Gửi bài:

Chương 7

Ngủ một đến trưa mới tỉnh lại, cửa sổ vẫn khép chặt, bốn bề cực yên tĩnh. Tấm rèm nhung rủ xuống đất từng vòng ánh sáng, tôi lật mình, chăn bằng sa tanh trơn mịn, suýt chút nữa vai tôi trượt ra ngoài. Say rượu làm người ta vừa mệt mỏi vừa muốn lười nhác, lại càng không muốn nhúc nhích. Trên giường không lưu lại bất kì dư vị nào của Mạc Thiệu Khiêm, gối bên cạnh vẫn phẳng lì không nếp nhăn. Tôi nghĩ chắc chuyện đêm qua là nằm mơ rồi, chắc do uống nhiều dẫn đến ảo giác. Tôi nằm trên giường một hồi lâu, mò mẫm đồng hồ ở đầu giường thì đã là 7 giờ.

Bò dậy đánh răng rửa mặt, rồi xuống lầu, dưới lầu trống không, chỉ có người giúp việc đang dọn dẹp, vừa nhìn thấy tôi đã nở nụ cười nghề nghiệp: "Chào tiểu thư!"

"Chào!". Tôi kiễng chân nghiêng sang phía nhà hoa tìm kiếm, người giúp việc đoán được ý định của tôi, liền nói: "Tiên sinh sáng sớm đã đi rồi ạ, tài xế đưa cậu ấy ra sân bay."

Mạc Thiệu Khiêm đi rồi, nghe câu này, cả người tôi giãn ra nhẹ nhàng, vui vui mừng mừng thay quần áo đến trường.

Buổi sáng chỉ có 2 tiết, tan tiết định về ký túc xá ngủ tiếp, nhưng Duyệt Oánh sống chết kéo tôi theo cô ấy: "Sáng trưng thế này còn ngủ cái gì mà ngủ? Đi với tớ ra nhà thi đấu, hôm nay có cuộc thi sáng tạo robot, hôm nay vừa vặn khai mạc."

"Robot có gì hay ho?"

Nhìn đôi mắt phát sáng kiểu này của Duyệt Oánh, tôi thừa biết nàng này lại lên cơn háo sắc rồi, quả nhiên cô ấy nói: "Mộ Chấn Phi! Mộ Chấn Phi sắp đến!" Cô ấy kéo tay tôi điên cuồng lắc: "Là Mộ Chấn Phi đấy! Nghe nói trường anh ấy do anh ấy dẫn dầu, hôm nay sẽ đến đấy!"

Nhờ phúc Duyệt Oánh mà tôi đối với gã Mộ Chấn Phi này không việc gì là không tường. Anh ta quả thực chiến công hiển hách không đếm hết, từ gây sức ép với bên hậu cần trường đại học (2) đến đấu với trợ giảng rồi cả với cục cưng của thầy hiệu trưởng(*), lũ lượt lan sang trường tôi bên này, có thể thấy trên đầu có bao nhiêu bảng hiệu, bao nhiêu fans cuồng loạn. Nghe nói trường học kế bên, hàng năm học sinh mới nhập học, chỉ có mình hắn đương nhiệm hội học sinh, ngay cả lễ đón tiếp học sinh mới cũng vô cùng sục sôi khí thế. Đối với 1 trường khô cứng và lạnh lùng nổi tiếng như trường đại học công nghiệp mà nói, xuất hiện loại cuồng này, dễ có sao?

Mỗi lần nhắc đến hắn, Duyệt Oánh thở dài than ngắn: "Trường bên cạnh thành lập cũng hơn trăm năm rồi, người xuất sắc cũng có nhiều rồi, chỉ hận tại sao lại sinh ra sớm thế, không đợi tớ nhìn 1 cái đã đi rồi. Sinh cùng thời với Mộ Chân Phi, thực là hạnh phúc, hạnh phúc quá đi mà...." Chêm thêm chữ "mà" phía sau thành giọng Đài Loan chuẩn, nghe rùng cả mình.

Hôm nay có thể thấy được Mộ Chân Phi người thật, cam đoan cô ấy hạnh phúc đến không ngủ nổi.

