Gửi bài:

Chương 31 - 32

Tôi không biết hắn đi đâu, căn phòng to lớn chỉ sót lại một mình. Tôi không biết làm thế nào lại ra nông nỗi này, tôi kì thực chỉ muốn hắn hài lòng, nhưng làm hắn hài lòng thật khó, hôm nay tôi thật sự rất vui, nhưng đáng lẽ sau đó tôi không nên nhớ tới Tiêu Sơn —- tôi không nên. Tiêu Sơn ở đời này đã là việc xa xỉ lắm rồi, cũng chẳng thuộc về tôi nữa, tôi không nên nghĩ đến nữa. Chỉ là những việc tương tự đã xảy ra khiến tôi không kìm nổi, nếu như Mạc Thiệu Khiêm đối với tôi tệ hại hơn một chút, hoặc có lẽ tôi tỉnh táo hơn một chút. Nhưng hôm nay hắn lần lượt đặc biệt dịu dàng, khiến tôi có loại ảo giác hốt hoảng lẫn sợ hãi.

Một mình tôi đứng trong bóng tối, cảm giác run sợ. Lần mò đi mở đèn, cũng chẳng dám lên lầu. Tôi mở hết tất cả các đèn trong phòng khách, sau đó mở cả tivi. Đùi bị muỗi đốt sưng mấy nốt, cứ vừa ngứa vừa đau, khiến tôi ngồi không yên. Càng khiến tôi ngồi không yên là tôi lại chọc giận Mạc Thiệu Khiêm rồi. Vốn dĩ hắn hôm nay tâm trạng hình như rất tốt, nhưng tôi lại chọc hắn giận rồi.

Tôi không biết Mạc Thiệu Khiêm đi đâu. Tiếng sóng biển từ tốn dội lại, ngoài kia gió càng thổi càng to, tiếng gió, tiếng sóng dường như hợp lại thành tiếng gọi của loài sinh vật không tên, tôi không tài nào nghĩ khác được, bởi thứ âm thanh ấy cứ xâm chiếm lấy tim tôi. Tôi co lại một góc trên sô pha, tôi đến tv cũng không dám xem, phảng phất như trong màn hình sẽ bổ nhào ra một con quái vật. Tôi khiếp sợ, run bần bật sợ hãi.

Tôi cảm giác trong căn phòng này ẩn mình khắp nơi đều là quái vật, tôi cảm giác tôi không thể chịu được nữa rồi.

Tôi ôm lấy điện thoại bắt đầu bấm số của Mạc Thiệu Khiêm, nhưng di động trên bàn lại reo, thì ra hắn không cầm theo điện thoại. Hắn đến điện thoại cũng không cầm theo, có thể đi đâu chứ?

Bốn bề đều là bãi biển hoang vu, chỉ có lẻ tẻ lưa thưa vài biệt thự, đến đèn nhà hàng xóm nhìn cũng không rõ. Tôi khiếp sợ nắm chặt, thật chặt điện thoại của hắn trong tay, mà lại vô tình đụng vào phím bật mở. Phím bật mở ra là danh mục cuộc gọi, tôi nhìn trong điện thoại hắn, cả danh mục liên lạc chỉ có 2 tên người liên lạc, 1 đề là "mẹ", cái còn lại trơ trọi 1 cái tên, mà cái tên ấy, lại là tôi.

Tôi theo bản năng ấn lật trang, lật tới lật lui chỉ có mục này, tên tôi được ghi kèm 3 số điện thoại, 1 là số di động, 1 là số máy bàn phòng ký túc xá, sau cùng là số máy bàn khu chung cư. Tôi biết hắn còn 1 điện thoại khác nữa để dùng cho công việc, di động này chỉ là số máy cá nhân, nhưng tôi không nghĩ nổi, số máy riêng của hắn trừ mẹ hắn ra, lại chỉ có mình tôi.

Tôi biết tôi không nên đụng vào điện thoại của hắn, tôi trước giờ chưa từng đụng vào đồ của hắn. Bây giờ tôi cũng nên bỏ xuống điện thoại xuống thôi nhỉ. Đặt xa xa một chút, hắn chẳng quan hệ gì tới tôi, tôi quay lại cũng chỉ là 1 cuộc giao dịch mà thôi. Tôi không quản nổi bản thân mình, ngón tay máy móc ấn xuống, 30 cuộc gọi kết nối gần đây nhất: "Đồng Tuyết 1, Đồng Tuyết 2, Đồng Tuyết 3."

Tôi lật đến trang cuối cùng, nhìn thấy vẫn là tên mình.
Có lẽ số điện thoại vợ hắn nhớ đến thuộc lòng không cần lưu lại làm gì nữa. Tôi có chút hoảng loạn xoa dịu bản thân, nhưng trong điện thoại lại có 2 bức ảnh, duy nhất 2 bức ảnh: 1 tấm là tôi, tấm còn lại vẫn cứ là tôi.

Tấm thứ nhất tôi nhắm mắt đang ngủ, ảnh chụp rất gần, đến nỗi lông mi tôi dường như còn có thể đếm được rõ mồn một. Tấm thứ hai tôi đang cười, cười rất rạng rỡ, 2 bên lúm đồng tiền đều lún xuống, tôi không nhớ từ bao giờ mình lại cười như thế này trước mặt hắn, tôi không nhớ từ bao giờ hắn lại có cơ hội lấy điện thoại chụp tôi. Bức ảnh làm tôi hốt hoảng, tất thảy đều khiến tôi hốt hoảng, tất thảy vết tích trong điện thoại hắn, giống như tự ý ngụy tạo, không, là tôi ảo giác, tôi không thể xem những thứ này, hắn cũng vốn không nên lưu những thứ này.

Tôi lật tung từng chức năng điện thoại, tôi lật đến hòm thư, inbox trống không, outbox trống không, trong recycle bin có 1 tin nhắn, tôi lấy ra xem.

