là vợ bé đương nhiên có kiểu của vợ bé, khiến "chồng hờ" vui lòng là quan trọng nhất. Lúc nên nũng nịu thì nũng nịu, giống như Đáng Yêu, vừa thấy Mạc Thiệu Khiêm liền lắc đầu vẫy đuôi, có như thế mới sống yên vui qua ngày được

Mỗi lần Mạc Thiệu Khiêm đều ôm như công chúa, giống như cảnh hoàng tử ôm công chúa thường thấy trong các bộ phim của Disney. Đáng tiếc hắn tất nhiên không phải bạch mã hoàng tử, tôi cũng chẳng phải công chúa, nhiều khi, tôi tình nguyện phong mình làm mụ phù thủy độc ác.

Thế còn tốt hơn bây giờ, tôi bị hắn đặt ngang trên chiếc giường to cỡ KINGSIZE, mà hắn lại ở hướng ngược lại giơ cánh tay ngắm nhìn tôi. Cái tư thế cổ quái này khiến tôi thấy rất chướng, trong mắt tôi, khuôn mặt hắn ngược bóng, mà trong mắt hắn, tôi cũng không biết mình dáng vẻ thế nào. Nhưng hắn cũng bất động nhìn tôi, đôi con ngươi đảo qua lại trong mắt, ánh nhìn dần dần thâm trầm, giống cái lần ấy, ánh nhìn phảng phất xuyên thấu mặt tôi, như nhìn phải một người xa lạ. Ước chừng kiểu hoàn toàn xa lạ này khiến tôi thấy bất an, hoặc cái nhìn của hắn khiến tôi trúng tà. Tôi nghe thấy tiếng mình lẩm bẩm hỏi: "Anh từng yêu qua một người nào đó chưa?"

"Yêu đến không còn đường lui, yêu đến không cách nào thoát khỏi..... Dù không thể có được cô ấy, cũng hy vọng thông qua cách nào đấy lừa mình dối người....." giọng tôi thấp dần, tôi bị lá gan to tầy trời của mình hù dọa

Hắn lạnh đạm ngắt lời tôi: "Em phim truyền hình xem nhiều quá rồi phải không? Cả ngày nghĩ ngợi bậy bạ cái gì thế?"

Hắn bật dậy kéo chiếc chăn đơn, nằm xuống không để ý đến tôi nữa. Đây rõ ràng là ý đuổi khách, tôi phạm phải điều đại kị, hôm nay tôi đần quá mức, hoặc giả hôm nay tôi cố ý đấy, bởi vì dạo này bực bội lắm rồi, tôi cố ý áp lực lại thêm một chút áp lực, khiến nó đạt tới hạn đỉnh điểm rồi mượn cớ sụp đổ. Nhưng tôi lại ngu đần chọn nhầm đối thủ, hắn chỉ cần dùng đến một động tác cơ thể đơn giản đã nhắc nhở được tôi, hắn là kẻ tôi không dám rờ tới. Tôi dầy mặt áp sát vào lưng hắn, lấy lòng hắn bằng nụ hôn lên hõm gáy. Đấy là chỗ mẫn cảm nhất của hắn, nhưng hắn vẫn thờ ơ quay lưng lại với tôi, toàn thân phát tán khí tàn bạo, chẳng phải một sớm một chiều nên chuyện, lại từ chối thẳng thừng. Tôi bắt chước Đáng Yêu cũng cọ qua cọ lại trên người hắn, một nửa tác dụng cũng không có. Hắn trước giờ luôn có hứng thú với cơ thể tôi, nhưng hôm nay tôi rõ ràng quá đà rồi, thế nên hắn một chút thích thú cũng không có.

Tôi tận đáy lòng rụt rè vươn dậy, cuối cùng buông xuôi tất cả nỗ lực, xám xìn xịt xuống giường định về phòng mình.

Chân vừa chạm xuống nền nhà, đột nhiên nghe hắn hỏi: "Em dạo này không về thăm cậu em sao?"

Tôi không thể nén được phát run, dùng lực kiềm chế răng lợi không phát tiếng lập cập, hoặc vớ lấy bình hoa bên cạnh đập người đang ở trên giường. Ma quỷ, hắn là ma quỷ, hắn vĩnh viễn không ngừng khiến tôi mất kiểm soát dù chỉ trong 1 giây, khiến tôi hối hận về chuyện vừa làm. Mười ngón tay bấu thật chặt vào lòng bàn tay, cơ mặt tôi nhất định vặn vẹo đến đáng sợ, tôi dồn lực hít thở, mới có thể khiến mình cuồng loạn gào to.

