Gửi bài:

Chương 6

Về đến biệt thự, Mạc Thiệu Khiêm để tôi thay quần áo rồi cùng đi ăn cơm, cũng tốt, tâm tư tôi ngày hôm nay cũng mục rữa rồi, nếu một mình ngây ngô ở trong nhà, chỉ sợ bản thân sẽ nghĩ quẩn. Đến nhà hàng được đặt trước, tôi mới biết vì sao hôm nay hắn lại đem tôi theo. Thì ra là mời cơm khách, rõ ràng là triển lãm vợ bé. Một bàn ngồi bốn người đàn ông, mà đem theo những năm người phụ nữ, có một người đem theo 2 cô xinh tươi như hoa như ngọc. Tôi theo Mạc Thiệu Khiêm tiến vào phòng, vừa kịp nghe bên cạnh có người nói: "Giám đốc Vương hôm nay có nhã hứng, một tay hai súng cơ đấy"

Vị giám đốc Vương này tôi biết, mới hôm trước trên thời sự đưa tin ông ta cùng với thị trưởng cắt băng rôn

Chẳng trách mà ngạc nhiên, trước giờ Mạc Thiệu Khiêm chưa từng kéo theo tôi tham gia những cuộc gặp gỡ như thế này. Xã giao đúng kiểu, tôi làm gì có phần, tôi có phải vợ chính đâu. Nhưng loại này lại không phải hình thức xã giao đúng kiểu, có lẽ hắn chê tôi không đẹp áp đảo, lại vẫn còn là học sinh, không đủ sức lên đài chiến đấu. (*)

Hôm nay mời khách là giám đốc Vương, thế nên ông ta ngồi ở vị trí chính, tôi một chút ý thức lễ nghi đều quên sạch, nào có biết chỗ nào là chủ, chỗ nào là khách. Bào ngư vi cá bọn người này sớm đã ăn chán rồi, thế nên mấy món hôm nay khá thanh đạm, cách bày cũng đặc sắc, khẩu vị tự nhiên không gì tả xiết. Mấy người này dường như chẳng có việc trọng đại gì cần bàn, trừ việc ăn ăn uống uống. Tôi chỉ sợ lỡ mồm điều gì đều khiến Mạc Thiệu Khiêm không vui, nên chỉ tập trung ăn mà không hé răng.

Không nghĩ đến giám đốc Vương lại đem theo những 2 cô, tuổi xấp xỉ tôi, đều là thần tiên mỹ nữ, rượu uống cứ gọi là khôn lường. Trái 1 cốc phải 1 cốc, người khác thi nhau chúc rượu, đặc biệt đối với Mạc Thiệu Khiêm trái phải hùng dũng tấn công, cũng ko biết giám đốc Vương tìm đâu ra 2 sủng vật này, so với Hồng lâu nhị Vưu(1) chỉ hơn chứ không kém. Nhìn rõ trận chiến tửu đế này, tôi muộn màng nhận ra hôm nay vị khách quan trọng chính là Mạc Thiệu Khiêm, những người khác chỉ đến làm nền.

Nhưng 2 nàng Nhị Vưu xinh đẹp ấy cũng thật chu đáo, không để sót bất kì vị khách nào, mấy người đàn ông đều bị họ hớp hồn, đến những những phụ nữ đi cũng cũng mặt rạng mày rỡ, trừ Mạc Thiệu Khiêm. Cũng không phải họ không đủ bản lĩnh, mà là Mặc Thiệu Khiêm nhất quán có đức tính này. Đại khái vẻ ngoài Mạc Thiệu Khiêm không nóng không lạnh khiến 2 nàng Nhị Vưu nảy sinh chút thất vọng, không biết nên tiếp lời thế nào, liền quay ra quan tâm đến tôi. Vừa nâng lên 1 cốc, thái độ nhẫn nhịn thân thiện: "Em gái này trước giờ chưa gặp qua, hôm nay lần đầu gặp mặt, chị mời em một ly."
Còn không đợi tôi đáp lại, nàng này đã ừng ực uống cạn cốc rượu, kiểu này khiến tôi không biết phải tiếp thế nào cho tốt. Nàng còn lại đã cười khanh khách nói lý: "Chẳng trách mọi người vui đến thế, hay là Mạc tiên sinh với Đồng tiểu thư uống 2 ly, chúng tôi mỗi người mời một ly"

Hai người đẹp này, sao lại uống rượu như uống nước lã thế?

Tôi tiến thoái lưỡng nam, giữa lúc quan trọng còn không quên liếc trộm sắc mặt Mạc Thiệu Khiêm, tôi không dám trông cậy, nhưng tôi biết chỉ cần hắn nhíu mày ra ám thị, mấy người này sẽ không làm khó tôi nữa. Nhưng hắn bộ dạng bất động không thanh không sắc, 2 nàng Nhị vưu trái phải mỗi người 1 câu cổ vũ tôi, đáng tiếc tôi nào có phải đối thủ của họ, lớ ngớ đã bị chuốc cho vài chén. Dù chỉ là rượu vang, nhưng 2 má đã đỏ ửng, quay quay cuồng cuồng. Uống tiếp là tôi say thật sự luôn rồi, người có chút mềm nhũn, dạ dày hơi khó chịu, thậm chí tay cũng run run, cuối cùng là mượn hơi rượu, to gan thò tay dưới gầm bàn kéo nhẹ góc áo Mạc Thiệu Khiêm

Mạc Thiệu Khiêm cũng không thèm nhìn tôi, cũng không biết giúp tôi giải vây hay bồi thêm phiền phức, chỉ nhàn nhạt nói: "Các cô đừng chuốc cô ấy nữa, cô ấy không biết uống rượu."