Ngày tháng đề là vài tháng trước, từng chữ từng chữ xếp hàng trên màn hình:

"Mạc Thiệu Khiêm, anh không nhận điện thoại của tôi anh sẽ phải hối hận. Đồng Tuyết có thai rồi, nhưng anh đừng có mừng vội. Thứ nhất, tôi biết cô ta cùng bạn trai bé nhỏ kia 'tình cũ vương vấn', đứa trẻ 80% không phải của anh; thứ 2, là của anh thì cũng muộn rồi, cô ta đã đến bệnh viện xử lý rồi."

Không hề đề tên, số điện thoại gửi đến cũng hoàn toàn xa lạ, tôi trước giờ chưa từng gặp qua.
Người này là ai, tôi đã không còn hơi sức nghĩ tiếp nữa. Tôi ném điện thoại sang 1 bên, như ném 1 củ khoai nóng rẫy. Mạc Thiệu Khiêm trước giờ đối với tôi luôn tệ hại, tôi là con gái của kẻ thù hại chết bố hắn, hắn hận tôi, hận thấu tôi, nên hắn đã tùy tiện phá hoại cả một đời tôi. Mộ Vịnh Phi đã nói rồi, hắn vì yêu chị ta, đã làm qua rất nhiều chuyện, mà tôi cùng lắm là như Tô San San, là một quân cờ thuận tay lấy một cách dễ dàng.

Hắn luôn hận tôi, mà tôi cũng luôn hận hắn.

Tôi nghĩ mãi vẫn không hiểu, hắn làm sao đột nhiên tìm được tôi ở khách sạn, bây giờ mới biết hóa ra có người nói với hắn. Nhưng người này là ai, tôi căn bản không đủ nghị lực để nghĩ tiếp. Tôi chỉ muốn rời khỏi đây, đi càng càng càng tốt. Tất cả mọi thứ ở nơi này đều làm tôi thấy sợ hãi, có lẽ hắn cố ý ——- cố ý để tôi xem được điện thoại. Hắn lừa tôi cảm thấy lừa còn chưa đủ, hắn giày vò tôi cảm thấy giày vò còn chưa đủ. Hắn phá hoại tôi cả một đời còn chưa thấy đủ. Tôi biết hắn hận tôi bao nhiêu, tôi luôn luôn biết.

Tôi cuối cùng chạy khỏi căn nhà đó, cuống cuồng mà chạy. Tôi cứ men theo đường mà chạy thẳng một mạch, đến khi rã rời mới dừng lại thở dốc. Cách rất xa mới nhìn thấy một đốm đèn, có lớp sương mỏng manh từ biển phiêu dạt vào, xa xăm đều là một mảng đen kịt, chỉ sóng biển liếm vào bãi cát. Tôi càng cảm giác sợ hãi. Chỗ này quá yên tĩnh, đi rất xa mới nhìn thấy 1 tòa biệt thự khác, đa phần các nhà đều không có người ở, không có ánh đèn, trên đường cái một bóng xe một bóng người cũng không có.

Tôi nghe đến bước chân của chính mình cũng cảm thấy sợ, tôi nhớ mẹ, tôi nhớ Duyệt Oánh, tôi hy vọng có người đến. Nhưng chẳng có bóng dáng ai cả. Tôi liêu xiêu đi về phía trước, giống như tất thảy đều là ác mộng, tôi nên đi đường nào. Mạc Thiệu Khiêm vất tôi một mình ở chỗ này, không hiểu hắn đã đi đâu. Nếu như có hắn ở đây, có lẽ sẽ tốt hơn, mặc dù hắn đáng sợ, nhưng so với việc một mình ở chỗ này còn ít đáng sợ hơn.

Con đường trước mặt có cát và sỏi nhỏ, lộp cộp dưới chân rất đau. Tôi chỉ bức thiết muốn nhìn thấy người nào đó, nhưng tôi càng sợ từ trong làn sương sẽ bước ra ma quỷ gì đấy, tiếng sóng biển khiến tôi rùng mình sợ hãi. Sau lưng lạnh lẽo, mồ hôi lạnh cứ xối ra, tôi đến đi cũng không dám lớn tiếng, cảm giác tất thảy những chỗ đen kịt đều có thể vọt ra một thứ quỷ quái gì đó.

Mẹ sẽ không đến cứu tôi, Duyệt Oánh không ở chỗ này, tôi nghĩ tôi bật khóc rồi, chỉ có Mạc Thiệu Khiêm. Nhưng hắn đi đâu không biết nữa, tôi đi rất lâu vẫn không thấy đốm đèn nào. Tôi sợ đến chết, đèn đường hỏng rồi chăng? Là tôi đi nhầm đường hay là gần đây đã không có đèn đường rồi?

Tôi sợ hãi cực điểm, chỉ còn nghe thấy bước chân chính mình, lại càng thêm sợ. Đột nhiên nhìn thấy có bóng đen xì xì từ trong sương toát ra. Ba chân bốn cẳng đạp lên sỏi đá lộc cộc, mắt còn phát ra đỏ ngầu. Tôi thét lên một tiếng sợ hãi, quay đầu vụt chạy. Tôi nghe thấy sau lưng mình có tiếng bước chân, con quái vật đó vậy mà lại đuổi theo tôi.

Tôi càng lúc càng cảm giác khủng hoảng, tất cả ý niệm không tốt đều hiện ra trong đầu, tôi càng chạy càng nhanh, cuối cùng chạy đến dưới cột đèn đường, con quái vật đó mới sủa lên, mới nghe ra là tiếng chó, thì ra là 1 con chó rất to. Tôi vừa chạy vừa ngoái đầu lại, nó cứ nhằm tôi mà lao đến. Dưới ánh đèn đường có thể nhìn thấy răng nanh sắc nhọn, toàn thân loang lổ nhiều nhiều vết da thịt đã rụng hết lông, đây là một con chó hoang, không, là một con chó dại.

