Gửi bài:

Chương 19

Tôi từ trạm xe về trường, không bắt taxi, cũng không ngồi xe bus. Đi bộ đến khi mệt thật là mệt. Trên đoạn đường ấy, tôi luôn nghĩ đến Tiêu Sơn, tôi rất lâu rồi chưa từng nghĩ về anh ấy như thế. Mỗi lần tôi đều cố ý tránh đi cái tên này, tôi giấu anh ấy ở một chỗ sâu thật là sâu. Có quá nhiều thứ khiến tôi vùi lấp đi những kỷ niệm về anh ấy, giây phút tôi quang minh chính đại nhớ đến anh ấy thực sự rất ít, trước giờ chưa từng xa xỉ như ngày hôm nay.

Đợi đến khi tôi về đến trường, căng tin đã sớm đóng cửa. Tôi lê đôi chân đã lạnh đến tê cứng, lại ra một tiệm nhỏ phía cửa Tây, tùy tiện gọi một bát mì sợi. Mì vẫn chưa ra, cầm một đôi đũa gỗ, vô tình vuốt nhẹ gờ ráp trước mặt, tôi vắt óc suy nghĩ, phỏng đoán Tiêu Sơn rốt cuộc có thể đi đâu. Hay anh ấy gặp phải chuyện gì rồi, hay anh ấy chỉ đang trốn ở một nơi không có người ——-tôi từng mất đi những người thân nhất, tôi biết cái cảm giác hoảng loạn thống khổ ấy như thế nào. Không ai có thể khuyên giải an ủi, bởi vì vốn dĩ không có ai từng trải qua giống mình.

Sau khi bố mẹ mất tôi nằm trên giường mấy ngày mấy đêm, không ăn không uống, chỉ nghĩ đến bố mẹ sao lại tàn nhẫn thế này, sao không đem tôi cùng đi chứ? Sao lại bỏ tôi một mình ở lại, khiến tôi chịu đựng sự đau khổ đến nhường này.

Lúc đó tôi đến nước mắt cũng chảy không thông, như một người đã chết.

Ông chủ bê bát mì nóng hôi hổi ra, tôi đột nhiên nhớ ra———không cần biết đúng hay không, tôi muốn đi xem xem. Tôi đến mì vẫn chưa kịp ăn, để tiền rồi đi luôn.

Tôi biết tôi đang tìm cho mình một cái cớ, tôi đáp chuyến tàu nhanh liên thành đi thành phố T gần đây, tôi nhìn ra bên ngoài cửa sổ tàu, dọc theo đường ray từng ánh chớp vụt qua, chỉ cảm giác dạ dày trống rỗng, não cũng một mảng rỗng tuênh. Kì thực bản thân tôi đang cố tìm một cái cớ đấy thôi, đã rời xa anh ấy lâu như thế, bất luận anh ấy có ở đó hay không, tôi cũng muốn đến đó xem xem.

Tàu vào ga thì trời cũng đã rạng sáng, tôi gọi một chiếc xe, nói địa chỉ cho lái xe. Thành phố dường như vừa thức dậy trong cơn ngái ngủ, xe ngoài đường cũng không nhiều lắm, đèn đường đã kịp dụi tắt, lớp sương mù lúc tờ mờ sáng trong cô đơn phập phồng nổi lên, tôi nhớ Tiêu Sơn lần đầu tiên cũng là lần duy nhất đưa tôi đến thành phố T này, là lúc nghỉ hè năm thứ 2. Ông bà ngoại Tiêu Sơn vốn dĩ có một căn phòng cũ ở đây, vốn dĩ để cho dì bé cậu ấy sống, sau này dì đi di dân, phòng cũng để trống ở đấy. Ngày đó anh dẫn tôi đi khắp con đường lớn nhỏ ở gần đấy, nói với tôi những chuyện lúc nhỏ của anh.

Taxi dừng ở đầu hẻm, tài xế tìm tiền lẻ trả tôi, tôi gấp gáp ngó ra ngoài cửa xe xem xét, không biết cửa hàng mỳ ấy còn ở đây không. Có lẽ sớm đã không còn rồi. Cái thế giới vạn vật luân chuyển này, thay đổi đến từng ngày.

