Gửi bài:

Chương 9

Những việc hỗn loạn này đều một tay nhờ Duyệt Oánh thay tôi đỡ: "Người ta đi lấy nước, có gì mà đáng nghi?"

Thực sự không có gì đáng ngờ, tôi và Mộ Chấn Phi đều không đụng mặt, lại như hoạt động hai đầu cách mạng, chỉ nhận lấy rồi lại truyền đi 2 bình nước.

Tôi thích ở trong trường, nhưng lại ghét nhất việc đi lấy nước. Bây giờ việc tôi ghét nhất đã được giải quyết xong, tôi càng thích ở lại trường hơn

Mạc Thiệu Khiêm lại hơn 1 tháng không đến, tôi cảm thấy cực kì vui vẻ, thứ nhất, mắt đã khỏi rồi, nhưng trên mí mắt trái có 1 vết sẹo nhàn nhạt, giống như nốt ruồi, cũng không bắt mắt lắm, nhưng hắn nhìn thấy sẽ có phản ứng gì, tôi cũng không đoán chắc. Tôi lại được dạy rằng, nếu tôi dám dùa nghịch gì với cái mặt tiền của mình, hậu quả sẽ rất thê thảm. Tiếp cái thứ hai là, kì thực tôi hy vọng hắn quên tôi luôn rồi, tốt nhất là hắn với Tô San San là sự thật đi, đem tôi quên một sạch hai sẽ, quên càng lâu càng tốt. Thứ ba là, tôi sắp thi giữa kì, tiết thực nghiệm rất nhiều, tôi không muốn phân tâm.

Duyệt Oánh hẹn hò bạn trai mới, anh chàng mắt xanh Jack với mối tình bỏ lỡ Mộ Chấn Phi đều bị cô ấy lãng quên sạch rồi. Cô ấy có người bạn trai mới này, hay là bởi vì Mộ Chấn Phi nhỉ? Anh ta vẫn ngày ngày đúng giờ đặt bình nước ở cửa phòng cô quản lý, không ngại mưa gió, tôi với Duyệt Oánh đều quen rồi. Ngày hôm đó đúng hôm mưa lạnh cả một ngày, tiết học buổi chiều lại ở lầu học số 8 – lầu xa nhất, từ lầu học số 8 đến lầu ký túc xá số 8 của chúng tôi, giống như tuồn cả cuộn chỉ xuyên qua cả vườn trường. Thế nên tôi với Duyệt Oánh quyết bỏ 2 tệ, vẫy một chiếc xe điện chạy trong trường đi về, một mảnh run rẩy nắm chặt ô chạy vào cửa, quen thói rẽ qua chỗ cô quản lí lấy nước, thì phát hiện ra trên đất trống rỗng không có cái bình nào.

Cô quản lý với mọi người quan hệ rất tốt, nhìn chúng tôi cười: "Hôm nay người ta vẫn chưa xách đến."

Mộ Chấn Phi làm việc cẩn thận tỉ mỉ, hơn một tháng, chưa bao giờ gặp trường hợp này. Tôi với Duyệt Oánh có chút phật ý, đột nhiên nhìn thấy ngoài cửa sổ có bóng người cao lớn xoẹt qua, tốc độ 100m nước rút tiến tới, soạt một tiếng đã nhảy đến trước mặt, không đợi chúng tôi phản ứng, đôi bình nước đã nhẹ nhàng cẩn thận được để trên mặt đất, bạn nam đó có chút thở dốc: "Cô ơi, cái này phiền cô đưa cho Đồng Tuyết, phòng 302"

Lúc này tôi mới kịp nhìn rõ bạn nam này không phải Mộ Chấn Phi, cậu này so với với Mộ Chấn Phi còn cao hơn, thực sự là to con, mưa nhỏ làm tóc cậu ấy xối ướt, áo gió trên người cũng bị ướt một nửa, bộ dạng có chút tơi tả, cậu ta tiện tay giật giật mấy giọt nước bám trên cổ áo, bộ dạng rất giống một con báo thần khí vừa bước ra khỏi rừng sâu, nhanh nhạy mà linh động

Duyệt Oánh vừa nhìn thấy giai đẹp đã thích chết đi được, buột miệng: "Mộ Chấn Phi đâu?"