Tôi sợ đến phát khóc, tôi gào thét gọi to, nhưng không có người đáp. Tôi bạt mạng chạy về phía trước, con chó điên cứ đuổi theo sau, tôi hoảng loạn không phân biệt được đường, căn bản không biết chạy được bao xa rồi. Dưới chân toàn bộ nhũn nhùn là cát, tôi nhảy ra đến bãi biển, trên bãi cát cũng không có người. Bốn phía đều là sỏi đá lởm chởm, bị sóng biển ngậm thành đủ thứ hình thù kỳ quái. Tôi cứ khóc cứ chạy, dải đá ngầm xa xa hình như có người, không có ánh trăng, mặt biển phản chiếu ánh sao nhỏ vụn vặt, tôi căng mắt nhìn đó là người hay là một mỏm đá, tôi nhào hướng nơi có hy vọng cuối cùng ấy mà chạy. Tôi tùy tiện kêu gào cái gì đó, có lẽ là gọi cứu mạng, có lẽ là gọi mẹ. Nhưng trên cát có đá, tôi nặng nề trượt nhào, vật ra trên mặt đất.

Đầu gối đau như xát muối, tôi bò dậy không kịp, tôi vốn không dám quay đầu nhìn lại, chỉ gào thét cuống cuồng. Bóng đen ấy động đậy, thế nhân thì ra đúng là có người. Người đó nhào hướng tôi lao đến, nhất định là nghe được tôi la hét rồi. Mà con chó điên ấy cuối cùng đuổi đến. Tôi gào thét chụp lấy cát ném về phía nó, nó lùi vài bước rồi lại bổ nhào lên. Có người chắn ngay trước mặt tôi, tôi chỉ kịp nhìn người đó vung chân đá con chó điên, sau đó nhặt hòn đá, nện nó tru lên thảm thiết.

Chó điên cúp đuôi bỏ chạy. Tôi thở hổn hển không ra hơi, người đó giơ tay túm lấy cánh tay tôi, giọng nói thân quen mà nôn nóng: "Nó cắn em à?"

Mạc Thiệu Khiêm, là Mạc Thiệu Khiêm!

Tôi trước đến giờ chưa từng muốn gặp anh cấp bách đến thế, tôi trước đến giờ chưa từng thấy may mà là anh. Tôi nhào vào lòng anh, áp mặt vào lồng ngực. Nhịp tim anh vừa nhanh vừa gấp gáp, tôi cũng thế, hổn hển thở.

Nhưng dường như ngay lập tức, anh ẵm lấy tôi, ẵm ra một chỗ sáng hơn.

Đầu gối tôi ứa máu, anh ấn khớp xương: "Sao rồi? Thế này có đau không?"

Tôi vẫn nghẹn ngào: "Không đau."

"Khớp chắc ko sao đâu." Anh nói, "Sao em lại chạy ra đây?"

"Em sợ." tôi nức nở nói, "trong nhà chỉ có mình em, em sợ."

Anh vẫn tỉ mỉ nhìn miệng vết thương: "Là ngã hay là bị chó cắn?"

"Là ngã."

"Nó cắn phải em chưa?"

"Chưa." Tôi sụt sịt. Anh đột nhiên ngừng lại, sau đó lạnh nhạt nói 1 câu:"Đáng đời!"

Đầu gối tôi đau như kim đâm, anh đã hẩy tôi xuống. Tôi còn túm lấy tay áo anh, anh có cười trên nỗi đau của tôi, tôi cũng không cảm giác gì, tôi thấp giọng hỏi: "Anh đừng giận nhé."

"Ai nói anh giận." Anh vẫn lạnh nhạt, buông tay tôi ra, nhích một bên ngắm nhìn sóng biển.

Tôi khóc lóc có chút xấu hổ, mắt cá chân cũng trẹo rồi, căn bản đứng không vững. Tôi nhảy lò cò một bước, liền nghe thấy anh nói: "Em đừng có nhảy lung tung, đợi đến lúc sưng chân rồi, em ở lại chỗ này 1 mình đấy."

Tôi đành lẳng lặng ngồi xuống, ngồi lại trên bãi cát.

Anh cũng chẳng ngó đến tôi, tôi cũng chỉ có thể im re ngồi ở đó.

Biển đêm đen kịt không nhìn rõ thứ gì, ánh sao vụn vặt thỉnh thoảng chớp nháy, đảo xa kia có ngọn hải đăng, chùm tia sáng thẳng tắp chiếu vào biển lớn xa xăm. Gió hây hẩy sóng biển, từng đợt từng đợi trùng điệp áp vào bờ, tôi cảm thấy lạnh, lạnh run lên.

Mạc Thiệu dường như hoàn toàn không nhúc nhích, anh chỉ đứng ở bãi cát, hàng ngàn bọt sóng vỗ lên chân trong gang tấc. Gió đêm vuốt nhẹ tay áo, phảng phất như đôi cánh màu đen. Anh rất cao, tôi trước giờ đều phải ngước nhìn lên, bây giờ anh đứng tôi ngồi, tôi càng ngẩng cao đầu hơn.

"Em nhìn gì?"

Giọng anh vẫn kiểu không lạnh không nóng ấy, tôi luôn hoài nghi sau gáy có phải mọc mắt rồi không, không quay đầu nhìn cũng biết tôi đang nhìn.

Tôi hàm hàm hồ hồ nói: "Em nhìn—–, anh đang nhìn gì——"

Anh quay đầu lại, đột nhiên cười cười với tôi, tôi không biết có đúng không, vì trời rất tối. Anh giơ tay chỉ phía đèn hải đăng: " 'Cảng thế' này không tệ, đúng không?"

Đây chính là sự khác biệt giữa người bình thường với nhà tư bản, nhà tư bản luôn không ngừng nghỉ nghĩ cách kiếm tiền, mà loại như tôi, vĩnh viễn chỉ có thể lo lắng bất an đoán ý anh. Tôi một mảy may cũng không hiểu gì về cảng khẩu, càng không biết cái gọi là 'cảng thế'

"Năm đấy bố anh ngắm chỗ này rồi, hy vọng làm được 1 cảng chở dầu. Bởi vì xunh quanh đều là tỉnh thành ven biển, đã có vài cảng nước sâu quy mô lớn, thế nên tàu chở dầu từ Đại Tây Dương so với đến Ninh Ba thì vào đây tiết kiệm đường thủy hơn."

Tôi nghe không hiểu, nhưng trong giọng anh có một thứ mỉa mai: "40 vạn, cũng chỉ 40 vạn cỏn con. Bố anh tin tưởng bố em là thế, bố em lại vì 40 vạn mà bán rẻ ông!"

