Gửi bài:

Chương 11

Tôi vẫn còn nhớ tối ngày hôm đấy, ở phòng bệnh, những ngón tay lạnh lẽo của Mạc Thiệu Khiêm sờ sẫm mạch máu trên cổ tôi. Hắn dù ánh mắt lạnh lẽo, nhưng ngữ khí rất bình thản. Hắn miết động mạch đang sôi sục của tôi, đem theo 1 nụ cười gần như khinh miệt: "Sao không thử ở chỗ này? Muốn cắt thì cũng phải cắt ở chỗ này. Máu nhất định sẽ phun ra 2 mét, ít nhất cũng phun đến tận trần nhà, em không cần quá 5 phút là chết ngay rồi, tiết kiệm biết bao phiền phức?"

Ngày đó cuộc phẫu thuật kéo dài khiến tôi gần như kiệt sức, chẳng còn dư lại chút sức lực nào để phản kháng cái gì nữa, hoặc lần thử đầu tiên đã nếm phải tuyệt vọng. Tôi nhìn hắn, đã không còn oán ghét nữa, nếu đây đều là số mệnh, thế thì, tôi chấp nhận là được chứ gì.

Tôi chấp nhận số mệnh, cũng bằng không tim không phổi sống nốt, buông xuôi ước mơ đi Cửu Tuyền đoàn tụ bố mẹ. Tôi chấp nhận số mệnh, cũng bằng mặt dầy vô liêm vô sỉ làm vợ bé Mạc Thiệu Khiêm. Tôi chấp nhận số mệnh, cũng bằng tiếp tục giả dối học cho xong đại học, tỏ vẻ an nhiên làm một sinh viên đạo mạo.

Tôi thực may mắn vì đã chia tay với Tiêu Sơn từ trước, ít nhất cũng không kéo Tiêu Sơn dính vào mối quan hệ bẩn thỉu này.

Tiêu Sơn, kì thực 2 từ ấy âm lưỡi đều nhẹ nhàng, như gió xuân thổi qua, mềm mại mà ấm áp. Mỗi lần tôi tôi đọc ra cái tên ấy trong câm lặng, đều nhẹ đến nỗi không ai trên thế giới này có thể nghe thấy.

Bảo bối duy nhất của tôi, tôi đã từng có, thứ tốt nhất trên đời này.

Nhưng giờ hết rồi, không cần biết tại sao, đều hết rồi.

Giống như đối với bố mẹ, không cần biết tôi khóc nhường nào, loạn nhường nào, thương tâm tuyệt vọng đến nhường nào, họ cũng không trở về bên tôi nữa, không an ủi tôi, không chăm lo tôi, không cho tôi một chỗ dựa nữa.

Lần gặp gỡ tình cờ này với Tiêu Sơn khiến tôi cả một tuần tinh thần treo lơ lửng, tôi đâu cũng không muốn đi, trừ lên lớp, còn lại đều ngây ngô trong ký túc, trong ký túc, tôi liều mạng làm bài, 1 quyển đề mô hình số học tôi làm hết phân nửa, chỉ có chú tâm làm việc mới khiến trái tim tôi tĩnh lặng lại, chỉ có làm bài tôi mới cảm thấy bản thân không cô đơn. Nét bút nhọn xào xạc phác ra trên giấy biểu thức tính toán, đem tôi đứng lại về trước bảng đen những năm trung học, tôi biết đang có một người đứng cạnh tôi, phấn đỏ trong tay tôi và anh ấy phát ra tiếng cót két, từng hàng từng hàng công thức, từng hàng từng hành phép tính, từ tay tôi và anh viết ra, tôi biết anh ấy ở ngay bên cạnh, đầu cụng ngang tôi, sau cùng viết ra kết quả giống tôi.

Cuối tuần Mộ Chấn Phi đến hẹn tôi đi ăn thịt dê nhúng, tôi không đi, bị Duyệt Oánh sống chết đủn đi. Từ lần gặp Tiêu Sơn, tôi đối với Mộ Chấn Phi lẫn Triệu Cao Hưng, mỗi lần đụng mặt đều có chút sợ hãi không yên trong lòng, tôi sợ đi cùng họ 1 lúc thế nào cũng gặp phải Tiêu Sơn. Thực sự gặp Tiêu Sơn rồi, tôi mới biết gan mình bé đến mức nào, tôi cho rằng đã sai cứ để cho sai luôn, tôi cho rằng tôi thực sự không sao, nhưng lần gặp Tiêu Sơn ấy, tôi lại một lần nữa rơi vỡ.

