Gửi bài:

Chương 3

Tôi ngây người nhìn chiếc bút, đột nhiên nhớ đến Tiêu Sơn. Tôi biết xoay bút cũng là do Tiêu Sơn dậy, tay trong tay, ngón trỏ, ngón giữa, làm sao để xoay, làm sao để giữ bút, làm nó chuyền qua chuyền lại giữa 2 ngón tay... Ngón tay Tiêu Sơn thon dài, chạm vào mu bàn tay tôi ấm áp. Mặt tôi đỏ lựng như phát sốt, tuổi 16 17 ấy, chỉ chạm nhẹ vào tay thôi cũng cảm thấy thật hạnh phúc thật lâu dài....

Mùa thu đến rồi, hóa ra cái gọi là nỗi buồn mùa thu là có thật, một sáng dưới ánh nắng trong vắt đầu thu, tôi bỗng nhiên nhớ đến Tiêu Sơn

Mỗi lần nhớ đến Tiêu Sơn, là mỗi lần tôi cảm thấy cuộc sống thật nặng nề. Tôi cứ thế nặng nề cho đến tận bữa trưa, món thịt viên sốt yêu thích nhất – ăn cũng không vào, Duyệt Oánh liếc qua tôi hỏi: "Lại ngẩn ngơ rồi? Không phải bạn trai vừa về sao?"

Tôi thật thà nói với cô ấy trong thổn thức: "Tớ đang nhớ đến mối tình đầu."

"Có bạn trai rồi mà vẫn còn nhớ mối tình đầu, cậu thật vô tính."

"Nhưng tình đầu đã ở xa lắm rồi..... người ở tận chân trời, đương nhiên cũng có chút nhớ....."

"Bao xa? Thái Bình Dương? Đại Tây Dương? Ấn Độ Dương? Hắn giờ ở đâu rồi? Cậu chỉ cần đá gã bạn trai bây giờ, theo đuổi ra nước ngoài là xong."

Tôi thở dài: "Anh ấy ở trường kế bên"

"Chết tiệt!" Duyệt Oánh tức giận đến nỗi thịt viên thơm ngon cũng không muốn ăn, chẳng còn quan tâm xem hình tượng là gì, lấy đũa chọt tôi: "Đến đi bộ cũng như không, cậu đi từ cổng tây trường mình sang cổng đông trường hắn, thế là xong! Việc gì phải ngồi đây ai oán, cậu đồ ngốc này, đúng là người ở bên cạnh mà sao cứ như tận chân trời

Duyệt Oánh nói không sai, đúng là người ngay bên cạnh mà sao cảm thấy cách xa đến tận chân trời.

Đánh chết tôi cũng không đi gặp Tiêu Sơn, đánh chết tôi rồi lại càng không thể.

Thà rằng tôi đem hết tất thẩy chôn chặt trong lòng, vĩnh viễn.

Đến học kỳ 1 năm thứ 2 trung học tôi mới chuyển vào trường trung học trọng điểm, đáng lẽ trường điểm ko nhận học sinh chuyển trường, lại còn trái tuyến. Nhưng cậu dựa vào không ít mối quan hệ xã hội, cuối cùng cũng chuyển trường cho tôi. Bản thân tôi cũng có chút cố gắng, hôm phỏng vấn, thầy giáo phụ trách đưa tôi 1 tập đề thi, tôi vừa làm xong đề số học, thầy lập tức thu lại toàn bộ đề lý hóa rồi nói: "Được rồi, không phải làm nữa, chiều lên lớp."

