Gửi bài:

Chương 15

Tôi chợt rùng mình, đêm qua tôi nói ra cái gì rồi à? Trong lúc đau đớn hình như tôi gọi mẹ, liệu tôi có gọi tên Tiêu Sơn không? Mặc dù cái tên ấy nén trong tim tôi luôn sống động như thật, hoặc tôi căn bản trong lúc nhận thức hỗn loạn thực sự buột miệng, bởi vì tôi tại thời điểm không thể dằn lòng được ấy đã nghĩ đến Tiêu Sơn, tôi nhớ lần lượt từng dáng vẻ của anh, tôi trong cả khoảng thời gian dài đã dỗ dành bản thân, tôi nghĩ nếu có thể gặp lại Tiêu Sơn, nếu anh ấy biết, anh ấy nhất định sẽ bảo vệ tôi, sẽ không để tôi phải chịu đựng bất kì sự hà hiếp nào nữa.

Tôi một mực lấy anh ấy lừa phỉnh bản thân, những lúc không thể dằn lòng, nhưng lúc tuyệt vọng, tôi lại lôi anh ấy ra làm cái cớ. Tôi vẫn còn có Tiêu Sơn mà, chúng tôi chưa chia tay mà, nhưng nếu anh ấy biết, anh ấy nhất định sẽ không giương mắt nhìn tôi bị kẻ khác ức hiếp. Tôi để anh ấy ở sâu, thật sâu trong trái tim mình, như 1 đứa trẻ bần cùng, giữ dịt viên kẹo, bọc từng lớp từng lớp kẹo, tôi biết chúng đang ở đâu, không cần nếm cũng biết chúng nhất định có vị ngọt ngào.

3 năm không gặp, đến kẻ lừa mình dối người tôi đây cũng phải bật cười, anh ấy rốt cuộc đã chọn Lâm Tư Nhàn, tôi còn lại những gì đây? Xé ra từng lớp rồi lại từng lớp giấy bọc kẹo, bên trong sớm đã trống rỗng không còn lại gì.

Duyệt Oánh có lẽ cảm thấy sắc mặt tôi không ổn, cho rằng bản thân đoán đúng rồi, nên phê bình tôi: "Cậu thật đáng chết đấy, tình đầu cái quái gì nữa, cậu cũng có bạn trai rồi lại còn nhớ nhung đến hắn làm gì? Bạn trai cậu đối với cậu cũng quá bị tốt đi, chọn đồ này nọ tặng cậu, rảnh rỗi lại đưa cậu đi chơi. Hắn bận việc à, không đến thăm cậu thường xuyên à? Làm người thì phải có lương tâm, cậu cứ cái kiểu không biết thỏa mãn này, cẩn thận có ngày bị sét đánh chết cho mà xem."

Tôi không nói gì, Duyệt Oánh có chút tức hơn, cốc đầu tôi một cái: "Tớ cực ghét cái kiểu này của cậu, tớ ghét nhất loại 'đã ăn trong nồi lại còn trông trong bát'(18), cậu thực sự không quên được tay Tiêu Sơn ấy, thế thì chia tay bạn trai đi, đi cướp Tiêu Sơn về đi."

"Tớ với hắn chia tay không nổi." tôi gân cốt dã dời, như vừa nói mới Duyệt Oánh, cũng như nói cho chính bản thân mình nghe: "Tớ không cách nào chia tay hắn được."

"Thế thu tim mình lại đi." Duyệt Oánh chỉ tiếc rèn sắt không thành thép(19): "Đối tốt với người ta một chút đi."

Mạc Thiệu Khiêm đâu có cần trái tim này của tôi. Tôi chỉ còn cách đợi, đợi đến khi hắn chán, đợi hắn ngấy lên, đợi hắn đối với tôi hết hứng thú, đợi hắn buông tha cho tôi, đợi hắn quên tôi đi.

Tôi đợi đã 3 năm rồi, từ giả bộ ngoan ngoãn duyên dáng, lại giận dỗi nũng nịu làm bộ làm tịch, hắn vẫn không quan tâm, hắn vẫn như thế. Tôi vận dụng hết thủ đoạn trên mình rồi, mưu cùng kế cạn rồi. Có lúc hắn rất dễ tức giận, nhưng tức xong giận xong, hắn lại như cũ không nỡ tặng cho tôi một cái đạp, cho tôi được cút đi.

Rất nhiều lần tôi từng nghĩ, hắn tóm lại là thích cái gì ở tôi, chẳng lẽ lại thích cái mặt tôi?

Hay là hắn từng yêu qua một người, yêu đến sâu đậm, nhưng lại không cách nào ở bên nhau, mà vừa khéo tôi lại có nét hơi giống với cô ta? Phim truyền hình với phim điện ảnh bây giờ đều diễn thế, tiểu thuyết cũng thường có loại bắt chéo thế này, nhưng hôm qua cũng thử thăm dò rồi, kết quả hắn nổi giận, hắn nổi giận không phải vì tôi đoán trúng, mà vì tôi dám đến thăm dò hắn.