Gió sớm rất lạnh, tôi men theo lối nhỏ đi vào, trong khu này vẫn còn vài hộ sống từ những năm đầu tiên, hai bên hông là bức tường xi măng xám rất cao. Tôi suýt chút nữa lạc đường, sau mới tìm ra cửa đi vào. Đèn phòng bảo vệ vẫn còn sáng, nhưng không thấy ai, cánh cửa sắt to đóng lại, nhưng cửa nhỏ lại mở. Sáng sớm đã có người đang dồn sức chuyển bình điện xe đạp điện, chân đạp vào ngưỡng cửa, phát ra âm thanh va đập lanh lảnh. Tôi theo sau người đó đi vào, bảo vệ cũng không gọi tôi lại.
Tôi không có chút cảm giác may mắn, vì tôi liên tục phát run, từng bước đi nặng nhọc, cũng không biết là đóng băng rồi, hay là đang sợ hãi nữa.

Nhà kiểu cũ từng căn từng căn, như những con thú trầm mặc, núp dưới ánh sáng mông lung của sáng sớm. Tôi xuyên qua những lối đi, nhưng phòng nào cũng giống phòng nào, tôi ngẩng mặt lên, chỉ có thể thấy bầu trời mông lung của sáng sớm sà xuống rét đậm. Chân tôi mềm nhũn, cuối cùng ngồi dựa vào bồn hoa. Bồn hoa chỉ lát một lớp gạch, lạnh đến ngấm xương. Từ đây nhìn xa ra, tất cả các phòng đều có nét giống nhau, có vài ô cửa sổ sáng đèn, sáng sớm đã có người già dậy tập thể dục, chạy chầm chậm trong gió rét—– tôi ngồi ở bồn hoa, mệt mỏi rã rời, tôi biết tôi chắc chắn tìm không ra rồi.

Xương cốt toàn thân đều thấm vào mát lạnh, 2 chân lạnh đến tê tê, đùi cũng bắt đầu co giật, nhưng tôi không muốn cựa quậy. Cách đây mấy năm, tôi đã đem chôn cốt toàn bộ tuổi niên thiếu của mình, tôi cho rằng tự mình đã lưu đày chính mình rồi, thế mà lại như một kẻ điên chạy đến nơi này.

Góc tường màu xám đối diện, lớp xi măng thô ráp đều bị trát bằng, trên tường có người dùng phấn viết: "Hứa Hữu Hữu yêu Châu Tiểu Manh". Nét chữ xiên xiên vẹo xẹo, hoặc chỉ có thể là trẻ con còn chưa hiểu chuyện viết. Lúc còn nhỏ thường có vài đứa trẻ vô vị hay làm những chuyện này, lấy phấn vẽ đầy tường không chớp mắt. Thường đùa dai viết lên ai yêu ai, lúc đấy vốn chẳng biết yêu là cái gì đâu, chỉ cảm giác chữ yêu ấy rất thần bí, một khi bị viết tên lên tường thì giận đến mấy ngày liền. Cho đến tận bây giờ, mới biết thì ra chữ đó lại khiến người ta tuyệt vọng đến thế.

Tôi không biết đã ngồi bao lâu rồi, trời rất lạnh, lạnh đến nỗi não đều đóng băng cả rồi. Lúc tôi lấy ra điện thoại, dường như nghe thấy tiếng khớp xương đông cứng của mình kêu lên rắc rắc

Tôi gọi điện cho Lâm Tư Nhàn, tiếng cô ấy còn mang theo cơn ngái ngủ mơ màng, tôi nhìn giờ trên điện thoại, là 7h sáng. Tôi đến lưỡi cũng bị tê cóng, phát âm không rõ ràng nói với cô ấy: "Tôi đoán được Tiêu Sơn đang ở đâu rồi."

Cô ấy cơ hồ ngay lập tức bừng tỉnh, vội vàng thúc hỏi tôi.
"Dì anh ấy có một căn hộ, cậu ghi lại địa chỉ đi."

Tôi đưa địa chỉ cho cô ấy, cô ấy nói rất nhiều lần "cảm ơn", có lẽ chỉ khi thực sự yêu một người, mới có thể quan tâm đến an nguy của anh ấy đến thế, vì anh ấy mà vui đến thế. Tôi dùng sức lực cuối cùng ngắt điện thoại, rồi vục mặt vào đầu gối.

Tôi căn bản không có dũng khí đối diện anh ấy, đợi đến khi tôi đủ dũng khí rồi, tôi lại không cách nào tìm được Tiêu Sơn.

Cho đến khi quay lại ga, không khí ấm áp trên tàu khiến tôi mới tĩnh tâm trở lại. Tôi rất đói, đi đến toa nhà ăn gọi một bát mì, đầu bếp chỉ một lát đã làm xong.

