Gửi bài:

Chương 1

Lúc Mạc Thiệu Khiêm gọi đến, tôi với Duyệt Oánh đang trong của hàng chọn quần áo. Nhiệt độ trong thành phố vẫn chưa xuống dưới 20 độ C, nhưng quần áo mùa mới đã sớm có mặt trên thị trường. Trên giá bày chằng chịt các bộ đồ ngắn dài, liếc mắt cũng thấy có rất nhiều loại da thú, rất giống đàn cừu béo lúc nhúc trên thảo nguyên. Quần áo ko phải cừu, mua quần áo mới là cừu. Jack nho nhã lịch sự theo sau chúng tôi, chỉ chờ Duyệt Oánh lúc ko chú ý mới nhỏ nhẹ nói: "Bộ màu đỏ này rất hợp với em, phối cùng với bộ áo từ sợi lông cừu màu xám khói lần trước mua, nhất định rất đẹp". Jack có một giọng nói cực êm tai, cổ họng anh ta giống 1 chiếc violon, mỗi lần kéo lên đều toát ra âm thanh mị người. Người nước ngoài nói tiếng Trung, có 1 số người phát âm ko chuẩn lắm, lưỡi thẳng hay lưỡi cong đều ko phân biệt được, càng tạo ra từ tính hấp dẫn. Duyệt Oánh liếc đến con ngươi xanh bạc của anh ta, như bị tiêu tan ba hồn bẩy vía, mặt mày hớn hở đi thử quần áo.

Lúc Jack gặp Rose, cho dù là tàu Titanic cũng đều bị tảng băng trôi đâm chìm. Lưu Duyệt Oánh tên tiếng anh còn gọi là Rose. Cô ấy năm 10 tuổi xem Titanic, liền tự mình đặt cái tên nước ngoài ấy. Chỉ mong có 1 ngày ở trên con tàu chở dầu xa hoa nào đó, gặp được Leonardo của chính mình, 2 người đứng trước mũi tàu, giang cánh tay bay bay: "I'm the king of the­world!"

Nháy mắt mười năm đã qua, Rose 20 tuổi bây giờ thực sự đã gặp được Jack. Thế nên hôm nay Duyệt Oánh sống chết cũng phải kéo bằng được tôi đến cửa hàng quần áo này, chủ yếu là để ngắm anh nhân viên Jack đẹp trai. Nói thật thì, anh chàng Jack này bề ngoài cũng ko tệ, người nước ngoài tôi gặp cũng nhiều rồi, nhưng người nước ngoài đẹp trai thì quả là hiếm. Theo Duyệt Oánh nói thì là: "Vừa nhìn thấy đôi mắt xanh bạc của anh ấy, tim tớ đã đập thùm thụp rồi"

Tôi chỉ liếc cô ấy 1 cái: "Nếu có ngày tim cậu ko đập thùm thụp, thì cậu đã chết chắc rồi"

Duyệt Oánh oán hận nói: "Tại sao cậu 1 tí tế bào lãng mạn cũng ko có thế!"

Duyệt Oánh chính xác là 1 người lãng mạn đến từng tế bào, tất cả tiểu thuyết ngôn tình cô ấy đều xem qua, nhớ lúc vừa bước chân vào trường đại học, tôi với cô ấy đi tiệm mượn sách, nhìn quanh bốn phía đều là giá sách, đầy bi thương mà rơi lệ: "Cái gì mà đại học nổi tiếng chứ, mấy cái này tôi đều xem hết rồi, ông chủ, ko có bộ nào mới mẻ hơn à?"

Về sau Duyệt Oánh cắm rễ ko đi tiệm thuê sách nữa, ngày ngày ngâm mình trên mạng xem tiểu thuyết, chỉ cần ko có tiết, cả ngày ngồi trên giường, dùng con MacBook Air nhỏ nhắn xinh xinh xem liên tùng tục, mấy tháng thì đổi từ MacBook Air sang MacBook Pro, xem đến nỗi mắt mờ luôn rồi, đành phải đổi sang màn hình to hơn. Tôi từng cổ vũ cô ấy tự viết ra tiểu thuyết đi, đọc sách vỡ vạn quyển, hạ bút như có thần. Cô ấy xem ko biết bao nhiêu là tiểu thuyết ngôn tình rồi, ra tay cũng ko đến nỗi để bi kịch bị ép đến chết,kết quả cô ấy chẳng thèm để ý:"viết truyện tốn sức lắm,tớ nạp 1000 đồng thẻ VIP,xem hết đống tiểu thuyết trên mạng,việc gì phải tự mình đi viết?"

Xém chút thì quên cô nàng là đại gia, mà đây ko phải lời tôi nói, là cô ấy tự nhận thế. Vừa nhắc đến bố – cô ấy liền nói "Ông bố đại gia của tớ", bố cô ấy thực sự có tiền, thực sự giàu. Cô ấy 20 tuổi bố cô ấy đã tặng quà sinh nhật là 1 chiếc máy bay trực thăng, ko phải trực thăng đồ chơi, mà là loại máy bay có phi công chuyên nghiệp lái đàng hoàng. Cô ấy lúc nhận được quà sinh nhật thì vui ko gì nói nổi, kéo theo tôi đi 1 vòng. Phành phạch trên trời nửa ngày trời, xem chút thì tôi chết vì ù tai, muốn nói với cô ấy mấy câu cũng ko nghe được gì. Lúc máy bay tiếp đất cô ấy mới gào to: "Tớ lúc nhỏ thích nhất mấy cuốn tiểu thuyết nói về bọn trường quý tộc, nam chính đến trường bằng trực thăng, vừa hạ cánh trên sân cỏ, 1 bên chân hạ xuống... Ahhhh! Vừa nhìn cái yêu luôn."