Khoảnh khắc nhìn thấy Mộ Chân Phi, tôi coi như hoàn toàn ngoài ý muốn. Đối diện với khán đài, một đội mỹ nữ cổ vũ đem theo băng rôn đầy màu sắc vẫy vẫy hoa, trận thế không khác gì đội cổ vũ của Rukawa(3), chỉ khác chút là xung quanh không có ánh mắt trái tim bay bay xô lấn gào thét "em yêu anh, em yêu anh". Mà cái bạn Mộ Chấn Phi này, cũng gọi là đẹp trai đi. Tôi thừa hiểu sở thích giai đẹp của Duyệt Oánh, nhưng tôi lại ko thể liên tưởng đây chính là Mộ Chấn Phi ngông nghênh càn rỡ trong lời đồn, thực tế cũng là một gã môi hồng răng trắng, lúc cười lộ ra núm đồng tiền, sao nhìn cứ thấy quen mắt, nghĩ mãi cũng ra, thì ra anh ta vừa có nét của Lục Nghi lúc còn trẻ, lại có nét giống Điền Lượng những năm mười mấy, tóm lại là 1 khuôn mặt sáng lạn, ưa nhìn.

Con người thật sự không thể dựa vào tướng mạo, thời đại này, đẹp trai cũng chỉ là chuyện bình thường ở đời.

Nhưng lúc anh ta đứng ở giữa sân, ánh mắt đó, khí thế đó, thực sự sững sờ như núi cao chặn suối nước sâu(4). Dùng một câu nói trong kiếm hiệp để hình dung thì là, phong thái nhất đại tôn sư(5). Thật sự giống Trương Vô Kị, nhìn cứ ngỡ tiểu đạo đồng, ai mà biết vừa xuất chiêu đã quét sạch hào quang nhật nguyệt. Chỉ thấy anh ta vỗ tay 1 cái, 1 nhóm người lập tức xuất hiện, đầu ngang đầu, vai bằng vai, sau đó đồng loạt vỗ tay, miệng hô to khẩu hiệu: "Tất thắng!".

Nhìn trên khán đài, không ít con gái trường này đều bị chinh phục rồi, không kìm lòng phát ra tiếng hoan hô cổ vũ. Nhưng lúc thi đấu lại không kịch liệt mấy, sau cùng đội đại diện trường tôi thua thảm bại, mặc dù trường chúng tôi là trường đại học tổng hợp, có đến mấy khoa công nghiệp vị trí xếp hạng trên toàn quốc không hề tồi, nhưng thực lực so với khoa khoa học điều chế và khoa công trình chuyên nghiệp toàn anh tài của trường bên cạnh mà nói, thì robot trường tôi thật...... thôi bỏ qua đi!
Thua trong vinh quang, anh đội trưởng trường tôi vẫn hài hước cười đùa: Lần sau chúng ta không thi robot dựng tháp đôi nữa, chỉ thi robot thôi"

Cả trường ồ cười, 2 đội trưởng bắt tay, cùng chụp ảnh. Đội cổ vũ vọt lên trước, biểu diễn bài cổ động, cả hội trường cùng náo nhiệt đứng lên. Duyệt Oánh lôi tôi xuống sân thi đấu để được nhìn giai đẹp gần hơn, tôi suýt chút nữa bị ép đến toàn thân vắt ra nước, xem Duyệt Oách đến là tích cực, chưa chen được đến chỗ Mộ Chấn Phi thề chưa từ bỏ. Đúng vào lúc này, đám nam sinh trường bên cạnh, đã sục sôi nâng Mộ Chấn Phi lên, nâng lên hạ xuống. Giữa đám đông cười đùa hoan hô ầm ĩ, tôi lùi lại mấy bước, thử ngắm nhìn cảnh tượng rực rỡ đầy màu sắc này từ xa. Duyệt Oánh đã chen vào giữa đám đông, quay đầu không thấy tôi, cô ấy nháo nhác gọi to: "Đồng Tuyết! Đồng Tuyết!"

Tiếng cô ấy rất to, giữa tiếng nhạc ồn ào tôi vẫn còn nghe thấy tiếng cô ấy. "Tớ ở bên này!" để cô nàng nhìn rõ hơn, tôi vừa nói to, vừa nhảy nhảy lên.

Tôi nổi bật rồi, tôi quá bị cao rồi, tôi bình thường không cao, nhưng lúc nhảy lên lại khá là cao, vừa đúng có 1 một vật đen đen không rõ là gì "vút" cái bay đến chỗ tôi giống như 1 viên đạn, tôi vẫn chưa kịp phản ứng, thứ đó đã lao đến trước mặt, chỉ kịp nghe thấy "Bốp" 1 cái, bị đập trúng bất thình lình như thế, tôi trượt chân, ngã uỵch xuống đất.