"Em về phòng mình đi." Hắn không mặn không nhạt nói: "Anh muốn ngủ rồi."

Tôi cố gắng kiềm chế bản thân, khiến mình còn có thể bình thường miết hai chân, bước lại đến bên giường. Hắn cuối cùng quay người lại, nhìn tôi một cái: "Sắc mặt khó nhìn vậy, đau lòng sao?"

Tôi dồn toàn bộ sức lực, mới có thể cười cười với hắn.

Hắn thần sắc lãnh đạm: "Cười cũng chẳng ra sao cả, khó coi hơn cả khóc."

Tôi một tiếng cũng không thốt lại trèo lên giường, thử định lần nữa dính vào lòng hắn. Nhưng hắn không đáp chỉ gạt tôi ra, tôi thử lại lần nữa, hắn lại lần nữa gạt tôi ra, tôi thử hết lần này đến lần khác, hắn hết lần này đến lần khác gạt tôi ra. Nhưng tôi vẫn cứ lấn tới, rồi tê tái chờ đợi sự nặng nề từ hắn, như có nắm đấm nện vào hõm tim tôi. Mới đầu còn cảm giác đau, đến giờ thì cảm giác đau mất dần, một thoáng, rồi lại một thoáng....dường như cú đấm thẳng thừng lao tới, dường như con lắc đồng hồ máy móc, bất kể vận mệnh gì, tôi cứ đẩy qua, rồi đẩy lại.

Cuối cùng hắn đại khái không chịu được phiền phức, dùng lực hơi mạnh, tôi thoáng cái xô phải chiếc đèn đặt trên bàn phía đầu giường, rào một tiếng chiếc đèn lăn xuống, tôi theo bản năng cũng lao bổ nhào xuống, muốn đỡ lấy cái trụ đèn, nhưng tóm không kịp. Bởi vì dùng sức quá mạnh, trán đập vào tay vịn bằng đồng ở đầu giường, một cơn đau nóng nẩy chạy thẳng qua não, mà cái đèn thì choang một tiếng rơi vỡ nát bét trên sàn, chụp đèn bằng gấm Tô Châu lăn tít xa, trụ đèn bằng sứ Thanh Hoa chính thức biến thành đống nát bét lởm chởm trên mặt đất. Trong phòng hắn, đồ vật xưa nay không có cái gì là rẻ cả, nhất là đèn....

Tôi khiếp sợ ngóng nhìn đống mảnh vụn ấy, đến trán bị thương cũng chẳng lo, tôi nhớ đến Đáng Yêu lúc còn bé không nghe lời, cả ngày trong phòng khách biệt thự nhảy nhọt loạn xạ, kết quả làm vỡ một ngọn đèn cổ, sau khi hắn biết đã tức đến nỗi suýt nữa đem Đáng Yêu đi cho người khác. Đáng Yêu bình thường trong lòng hắn luôn quan trọng hơn tôi, nếu cái đèn này thực sự là đồ cổ, tôi chỉ còn nước lao ra cửa sổ nhảy lộn đầu xuống, chết là hết.

Hắn đã lê dép tiến về phía tôi, e là thực sự sẽ vất tôi qua cửa sổ rồi, tôi vội lớn tiếng: "Không phải em cố ý đâu....."

"Qua đây!"

Tôi không đắn đo khẩn nài: "Em thực sự không cố ý....."

Hắn càng bước càng gần, tôi lùi lại phía sau mấy bước, sắc mặt hắn càng khó nhìn hơn, vươn tay kéo tôi lại: "Đừng động đậy!" đúng lúc này chân tôi vướng một cái, không biết thế nào mà cả người đều ngã sóng soài, ngã xuống đất cả người nháy mắt cảm thấy như có cả ngàn mũi tên xuyên qua, đau đến bật lên một tiếng, tôi nhất định là ngã đè lên đống mảnh sứ bị vỡ kia rồi. Mồ hôi lạnh dòng dòng toát ra, lăng trì tùng xẻo cũng không đến thế này. Lưng tôi như bị nứt ra, lại như bị trích một vạn mũi kim, hít một hơi đau đến trước mắt lóa cả đi. Tôi cuối cùng cũng khóc được rồi, nhân cơ hội này, lưng đau đến chết đi được, tim cũng đau đến chết đi được, tôi thực sự không chịu được nữa, nước mắt cũng tuôn ra....