Phần lớn thời gian tôi đều cảm thấy hắn coi tôi như món đồ chơi, hắn kiên nhẫn chờ xem tôi trò gì chưa chơi, từ lúc bắt đầu nào là khóc nóc náo loạn, đấu tranh trong tuyệt vọng, sau đến cố ý xu nịnh, đề phòng mọi mặt. Hắn như người đi xem đá dế, ở một bên lặng lẽ xem xét, mà tôi là con dế đựng trong cái hũ, thỉnh thoảng bị lôi ra trêu đùa, sau đó hô hố réo lên, tưởng mình không có đối thủ.

Tôi nhìn không thấu Mạc Thiệu Khiêm, mà hắn cũng biết tôi chết ở cửa nào rồi. Từ lúc bắt đầu trò chơi không cân sức này, tôi phải làm thế nào mới chia tay được hắn đây?

Chỉ khi hắn chọn ngừng chơi mà thôi, tôi lại không có cái quyền lựa chọn ấy.

Ngày hôm sau Duyệt Oánh và Triệu Cao Hưng lại đến thăm tôi, lần này bọn họ đến còn có cả Mộ Chấn Phi, anh ấy cũng mua hoa đến, tôi cảm thấy thực hạnh phúc: "Cứ nằm viện là tặng hoa à? Sao lần trước em cũng nằm viện anh lại không tặng?

Mộ Chấn Phi nói: "Lần trước chúng mình đã thân đâu mà."

Thân rồi mới có thể tặng hoa à? Logic ở đâu thế?

Về sau vẫn là Duyệt Oánh nói với tôi: "Đừng có nghe anh ấy, chiều nay anh ấy làm báo cáo ở trường, hoa này là một em ở hậu đài tặng anh ấy. Con gái nhà người ta tình cảm dào dạt, thế mà anh ấy lại nói với em ấy, vừa vặn, tôi có bạn đang nằm viện, hoa này tôi có thể tặng lại cho cô ấy được không? Làm con nhà người ta tức đến rơi nước mắt đấy."

Tôi nghe đến cười ha ha, kéo theo miệng vết thương trên lưng đau chết luôn, quả nhiên Mộ Chấn Phi là như thế, đạp vỡ trái tim thủy tinh rồi mà vẫn thản nhiên như không.

Bốn người chúng tôi ở cùng 1 chỗ luôn luôn náo nhiệt, tài xế của Mạc Thiệu Khiêm mang cơm đến cho tôi, gõ cửa bọn tôi đều không nghe thấy, khi chú ấy đẩy cửa bước vào tôi mới để ý ra có người đến. Biểu hiện của chú tài xế có vẻ cũng bất ngờ, có lẽ không nghĩ trong phòng lại nhiều người đến thế. Nhưng cũng lờ mờ đoán ra tất cả đều là bạn học của tôi, thế nên cũng chỉ nhìn một chốc, chỉ là chú ấy cơ hồ nhìn Mộ Chấn Phi rất lâu. Cũng không lạ lắm, Mộ Chấn Phi bề ngoài thực sự đẹp trai, đi giữa đường phỏng chừng sẽ có người của công ty tìm kiếm ngôi sao đến kéo anh ấy đi đóng quảng cáo. Tài xế để cặp lồng giữ nhiệt ở bàn cạnh đầu giường, nói với tôi: "Đồng tiểu thư, đây là cháo cá, nhân lúc còn nóng cô dùng đi nhé."

Tôi nói cảm ơn, tài xế lịch sự gật đầu với từng người trong phòng, xem như chào hỏi qua, rồi lui ra ngoài đi mất.

Triệu Cao Hưng hỏi: "Người vừa rồi là ai thế?"

Duyệt Oánh biết, có lần cô ấy gặp tài xế đến đón tôi, nên cô ấy thay tôi đáp: "Lái xe của bạn trai Đồng Tuyết."

Triệu Cao Hưng giật nẩy mình: "Đồng Tuyết, cậu có bạn trai á? Thế cậu với anh tớ là sao đây?"

Tôi liếc xéo Mộ Chân Phi một cái, anh ấy lộ ra núm đồng tiền chết người: "Anh không phải sớm nói với các chú rồi à, anh với Đồng Tuyết chỉ là bạn bè thường thôi, các chú lại chẳng ai tin, giờ đã tin chưa."

Dựa vào thâm niên kinh nghiệm phong ba của mình, đương sự càng phủ nhận tin đồn, tin đồn càng lan ra lợi hại hơn, thế nên tôi hung hăng trợn mắt với Mộ Chân Phi, thực sự không biết con người anh ta rốt cuộc có thực sự thành tâm không.
Tôi không ngờ Tiêu Sơn hôm nay cũng đến bệnh viện, lúc đó trời cũng nhá nhem rồi, mấy người Duyệt Oánh cũng đi rồi, y tá cũng giúp tôi đi mua cam, tôi một mình ngồi trong phòng bệnh chơi đua xe trên PSP, đang đua đến khúc nguy hiểm thì nghe thấy tiếng gõ cửa, tôi còn cho rằng y tá trở về rồi, nên cũng không ngẩng đầu nhìn, chú tâm chơi nốt: "Mời vào."

