Gửi bài:

Chương 46 - Diệu thuật về những con ngựa sắt tí hon 2

Lão ốm o vẻ mặt thản nhiên, cất giọng nói thều thào:

- Ta đã bảo đảo chúa rồi mà: Chờ khi nào Cần Quân Hiệp tìm được đủ tám con ngựa sắt đó để giải khai tám đường huyệt đạo cho gã rồi, đảo chúa bái gã làm sư phụ. Ta bảo đảm chắc chắn gã thu đảo chúa làm đồ đệ và điều hòa Tam Dương chân khí để giữ thọ mệnh cho đảo chúa được sống lâu. Như thế là có vay có trả rồi còn gì nữa?

Quản Tam Dương bản tính ngông cuồng ngạo nghễ. Hắn tự xưng là Vĩnh Bất Hoàn Thủ, ai đánh cũng không thèm trả đòn, thì khi nào hắn chịu bái Cần Quân Hiệp để xin làm môn hạ?

Nghe lão ốm o nói vậy. Quản Tam Dương vội đáp:

- Việc bái sư xin tiền bối miễn cho đừng đề cập đến nữa hay hơn!

Lão ốm o nghiêm nghị hỏi:

- Thế ra dảo chúa thà là để Tam Dương chân khí của mình hủy hoại kinh mạch, chịu đau khổ mà chết hay sao?

Quản Tam Dương vừa khóc nức nở mà bây giờ đã bật lên tràng cười khanh khách được ngay. Hắn lên giọng ngang tàng đáp:

- Tiền bối ơi! Cái này... tại hạ nghĩ rằng mình đã tặng kia ba con ngựa sắt, lại mách bảo cả năm con kia nữa hiện lạ lõng nơi đâu? Thế thì tại hạ đã có cái ơn rất lớn với gã.

Ngừng một lúc hắn ra chiều đắc ý nói:

- Bây giờ tại hạ đưa ra đề nghị này tiền bối thử nghe coi có lọt tai không?

Lão ốm o hỏi:

- Đảo chúa có đề nghị gì?

Quản Tam Dương đáp:

- Tại hạ đã có ơn với gã kia. Gã mà chịu ơn của tại hạ thì phải lạy tại hạ xin làm đồ đệ mới phải chứ?

Lão ốm o nghe Quản Tam Dương nói vậy bật lên tiếng cười hô hố.

Lạ thay lúc bình thường lão nói câu nọ không liên tiếp với câu kia, vừa nói vừa thở phì phào tựa như người hết hơi. Thế mà bây giờ tiếng cười của lão thật là kinh tâm động phách, chẳng khác gì sấm sét tự lưng trời nổ tung ra. Tiếng cười của lão khiến cho Quản Tam Dương phải chấn động, lui lại luôn bảy tám thước. Hắn sợ hãi mồ hôi toát ra đầm đìa.

Cũng may mà lão ốm o chỉ cười có ba tiếng rồi ngừng lại. Nếu lão tiếp tục cười liền mấy tiếng nữa thì cơ hồ Quản Tam Dương đứng không vững phải ngã lăn ngay xuống đất.

Quản Tam Dương vừa hoàn hồn thì lão ốm o lại nói:

- Té ra đảo chúa là người bướng bỉnh, chết đến gáy vẫn giữ giọng ngang tàng. Không trách người ta thường nói giống cà cuống chết đến đít hãy còn cay.

Lão ốm o ngẫm nghĩ một chút rồi hỏi tiếp:

- Đảo chúa đã nói vậy thì mặc. Nhưng ta chắc rằng sau này đảo chúa sẽ phải hối hận là bây giờ không chịu nghe lời ta.

Quản Tam Dương biết rằng không thể nói chơi với lão này được, mình đã hứa thế nào là phải làm đúng như vậy. Nhất là sau khi đã lãnh giáo mấy tiếng cười của lão ốm o thì hắn lại càng kinh hãi hơn trước.

Quản Tam Dương lấy làm mừng thầm là thủy chung lão ốm o vẫn không hỏi vặn đến con lừa của mình đem Cần Quân Hiệp đi đâu.

Nhưng Quản Tam Dương vẫn chưa hết băn khoăn, hắn vừa nghĩ vừa đi giật lùi vừa đáp:

- Võ công của đảo chúa Mặc Văn đã có thể lệ đặc biệt xưa nay vẫn chỉ truyền cho con, hết đời này qua đời khác, chứ chưa bao giờ nhận người ngoài làm sư phụ. Vậy về điểm này xin tiền bối thể tất cho.

Hắn nói mấy câu này vừa để khước từ việc bái Cần Quân Hiệp là sư phụ vừa là nói cho có chuyện không để lão ốm o kịp nhắc nhở đến Cần Quân Hiệp nữa.

Hắn dứt lời thì đã đi giật lùi ra xa được ngoài ba trượng.

Quản Tam Dương thấy lão ốm o không đuổi theo liền tủm tỉm cười cúi xuống nhìn ngực mình không nhìn lão nữa.

