Gửi bài:

Chương 16

Tôi cứ đứng đấy, đứng đến khi bản thân cảm thấy lạnh thấu xương cốt rồi mới quay về phòng nằm. Y tá cũng đã về, đang tìm tôi. Cô ấy nhìn thấy tôi chân trần bước vào, hốt hoảng 1 trận, vội vã lấy nước cho tôi rửa chân.

Tôi nhúng chân vào chậu nước nóng hổi, nóng như từng mũi kim chích, tôi cũng kệ. Tôi nhớ đến Tiêu Sơn, nhớ đến từng động tác anh ấy lán lại trong phòng bệnh, từng câu nói, kì thực anh ấy chỉ đến có một lúc ngắn ngủi, nhưng chỉ cần một giây thôi, anh ấy đã khiến tôi cảm giác sống không bằng chết.

Bánh kem anh ấy đem đến tôi còn chưa ăn, tôi chỉ sợ tôi nếm vào một miếng thôi đều sẽ bật khóc, không thì cũng cuồng lên làm chuyện gì đó. Thế nên tôi tặng bánh kem cho y tá, cô ấy cực kì vui, bảo đem về cho con gái cô ấy ăn.

Ngày trước Tiêu Sơn đưa tôi cái gì, tôi đều giữ gìn như giữ bảo bối, dù là 1 cục tẩy, 1 cái kẹp sách. Nhưng hiện tại tôi đối xử với chính mình thật nhẫn tâm, bởi vì anh ấy không còn là của tôi nữa. Tôi phải quên được anh ấy, bằng bất cứ giá nào, tôi phải quên bằng được anh ấy.

Tiêu Sơn nói anh ấy ngày nào cũng đến thăm bà ngoại, tôi lại chưa từng gặp qua anh ấy, tôi cũng không đủ dũng cảm để đi tìm xem bà anh ấy đang nằm ở phòng bệnh nào, dù năm đó bà ngoại đã thương tôi đến thế, nhưng tôi đến tránh Tiêu Sơn còn không kịp. Duyệt Oánh và Triệu Cao Hưng dù ngày nào cũng đến thăm tôi, nhưng tôi không dám hỏi cô ấy về Tiêu Sơn

Tôi sẽ quên được anh ấy thôi mà.

Ngày xuất viện tôi cũng tránh luôn cả Duyệt Oánh, vì Mạc Thiệu Khiêm đột nhiên gọi điện, nói là đến đón tôi xuất viện.

Tôi đương nhiên cũng hiểu không phải hắn có lòng muốn đón tôi ra viện, bởi vì mặc dù tôi ngày ngày xem báo lá cải, thỉnh thoảng tôi cũng xem cả tin tức tài chính. Công ty hắn muốn thu mua một công ty kỹ thuật ở vùng này, tôi đoán hắn đến để chủ trì đại cục rồi. Nhưng hắn tiện thể đến đón tôi, tôi vẫn cảm thấy lo sợ vì được sủng ái kiểu này, lần trước làm hắn giận đến thế, tôi vẫn cho rằng hắn phải đến nửa năm sẽ chẳng thèm ngó đến tôi nữa, đúng như tục ngữ nói cái mà gì "kho ướp lạnh" ấy.

Tôi từ trước đến giờ chưa từng thấy Mạc Thiệu Khiêm trên tivi, đến báo tin tức tài chính cũng rất ít khi thấy tên công ty hắn xuất hiện, nếu có cũng chỉ là mấy tin tức sơ sài hời hợt, ví dụ lần thu mua này quy mô chẳng hề to. Mạc Thiệu Khiêm là nhà tư bản trọng điểm, từ trước đến giờ không thích nổi bật. Thế nên tôi cực kì tò mò lần trước hắn vì sao lại bị xoắn vào vụ Tô San San, lại còn mười ngón nắm tay đi qua đường, không giống phong cách của hắn cho lắm.

Về đến nhà, tài xế đuổi theo gửi cho hắn một chiếc túi, hắn như chợt nhớ ra, chuyền qua đưa tôi: "Cho em đấy."

