Gửi bài:

Chương 8

Tôi cũng mau rầu đến chết, cũng bởi tôi ghét nhất là vào bệnh viện, huống hồ lại còn là nằm viện. Hơn nữa mỗi buổi sáng đều truyền mấy bình để tránh nhiễm trùng. Tháo gạc xong mắt trái tôi cũng không dám mở rõ, chỉ dám nhìn lờ mờ 1 mảnh.

Duyệt Oánh ngày ngày đều đến thăm, 1 hơi cúp 3 ngày học, tôi thực sự cảm kích cô ấy. Tôi biết cô ấy không phải vì Mộ Chấn Phi, ngày hôm đó cõng tôi đến bệnh viện hóa ra là Mộ Chấn Phi, chẳng trách sau khi nói cần làm phẫu thuật, Duyệt Oánh bị dọa đến khóc, anh ta vẫn trấn tĩnh, mặt lạnh quả nhiên có chỗ hơn người, không hổ danh là người từng trải.

Mộ Chấn Phi ngày nào cũng đến thăm tôi, Duyệt Oánh trêu tôi lần này gặp phải vận đào hoa rồi, tôi nói: "Làm thuyền trưởng hải tặc rồi, lại còn đào hoa? Cậu nghĩ tớ là Phấn Hồng nương nương chắc? Người ta là "hành hiệp trượng nghĩa', không phải anh hùng cứu mỹ nhân."

Duyệt Oánh phụt cười, đợt trước 2 đứa có xem qua "Thập toàn cửu mỹ", trong ký túc tôi với cô ấy đều hay ngâm đoạn: "Thuyền trưởng hải tặc, hắc hiu hắc hiu.... Phấn hồng nương nương, ai ya ai ya......" hát đến đoạn "hắc hiu hắc hiu" chúng tôi đều cười dâm đãng, ko sai, là cười dâm đãng. Mấy bạn gái đọc tiểu thuyết ngôn tình đều biết "hắc hiu" có nghĩa gì rồi, huống hồ lại còn có "ai ya". Thế nên bài hát này bị chúng tôi hát đến mê mị, chẳng có ý nghĩa tốt đẹp gì.

Đúng lúc tôi với Duyệt Oánh trong phòng bệnh cười đến mê mị, Mộ Chấn Phi bước vào,

Hôm nay không băng bó, nhìn thấy anh tôi có chút kì quái không tự nhiên, mấy ngày trước dùng độc một con mắt nhìn anh ta, lại chẳng có cảm giác gì. Đại loại là Duyệt Oánh với tôi vừa nhắc đến vận đào hoa, nhưng tôi lại không phải Duyệt Oánh, tôi căn bản ko cuồng giai đẹp, thực sự, tôi dám lấy danh dự anh Đào ra mà thể. (8)

Mộ Chấn Phi lại đem hoa quả đến, Duyệt Oánh lấy dao gọt táo, lại thêm vào khuôn mặt đẹp giai tỏa sáng của Mộ Chấn Phi, tôi càng cảm thấy mất tự nhiên, nói với anh ấy: "Cảm ơn anh."

Mộ Chấn Phi hơn tôi 1 khóa, tôi vừa vào trường đã nghe chiến tích lẫy lừng của anh, hơn nữa lại đúng thời kì nổi bật nhất, thực tế lại có sức ép đối với trường, ra tay cải cách chính sách cứng nhắc cuả bên hậu cần trường đại học. Nhất thời lúc học sinh trường mình nhắc đến Chấn Phi trường bên, cũng như nhắc đến Diêu Minh Lưu Tường (9), đều thuộc loại cao cấp. Tôi vẫn còn nhớ trên BBS của trường có bài viết bất bình, lớn tiếng trách móc: "Từ lúc vận động 'ngũ tứ' (10) đến giờ, trường chúng ta chưa bao giờ để lạc hậu hơn người khác, nề hà gì 100 năm huy hoàng, mà đến nay vẫn chưa xuất hiện nổi 1 người như Mộ Chấn Phi......"