Mạc Thiệu Khiêm đã quỳ xuống bên cạnh: "Đã bảo em đừng có động đậy cơ mà!"

Tôi một câu cũng không dám nói. Hắn lật lưng tôi lại, cơ hồ muốn xem tình trạng vết thương, sau đó dường như động tác dừng lại một chút, một cánh tay bế tôi lên, đi thẳng ra phía cửa, Đáng Yêu nghe thấy tiếng động lao tới, sủa ẳng ẳng gọi tôi, tôi nhìn thấy máu đỏ của chính mình nhỏ giọt trên sàn nhà, nhỏ xuống bộ lông trắng muốt của Đáng Yêu, Đáng Yêu sủa càng hung tợn hơn. Tôi có bệnh sợ máu, vừa nhìn thấy máu đã lịm luôn trong lòng Mạc Thiệu Khiêm. Quản gia nghe tiếng cũng chạy tới, vừa thấy tình hình đã sợ hết hồn. Vội vàng gọi điện thoại kêu tài xế, Mạc Thiệu Khiêm đã ôm tôi lao vào thang máy đi xuống.

Lúc chúng tôi xuống tầng rồi mà lái xe vẫn chưa đến, Mạc Thiệu Khiêm không biết từ lúc nào đã lấy chìa khóa mở cửa xe, đặt tôi ở ghế phía sau: "Nằm sấp xuống!" rồi tự mình lái xe.

Tôi như một con rùa nằm sấp, mỗi lần xe hơi chòng chành đều khiến tôi đau muốn chết. Tôi đã ngừng khóc rồi, còn đang nằm sấp chờ từng cơn đau tập kích đến. Mỗi lần đau, đều khiến tôi không muốn sống nữa, ngược lại còn khiến đầu tôi trống rỗng, ý nghĩ gì cũng không có, tôi một tiếng cũng không kêu, bởi vì đến hít thở cũng đau đến chấn động. Lúc đợi đèn đỏ, Mạc Thiệu Khiêm dẫu sao cũng quay đầu nhìn tôi 1 cái, có lẽ sợ tôi chết rồi. Hắn đã tiêu không biết bao nhiêu tiền vào người tôi rồi, tôi mà chết là lần đầu tư này của hắn đổ xuống sông xuống biển. Hắn tư bản anh minh lanh lợi, lỗ vốn làm sao được mà lỗ vốn.

Cuối cùng đến được bệnh viện, tôi đã đau đến kiệt sức rồi, 2 bên tai đều vo ve, như có con ong nhỏ đang bay quanh, tôi nằm sấp trên giường đủn của phòng cấp cứu, trong tiếng ồn ào của một trăm con ong, nghe thấy hắn với bác sĩ nói chuyện: "Không được......thể chất sẹo của cô ấy....."

Ừ đấy, tôi thể chất có sẹo đấy, khả năng tôi biến thành con cá sấu đi, hoặc thằn lằn ấy.... thôi, loại nào trên lưng có vẩy cũng được. Bác sĩ lại lần nữa đủn tôi vào thang máy, vào một phòng phẫu thuật, gây tê cho tôi. Ý thức tôi dần dần mơ hồ.... có lẽ tôi cũng ngủ được một lúc, có lẽ không, tôi chỉ chợp mắt.... cho dù lúc tôi tỉnh tảo, bác sĩ vẫn đang xử lý vết thương trên lưng. Mặt tôi đối diện với một chiếc chậu inox, bên trong có 1 đám mảnh vỡ sứ còn nhuốm máu. Bác sĩ luôn tay dùng nhíp kẹp mảnh vỡ, "coong" 1 tiếng vất vào chậu.

Tiếng động quá kinh hãi, tôi khiếp sợ đến nỗi nhắm tịt mắt luôn.

Năm nay lại không phải năm tuổi của tôi, tại sao lại đen đủi thế này hả trời?

Ngày đăng: 01/04/2013
Người đăng: Alex Chu
Đăng bài
Bạn thích truyện này?