Cô ấy mặt mũi đau khổ nhăn nhó- một chút cũng ko giống như đang giả bộ: "Ai mà biết được trực thăng lại ồn như thế, làm sao mà nói lời yêu đương ở trên đó được?"

Tôi bất lực hỏi trời cao, lần trước cô ấy còn trách bố mình chơi sổi, nói ông ấy mua xe Hummer chẳng khác gì mua rau cải, lại còn chọn đúng loại rau già, 1 chút vị cũng chẳng có, nếu như theo lời cô ấy nói, thì thật đúng là: con nào bố nấy (nguyên văn: hữu kì phụ tất hữu kì tử – nghĩa: cha nào con nấy)

Vừa đưa Duyệt Oánh vào phòng thử đổ, điện thoại của tôi lại đổ chuông. Giai điệu điện thoại rất đặc biệt, là "Tam đại kỷ luật, bát hạng chú ý", âm điệu của bài ca cách mạng vang vọng cả shop thời trang sang trọng, thực sự có chút buồn cười ko ăn nhập. Tôi hoang mang lục tìm di động trong túi xách, càng vội tìm càng ko thấy, tiếng di động càng kêu càng to. Nhưng tiệm nổi tiếng đúng là tiệm nổi tiếng, Jack và mấy nhân viên đẹp trai còn lại đều tỏ vẻ bình thản, chuyên tâm giúp Duyệt Oánh cài nốt hàng cúc cuối cùng, dường như ngó lơ với tiếng chuông điện thoại cổ quái kì dị không nuốt nổi của tôi.

Cuối cùng vẫn phải nhận điện thoại, cả người đều toát mồ hôi: "Alô!"

Mạc Thiệu Khiêm chắc vừa xuống sân bay, trong giọng trầm hiếm hoi khó đoán ra ý mệt mỏi: "Đang ở đâu?"

Tôi thành thật trả lời: "Đang ở bên ngoài mua quần áo với bạn."

"Về nhà ngay"

Điện thoại tạch 1 tiếng rồi ngắt máy, Duyệt Oánh vẫn xoay qua xoay lại tự ngắm mình trong gương, bộ quần áo màu đỏ rất chuẩn, giống như một đóa anh túc dưới ánh mặt trời đã khuất, rực rỡ diễm lệ đến mức cơ hồ thoát ra hào quang óng ánh. Cô ấy hỏi tôi: "Đẹp ko?"

Tôi gật đầu, giá một chiếc áo những 6 con số, có thể không đẹp à?

Duyệt Oánh nói: "Màu đỏ này cậu mặc mới đẹp, da cậu trắng, mặc màu đỏ tôn da nhất định trắng nõn nà"

Lưu Duyệt Oánh tiểu thuyết ngôn tình xem nhiều rồi, vừa mở mồm đã tạo thành 1 tràng tính từ. Vừa nhắc đến đến con gái đều là da trắng nõn nà, đôi mắt đong nước, gọn gàng động lòng người. Vừa nhắc đến con trai đều là: tinh mâu lãng mục, khóe miệng khẽ nhếch, khí thế ngông cuồng

Jack quay sang tôi nở 1 nụ cười mỉm mê hồn: "Bộ màu đỏ này rất tuyệt, nhưng size tiểu thư mặc, cửa hàng chỉ còn màu tím với màu đen, kiểu dáng có chút khác biệt, nhưng cũng rất đẹp. Cô có muốn thử không?"

Cửa hàng nổi tiếng chính là như thế này đây, mỗi màu chỉ có một chiếc. Ko có size đúng với size mình mặc thì đành chấp nhận chọn cái khác, tốt quá còn gì, mặc ra ngoài ko sợ đụng hàng. Tôi thọc tay vào túi tìm tiền: "Ko cần đâu, gói 2 bộ này vào đi."

Duyệt Oánh ngó tôi từ trong gương: "Sao thế?"

Tôi vừa đưa Jack credit card, vừa nói: "Tớ có việc gấp, phải đi luôn."

Duyệt Oánh hỏi tôi tỏ vẻ cảm thông: "Bạn trai cậu tìm à? Loại đâu lại giống hoàng đế thế, nhốt cậu vào cung cho rồi. Thích đến thì đến, ko đến thậm chí 2 3 tháng cũng ko quan tâm. Cậu cũng thật là quá phụ thuộc vào hắn đi, là tớ, 1 chân đá hắn luôn rồi"

Tôi mà có thể đá được hắn, thì tôi đã có triển vọng rồi

Jack vừa cầm hóa đơn thẻ tín dụng đến, tôi cầm bút 1 nét ký tên mình "Đồng Tuyết". Jack lại nở một nụ cười giết người: "Cảm ơn Đồng tiểu thư. Hôm nay hóa đơn của cô chỉ một chút nữa là đạt mức VIP, lần sau cô lại đến, chúng tôi sẽ làm thẻ VIP cho cô"

Lại còn VIP, có mà lần sau lại thuận tay tế thêm con cừu! Tôi nói với Duyệt Oánh vài câu rồi đi trước, bên cạnh vẫn còn nhân viên bán hàng đưa cô ấy tham khảo vài mẫu áo mới, Jack tự mình tiễn tôi ra cửa, giúp tôi cầm túi đồ ra đến tận xe.

Không phải tình thân, nhưng đối với cơm áo gạo tiền, ai dám ko tôn kính?

Ngày đăng: 01/04/2013
Người đăng: Alex Chu
Đăng bài
Bạn thích truyện này?