Tôi là 1 đứa trẻ ham học, trừ chú tâm học hành, tôi chẳng còn sở trường nào khác

Sau khi bố mẹ qua đời, tôi cả nửa năm chẳng mở mồm nói câu nào, cậu nhớ lại lúc đó nói, về sau, cuối cùng tôi cũng mở mồm nói chuyện, thì ra tự nhốt mình ngoài ban công, đọc một bản tin bằng tiếng Anh

Trước khi chuyển trường, tôi ở lớp là cán bộ tiếng Anh, ngày đó ở ngoài ban công đọc tin gì bằng tiếng Anh thì tôi quên rồi, nhưng sau khi chuyển vào trường điểm, tiết tiếng Anh đầu tiên tôi có ấn tượng cực kỳ sâu sắc. Giáo viên tiếng Anh của trường điểm đều là người nước ngoài, dậy chúng tôi là một nữ giáo viên người Anh. Vừa nghe tôi trả lời mấy câu hỏi đã phê bình ngay cách phát âm của tôi, nói cách tôi phát âm vẫn còn đặc sệt tiếng Trung, khiến tôi đỏ hết 2 bên tai, lần đầu tiên trước mặt các bạn học mới, ngượng ngùng không để đâu hết.

Lúc đó tôi thực sự suy nhược, mất bố mẹ, mất nhà, mất đi tất cả hạnh phúc. Chuyển đến nhà cậu sống, từ từ đem vụn vỡ của bản thân từng cái từng cái giấu đi. Học cách nhìn sắc mặt cậu mợ mà sống, lấy lòng em họ, làm bài hộ nó, giúp nó học. Trước năm 16 tuổi, đối với bố mẹ tôi là hạt minh châu, là công chúa, là niềm tự hào của thầy cô, là người mà bạn bè phải ghen tỵ. Nhưng giờ tất cả đều chấm hết, chẳng thể dựa dẫm vào đâu, thành tích tốt để làm gì, bố mẹ vĩnh viễn không thấy được nữa.

Tan học xong, tôi một mình đứng ở sân cỏ khóc, có người chạy bộ trên đường, bước chân xào xạc từ đằng sau. Tôi ngồi trên bãi cỏ, đầu vùi vào đầu gối, từng giọt từng giọt nước mắt tuôn xuống cỏ. Tôi nhớ lại rất nhiều việc, phần lớn là những việc lúc còn bé, bố mẹ dẫn đi chơi công viên, chèo thuyền, đi xe đua, mua bóng bay. Lúc nhỏ có 1 loại kẹo bông, làm từ đường trắng, cuộn 1 cuộn rất to, trắng trắng mềm mềm xốp xốp như mây, tôi lúc nhỏ rất thích ăn. Bố lại thích chụp ảnh tôi những lúc như vậy, lúc đó đều là chụp bằng phim cuộn, chỉ 1 năm, bố đã chụp cho tôi rất nhiều rất nhiều cuộn phim rồi.

Tôi khóc đến thương tâm, có 1 đứa con trai chạy lại cũng chẳng để ý, chỉ nhìn thấy giầy đá bóng của cậu ấy, mõm giầy màu trắng cón bám 1 chiếc lá, cậu ấy cúi xuống tay phải gạt chiếc lá sang 1 bên, tay trái đưa tôi 1 bịch giấy

Tôi cứng lại vài giây, còn không nhận bao giấy đó, cậu ấy để bao giấy lên thảm cỏ rồi đi mất

Hôm sau tôi mới biết cậu bạn đó ngồi sau tôi 1 dãy bàn, tên là Tiêu Sơn

Bố Tiêu Sơn làm ở bộ ngoại giao, cậu ấy trước năm 12 tuổi đều ở nước ngoài, phát âm tiếng anh rất chuẩn, trên lớp hoàn toàn có thể nói chuyện thoải mái với cô giáo người Anh. Số học còn lợi hại hơn, đến 1 người như tôi cũng không biết khen vào đâu. Cậu ấy cũng chẳng phải loại mọt sách, thành tích tốt đều là thiên tài bẩm sinh. Ra chơi giữa giờ đều thấy cậu ấy chơi bóng rổ ở sân cỏ. Có 1 lần đến tiết Số học, chuông vừa reo, cậu ấy thở hổn hển chạy vào, vì vào muộn nên đứng bên ngoài. Thầy giáo Số học cực kì ghét học sinh vào lớp muộn, nhìn thấy cậu ấy cũng coi như không thấy, cậu ấy đành phải đứng bên ngoài. Được 1 lúc thầy giáo trả bài kiểm tra lần trước, theo thói quen sẽ đọc điểm của cả lớp từ cao đến thấp, đọc đến tên ai người đấy lên lấy, cái này thực sự động chạm đến tự ái của học sinh, thầy cũng mặc kệ, thầy vốn dĩ thiên vị những người điểm cao.