Tôi nghẹn họng nhìn trân trối, tôi luôn không biết thì ra là vùng biển này, thì ra là ở đây, chúng tôi từ đời trước bắt đầu vướng mắc ân oán

"Giai đoạn công trình đã bắt đầu, mà bọn họ lại xúi bẩy nông dân biểu tình, kháng nghị đầu mối tàu chở dầu sẽ bị ô nhiễm, sau đó thuyết phục chính phủ cải cách quy định, chọn lại địa điểm xây dựng cảng đầu mối.

Từng vòng bọc lấy từng vòng, kế hoạch thật chặt chẽ đúng không? Bố anh mặc kệ mùa hè nóng bức bay qua bay lại, định thử ngăn cản hoặc cải tạo lại công trình này, sau đó ông ấy ngã xuống ở sân bay—– vĩnh viễn không còn mở nổi mắt nữa.."

"Sau cùng, cách đây 200 cây số xây dựng 1 cảng chờ dầu. Độc quyền mở thầu, cả một hải đảo trở thành kho dầu lớn. Cả công trình đầu tư nhiều hơn so với giá thầu thấp nhất của bố anh năm đó tầm vài trăm triệu, trong kinh doanh mà nói, bọn họ đấu thắng rõ đẹp. Mỗi lần đến đây, mỗi lần nhìn vùng biển này, anh đều cảm thấy mình cả đời này cũng không tài nào tha thứ nổi, tha thứ những kẻ đã hại chết bố anh."

Tôi biết trong đó bao gồm cả tôi, vì bố tôi, anh vĩnh viễn không định tha thứ cho tôi, thế nên mới nói ra những chuyện này. Mắt anh lay động một có vệt nước, hoặc có lẽ là tôi nhìn nhầm, bởi anh rất nhanh đã quay mặt đi. Đối diện với vùng biển đen kịt ấy, tiếng sóng vỗ giống như 1 cơn mưa khốn khổ, vang lên ào ào nhẹ nhàng.

Anh cô đơn đứng đấy, vừa cao, lại xa, trời và biển đều bao la sau lưng, mà anh chỉ lẻ loi một mình

Tôi không thể nói bất kỳ từ nào rằng tôi trước giờ không muốn nghĩ quá nhiều, tôi cứ cảm giác anh là người tôi hận nhất. Nhưng trong điện thoại của anh chỉ có ảnh tôi, còn là ảnh tôi lúc ngủ bị anh chụp được.
Tôi vẫn nhớ lúc anh sấy tóc cho tôi, chút gió mảy may ấm áp nhường ầy, phả nhẹ trên mặt tôi, tôi cứ cho rằng, đấy là giấc mơ.

Anh cố hết sức kiềm nén, kiềm nén đến nỗi tôi cảm thấy tuyệt vọng, nhưng bây giờ tôi cuối cùng cũng biết, còn tuyệt vọng hơn cả tôi, thì ra là anh.

Tôi ngước mắt nhìn anh.

Mà anh vẫn đang nhìn mặt biển. Tôi không biết bản thân mình đối với người đàn ông này có tình cảm gì, trước đây tôi hận anh, đơn thuần thuần túy hận anh, sau chúng tôi đều ghét cay ghét đắng lẫn nhau, đều hy vọng người kia có thể chết ngay trước mặt mình, bây giờ tôi không biết bản thân đang nghĩ những gì nữa. Tôi từng yêu Tiêu Sơn, nặng nề là thế, vô vọng là thế, nhưng tất thảy đều hóa thành tro bụi của số phận.

Mà tôi với Mạc Thiệu Khiêm, có lẽ chỉ là 1 mối nghiệp duyên vướng mắc không rõ ràng đã được định trước.

Chúng tôi ở bãi biển đến tận lúc trời hửng sáng, biển lớn dần dần lộ ra đường chân trời mênh mông. Trời và biển tách biệt vẫn còn dè sẻn, biển xanh lam sậm gần như đen tuyền, mà bầu trời đen nhánh lại gần như xanh lam.

Hừng đông lộ ra ráng ngũ sắc chói mắt.

Mắt cá chân tôi sưng đến rõ to, căn bản không dám xà xuống đất.

Gió sáng sớm so với gió đêm càng lạnh hơn, tôi đông lại đến tê cứng, thử tự mình đứng dậy xem, gồng sức mấy lần đều toi công. Anh cuối cùng bước đến gần, quỳ xuống trước mặt tôi. Tôi nhìn lưng anh, chút tâm trạng rối ren lập lờ. Nhưng cũng không thể cứ ngồi đây cả đời. Tôi được anh cõng trên lưng, cõng về đến biệt thự. Sóng biển vẫn từng tiếng đuổi từng tiếng nén lại, dải cát đằng sau chỉ níu lại những bước chân anh, rõ nét ủi trên cát ẩm, rồi cũng bị đợt sóng từ từ nuốt sạch sẽ, không còn nhìn thấy dấu vết nữa. Tôi víu lấy cổ anh, được anh đong đưa như 1 đứa trẻ con, thiếp ngủ trên lưng anh tự lúc nào.

Chân tôi đắp đá lạnh cả nửa ngày, vẫn chưa thấy đỡ hơn, cũng không thấy xấu hơn. Mạc Thiệu Khiêm đi mua dầu rum (*chú: safflower oil), xoa đau đến nỗi tôi nước mắt dàn dụa, tay anh xoa mạnh hơn bình thường

Nhưng không biết là tác dụng của dầu rum hay tác dụng mát xa từ tay anh, đến tối tôi cũng chạm được chân xuống đất.

Nhưng mà tôi lại thêm cảm cúm, nửa đêm chết cóng ngoài biển, trước tiên là đau họng, hôm sau tỉnh dậy thì chóng mặt phát sốt ho sù sụ, mọc kén trên giường mềm nhũn như sợi mỳ nấu chín. Mạc Thiệu Khiêm rất nhanh bị tôi truyền bệnh, 2 chúng tôi nốc mỗi người 1 cốc to thuốc cảm sủi, sau vốn dĩ lười đi chợ, chỉ ở nhà nấu cháo trắng ăn.