Tiếng "rắc" nhẹ vang, từ đáy lòng dội lên, lan ra mảnh vỡ đầu tiên, từng tấc trên da thịt, nứt nẻ thành những mảnh vụn vỡ li ti, đau đớn một hồi.

3 năm, thì ra 3 năm tôi vẫn không quên được anh ấy, anh nói chia tay, tôi đồng ý, thế rồi chúng tôi chia tay. Cho đến ngày hôm nay tôi vẫn nhớ, tôi ngày đó tự an ủi qua loa chính mình, chỉ là chia tay thôi mà, phải không? Tình yêu tuổi 16 thực có thể tiếp tục đến cả 1 đời nhưng tôi thực sự không cách nào quên đi anh ấy.

Đến hàng thịt dê nhúng, tim tôi trùng xuống, như một tảng đá, chìm xuống vực sâu không đáy. Tôi không chỉ nhìn thấy Tiêu Sơn, còn nhìn thấy ngồi cạnh Tiêu Sơn là Lâm Tư Nhàn, mấy năm không gặp cô ấy càng đẹp hơn, hơn nữa toàn thân còn dồi dào khí chất đặc biệt động lòng người. Chân tôi không biết nên bước thế nào, nếu không phải Duyệt Oánh kéo lấy tôi, tôi có lẽ đã sớm như 1 nắm đường cát, sụp xuống ngay chỗ đó

Lâm Tư Nhàn thấy tôi lại còn rất phong độ, đứng dậy bắt tay tôi. Mộ Chân Phi giờ mới biết tôi cùng Tiêu Sơn, thêm cả Lâm Tư Nhàn là bạn học cấp 3, anh ấy dường như có hứng thú đánh giá qua 3 chúng tôi. Trong 3 người tôi lắm lời nhất, tôi khen túi xách của Lâm Tư Nhàn đẹp, không hổ là dòng thiết kế riêng tiêu biểu, sau đó tôi khen khăn quàng cổ của cô ấy, rất cá tính, cổ điển mà không lỗi thời. Một loạt tính từ từ đầu lưỡi tôi đánh cái là ọe ra luôn, tôi so với mấy giảng viên làm công tác tư tưởng còn lắm lời hơn, tôi so với mấy bà cô quản lý thư viện đến thời kỳ mãn kinh còn dài dòng hơn. Bởi vì tôi không biết nếu tôi dừng lại, tôi sẽ nói được cái gì hơn, tôi cơ hồ như thân quen với Lâm Tư Nhàn lắm lắm, nào phải chúng tôi từ ngày tốt nghiệp đến giờ mới gặp nhau một lần.

Đến Duyệt Oánh còn bị tôi thành công lờ đi, cô ấy cho rằng tôi gặp lại bạn cũ nên hưng phấn cực độ rồi, kẹp ít thịt dê để vào đĩa tôi: "Này ăn đi, thật như sông Hoàng Hà, thao thao bất tuyệt rồi."

Tôi cười hí hửng bắt đầu ăn thịt dê, Tiêu Sơn cũng nhúng cho Lâm Tư Nhàn 1 thìa thịt dê, Lâm Tư Nhàn mắng yêu: "Mỡ thế này..... làm sao người ta ăn được?"

Tiêu Sơn rất nhẫn nại, dùng đũa giúp cô nàng lựa thịt mỡ bỏ ra. Tôi cúi đầu ăn củ kiệu, ai biết Triệu Cao Hưng lại nói: "Anh, anh nhìn Tiêu Sơn với bạn gái nó, thế này mới gọi là nâng mâm cơm ngang chân mày(14), anh cũng không cần phải để ý chị dâu đâu, mau ăn đi."

Tôi suýt chút nghẹn chết củ kiệu, Mộ Chân Phi lườm Cao Triệu Hưng một cái, vẫn còn bình thường lộ ra núm đồng tiền nhỏ, môi hồng răng trắng mỉm cười chết người: "Chú dụ dỗ anh xun xoe, anh không mắc lừa đâu."