Rốt cuộc đứng đầu điểm số là Tiêu Sơn, 150 điểm, điểm tối đa, thầy liếc mắt đến Tiêu Sơn đang đứng ngoài cửa, giọng nửa thương tình nửa không: "Sao còn không vào lớp đi?"

Cả lớp đều cúi đầu nhịn cười, Tiêu Sơn nhận bài kiểm tra từ chỗ thầy, trả lời rõ to: "Em cảm ơn thầy."

Học sinh giỏi của trường điểm rất nhiều, nhưng cỡ ưu tú như cậu ấy có thể đếm trên đầu ngón tay. Trong lớp có rất nhiều đứa con gái để ý Tiêu Sơn, đây ko phải độ tuổi thiếu nữ bắt đầu tìm hiểu về tình yêu sao? đối với 1 người con trai nổi bật như thế, ai mà không cảm thấy bị hấp dẫn. Nhưng tôi thì không, vì chẳng còn tâm tư nghĩa đến chuyện khác, bố mẹ qua đời để lại cho tôi một thế giới hoàn toàn vô tri vô giác. Mặc dù cậu ấy ngồi sau tôi 1 hàng, nhưng tôi trừ việc mượn vở tiếng Anh ra, căn bản chưa từng nói chuyện qua với cậu ấy.

Đến lúc thực sự thân với cậu ấy cũng là lúc bắt đầu kỳ nghỉ đông, cô giáo người Anh xếp chúng tôi thành từng tổ làm bài tập nghỉ đông, chủ đề tự chọn là 1 trong các tác phẩm của Shakespeare. Cả lớp phân theo chỗ ngồi thành từng tổ nhỏ, có tổ chọn "Romeo cùng Juliet", có tổ chọn "Giấc mộng đêm hè", lại có tổ chọn "Hamlet", tôi với Tiêu Sơn 1 tổ, tổ chúng tôi chọn "Người lái buôn thành Venice". Chờ sau Tết Dương Lịch, mỗi tổ đều diễn vở kịch tổ mình đã chọn, sau đó cùng bình luận đánh giá.

Tôi thực sự thích những ngày tập kịch mùa đông đó, vì không cần lúc nào cũng ru rú ở nhà cậu mợ, càng đến Tết tôi càng có cảm giác vô gia cư thê lương kinh hoàng. Mợ suốt ngày nhắc đến những thứ năm mới cần mua, em họ ồn ào nói muốn mua một bộ laptop mới. Mấy năm trước máy tính xách tay vẫn chưa phổ biến đầy đường như bây giờ, em họ tôi đã có 1 chiếc laptop hiệu Lenovo rồi, nhưng nó nói ở lớp bạn bè đều dùng Sony dòng mới nhất, cậu tôi hứa là nếu nó đứng top 20 của lớp nhất định sẽ mua.

Em họ kéo tay cậu làm nũng: "Bố, bố xem chị cũng nói rồi mà."

Tôi chỉ cảm thấy có chút chua xót, mới Tết năm vừa rồi, tôi vẫn còn kéo tay bố mẹ nũng nịu như thế, nhưng bây giờ chưa cần biết tôi muốn gì, cũng chẳng có ai mua cho tôi.

Tôi lúc đó đối với mọi thứ xung quanh cực kì mẫn cảm, cực kì tự ti, thế nên thà rằng trốn ra ngoài, tránh nhìn thấy những thứ khiến bản thân bị tổn thương.