Dường như cũng thành lệ rồi, hắn mỗi lần nguôi giận xong đều mua quà tặng tôi, tôi cũng chẳng hiểu đây là dụng ý gì, chắc hắn quen dùng cách này để hạ đài, biểu thị hắn đã không kì kèo cùng tôi nữa.

Tôi đón lấy: "Cảm ơn anh."

Đang muốn cất cái hộp đi, Mạc Thiệu Khiêm đột nhiên hỏi: "Không mở ra xem à?"

Tôi ngoan ngoãn nghe lời mở chiếc hộp, là nhẫn bảo thạch. Đá bảo thạch màu đỏ không đậm lắm, tuy nhiên cái nhẫn lại khá to, nhưng ước chừng giá cũng không đắt lắm. Chiếc nhẫn được nạm hình thức ngược lại rất đẹp, kim cương nhỏ um tùm rậm rạp như những ngôi sao lấp lánh vây quanh mặt trăng, thật giống với chiếc nhẫn "trứng chim bồ câu"(20) trong một bộ phim điện ảnh.

Tôi đóng hộp lại, mới phát hiện hắn có chút hơi mỉm cười, cũng không hiểu hắn đang cười cái gì.

Bộ phim ấy tôi với hắn cùng đi xem, lúc đó là kì nghỉ lễ quốc khánh, tôi đi Hồng Kông cùng hắn. Hôm đó vừa vặn hợp đồng ký xong rồi, ngồi ở khách sạn dùng trà chiều, 2 người đều cảm thấy lãng phí nửa ngày nghỉ. Không biết tại sao lại nói đi xem phim, thế là đi xem bộ phim "Sắc giới" ấy. Bản nói tiếng Quảng Đông, tôi 1 câu nghe cũng không hiểu, giữa chừng lại còn lăn ra ngủ. Lúc tỉnh lại thấy ngay đoạn đặc tả Thang Duy trên màn hình lớn, cô ấy tiu nghỉu ngồi trên một chiếc xe kéo, giơ tay vuốt lại cổ áo gió, tôi còn chú ý đến trên ngón tay cô ấy có một chiếc nhẫn rất to, mà thần sắc cô ấy lại hờ hững nhạt dần, không biết đang nghĩ gì.

Tôi ngủ một giấc đến u mê rồi, chẳng mấy chốc bộ phim đã kết thúc, trên đường về Mạc Thiệu Khiêm hỏi tôi: "Xem phim hay không?"

Tôi nghĩ đến nửa ngày, mới nói: "Chiếc nhẫn rất to rất đẹp."

Hắn cũng không phải chưa từng tặng tôi nhẫn, thấp nhất là nhẫn kim cương 6 prong, trên nhẫn theo lệ còn khắc tên tôi. Nói thực đá kim cương thì cũng là đá, thỉnh thoảng tôi nghĩ liệu có nên bán quách cái đống nhẫn kim cương khắc tên ấy đi không? Nếu không được thì bán cái mặt đá thôi cũng được rồi. Tôi đặt chiếc nhẫn trong két bảo hiểm, Mạc Thiệu Khiêm dường như không vừa ý vỗ vỗ két sắt: "Trong này để những gì rồi?"

Tôi có ý nũng nịu nói: "Còn không phải đều là anh tặng em à?"

Hắn nhếch mày: "Nhưng bình thường không thấy em đeo."

Tôi nói thật: "Anh tặng em đều là ngọc ngà châu báu, em là sinh viên, làm sao đeo tới trường được chứ?"

Hắn dường như cười một tiếng, kéo tôi lao vào lòng hắn, có lúc hắn thích ôm tôi, như ôm Đáng Yêu, nhưng hắn mỗi lần đều siết rất chặt, đến nỗi khiến người khác không thể thở được. Hơi thở hắn dường như phả vào má tôi, khiến tôi ngứa ngáy khó chịu. Hắn nói: "Tối nay cho em cơ hội đeo, chúng mình ra ngoài dùng cơm."