"Anh ấy xuất ngoại nửa tháng, nửa tháng này anh ấy nhờ tôi giúp lấy nước." ánh mắt cậu ta sắc nhọn, đánh giá qua Duyệt Oánh, thần sắc có chút cơ hồ đã nhận ra: "Cậu là Đồng Tuyết?"

_____________________Tôi là đường phân cách nhỏ bé____________________

Việc xong tôi mới biết, thì ra nhờ phúc của Mộ Chấn Phi, tên tôi ở trường bên cạnh cũng hot cả mảng. Trường bên nhìn Mộ Chấn Phi ngày nào cũng chạy sang trường tôi, lời đồn được thêu dệt, nói Mộ Chấn Phi dẫn đội sang trường tôi thi đấy, đại thắng được cả đội tung hô, ai mà biết di động đột nhiên văng mất, văng ngay vào đầu hoa khôi trường tôi, thế nên Mộ Chấn Phi hào phóng chịu gánh trách nhiệm, mỗi ngày phải lấy nước cho hoa khôi trường tôi. Khiến người hâm mộ Mộ Chấn Phi ở trường bên cực kì phẫn nộ, nhiều lần bàn tán xem Đồng Tuyết rốt cuộc là thần thánh phương nào, khiến một người sắp tốt nghiệp đến nơi như Mộ Chấn Phi còn tình yêu xế chiều một phen, lại còn ác mồm hơn, dám nghi ngờ trường tôi chịu thua không tâm phục khẩu phục, sử dụng mỹ nhân kế trên.

Cái gì gọi là lời đồn, cái này mới gọi là lời đồn. Cái gì gọi biến dạng, cái này chính là biến dạng.

Tôi rút cuộc bị truyền đi truyền lại thành hoa khôi, trong mắt mọi người, chỉ có hoa khôi mới xứng với Mộ Chấn Phi. Đáng tiếc cho cái thân tôi, kiếp sau tôi nhất định phải đẹp hơn cả Hà Vũ Dương mới bõ.
Không đợi Duyệt Oánh trả lời, cậu bạn đó nói: "Hôm nay tôi có môn thi, nên đến muộn, thực xin lỗi, hay tôi mời 2 bạn ăn cơm nhé."

Duyệt Oánh liệu có cự tuyệt một bạn nam — ngay đến cả trên lông mi còn đọng lại mấy giọt nước mưa long lanh — đang mời cơm cô ấy hay không?

Đương nhiên cô ấy không, tôi cũng không

Thế nên cái ngày thu mưa lạnh buốt tiêu điều ấy, trời từ sớm đã tối đen, chúng tôi ba người, xách theo 2 bình nước, vẫy 1 chiếc xe điện đến cổng Tây, ngoài cổng Tây có 1 con đường nổi tiếng ăn-uống-vui chơi-giải trí đủ cả, chúng tôi ăn một bữa lẩu bò thơm nức. Ăn xong bữa lẩu, chúng tôi mới biết bạn trai này tên là Triệu Cao Hưng, Triệu Cao Hưng cuối cũng cũng biết thì ra tôi mới là Đồng Tuyết, mà Duyệt Oánh tên đầy đủ là Lưu Duyệt Oánh.

Triệu Cao Hưng kém Mộ Chấn Phi một khóa , vừa hay cùng lứa với chúng tôi. Nhưng cậu ấy dáng dấp khoa thể thao, hơn nữa lại cũng chọn bộ môn chạy vượt rào như Lưu Tường, chả trách ngày hôm đó xách 2 bình nước nóng mà vẫn đi như bay. Tôi không biết cậu ấy theo đuổi Duyệt Oánh thế nào, 3 năm trở lại đây con trai quỵ dưới gối Duyệt Oánh trong trường cũng có vài người, đừng nhìn Duyệt Oánh háo sắc, cô ấy 1 chút lăng nhăng cũng không có, đối với tình yêu thái độ đặc biệt truyền thống, cho đến lúc Mộ Chấn Phi về nước, lại đến giúp tôi lấy nước, Triệu Cao Hưng vẫn ngày ngày xách 2 bình nước, dứng dưới lầu ký túc đợi Duyệt Oánh, tôi mới ngây ngô tỉnh ngộ.