Không kèm thêm bất cứ đồ gì, cháo trắng kì thực rất ngon, tôi ăn 3 ngày cháo trắng, gần như ăn đến thăng tiên luôn, cảm cúm cuối cùng cũng có chuyển biến tốt hơn. Uống thuốc cảm cúm làm cái gì cũng mơ mơ hồ hồ, tôi còn cần mẫn bỏ quần áo của Mạc Thiệu Khiêm vào máy giặt định giặt đồ, kết quả ví tiền của anh cũng giặt luôn.

Mạc Thiệu Khiêm ngủ trưa dậy, tôi đang dính mấy đồng tiền ướt sũng phủ kín ô kính cửa sổ.

Tôi ngượng ngùng nói với anh: "Thẻ ngân hàng chắc không sao đâu....."

Tôi cũng giặt luôn ảnh của anh ấy. Anh nhét một tấm ảnh chụp chung rất nhỏ trong ví, cặp vợ chồng trẻ trung đang ôm một đứa bé sơ sinh bé tí tẹo, đôi mắt đen láy lờ mờ có thể nhìn ra hình bóng lúc trưởng thành, không ngờ Mạc Thiệu Khiêm lúc nhỏ lại mặt bầu bĩnh như trái táo, hai má còn phơn phớt hồng, nhìn giống 1 bé gái. Đây cũng là lần đầu tiên tôi nhìn thấy bố đẻ Mạc Thiệu Khiêm, Mạc Thiệu Khiêm lúc trưởng thành giống ông ấy y chạc, 2 người đều có nét điển hình của đàn ông phương Bắc, giữa đôi lông mày có một loạt khí chất lạnh thấu xương.

Tôi vốn dán tấm ảnh lên cửa kính hong nắng, nhưng vừa khô được 1 nửa nó đã rụng xuống dưới bậc cửa. Mạc Thiệu Khiêm nhặt lên ngắm nghía, vượt sức tưởng tượng lại không nổi giận với tôi.

Tôi có chút bất an nhìn anh, cuối cùng lấy dũng khí, nói với anh: "Em xin lỗi."

Câu "xin lỗi", có lẽ đã muộn đến mười năm có hơn. Mạc Thiệu Khiêm không quay đầu nhìn tôi, anh chỉ cúi đầu ngắm nghía bức ảnh, qua rất lâu anh mới nói: "Không liên quan gì đến em cả."

Khoảng thời gian ở vùng biển ấy, có thể là những ngày bình lặng nhất trong cuộc sống chung đụng giữa 2 chúng tôi, mặc dù cảm cúm chiếm đến phần lớn thời gian, những hiếm khi còn cãi nhau. Tôi nghĩ anh đại khái hiểu ý tôi, giữa chúng tôi chỉ còn không quá 12 ngày nữa, 12 ngày này giống như ngắt đoạn vô căn cứ của cuộc đời, khiến chúng tôi có thể bình thản điềm nhiên chung sống.

Mặc dù tôi nhìn vùng biển bao la ấy lại xuất hiện một day dứt không tên, nếu như bố tôi không làm những việc ấy, hoặc có lẽ ở đây sớm đã hình thành cảng đầu mối lớn, tất thảy đều thay đổi khác đi, bao gồm cuộc sống của tôi và Mạc Thiệu Khiêm.

Tôi không nhắc đến chuyện điện thoại với anh, tôi càng không nhắc đến Mộ Vịnh Phi với anh, anh cũng không nhắc đến, tôi nghĩ nếu như hôn nhân giữa anh và Mộ Vịnh Phi thật sự là một cuộc giao dịch, vậy thì nhất định đấy là điểm khiến anh khó xử nhất.

Mà tôi với anh chỉ còn 12 ngày này mà thôi.

Lúc trời mát mẻ hơn, Mạc Thiệu Khiêm sẽ đi bơi, tôi bị nắng biển thui cho vừa cháy đen vừa gầy rộc, nhưng tôi học được cách bắt cua, còn học cách móc sò. Những thứ này mọi ngày bị tôi ăn sạch nhẵn, Mạc Thiệu Khiêm làm cua quả là tuyệt đỉnh, tôi cảm giác anh có triển vọng làm đầu bếp lắm. Tôi mặc dù ngốc, cũng học được cách dùng lò vi sóng làm sò, thêm 1 chút chút nước tương, tươi ngon vô cùng.

Mạc Thiệu Khiêm có lẽ rất thích điệu bộ tôi lúc quấn tạp dề, bởi mỗi lần tôi đứng trong bếp, anh luôn ôm tôi từ phía đằng sau, đối với tôi đấy là hành động dịu dàng nhất anh giờ mới có. Từ ô kính trên cửa sổ tôi có thể nhìn thấy bóng mình, bộ dạng tôi lúc quấn tạp dề, có lẽ giống như một người phụ nữ nội trợ bình thường nhất. Mà cái ôm của anh, kì thực rất ấm áp.

Chúng tôi không tiếp tục chia phòng nữa, dường như một chuyện rất tự nhiên. Tôi cuối cùng quen có Mạc Thiệu Khiêm chung giường chung gối, hoặc nói, anh cuối cùng quen với việc trên giường có thêm tôi. Có lúc quá nửa đêm tôi tình cờ tỉnh giấc, anh luôn luôn vẫn còn thức, mắt nhìn ngắm trần nhà. Tư thế ngủ của tôi vẫn xấu như thế, cả nửa người đè lên anh, anh nhất định là bị tôi đè đến không ngủ được, tôi cảm giác ăn năn, dịch ra một chút, hỏi: "Anh chưa ngủ sao?"

Anh thông thường cũng không trả lời tôi, chỉ bảo tôi mau ngủ đi thôi.

Đêm cuối cùng ở biển, tôi như thường lệ thức giấc giữa đêm, Mạc Thiệu Khiêm lại không ở trong phòng. Dù rèm cửa kéo rồi, nhưng vẫn cứ nghe thấy tiếng sóng vỗ rì rầm. Phòng ngủ hết sức tĩnh lặng, nghe được cả hơi thở cùng nhịp tim chính mình. Tôi nghĩ anh đi toilet, đợi một lúc lâu không thấy anh trở lại, tôi cuối cùng nhịn không được giơ tay bật đèn, trong ánh đèn màu cam ấm nồng, rèm cửa bị gió đêm hây hẩy nhè nhẹ, mùi gió biển mặn mòi tôi sớm đã quen, tiếng sóng vỗ trong đêm tĩnh lặng ùa vào tai. Tôi không biết Mạc Thiệu Khiêm ở đâu nữa.