Tập luyện bình thường đều ở nhà Tiêu Sơn, nhà Tiêu Sơn rất rộng rãi, lại không có ai ở nhà, chỉ có ông bà ngoại. Đến tận bây giờ tôi vẫn còn bộ dạng hòa nhã của họ. Chúng tôi ở trong thư phòng ấm áp, coi như không có người ngoài, lớn tiếng luyện lời thoại, bà ngoại ở dưới bếp làm chút điểm tâm mang qua.

Có lúc là xôi ngó sen, có lúc là bánh nếp, có lúc lại là bánh hấp thủy tinh... hết thẩy đều rất ngon. Bà ngoại Tiêu Sơn là người phía Nam, làm điểm tâm luôn có mùi vị quê hương, bà lại luôn để ý đến tôi là bạn gái duy nhất ở đây, luôn phần tôi ăn đến no căng cả bụng

Lúc đó tôi vẫn còn chưa quen lắm với khí hậu của miền Bắc, khô hanh đến nỗi chảy máu mũi. Có ngày ở nhà Tiêu Sơn tập lời thoại, lưng đối lưng đã có bạn kêu lên: "Trời ơi, Đồng Tuyết, bạn chảy máu mũi rồi."

Tôi vừa cúi xuống thì một giọt máu tươi từ mũi cũng nhỏ xuống áo len, áo len màu trắng, máu nhỏ xuống nhìn ghê cả người, tôi sợ máu, vừa nhìn thấy đã bủn rủn tay chân. Sau đó Tiêu Sơn đưa tôi vào nhà tắm, loạn xạ vấn tóc tôi lên, lấy nước lạnh vỗ vào sau cổ. Bà ngoại ở bên cạnh, cầm khăn mặt xoa cổ tôi, vừa xoa vừa nói: "Trời ạ, đứa bé này, sao lại khổ thế."

Lòng bàn tay hơi lạnh của Tiêu sơn vỗ nước lạnh lên cổ tôi, cậu ấy vỗ bốp bốp, máu ko ngừng chảy từng giọt, chảy xuống mặt bồn rửa tay. Vòi nước mở rất lớn, tí ta tí tách, càng nghe càng khiến tôi mê muội, chỉ cảm thấy liên tiếp từng sợi màu đỏ bị nước cuốn đi, cậu ấy ở bên cạnh luôn mồm hỏi: 'Sao rồi, sao vẫn chưa ngừng chảy?"

Bà ngoại trách cậu ấy không kiên nhẫn, sau đó lấy tay tôi bấm huyệt, bấm một lúc thì đưa Tiêu Sơn bấm: "Cháu lực khỏe, dùng lực bấm vào đây là sẽ không chảy máu nữa."

Taycậu ấy đúng là rất khỏe, gồng sức ấn, ấn đến nỗi nước mắt tôi cũng chảy ra luôn rồi. Nhìn thấy tôi khóc, tay cậu ấy hoảng loạn hơn, bà ngoại lại trách: "Cái thằng này đúng là ngố, tay con gái, phải nhẹ tay."

Tôi vừa chảy nước mắt vừa chảy máu mũi, lại vừa an ủi bà ngoại: "Bà đừng trách cậu ấy, cậu ấy chắc là muốn nhanh bóp chặt cháu thôi"

Thế nhưng cậu ấy lại vừa cười vừa nói: "Bóp chặt.... Sao cách này kì thế?"

Bà ngoại lại mắng cậu ấy: "Đồ ngốc này, còn cười à!"

Ngày hôm đó mũi tôi rốt cuộc ngừng chảy máu như thế nào, tôi cũng quên rồi, chỉ nhớ sau đó mũi bị nhét 2 cục bông, còn được bánh mứt táo tầu. Bà ngoại vừa động viên tôi ăn vừa nói: Táo tầu bổ máu lắm, cháu ăn nhiều vào."

Ngày đăng: 01/04/2013
Người đăng: Alex Chu
Đăng bài
Bạn thích truyện này?