Bài viết này sau đó hoàn toàn thay đổi, bởi vì ở dưới còn có người xì mũi khinh thường, Mộ Chấn Phi làm sao có thể luận hiền triết cùng "Ngũ tứ" được? Sau đó dường như đại diện khoa lịch sử với khoa quan hệ quốc tế 2 bên lao vào cấu xé, cấu từ ý nghĩa của Vận động Ngũ Tứ, cấu đến sách giáo khoa Lịch sử hiện đại Trung Quốc nên hay không nên cải biên lại, hai bạn tố chất chuyên gia đều rất hùng hồn, đến nỗi luận điểm chưa nói hết chưa dừng, 1 lúc trở thành đề tài nóng hổi của năm. Mỗi lần đăng nhập vào trang BBS xấu đến chết của trường, đều có thể thấy chủ đề ấy đỏ chói nổi lên đầu.

Kì thực Mộ Chấn Phi cũng không hơn người khác 1 đôi mắt hay 1 cái mũi, anh ta thoạt nhìn thì rất đẹp trai, hơn nữa lại không giống nam sinh khoa công nghiệp, chỉ bởi vì khuôn mặt sáng sủa rạng rỡ.

Mộ Chấn Phi thấy mắt tôi tháo gạc rồi, hỏi tôi: "Đã có thể nhìn thấy chưa?"

"Cũng tàm tạm, bác sĩ nói cần phục hồi 1 thời gian, chắc không vấn đề gì đâu."

"Hôm đó định nói với em, nhưng em vẫn chưa tháo băng, bác sĩ khuyên đừng làm phiền tới tâm trạng em, nên anh không dám nói. Bây giờ muốn nói với em." Biểu cảm Mộ Chấn Phi nhìn rất nghiêm trọng, đến núm đồng tiền trên mặt cũng không thấy, anh ấy nhấp giọng, nói: "Thành thực xin lỗi em, ngày hôm đó văng vào mắt em là điện thoại của anh, đáng lẽ điện thoại cầm trong tay, nhưng sau đó hỗn loạn, cầm không chắc nên văng 1 cái, không ngờ lại văng vào em."

Tôi đã nói cái gì nhỉ, không phải 'hành hiệp trượng nghĩa', thì ra thủ phạm là đây

Chẳng trách nhanh chóng đưa tôi đến bệnh viên, lại còn ngày ngày đến thăm, thì ra là thế này. Lại còn vận đào hóa cái gì, có mà là tai bay vạ gió.

Sau vụ đó, Duyệt Oánh có đến hiện trường tìm qua, nhưng không tìm thấy vật va vào tôi là vật gì, lúc đó rất đông người, hỗn loạn nháo nhác, vừa xảy ra việc cô ấy chỉ lo chạy theo tôi đến bệnh viên, về sau dù cũng hỏi mấy bạn học có mặt lúc ấy, nhưng không ai biết rốt cuộc thì vật gì văng phải tôi. Nhưng Mộ Chấn Phi cũng có lương tâm, dù anh ta là thủ phạm, nhưng việc xảy ra cái, anh ta liền đưa tôi đi bệnh viên ngay, sau lại bình tĩnh tự thú, dù sao cũng không thể đổ oan anh ấy gây án rồi bỏ chạy được.

Tôi vô thức muốn xoa bên mắt trái vẫn còn âm ỉ đau, rốt cuộc anh ấy lập tức chặn lại: "Đừng xoa! Đừng để bị nhiễm trùng!"

Tôi chỉ còn nước xoa xoa mũi: "Thế anh định bồi thường thế nào đây?"

"Tiền thuốc men cấp dưỡng anh trả. Thêm mấy bài vở mấy ngày nghỉ học, anh cũng mượn về chép cho em rồi. Tiết ngày mai ngày kia anh cũng nhờ người rồi, đợi hết tiết anh sẽ lấy chép cho em."