Hắn tự tay chọn quần áo cho tôi, đây còn là lần đầu tiên, tôi cảm thấy tâm trạng hắn rất tốt, nhất định là công việc đương thuận lợi. Thông thường những lúc này tôi đều nhanh nhẹn hùa vào cho hắn vui, hắn vui rồi những ngày sau này của tôi cũng tốt đẹp hơn. Hắn chọn cho tôi một chiếc váy xanh ngọc trễ lưng, sau đó nói: "Đeo chuỗi vòng ngọc bích năm ngoái anh tặng em đi."

Đợi tôi thay xong váy đi ra, hắn đến giầy cũng giúp tôi chọn xong.

Kì thực tôi mua quần áo không tính toán lắm, có lúc đi lượn cùng Duyệt Oánh, có lúc cùng bạn học đi bới ở tiệm nhỏ, 35 đồng một chiếc áo phông cũng rất đẹp. Nhưng Mạc Thiệu Khiêm khinh thường tôi mắt thẩm mỹ kém. Thế nên rất nhiều lúc cửa hàng gửi catalogue đến, tôi tùy tiện vơ lấy. Mà mấy cửa hàng này phục vụ cực kỳ chu đáo, chỉ cần tôi mua qua một lần quần áo ở đó, mã số gì họ cũng nhớ rất rõ ràng.

Giầy cao gót 9 phân, tôi còn không biết mình mua đôi này lúc nào nữa, đeo vào xong cả người ngất ngưởng không vững, điểm tốt duy nhất đấy là so với Mạc Thiệu Khiêm cũng không đến nỗi thấp lắm.

Hắn cao quá mà, tôi nếu đi giầy bệt, vĩnh viễn chỉ có thể ngẩng cổ nhìn hắn.

Hắn dẫn tôi đến một nhà hàng mới khai trương, là tòa nhà cao nhất trong thành phố, một nửa không gian là cửa kính thủy tinh, người sợ độ cao tốt nhất đừng vào. May mà trong nhà hàng có để băng khô, toàn bộ sàn nhà chìm ngập trong mây mù.

Giám đốc nhà hàng thân chinh ra chào đón chúng tôi, còn tặng sâm panh, chúng tôi ngồi ở vị trí vừa vặn có thể quan sát cả thành phố, từ góc cao thế này nhìn xuống, tất cả đều ẩn hiện tựa như phông cảnh. Mạc Thiệu Khiêm xem xong menu, đưa cho waiter(22): "Chọn món đặc biệt đi."

Waiter hỏi: "Mạc tiên sinh, bây giờ có đưa món luôn không?"

Mạc Thiệu Khiêm dường như có chút chậm dãi: "Vẫn còn vị khách nữa, đợi họ đến rồi đưa món sau."

Tôi không nghĩ đến ngoài tôi vẫn còn người nữa, có thể khiến Mạc Thiệu Khiêm phải đợi chờ, thực sự có vẻ ta đây. Tôi bỗng nhiên có linh tính không tốt, tôi nghĩ hắn không vô vị đến mức giới thiệu Tô San San đến ký tên cho tôi đấy chứ?

Có cho tôi nằm mơ tôi cũng chẳng dám nằm mơ kiểu này, người Mạc Thiệu Khiêm đợi, lại là Mộ Chấn Phi.

Lúc phục vụ dẫn bàn cho anh ấy, tôi thực sự mu muội.

Tôi lại cho rằng mình nhìn lầm rồi, hoặc là do phun băng khô phun đến nỗi tôi ảo giác đến nơi rồi, nhưng người đó thực sự là Mộ Chấn Phi. Mặc dù anh ấy mặc vest, mặc dù nhìn anh ấy có phần xa lạ, nhưng anh ấy đúng là Mộ Chấn Phi.

Mộ Chấn dường như cũng ngạc nhiên lắm, nhưng anh ấy chỉ nhìn tôi một cái, sau đó quay đầu nhìn Mạc Thiệu Khiêm.

Mạc Thiệu Khiêm ngồi đó không động đậy, chỉ bảo: "Ngồi đi." Rồi quay đầu dặn dò phục vụ: "Đưa món lên được rồi."

Ngày đăng: 01/04/2013
Người đăng: Alex Chu
Đăng bài
Bạn thích truyện này?