Triệu Cao Hưng cười haha, thay Duyệt Oánh vớt 1 thìa thịt dê: "Anh không xun xoe, em xun xoe."

Duyệt Oánh cố ý dùng đũa gõ chiếc thìa, ting ting tang tang vang lên, mọi người cười cười nói nói, ồn ào náo nhiệt.

Cả cuộc đời tôi đây là bữa ăn hao tổn khí lực nhất, tôi dồn sức ăn, không cho phép mình nghĩ ngợi lung tung.

Sau đó Triệu Cao Hưng còn muốn đi hát, Tiêu Sơn và Lâm Tư Nhàn dường như cũng tràn đầy hứng thú, chỉ còn tôi gồng mình chống đỡ, mượn mồm nói trong tuần vẫn còn bài báo cáo thực nghiệm cần nộp, để làm cái cớ thoái lui.

Họ đều đi hát, còn Mộ Chân Phi tiễn tôi về, vốn dĩ tôi nói tôi về một mình được rồi, nhưng Duyệt Oánh bảo: "Để anh ấy đưa cậu về đi." Triệu Cao Hưng cũng nói vào. Tôi không còn dũng khí để tranh luận cái gì nữa, thế là cùng Mộ Chân Phi quay về.

Bởi vì cuối tuần, lúc này trong trường vẫn còn khá náo nhiệt, đến cổng Tây, chúng tôi theo đường mòn, đi xuyên qua ngọn đồi. Trên đồi đều là cây hoa mai, từ hồi dân quốc những năm đầu thành lập trường đã trồng, lúc hoa nở thơm tỏa đến mười mét, thỉnh thoảng có đoàn du lịch đến đây lấy phong cảnh tham quan, mùa hoa nở cả ngày đều có đoàn du lịch cắm cờ, rất nhiều khách du lịch đến thưởng ngoạn.

Con đường này buổi tối rất tĩnh lặng, xa lắm mới có ánh đèn, đường quanh co khúc khỉu, đi được nửa đường tôi đi đến vã cả mồ hôi, xa xa đã nhìn thấy đình nghỉ chân ở đỉnh đồi. Câu đối ở đình là 1 vị đại sư quốc học đề, chữ đề có pha đến vài phần lối thảo của Chúc Hi Triết, đôi câu đối khắc trên cây cột trụ bằng gỗ 2 năm trước cải tạo đã đổi thành đá cẩm thạch. Vị học sĩ này thời cải cách văn hóa đại loại không chịu nổi phê đấu, sau trầm mình tự tử ở hồ Minh Nguyệt, thế nên mỗi lần nhìn thấy câu đối ngay đoạn cuồng thảo: Thanh phong Minh Nguyệt ưu tương chiếu, phần lớn học sinh đều sẽ bị úp ngay một loại liên tưởng thần bí mà thê lương. Nơi này cũng là địa điểm hẹn hò lý tưởng, ngọn đồi tình nhân nổi tiếng. Tôi nghiêm trọng nghi ngờ nam sinh trường này thích trèo lên cái chỗ này để mà hẹn bạn gái, chỗ này thích hợp để kể chuyện ma, có thể dọa mấy bạn nữ thần hồn nát thần tính.

Tôi vốn đi không nhanh, Mộ Chấn Phi cũng theo tần suất của tôi, miết từng bước rất chậm.

Đại khái bộ dạng tơi tả của tôi khiến anh ấy hiểu lầm là tôi đã thấm mệt, nên mới bảo: "Hay nghỉ một chút nhé."

Kì thực tôi cũng cảm thấy lồng ngực đánh lên một hơi, anh ấy đã nói thế, tôi như người luyện võ, một ngụm chân khí đều đã rã rời. Tôi ngồi ở dựa dáng mỹ nhân ở trên đình, sau lưng là lan can gỗ gụ gắng gượng đã trăm năm, đã từng bao nhiêu người từng ngồi đây, thanh xuân oanh oanh liệt liệt, nhưng chung quy ai mà chẳng ra đi trong lặng lẽ.

Ngày đăng: 01/04/2013
Người đăng: Alex Chu
Đăng bài
Bạn thích truyện này?