Mì đựng trong một bát to như thế, nước canh thật ra không phải ít, chỉ là có chút mùi hương gia vị. Bàn trên toa nhà ăn trải khăn thêu hoa màu trắng, tàu chạy rất vững, mặt nước canh hơi hơi sóng sánh dập dờn, tôi từ từ tách cặp đũa gỗ dùng một lần, lại nhớ lại thành phố tàu vừa rời đi. Tôi biết đầu con hẻm nhỏ ấy có một hàng mì sợi ăn rất ngon. Bởi vì Tiêu Sơn từng dẫn tôi đến qua. Tôi còn nhớ mì chỗ đấy cực kì cay, Tiêu Sơn bị hơi cay làm cho đầu mũi hồng đỏ, cả trán vã đầy những giọt mồ hôi óng ánh long lanh.

Anh nhẹ nhàng nói với tôi: "Anh lúc nhỏ học ăn mì bằng đũa ở đây đấy."

Tôi không nhịn được cười: "Thế bình thường anh ăn bằng gì? Dùng tay ăn ấy à?"

Anh nói: "Đương nhiên là dùng nĩa chứ."

Tôi nhớ bộ dạng cười lúc đó của anh, đôi mắt long lanh đong đầy hình ảnh tôi.

Kì nghỉ hè năm 2 trung học ấy là kì nghỉ hè vui nhất trong cuộc đời tôi, bởi vì tôi được học bổng, hầu như ngày nào cũng tìm được cớ để ra ngoài, được ở cùng một chỗ với anh. Chúng tôi đi công viên chèo thuyền, anh ấy đưa tôi đi bơi, dạy tôi chơi bóng. Có một hôm chúng tôi thậm chí còn lén lén lút lút mua vé tàu, chạy đến thành phố T chơi.

"Dì anh đi nước ngoài rồi, chìa khóa giao anh cầm, không có ai biết chỗ này cả. Có lúc anh một mình trốn ở đây, bởi vì lúc nhỏ ông bà ngoại ở thành phố T, anh nán lại thành phố này lâu nhất. Hồi đấy mỗi kì nghỉ hè, anh lại bị gửi về nước, khu xóm cũ kì thực rất vui, có rất nhiều bạn bằng tuổi, mọi người cùng chơi đùa, anh có cảm giác được về đấy nghỉ hè là chuyện vui vẻ nhất." Anh hơi mỉm cười có chút tự hào, "Bọn nó gọi anh tiểu Ngoại quốc, vì lúc ấy vừa về nước, tiếng trung của anh không sõi lắm, tiếng Phổ thông nói còn không lưu loát bằng tiếng Anh. Lại còn không biết dùng đũa ăn mì nữa chứ."

Tiêu Sơn luôn dùng đũa bằng tay trái, cầm dao cũng thế, tôi luôn cười anh ấy là đồ thuận tay trái. Lúc đó anh ấy đang trong bếp cắt cà chua, đầu cũng chẳng ngẩng lên nhìn: "Thuận tay trái thì làm sao nào, thuận tay phải cũng không nấu cơm ngon hơn đâu nhé."

Tôi lè lưỡi, không dám chọc anh ấy, khó lắm mới rảnh rỗi đại náo thiên cung một trân sai người ta đáp ứng một việc, tôi cực kỳ hứng thú muốn tự mình làm cơm, lại còn náo loạn muốn đi chợ mua thức ăn. Thành phố T vào mùa hè cực nóng, lại đúng lúc trưa, mặt trời chói chang gay gắt, từ chợ đi có mấy bước mà cả người đầy mồ hôi. Bên đường có quầy bán đồ uống để lạnh, Tiêu Sơn mua cho tôi một cây kem ướp muối:

"Thử cái này này, anh lúc còn nhỏ chỉ thích ăn cái này, so với ăn kem bình thường ngon hơn nhiều."

Tôi cả đường đều mút cây kem, theo sau anh ấy về, cảm thấy mình như 1 đứa trẻ, được người lớn dắt theo, không cần quan tâm bất cứ việc gì. Thứ cảm giác ấy vừa kì diệu lại vừa an tâm.

Đến khi về đến nhà, 2 đứa mồ hôi mồ kê đầy người, đứng trước điều hòa đã cũ kêu vù vù hóng mát một trận, mới tỉnh cả người.

Tiêu Sơn hỏi: "Em định làm món gì thế?"