Duyệt Oánh chèn thêm: "Vậy cũng chưa xong đâu, nếu sau này có di chứng thì sao? Anh phải chịu trách nhiệm!" Di chứng.... cái này tôi ngượng không dám nói, bởi vì từ sáng lúc khám bác sĩ có nói qua, di chứng xấu nhất sau này e là thị lực sẽ giảm xuống vài độ, nhưng xác suất rất nhỏ, không quá 20%, vận khí tôi không xấu đến mức đó chứ?

Mộ Chấn Phi nhìn tôi: "Xin lỗi, anh thực sự xin lỗi. Nếu có chuyện gì, em cứ nói. Chỉ cần anh có thể làm, anh nhất định gắng sức."

Khẩu khí rất chân thành, thái độ cũng đoan chính. Quả nhiên không hổ là nhân vật nổi tiếng, đem lại cảm giác có trách nhiệm.

Não tôi chuyển đổi rất nhanh, rốt cuộc nên đẽo gọt hắn bắt anh ta 1 năm lấy nước cho tôi, hay dứt khoát bắt anh ta làm bạn trai Duyệt Oánh?

Tôi còn chưa hỏi, Duyệt Oánh đã thay tôi hỏi: "Anh có bạn gái chưa?"

Anh ta giật mình 1 cái: "Vẫn chưa...."

Duyệt Oánh hung hăng bức người: "Thật sự chưa có à?"

"Thực sự là chưa có."
Duyệt Oánh cười rất vui vẻ: "Thế được rồi, anh thay Đồng Tuyết 1 năm lấy nước đi, bất chấp mưa gió, cho đến khi anh tốt nghiệp mới thôi."

Tôi còn chưa nói cơ mà, Mộ Chấn Phi đã gật đầu đáp ứng: "Được, không thành vấn đề."

Đợi Mộ Chấn Phi đi rồi, tôi quay sang oán trách Duyệt Oánh: "Sao cậu lại dễ dãi với anh ta thế?"

"Thế vẫn là dễ dãi à? Không phải cậu ghét nhất là đi lấy nước nóng à? Thế cậu định ra điều kiện gì thế?

Tôi hắng giọng, thút thít nói với cậu ấy: "Tớ vốn định bức anh ta làm bạn trai cậu."

Duyệt Oánh nhất thời biến sắc: "Á.......Sao cậu không nói sớm...........55555.........Tớ lại lỡ mất cơ hội với Mộ Chấn Phi rồi... Tớ không sống nổi nữa......"

Mặc dù tôi thực sự muốn thử mặt dày trắng trợn dọa dẫm Mộ Chấn Phi, bắt anh ta làm bạn trai Duyệt Oánh bằng được, rồi về sau tôi có thể ngày ngày tiếp cận bạc đãi anh ta. Nhưng loại người như anh ta, làm sao có thể dễ dàng bị người khác sắp đặt được? Trương Vô Kị đi đâu mà chẳng là Trương Vô Kị, Triệu Mẫn(11) hung hăng bày ra bao nhiêu thiên la địa võng, mới bức được hắn đáp ứng 3 điều kiện. Anh ta đối với tôi cũng chỉ là nhất thời lỡ tay, tôi hiện giờ thứ nhất không mù, thứ hai không tàn tật, anh ta có hổ thẹn áy náy mấy cũng không đến mức đó, tôi làm gì có bản lĩnh ép anh ta từ nay về sau chỉ nhăm nhăm giúp Duyệt Oánh vẽ lông mày (12). Trước giờ tôi vẫn được dạy, không nắm chắc sự tình không nên thử, nếu không sẽ tự rước họa vào thân.

Xuất viện, ngày đầu tiên tôi về kí túc, trong phòng đã có sẵn 2 bình nước nóng chờ tôi, hai bình nước 3 lít mới cứng, nghe nói là Mộ Chấn Phi tự tay đem đến, đáng tiếc tôi với Duyệt Oánh đi lượn siêu thị, không tận mắt chứng kiến cảnh tượng sôi nổi đấy. Sự tình lúc đó, náo động cả lầu ký túc xá cơ đấy, nghe nói nữ sinh lầu chín ở bên cạnh cũng náo nhiệt chạy qua xem. Mượn lời bạn cùng phòng thì là: "Ký túc xá Lầu 8 chúng mình cuối cùng cũng xuất hiện một luồng gió mới."