Đau quá đi mất, may mà theo phản xạ nhắm mắt lại, thứ chưa rõ là cái gì kia chỉ đập vào mi mắt. Đau đến nỗi chảy cả nước mắt, mơ mơ hồ hồ nhìn không rõ. Bên cạnh đã có một bạn nữ nhìn thấy tôi ngã sóng soài, chạy đến đỡ tôi. Tôi vuốt nước mắt, xiêu vẹo tự mình đứng dậy, nghe thấy tiếng bạn nữ đấy hét lên: "Trời ơi, chảy máu rồi!"

Mắt trái tôi căn bản không tài nào mở được, mắt phải lại không ngừng rơi nước mắt, khóe mắt hoảng hoảng hốt hốt nhìn thấy trên tay có máu. Tôi với cái trường này thực sự là chữ bát không cân (6), thật sự, từ lúc nhập học, tam tai bát nạn (7) không ngừng, đến tận bây giờ vẫn chưa dứt. Ý tưởng viết thư kiến nghị giấu tên tôi còn chưa soạn xong, Duyệt Oánh đã hốt hoảng lao đến: "Đồng Tuyết! Đồng Tuyết!", chút phản ứng hơi giống mấy bộ phim truyền hình phát lúc 8 giờ, hốt hoảng đến nỗi chỉ biết lắc lắc tôi.

Tôi bị cô nàng lắc đến quay cuồng luôn, còn chưa đợi tôi niệm kinh chửi bới, mọi người đã xúm chặt chung quanh, ba tay bốn chân đỡ tôi dậy, lúc này có tiếng nam lên: "Mau đưa đến bệnh viên! Tôi cõng cô ấy, mọi người giúp một tay đi!". Kì thực tôi chỉ bị thương ở mắt, chưa bị thương đến chân, nhưng mấy người đã ba tay bốn chân đưa tôi lên lưng cậu ấy, nói thực là tôi chẳng gì thấy gì cả, cả 2 mắt đều có chất dịch ấm nóng hùng dũng chảy ra, tí ta tí tách nhỏ giọt trên cổ cậu bạn ấy, cũng chẳng biết là nước mắt hay là máu. Tôi còn đang nghĩ xem tôi có phải bị mù rồi không, nếu tôi mù thật rồi, Mạc Thiệu Khiêm liệu có hất tôi đi không.

Lúc đấy tôi vẫn còn tinh thần nghĩ ngợi lung tung, ước chừng cả chặng đường đều dàn dụa nước mắt, cái gì cũng nhìn không rõ nữa. Nhưng tôi biết mình đã ra khỏi nhà thi đấu rồi, đi qua lầu tự học, lầu quản lý tổng hợp, qua vườn đào Hữu Nghị, qua hồ Kim Tiền..... mỗi con đường trong trường đều rất quen thuộc, không cần nhìn cũng biết. Qua cổng Bắc Nhị là học viện y của trường, thực thuộc Bệnh viện số 1, bạn nam cõng tôi bước rất nhanh, con đường này vốn dốc, tôi nghe thấy tiếng cậu ấy thở mạnh.

Tôi đại loại là va đến hôn mê, hoặc chứng sợ máu lại phát tác, mặc dù không thấy máu, nhưng không khí hít vào toàn mùi tanh tanh. Tôi gục đầu xuống, không chút khí lực. Bạn nam này vai rất rộng, không hề khoa trương, cũng không phải loại cơ bắp, tôi lại nhớ đến Tiêu Sơn, mỗi lần chán sống thèm chết tôi đều nhớ đến anh ấy. Mỗi lần anh ấy chơi bóng rổ trên sân, những lúc tôi đi qua, giữa đám nam sinh đang chơi bóng, tôi vừa nhìn đã nhận ra anh ấy, cả người đầy mồ hôi, áo ở ngực và lưng bị ướt đến trong suốt, lộ ra bờ vai rất bằng, rất rộng, kì thực Tiêu Sơn chưa từng cõng tôi, chỉ là rất lâu rất lâu trước đây đã từng mơ, mơ thấy anh ấy cõng tôi. Trong mơ anh ấy cõng tôi đi dọc con đường ở trường trung học, bầu trời rợp màu xanh lá, chen giữa lá cây là từng cụm hoa dạ hợp, hồng thắm như nhung lụa, lại bập bùng như những đốm lửa, nở rộ giữa nền trời xanh trong.

Trong giấc mơ anh ấy cứ cõng tôi đi, đi mãi, tôi vịn vào cổ anh ấy, hỏi anh ấy: "Anh định cõng em đi đâu?"