Tôi xuống lầu tìm anh, anh ấy lẻ loi ngồi trong bóng tối hút thuốc. Phòng khách so với phòng ngủ tầng 2 càng tối đến đen kịt, nếu như không phải đốm thuốc đỏ lập lòe, tôi chút nữa nhìn không ra anh.
Tôi xỏ đôi dép lê, bước đi đến bản thân còn không nghe thấy bất kì tiếng động nào, anh lại rõ ràng nhìn thấy: "Tỉnh rồi à?"

Tôi mò mẫm phía trước sô pha, đồ đạc bằng tre mây có cảm giác mát rượi, tôi quờ quạng ngồi xuống, nhìn anh ngắt dụi điếu thuốc, trên đầu lọc vẫn còn một đoạn, tôi hỏi: "Sao anh không ngủ?"

Anh nói: "Anh ngồi 1 lúc, muốn làm điếu thuốc."

Tôi trượt xuống cạnh anh, thấy anh không có ý xua đi, thế nên càng to gan hơn, rút điếu thuôc trên tay anh xuống, thử rít 1 ngụm, hơi mát lạnh, ho sặc sụa.

Anh trong bóng đêm cười, bởi tôi cảm nhận được lồng ngực anh rung lên. Tôi dựa vào anh, phần bụng mềm mại, phần cơ rắc chắc.

"Thì ra mùi vị như thế...." Tôi dụi đầu thuốc vào gạt tàn, "Chẳng hay ho gì."

"Thế em tưởng sẽ có mùi vị thế nào?"

Tôi không nói gì, chỉ ngẩng đầu lên hôn anh. Lần đầu tiên tôi cam tâm tình nguyện chủ động hôn anh, không tiêm nhiễm tình dục, không động cơ, chỉ thuần túy muốn hôn anh mà thôi. Vị thuốc lá đắng ngắt trong vòm miệng, hơi thở trên thân thể anh vĩnh viễn mùi hương thanh mát, mùi nước hoa ấy thoang thoảng, bị mùi gió biển nhấn chìm ngập. Tôi ôm anh, như 1 con gấu koala ôm lấy thân cây, lồng ngực anh thênh thang, khiến người ta có cảm giác an toàn.

Qua một lúc lâu, tôi mới nghe thấy giọng anh hơi hơi khàn: "Gái ngoan không nên thế này."

"Quan niệm anh cổ lỗ sĩ gì thế? Anh không xem phim sao, từ năm 90 đổ ra giờ đều tạp thế rồi, em đã bao nhiêu tuổi rồi chứ."

"Anh nói là hút thuốc cơ."

"Em cũng nói hút thuốc." tôi rất khinh thường liếc xéo anh 1 cái, hơn nữa trong bóng tối đen kìn kịt anh cũng chẳng nhìn thấy, "Anh nghĩ bậy bạ gì nào?"

Anh không đấu khẩu với tôi nữa, mà lại dùng hành động nói với tôi anh nghĩ bậy bạ gì.

Sáng sớm lúc tôi tỉnh giấc, phát hiện mình nằm ngủ trên sô pha, một mình. Tôi ngủ nghẹo cứng cả cổ, toàn thân xương cốt rã rời. Tôi già thật rồi, nằm úp một đêm ở sô pha thì ra khó chịu đến thế. Tôi bò dậy lên lầu, lại nhìn thấy Mạc Thiệu Khiêm đã sắp xếp xong hành lý. Anh nhìn tôi đứng ngoài cửa, đầu không ngửng: "Đi thôi, ra sân bay."

Thì ra 12 ngày đã trôi qua rồi.

Tôi ngây ra nhìn bộ dạng của anh, anh đã thay áo sơ mi, mặc dù chưa bẻ cổ, nhưng so với bầu không khí thoải mái ở bờ biển lại hoàn toàn không ăn nhập. Tôi cuối cùng hiểu, tất thảy đều kết thúc rồi.

Tôi cứ cho rằng một tháng này dài đằng đẵng vô cùng, cho đến tận lúc kết thúc, tôi mới cảm thấy không có mã số dài ngoằng mà tôi tưởng tượng. Tôi không biết bản thân đang mang loại tâm trạng gì, như trút được gánh nặng? Cũng không hẳn thấy thế, hơn nữa có kiểu trĩu nặng khác thường, thậm chí đem theo chút mất mát. Anh dễ dàng rút ra khỏi tất cả, mà tôi lại như diễn viên quá nhập vai kịch, cho đến tận lúc này vẫn chưa hồi lại tinh thần. Tôi nghĩ tôi rất có thể là do mệt mỏi. Mấy tháng gần đây, tôi trải qua quá nhiều chuyện, tôi thật sự mệt mỏi rồi.

Chúng tôi quay về thành phố quen thuộc, xuống máy bay đã có tài xế đến đón. Trời lất phất mưa, miền bắc tháng ba âm lịch hiếm khi có mưa, tài xế mở ô, lại giúp chúng tôi lấy hành lý, Mạc Thiệu Khiêm tự mình đón lấy chiếc ô đen, ngăn cản tài xế lấy hành lý của tôi. Anh nói với tôi: "Em về trường đi. Anh chọn bản hợp đồng công xưởng hóa chất, có hạng mục hóa chất công nghiệp, vừa vặn thảo luận được trong tay tầm đại khái rồi, em có thể trực tiếp gửi đi, những việc còn lại tự nhiên sẽ có người lo."