Tôi không chớp mắt bảo với anh: "Trứng sốt cà chua nhé."

Sau cùng vẫn là Tiêu Sơn phải ra tay, mặc dù năng lực cũng chẳng ra làm sao. Chúng tôi ở trong bếp loạn một hồi, tôi kiên trì bảo trứng với cà chua phải cho vào cùng lúc, Tiêu Sơn lại bảo phải xào cà chua trước, lúc dầu già lửa rồi, vừa nhìn thấy anh ấy đổ cà chua vào, tôi nhanh tay nhanh mắt đổ luôn trứng vào.

Dầu vừa già tới rất nóng, trứng bị nổ bắn tung tóe lên tay tôi, tôi bỏng đau kêu một tiếng, Tiêu Sơn chụp vội lấy tay tôi hơ qua vòi nước, 1 bên nhúng 1 bên nôn nóng: "Bỏng sao rồi?"
Nước máy lành lạnh lướt qua mu bàn tay, chỗ bị bỏng cũng dần tê lại. Cánh tay Tiêu Sơn vẫn đỡ bên eo tôi, tay anh ấy thật nóng, lòng bàn tay nóng hôi hổi, cách lớp váy mỏng manh tôi chỉ cảm giác tay anh ấy như một mẩu que hàn, bỏng khiến tim tôi phát hoảng, cảm thấy không tồn tại, ngượng ngùng nói: "Không đau nữa rồi...."

Trong bếp rất nóng, máy hút mùi phả xuống tiếng vù vù, chiều mùa hạ, phảng phất im lặng như tờ, đến tiếng tivi trong phòng khách dường như ở một thế giới hoảng hốt khác. Lầu trên lầu dưới đều tĩnh lặng như thành trống, tim tôi đập gần như phát chột dạ, mà mặt anh cũng dần dần thấp xuống, anh ấy cao hơn tôi rất nhiều, trong tầm nhìn gần như thế, lông mi anh thật dài, thật dầy, làn mi dầy rậm ấy hướng dần đến tôi ép xuống, tôi ngớ ra đến ngố mất rồi. Hai môi chụng lại trong chớp mắt, tôi chỉ cảm thấy cả người như một chảo dầu, oàng một tiếng suýt chút thì bốc cháy luôn.

Toàn bộ phần nước dường như bốc hơi trong cơ thể, lúc môi anh rời môi tôi, mặt tôi nhất định đỏ như quả cả chua rồi. Tôi cảm giác anh ấy sẽ không làm tới thế đâu, bởi vì anh đến cổ cũng đỏ cả rồi, đầu tôi choảng váng, giống như trúng phải nắng, thở không ra hơi.

"Em phải thở nữa chứ!" Tiếng anh rất thấp, dường như khản đến thì thào, mà tôi thật đến hít thở cũng quên luôn, đợi đến khi anh nhắc mới bối rối hít thở một ngụm khí nhỏ. Tôi hung hăng đẩy anh một cái: "Anh làm gì kì thế!"

Tôi cũng không biết vì sao mình lại hung dữ thế, kì thật phần lớn là do cảm thấy thẹn thôi mà. Anh đỏ căng cả mặt, tay vẫn bám lấy eo tôi, như thả cũng không xong, mà không thả cũng không xong. Chảo mỡ vẫn phát tiếng xì xì, tôi đẩy Tiêu Sơn ra lấy cái chảo, may mà chưa cháy khét, tôi cầm lấy cái chảo đảo qua đảo lại trứng cà chua, trong đầu vẫn choáng váng. Mà anh ấy tựa như đứa trẻ biết mình vừa làm sai, đứng bên cạnh im lặng không hé lời nào.

Tôi tắt bếp rồi, cố sức làm như không có chuyện gì, quay đầu hỏi anh: "Đĩa đâu anh?"

Sau đó đĩa trứng sốt cà chua mang ra bàn ăn, lúc Tiêu Sơn gắp một đũa, tôi mới nhớ ra hình như chưa có cho muối. Nhưng một đĩa to như thế đều bị tôi với Tiêu Siêu ăn bằng hết.

Nụ hôn đầu ở tuổi thiếu niên ấy, vị chua chua ngòn ngọt như trứng sốt cà chua, mà không cần bất cứ gia vị nào, cũng là dư vị tuyệt vời nhất trên thế gian rồi.

Ngày đăng: 01/04/2013
Người đăng: Alex Chu
Đăng bài
Bạn thích truyện này?