Từ khi Duyệt Oánh với Triệu Cao Hưng thành đôi, tôi với Mộ Chấn Phi cũng trở nên thân hơn. Cũng vì Triệu Cao Hưng là bạn thân của Mộ Chấn Phi, Mộ Chấn Phi kết giao rộng rãi, bạn bè cũng nhiều, cả đội thường xuyên gọi bạn xưng bè đi ăn cơm, tôi cũng thuộc loại ăn theo bị động, ăn qua ăn lại, thế là thành anh em. Sau khi thân quen rồi mới phát hiện ra Mộ Chấn Phi biểu hiệu không giống vẻ bề ngoài, mượn lời của Duyệt Oánh thì đại loại là: "Bên ngoài chính thái, bên trong phúc hắc". Triệu Cao Hưng tổng kết trắng ra là: "Hắn là người giẫm nát trái tim thủy tinh của người khác, lại còn ngây thơ vô tội nhìn người ta."

Lúc đó tôi và Mộ Chấn Phi quan hệ cũng vững rồi, vì tôi cảm kích anh ấy ngày ngày lấy nước cho tôi, anh ấy cảm kích tôi thị lực giảm xuống 3 độ vẫn không tìm anh ấy tính sổ. Thế nên tôi cho rằng anh ấy là người bạn nghĩa khí, anh ấy cho rằng tôi là nữ sinh khó ngấy hiếm gặp. Hậu quả là tình hữu nghị giữa chúng tôi ngày một phát triển theo chiều hướng đi lên, thiếu điều lấy thân báo đáp. Trong con mắt người khác tôi chính là bạn gái chính hiệu của Mộ Chấn Phi, mỗi lần ăn cơm đều có 1 đống người nhiệt tình hí hửng gọi tôi "chị dâu", như kiểu xã hội đen.

Tôi mỗi lần đều chính thức phủ nhận nhưng chẳng ai để ý đến tôi cả, người ta lại cho rằng tôi đang ngượng. Bởi vì Mộ Chấn Phi cũng phủ nhận, càng phủ nhận càng khiến người khác càng chắc chắn. Tôi thậm chí có cảm giác Mộ Chấn Phi cố ý khiến mọi người hiểu nhầm, tôi đoán là bởi vì có cờ hiệu là tôi đây, cơ hội anh ấy giẫm nát trái tim thủy tinh người khác ít đi rất nhiều, mà tôi đối với anh ấy phi phận(13), thế nên anh ấy lấy tôi ra làm bia đỡ. Duyệt Oánh nói không sai, gã này đúng là phúc hắc.

Sinh nhật Duyệt Oánh rất náo nhiệt, Triệu Cao Hưng mời 1 đống bạn bè đến chúc mừng cô ấy, vì vừa có bạn Duyệt Oánh, lại có bạn của Triệu Cao Hưng, thế nên tôi với Mộ Chấn Phi đứng ngay cửa KTV, thay 2 người họ đón tiếp dòng khách cuồn cuồn đến không ngừng. Bạn bè Mộ Chấn Phi đều hứng thú xem chúng tôi như 1 đôi tân lang tân nương đang tổ chức đám cưới, 1 cặp đứng ở cửa khách sạn hoan nghênh khách đến mừng. Mộ Chân Phi nói: "Hay anh mua cho em một bó hoa đứng ôm luôn cho rồi, như thế càng giống hơn!" Tôi cười ha ha, thuận tay xua anh ấy: "Thế thì đi mua thôi."

Anh ấy cũng cười, lộ ra núm đồng tiền giết người. Rồi tôi ngẩng đầu lên, rồi đột nhiên thấy Tiêu Sơn.