Tôi nhìn anh, anh không biểu cảm gì đặc biệt, ngữ khí cũng nhàn nhạt, như nói một câu chuyện: "Hợp đồng trong vali em, em đưa cho bố Lưu Duyệt Oánh, ông ta là người trong nghề, nhìn khắc hiểu."
Tôi ngô nghê đứng đó, mưa bụi ngấm vào tóc tôi, có tiếng động cơ máy bay Boeing khổng lồ vọt bay lên, trong âm thanh hỗn độn tiếng anh cũng không rõ ràng. Mà trong mưa bụi tinh mịn, khuôn mặt anh gần như trở nên rõ ràng.

"Đồng Tuyết, đây là lần cuối cùng" Anh hơi dừng một lúc, "Anh hy vọng sau này em sẽ không đến tìm anh nữa."

Anh quay người lên xe, ô của tài xế, đảo ngược theo anh gập lại, xe lặng lẽ rời đi. Trong tầm mắt tôi, chiếc xe Maybach dần dần khuất xa. Mưa bụi li ti như màn cửa thủy tinh to lớn không gì sánh nổi, ủ giữa trời đất màn nước xám nhạt mong manh.

Tôi nhìn xuống chân chiếc vali nho nhỏ, nước mưa từng sợi rớt xuống, phủ lên bề mặt một lớp sương lóng lánh, chiếc vali này Mạc Thiệu Khiêm mua cho tôi, anh nói con gái dùng là thích hợp nhất, vừa vặn đựng quần áo lẫn đồ trang điểm, kì thực Mạc Thiệu Khiêm mua cho tôi rất nhiều thứ, 3 năm tôi dùng đều là những thứ tốt nhất, về mặt vật chất. Tất cả đồ đạc để ở chưng cư không đem theo, lúc đó tôi quyết tâm muốn thoát khỏi mối quan hệ với anh, không muốn cùng anh có thêm bất kì ràng buộc nào nữa.

Tôi kéo vali đáp chuyến tàu điện ngầm về trường, giữa chừng đổi 2 lần tàu, không phải giờ giao thông cao điểm, người cũng không nhiều. Trên tàu hiếm khi còn chỗ ngồi, tôi mới nghĩ đến lấy điện thoại gọi cho Triệu Cao Hưng: "Hợp đồng ký rồi." Triệu Cao Hưng không vui mừng như tôi nghĩ, cậu ấy chỉ nói: "Đồng Tuyết, cảm ơn cậu, nhưng hiện giờ không cần nữa rồi." Tim tôi thình lình thắt lại, tôi hỏi: "Sao rồi?" Tôi truy hỏi mấy  lượt, cậu ấy chỉ nói: "Cậu về sẽ biết."

Tôi xuống tàu, bắt xe về trường, bất ngờ hơn Duyệt Oánh lại đang ở ký túc.

Cô ấy vừa nhìn thấy tôi đã ôm chầm lấy, xoa xoa lưng tôi nói: "Mấy ngày nay cậu chạy đâu thế hả, điện thoại tắt máy, tớ lo chết đi được."

Bởi sợ phụ đạo viên phát hiện tôi không ở trường, nên lúc đến vùng biển tôi tắt điện thoại, hơn 1 tháng không gặp, Duyệt Oánh dường như chẳng khác đi là mấy. Tôi vừa kinh ngạc vừa vui mừng ôm cô ấy: "Cậu quay lại như thế nào?"

"Đừng nói chuyện này, tớ đang muốn đi ăn cá nướng ở cổng Tây, lại ko có người đi cùng, đi mau, tụi mình đi ăn cá nướng!"

Cô ấy lôi tôi chạy ra đến ngoài cổng Tây, đến khi món cá nướng thơm phức được bày ra bàn, cô ấy mới dường như thoải mái khác thường nói với tôi: "Tớ với Triệu Cao Hưng chia tay rồi."

Tôi kinh ngạc đến đánh rơi cả đũa trên bàn, liên thanh hỏi: "Tại sao?"

"Bố tớ ung gan rồi, đang tuân thủ trị liệu, bác sĩ không khuyến khích thay gan, nói thay gan xong chết còn nhanh hơn."

Tôi ngu ngốc nhìn cô ấy. Ngữ khí bình thản, dường như đang kể chuyện của người khác: "Ông bố đại gia nhà tớ còn định giấu tớ, đến lúc tớ phát hiện ra ông già đang uống thuốc, mới biết thì ra bệnh được nửa năm rồi."

Tôi nắm lấy tay Duyệt Oánh không biết nên nói gì cho phải.

"Tớ về nhà hơn 1 tháng, ngày ngày theo ông già đến công ty, tớ mới biết ông cụ mệt mỏi thế nào, loại mệt mỏi này chưa nói đến vấn đề sức khỏe, hoàn toàn là các thể loại áp lực, cả sản nghiệp to như thế, công ty trong trong ngoài ngoài, tất cả mọi việc đều phải nhọc lòng, tớ bây giờ mới biết ông già khó khăn thế nào, mẹ tớ mất được 6 7 năm rồi, tớ luôn nghĩ ông ấy sẽ lấy người phụ nữ khác, thế nên tớ bạt mạng tiêu tiền của ông già, hơn nữa tớ không tiêu kẻ khác cũng tiêu. Tớ là loại phá gia chi tử, tớ là loại tiêu hoang. Năm 20 tuổi ông già hỏi tớ muốn quà sinh nhật gì, tớ nói muốn máy bay trực thăng, nhưng ông ấy vẫn mua cho tớ.

Tớ bảo 'bố đừng bạt mạng kiếm tiền nữa', ông già nói 'bố liều mang mình cũng là vì con, bố có đứa con gái như con, bây giờ bố làm nhiều 1 chút, tương lai con đỡ phải làm đi một chút'. Một tháng này tớ theo ông già, mới biết làm kinh doanh khó thế nào, ông ấy là ông chủ lớn như thế, vẫn phải nhìn sắc mặt người khác mới dám làm, xử lý mấy vụ mâu thuẫn này nọ, quản lý cao cấp trong công ty chia bè chia phái đấu nhau không ngừng, bên ngoài còn có kẻ nhòm ngó chằm chặp như hổ đói, bất thình lình cũng có thể cắn lúc nào không biết, mà tớ cái gì cũng không làm được, chỉ có thể ở công ty chăm sóc ông già, ông già nói: con gái ngoan à, con phải lấy được một người đàn ông tốt, thế bố mới yên tâm được."