Tiếng bước chân rất nhẹ, tôi đột nhiên giống như nghĩ đến cái gì, tôi nghĩ chắc mình nghe lầm rồi, hoặc tôi đang nằm mơ, đáng lẽ ngón tay phải giữ chặt phím bấm, không rõ từ lúc nào đã nới lỏng

Nhiều năm như thế, tôi vẫn cứ nghe rõ tiếng bước chân anh ấy.

Màn hình trò chơi hiển thị OVER, tôi qua vài giây mới có thể ngửng đầu lên, thực sự là Tiêu Sơn. Anh ấy vẫn mặc cả bộ đồ thể thao nhẹ nhàng, tay còn cầm một túi đồ, ánh đèn chân không trong phòng bệnh làm kinh người, mà tôi chỉ cảm giác anh ấy vừa cao vừa xa, đứng ở đó, dường như xa đến không tả.

Tôi mãi mới nghe được tiếng chính mình: "Là anh à?"

Anh ấy cười với tôi: "Hôm qua nghe Cao Hưng nói em bệnh, vừa vặn bà ngoại cũng đang nằm viện ở đây, anh ngày nào cũng ghé thăm. Vốn dĩ không biết em nằm phòng nào, may có y tá giúp anh tra tên."

Anh ấy đặt túi giấy lên tủ cạnh đầu giường, thò lên bên trên là tên hiệu một cửa hàng bánh ngọt, anh ấy nói: "Mua vội ở cửa hàng cạnh bệnh viện, không biết có ngon không."

Anh ấy vẫn còn nhớ tôi lúc bị bệnh đều thích ăn đồ ngọt, nhưng tôi không dám tự suy tự diễn, có lẽ năm đó chúng tôi cũng đã nói rõ rồi, chia tay, nhưng vẫn làm bạn.

Tôi cũng cười cười, cũng tìm một câu để nói: "Lâm Tư Nhàn sao rồi? Cô ấy vẫn khỏe chứ?"

Anh giật mình một cái, mới nói: "Hôm nay cô ấy có tiết trên lớp."

Kì thực tôi cảm giác bản thân mình nhìn anh ấy rất thản nhiên, giống như chưa từng phát sinh bất cứ chuyện gì. Tôi rõ ràng đang gắng gượng, nhưng chẳng gì là so với những chuyện khó khăn tôi từng gắng gượng vượt qua.

Phòng bệnh lại chìm trong im lặng, bởi vì tôi không biết nên nói gì với anh ấy, anh ấy có lẽ cũng cảm thấy có chút lúng túng, thế nên chưa đến một phút đã nói: "Vậy.... Tối nay anh có việc, anh đi trước vậy."

"Em tiễn anh."

"Không cần, em là người bệnh mà."

Anh đi được chừng hai ba phút, tôi mới trở mình trên giường, chạy ra khỏi phòng bệnh, chạy một mạch ra đầu hành lang, tôi biết ở đó có một ban công nho nhỏ, có thể nhìn xuống dưới lầu. Trước lầu bệnh viên có trồng một cây hòe gai, mùa này lá cây đều rụng hết rồi, cành khô thon thon xiên ngang ánh đèn đường, như rong tảo bồng bềnh bên chậu thủy tinh trong suốt. Tôi xuyên qua đám rong tảo chằng chịt ấy kiếm tìm một bóng hình quen thuộc, dù rất xa, dù rất cao, nhưng tôi vừa nhìn đã tìm thấy rồi. Cả con đường dài tôi vừa nhìn đã tìm thấy, là anh ấy.

Anh ấy đi không hề nhanh, bóng lưng có chút mỏng manh, 3 năm này anh ấy một chút cũng không béo hơn, chỉ càng cao thêm. Gió đêm rất lạnh, nhưng tôi một chút cũng không cảm giác, giống như năm đó mỗi lần vội lên lớp, tôi chỉ muốn đứng lại ngoài hành lang lớp học, ngắm nhìn anh ấy từ sân cỏ chạy lại.

Lúc đó anh ấy nhất định sẽ ngẩng đầu, xa xa cười với tôi.

Chỉ cần anh ấy cười với tôi một cái, tôi đến trời cũng cảm thấy trong xanh lạ thường

Kia đúng là Tiêu Sơn của tôi rồi

Tôi nhìn bóng anh ấy khuất dần sau một chỗ ngoặt, tựa như mỗi lần mơ thấy anh ấy. Xi măng dưới chân bắt đầu phát cứng, rồi lại bắt đầu mềm ra, tôi như giẫm lên miếng bông vải, có chút đứng không vững, vết thương trên lưng cũng đau, gió thổi xào xạc đến phát run

Ngày đăng: 01/04/2013
Người đăng: Alex Chu
Đăng bài
Bạn thích truyện này?