Kỳ thực tôi cũng nghĩ qua rồi, từ lúc quen biết Mộ Chân Phi, từ lúc Triệu Cao Hưng và Duyệt Oánh hẹn hò, tôi đều nghĩ qua, bởi vì họ cùng trường với Tiêu Sơn. Không cùng khóa, cũng không cùng khoa. Nhưng tôi đều nghĩ qua thể nào cũng có ngày hoặc từ mồm Mộ Chân Phi, hoặc từ mồm Triệu Cao Hưng, nghe đến cái tên Tiêu Sơn, thậm chí, sẽ có 1 lần tụ tập gặp phải anh ấy. Mỗi lần tôi nghĩ thế, đều cảm thấy trong lòng vừa đắng vừa chát, có một loại mùi vị không thể nói thành lời. Thà rằng uống rượu độc giải khát, nếu như trái tim đều đã nát đến nứt nẻ, vậy thì thứ uống vào có phải rượu độc hay không, đã không còn quan trọng nữa rồi.

Nhưng chưa từng, một lẫn cũng chưa từng, Mộ Chấn Phi lẫn Triệu Cao Hưng trước giờ chưa từng nhắc đến tên Tiêu Sơn, bất kì lần tụ tập nào của chúng tôi, Tiêu Sơn cũng chưa từng xuất hiện. Thế nên tôi ngu đần cho rằng, cái trường to thế này có đến mấy vạn sinh viên, Mộ Chấn Phi lẫn Triệu Cao Hưng vốn dĩ không quen biết Tiêu Sơn. Nhưng tôi lầm rồi, hết lần này đến lần khác không gặp không có nghĩa là vĩnh viễn không bao giờ gặp, vĩnh viễn, 2 chữ này trước giờ chưa từng tồn tại.

3 năm tôi không hề gặp lại Tiêu Sơn, trừ trong giấc mơ, nhưng trong những giấc mơ ấy, hình ảnh anh ấy mơ mơ hồ hồ, chưa từng rõ nét. Tôi chỉ sợ gặp lại anh ấy, bởi tôi sợ hình ảnh trong giấc mơ của mình sẽ vỡ nát, giống như tôi sợ đoạn hồi ức ấy sẽ vỡ nát. Ba năm này tôi chưa từng có dũng khí, chỉ dựa vào chút quá khứ xa xôi ấy.

Khoảng khắc thực sự nhìn thấy anh ấy, tôi mới biết trái tim mình nào sợ chỉ vỡ qua 1 lần, vẫn cứ đau hơn bị dao cứa. Tôi một chút cũng không nói ngoa, bởi vì ngay khoảnh khắc đấy tôi đến khí cũng không thông qua, toàn hốc mắt ấm nóng, liều mạng mới có thể đứng vững bất động, đần độn đứng nhìn anh ấy
Tiêu Sơn nhìn thấy tôi, cũng không khỏi giật mình, Mộ Chấn Phi đã đến vỗ vai anh ấy: "Ô, cũng để Cao Hưng có chút sĩ diện nhỉ, lần sau sinh nhật bạn gái anh, chú đến không đấy?"

Tiêu Sơn cơ hồ cười rồi lại cười: "Đương nhiên đến, nhất định đến."

Tôi thà chết, hoặc thà kéo chân chạy đi, cũng không muốn đứng ở chỗ này nữa. Anh ấy căn bản không nhìn đến tôi, nhưng tôi biết anh ấy hiểu lầm rồi, tôi căn bản chỉ há hốc mồm, nhưng 1 câu cũng không phát ra được. Mà cứ cho là anh ấy hiểu lầm đi thì đã làm sao, sự thực còn khó xử hơn thế này một ngàn lần một vạn lần. Tôi căn bản không dám nhìn anh ấy, anh ấy giờ béo hay gầy rồi, giờ cao thêm được bao nhiêu rồi, tôi vẫn không dám nhìn. Đùi tôi nhũn ra, người cũng run lẩy bẩy, cơ hồ phải lôi kéo hết sức lực của bản thân, mới khiến mình có thể đứng vững.

Ngày đăng: 01/04/2013
Người đăng: Alex Chu
Đăng bài
Bạn thích truyện này?