Tôi dạt dào đắc ý: "Sắp tốt nghiệp rồi, chúng mình cũng nên làm câu đối dán tưởng, để đàn em lớp sau còn chiêm ngưỡng."

Duyệt Oánh hỏi: "Đối cái gì?"

Tôi cực kỳ tự phụ đáp: "Vế trên là ——- Từng khiến Mộ Chấn Phi đi lấy nước."

"Vậy vế sau?"

"Nhiều lần thay Hà Vũ Dương kí tên." Tôi mặt dầy vô liêm sỉ: "Thêm hoành phi là 'so với trâu còn hơn cả trâu'. "

Duyệt Oánh cười ngất luôn, Hà Vũ Dương với tôi cùng lớp, là một trong những người nổi tiếng hiển hách ở trường tôi. Mặc dù hàng nổi nhất là Mộ Chấn Phi, nhưng cũng là nổi có hơn chứ không kém. Bởi vì Hà Vũ Dương kì nghỉ hè năm ngoái có tham gia cuộc thi dành cho MC nghiệp dư của đài truyền hình, lại đạt giải gương mặt nổi bật. Rầm rầm một hồi khán giả cả nước đều biết cô ấy, về sau muốn gặp cũng khó, nếu không phải đi thu hình thì cũng là đi đóng quảng áo, thế nên bỏ rất nhiều tiết. Cô ấy với Duyệt Oánh là đồng hương, quan hệ rất tốt, thế nên tôi cũng quen biết với cô ấy. Những giáo sư dạy chúng tôi đa phần không điểm danh, nhưng trước khi lên lớp cả lớp phải kí tên, nghe nói vô tình ngẫu hứng còn đối chiếu bút tích. Chữ ký của Hà Vũ Dương tôi quen nhất, mỗi lần lên lớp tôi đều ký thay cô ấy, chưa bại lộ lần nào.

Mắt tôi dần dần cũng nhìn tốt hơn, do hàng ngày vẫn uống vitamin do bác sĩ kê, nghe nói có tác dạng phục hồi thị lực. Nhưng Mộ Chấn Phi thì cực kì giữ lời, mỗi ngày đều thay tôi lấy 2 bình nước để ở cửa phòng chỗ cô phụ trách kí túc xá ở tầng 1. Tôi mỗi sáng trước khi lên lớp đều mang bình rỗng xuống đó để, tối lại lấy bình đầy lên. Chuyện này ban đầu rất náo động, cả lầu kí túc xá còn tưởng Mộ Chấn Phi đang theo đuổi tôi, bởi vì trường chúng tôi đều là đại học có tiếng, nhiều lầu kí túc đều là di sản trăm năm. Namsinh phần lớn ở dãy lầu ngang, ký túc xá nữ sinh trường sắp xếp có chút chiếu cố hơn, nhưng cũng đều là mấy toà nhà xây từ hơn 20 năm nay rồi.

Mặc dù mỗi lầu, mùa đông có sưởi ấm, nhưng bốn mùa đều không có nước nóng, đề phòng hỏa hoạn, trường cũng không cho dùng những loại đồ điện "tạo nóng nhanh", nếu bị phát hiện sẽ bị phạt, thế nên chỉ còn nước đi lấy nước, rất bất tiện. Thế mới nói, ở trường tôi, bình thường phương pháp bạn trai chăm sóc bạn gái, truyền thống nhất là, ngày ngày thay cô ấy lấy nước. Lũ bà tám này tận mắt thấy Mộ Chấn Phi như thế, không khỏi suy đoán, đổi cách đến thăm dò nghe ngóng.

Ngày đăng: 01/04/2013
Người đăng: Alex Chu
Đăng bài
Bạn thích truyện này?