Anh ấy nói: "Đi vào trái tim anh."

Tỉnh giấc tôi lại càng rầu rĩ, nếu thực sự có hồi kết ấy, đã tốt biết bao.

Chúng tôi tiến vào phòng cấp cứu ồn ào, tôi nghe thấy tiếng Duyệt Oánh khóc lóc gọi bác sĩ, rồi tôi được đặt xuống, ngồi trên ghế, bác sĩ đến, y tá cũng đến. Bác sĩ để tôi ngửa đầu, có chút mát lạnh của miếng bông, mang theo mùi sát trùng, nhẹ nhàng chạm vào mí mắt tôi, 1 cơn đau khiến cả người run rẩy.

Bác sĩ hỏi tôi: "Có thể mở mắt được không?"

Tôi dồn sức thử 1 lần, mọi thứ vẫn còn mơ mơ hồ hồ, mắt trái không dám dùng sức. Bác sĩ sột soạt viết, nói: "Các em là học sinh trường này à? Có đem bảo hiểm ý tế không? Trước tiên giúp em này đi nộp tiền đăng ký, lên lầu làm xét nghiệm, xem có tổn thương đến nhãn cầu không."

Tôi cố sức mở to mắt phải, muốn nhìn rõ hơn, nhưng phí công vô ích, chỉ cần chuyển động nhẹ, cả 2 bên mắt đều đồng thời chảy nước mắt. Duyệt Oánh gần như sắp khóc: "Bọn em không đem theo thẻ...."

"Anh đi nộp tiền." – là bạn nam vừa cõng tôi, giọng phổ thông cực chuẩn, giọng nói có chút thở dốc, chắc vì vừa nãy chạy quá nhanh: "Em ở đây đỡ bạn ấy."

Bác sĩ dùng gạc tiệt trùng băng lại vết thương, tôi mù tịt được Duyệt Oánh dìu lên lầu, rất nhanh tìm được phòng xét nghiệm, bị thương ngoài giác mạc, sau đó bác sĩ khuyến cáo nên khẩn cấp làm phẫu thuật. Duyệt Oánh oa một tiếng rồi bật khóc, tôi cũng sợ, đầu tôi ngập tràn những tình huống xấu nhất, chỉ sợ phẫu thuật xong thành mù, may vẫn còn có bạn nam vừa cõng tôi, cậu ấy không khuyên Duyệt Oánh, cũng chẳng khuyên tôi, chỉ nắm tay tôi: "Bọn anh ở ngoài đợi em!"

Mười ngón tay cậu ấy hơi lạnh, nắm tay tôi rất chặt, rất giống Tiêu Sơn mỗi lần nắm tay tôi, cậu ấy nắm đến nỗi cảm giác tay hơi đau đau. Kì thực trong lòng tôi cực sợ hãi, cổ tay run lên, tôi nắm lấy tay cậu ấy, 1 câu cũng không nói ra nổi. Y tá đến giục tôi, mắt trái tôi cơ bản không dám mở, mắt phải lại nhìn lờ mờ một chút cảnh tượng mông lung, tôi cố gắng nhìn Duyệt Oánh một cái, cô ấy đứng dựa tường khóc lóc, vẫn còn bạn nam kia, nói gở nếu tôi mù thật rồi, thì đây chính là lần cuối cùng tôi còn nhìn thấy thế giới.

Phẫu thuật không lâu như tôi nghĩ, cũng không kinh khủng như vẫn tưởng, sau cùng toàn bộ mắt trái được băng lại, tôi còn chợt nghĩ, thế này không phải thành Độc Nhãn tướng quân rồi sao? Duyệt Oánh về sau cũng nói, tôi vừa ra khỏi phòng phẫu thuật, trông tôi y hệt thuyền trưởng hải tặc.

Lúc cô ấy nói với tôi câu này, tôi đã nằm viện được 3 ngày, hôm nay sáng sớm đã kiểm tra phòng sau đó giúp tôi thay băng. Bác sĩ nói quan sát thêm 2 ngày không thấy biến chuyển gì, có thể xuất viện được rồi. Thị lực bị ảnh hưởng hay không, còn phụ thuộc vào sự hồi phục sau này. Nhưng cũng may chỗ giác mạc bị thương không ảnh hưởng lắm, vết thương cũng nhỏ, trước mắt vẫn là lạc quan.

Ngày đăng: 01/04/2013
Người đăng: Alex Chu
Đăng bài
Bạn thích truyện này?