"Ô, Mạc tiên sinh đau lòng rồi." – một người thốt lên, người kia liếc mày đưa tình, ánh nhìn lấp lánh: "Mạc tiên sinh thực sự đau lòng, vậy Mạc tiên sinh thay Đồng tiểu thư uống ly này vậy."

Mạc Thiệu Khiêm cười mà không cười: "Nghe giọng cô như thế, tôi nào có dám uống hộ cô ấy"

Mọi người trong phòng đều bật cười, như thể lời hắn nói thật lắm.

Tôi có chút rượu vào, trong lòng không hiểu tại sao lạnh lẽo, tay không còn nghe lời nữa, cầm lấy ly rượu nói: "Không sao, tôi uống được."

Đúng là chọc vào tổ ong vò vẽ, 2 nàng Nhị Vưu này hoàn toàn là muốn đấu tôi, tôi vừa uống cạn, họ đã vỗ tay rầm rầm, phục vụ lập tức rót thêm đầy ly rượu, lũ lượt kéo đèn chuốc rượu tôi, những người khác cũng hùa vào, chúc này kính nọ, tôi cũng không rõ đã uống bao nhiêu rồi, chắc cũng nhiều rồi, lại còn đá lại 2 nàng Nhị Vưu đấy, cầm ly chuốc rượu họ, cuối cùng mơ mơ hồ hồ, cái gì cũng không biết nữa.

Lờ mờ tỉnh lại thì thấy mình đang ở trên xe, là chiếc Maybach của Mạc Thiệu Khiêm, chiếc xe này là do tôi muốn hắn mua. Năm đó, hắn đang phân vân giữa Bentley với Maybach, tôi nói chọn Bentley đi, tôi vốn cực kỳ thích Maybach, tôi biết hắn chẳng thèm nhìn vào khả năng thưởng thức của tôi, thế nên tôi kích hắn mua Bentley. Rốt cuộc hắn chọn mua Maybach, quá tốt, đúng loại xe của tiểu thuyết ngôn tình. Duyệt Oánh 1 ngày 3 lần 2 lượt than với tôi, trong tiểu thuyết nam chính thường lái loại xe này, nhưng ông bố đại gia của cô ấy lại không biết thưởng thức, ko chịu mua.

Loại xe này đắt ở chỗ nội thất toàn bộ đều là đặt làm, ghế bọc da bò thật còn thảm để chân là da gấu, lột da đùi non bò rồi phơi khô để không làm mất đi hoa văn và màu sắc tự nhiên, sau đó được chế tác tinh tế đến từng mũi kim đường chỉ. Cái ghế này được bọc bằng da đến mấy con bò——Tôi thật xin lỗi lũ bò, tôi nôn mửa ra ghế luôn rồi.

Mạc Thiệu Khiên nhắc tài xế dừng xe, tôi quì trên đường nôn thốc nôn tháo, xe cũng dừng hẳn, bốn cửa mở toan, tài xế cầm khăn giấy dọn dẹp mất nửa ngày, cũng ko biết đã xịt bao nhiêu nước hoa, lúc tôi lên xe, trong xe đã ngập mùi nước hoa Tiffany của nam. Mạc Thiệu Khiêm thích nhãn hiệu này, đến trên xe cũng để 1 lọ, nhưng tôi vừa ngửi thấy mùi nước hoa, lại cảm giác muốn nôn thêm bãi nữa.

Cuối cùng cũng nhịn được về nhà, tôi lẹo vẹo liêu xiêu bò lên lầu, mò vào phòng mình, lại còn có thể tắm rửa tử tế, may mà chưa chết đuối trong bồn tắm, đầu tóc chẳng thèm sấy, nhìn thấy giường liền nằm vật ra, vùi đầu vào ngủ.

Tôi ngủ không ngon, mơ thấy ác mộng. Trong mơ, một mảng tối đen, khóc không ra nước mắt, toàn thân bất lực, cả người bị đè dưới một tảng đá, yếu ớt trong dòng nước, không ngừng chìm dần, chìm xuống thật sâu, lại giãy dụa vô vọng.....Tất cả đều bỏ tôi mà đi, cứ thế vĩnh viễn trong bóng tối tuyệt vọng... Tôi đến khóc cũng không còn sức, động cũng không đậy, tay chân như không còn thuộc về chính mình, toàn thân như bị rút gân, lột da, giống như Long nữ trong truyền thuyết bị lột vẩy— nhưng trong lòng tôi rất hiểu, đây là trời hành tôi, đây là vận, là mệnh của tôi. Tại sao muốn tránh cũng không được. Sau cùng cũng he hé được mắt, trong bóng tối chỉ nhìn thấy ánh mắt của Mạc Thiệu Khiêm, u ám mà chuyên chú, nhưng lại không chăm chú vào tôi, phảng phất như ngắm nghía một người xa lạ.

Tôi cơ hồ vẫn còn nấc nghẹn, tối nay đã khiến hắn mất mặt, mặc dù hắn không mắng tôi, nhưng tôi hiểu. Tôi chỉ cảm thấy sợ hãi, hậu quả của việc chọc giận hắn tôi gánh không nổi, chỉ vì tâm trạng không thoải mái mà trở nên phóng túng. Giữa sự yên tĩnh của màn đêm, ánh mắt hắn làm tôi thấy hoảng sợ. Tôi vươn tay ôm lấy cổ hắn, nghe được âm thanh của chính mình, gần như thì thào: "Đừng rời xa em......"

Hắn cũng không đáp lại, chỉ hung hăng dùng lực, đau đến nỗi tôi muốn hét lên.

Loại cầm thú này!

Không đợi hắn ép khô, tôi lại chìm vào giấc ngủ

Ngày đăng: 01/04/2013
Người đăng: Alex Chu
Đăng bài
Bạn thích truyện này?