"Tớ ở bên Triệu Cao Hưng, thật sự cũng nhẹ nhõm cũng vui, nhưng tớ biết Triệu Cao Hưng không thích hợp với công việc kinh doanh. Tớ trước đây cảm thấy không ai có thể chia cắt được tớ với Triệu Cao, nhưng bây giờ tớ cuối cùng đã hiểu, tớ sinh ra trong môi trường này, đã định trước phải gánh vác trách nhiệm. Công ty là mồ hôi nước mắt cả đời ông gìa nhà tớ, tớ sao nhẫn tâm để nó suy sụp trong tay mình chứ, ông cụ sống thêm bây giờ nhiều nhất cũng chỉ 5 năm nữa thôi, trong 5 năm này, tớ chỉ còn cách lao đầu vào học, học cách quản lý, học cách tiếp quản công ty, lúc mẹ tớ mất nản lòng thế, bởi đối với bà mà nói, quan trọng nhất là tớ và ông già tớ, mà đối với ông ấy mà nói, quan trọng nhất là sản nghiệp và tớ. Tớ đã mất mẹ rồi, bởi chuyện mẹ tớ mà tớ hận ông cụ, nhưng tớ không hy vọng lúc ông cụ mất cũng nản lòng như thế."

Tôi không nghĩ ra bất cứ lời nào có thể an ủi được Duyệt Oánh, cô ấy khó xử như thế, tôi lại chẳng cách nào làm được gì. Cô ấy im lặng lăn dòng nước mắt, tôi cũng khóc theo. Qua một lúc lâu, Duyệt Oánh mới ném giấy ăn cho tôi: "Đừng khóc nữa, ăn cá đi."
Cả 2 chúng tôi ăn không vào, Duyệt Oánh nói: "Tớ định thi GMAT, tớ định xin ở học viện Thương Mại, học được cái gì đó, sau đó về nước với bố tớ 1 thời gian, có thể học thêm được bao nhiêu hay bấy nhiêu vậy."

(*chú: GMAT: Graduate Management Admission Test, bài thi đánh giá tiêu chuẩn của sinh viên khi muốn tuyển vào các trường kinh doanh)
"Xin học đa ngành có dễ không?"

"Không biết, không được thì dùng tiền vậy thôi." Duyệt Oánh dường như nhẹ nhõm trở lại, "Ông bố đại gia nhà tớ nói rồi, đời này có thể dùng tiền để giải quyết vấn đề thành không vấn đề."
Về đến phòng ký túc tôi sắp xếp lại hành lý, để lấy ra quần áo, dưới đáy vali quả nhiên có bản hợp đồng. Tôi quỳ ở đấy, cầm nó lên không kìm được ngẩn ngơ, Duyệt Oánh nhìn thấy, vô cùng kinh ngạc giật lấy: "Cái này sao lại ở chỗ cậu?"

Tôi không nói gì, Duyệt Oánh đã lật sang trang sau, nhìn thấy chữ ký Mạc Thiệu Khiêm đột nhiên trợn tròn mắt: "Sao cậu lại đi tìm hắn à?"

Tôi nhìn bản hợp đồng, tôi lần nữa bán rẻ tôn nghiêm của mình đổi lại bản hợp đồng được ký, bây giờ hình như đã vô dụng rồi.

Duyệt Oánh nói: "Ai nói vô dụng, cậu cố sống cố chết làm được như thế, lại nói Mạc Thiệu Khiêm vốn nợ cậu mà! Tớ lấy cái này, tớ trích phần trăm cho cậu! Cậu đừng xin vay phí cái gì nữa, hợp đồng này kí rồi, ông bố đại gia nhà tớ nên đưa cậu ít phần trăm mới phải chứ!"

Cô ấy lấy điện thoại cách cách lộp bộp bấm một lúc, đưa tôi xem một dãy số, sau đó lay lay tôi: "Đồng Tuyết! Đồng Tuyết! Có số tiền này cậu sau này ra nước ngoài sống cũng đủ đấy!"

Tôi chưa từng nghĩ đến kết quả này.

Đêm tôi nằm trên giường, mở to mắt nhìn trần nhà. Tôi chưa từng nghĩ Duyệt Oánh sẽ bỏ Triệu Cao Hưng, trong cảm nhận của tôi, tình yêu thật sự là vĩnh viễn không thể từ bỏ, mà giọng Duyệt Oánh lại cực kỳ bình tĩnh: "Tớ thật sự yêu anh ấy, mà có thật sự yêu đi chăng nữa cũng không giải quyết được vấn đề thực tế. Lúc tớ quyết định cảm thấy rất đau khổ, rất rất rất rất đau khổ. Rời bỏ Triệu Cao Hưng, hoặc có lẽ tớ sau này không thể tìm được người yêu như thế nữa, nhưng tớ không cách nào bỏ đi sản nghiệp xương máu cả một đời của ông già."

Từ bản thân cô ấy, tôi nghĩ tới Mạc Thiệu Khiêm, lúc đó anh bỏ dở việc học về nước, có phải cũng có tâm trạng như Duyệt Oánh bây giờ không.

Giáo sư Tưởng từng nói với tôi, lúc Mạc Thiệu Khiêm kết hôn từng nói, anh cả đời này không thể hạnh phúc được nữa.

Cả đời, tuyệt vọng đến thế, dài đằng đẵng đến thế, phải làm sao mới hạ được quyết tâm, hy sinh bản thân cả 1 đời.

Lồng ngực tôi âm ỉ rên đau, lúc rời bỏ Tiêu Sơn ở thành phố T, tôi cũng cảm thấy cả đời không thể hạnh phúc được nữa. Chỉ có những người từng trải, mới biết quãng thời gian ấy đau đớn đến thế nào.

Tôi chưa từng nghĩ, Mạc Thiệu Khiêm cũng từng trải qua kiểu đau đớn này.
Nhưng tôi và anh hết thảy đã kết thúc rồi, nghiệt duyên cũng được, vướng mắc cũng được, đều đã kết thúc rồi.

Ngày đăng: 01/04/2013
Người đăng: Alex Chu
Đăng bài
Bạn thích truyện này?