Bất giác Quản Tam Dương lại bắn sợ run. Lão lẩm bẩm:

- Cần Quân Hiệp đã được con lừa nhỏ của mình đưa đi, gã là người thân của lão kia mà chính mắt lão đã trong thấy gã bị con lừa đưa đi rồi thì khi nào lão chịu bỏ qua. Thế mà sao lão không đả động gì đến? Chẳng lẽ lão không quan tâm đến chuyện an nguy của Cần Quân Hiệp? Trong thiên hạ sao lại có chuyện lạ thế được?

Quản Tam Dương đo đắn ngược xuôi, rồi không hiểu nghĩ sao tự nhiên dừng bước lại, lên tiếng:

- Tiền bối hãy thong thả! Tại hạ... xin cáo từ!

Lão ốm o cười đáp:

- Lão phu vẫn đứng nguyên chỗ đã nhúc nhích đâu mà đảo chúa còn phải nhắc nhở. Đảo chúa cứ việc đi đi.

Quản Tam Dương càng lấy làm kỳ hơn nữa. Hắn vẫn đứng thộn mặt ra không cất bước, ngập ngừng nói:

- Vậy thì. . tại hạ xin đi đây!. . .

Hắn lấy làm lạ ở chỗ lão ôm o không hỏi gì đến chuyện Cần Quân Hiệp lạo lõng đi đâu? Trong lòng cực kỳ nao núng, hắn tự hỏi:

- Không biết lão này có giở trò gì nguy hại cho mình không? Vì sao lão cứ đứng ỳ ra đấy?

Quản Tam Dương cười dở mếu dở. Đứng lại thì sợ lão mà bỏ đi cũng chẳng yên tâm. Sau hắn quyết định hỏi cho biết rõ đối phương chuẩn bị đối phó với mình ra sao rồi sẽ liệu.

Quản Tam Dương toan lên tiếng hỏi thì lão ốm o nét mặt vẫn tủm tỉm cười nói trước:

- Đảo chúa cứ việc đi đi! Sao đã ngỏ lời từ biệt đến mấy lần mà chưa động thân?

Quản Tam Dương vẫn còn thắc mắc nhưng lại nghĩ thầm:

- Từ nãy tới giờ con lừa của mình đã chạy được bảy tám dặm đường rồi. Mình phải giữ cho hành tung bí mật để lão không biết đường mà tìm kiếm. Mình không ra đi thì còn đợi đến bao giờ?

Hắn vừa nghĩ vừa đi giật lùi, mặt vẫn hướng về lão ốm o.

Nhưng hắn chắc rằng lão ốm o chỉ để mình lùi xa đến mức nào đó, rồi nhất định đuổi theo, vì lão đã hết lòng hết sức giúp Cần Quân Hiệp. Ấy là chưa kể đến lão ta với gã còn có mối quan hệ sâu xa thì không vì lý do gì lão chịu để cho Cần Quân Hiệp lọt vào tay mình.

Sự thực đã khác hẳn với ý nghĩ của Quản Tam Dương. Hắn tiếp tục đi giật lùi xa hàng nửa dặm mà lão ốm o vẫn không lộ vẻ gì muốn rượt theo hắn cả.

Quản Tam Dương đi quanh khuất vào góc núi, rồi đột nhiên xoay mình lại chạy nhanh như biến. Hắn nhô lên hay hụp xuống hai cái đã ra xa đến bảy tám trượng. Gặp một chỗ sơn động hắn chuồn vào luôn.

Chỗ cửa sơn động này dây leo chằng chịt rậm um. Quản Tam Dương núp trong đó thật là trời đất quỷ thần cũng không phát hiện ra được.

Quản Tam Dương trong lòng hồi hộp, nín thở chờ đợi. Hắn chờ đến quá nửa giờ vẫn không thấy lão ốm o đuổi theo. Tuy hắn không đoán ra được vì nguyên nhân gì, nhưng hắn cũng hơi yên tâm thở phào một cái nhẹ nhõm.

Quản Tam Dương ngấp ngó nhìn ra một lúc nữa và xem xét vẫn không thấy có một bóng người nào gần đấy mới ở trong động chui ra. Hắn chạy luôn một mạch chừng mười dặm.

Lúc này trời đã gần tối.

Quản Tam Dương từ khi nổi tiếng giang hồ với ngoại hiệu Vĩnh Bất Hoàn Thủ võ công hắn cao thâm không thèm đánh trả ai, mà bây giờ trốn tránh chỉ sợ người ta rượt theo như bữa nay mới là lần thứ nhứt.

Lúc này tuy Quản Tam Dương đã phóng tâm được một chút nhưng hắn vẫn chưa dám chúm miệng huýt còi để gọi con lừa nhỏ.

Trong lòng Quản Tam Dương vẫn còn nhiều nỗi băn khoăn. Hắn biết rằng con lừa kia nếu không nghe tiếng còi của mình nó cứ tiếp tục chạy hoài mà hắn vẫn phải im hơi lặng tiếng chạy suốt đêm không ngừng bước.

Hôm sau trời sáng rõ ít ra là Quản Tam Dương đã chạy đến hai trăm dặm. Bây giờ hắn mới chúm miệng huýt lên một hồi còi thật dài. Tam Dương chân khí của hắn khiến cho tiếng còi ngân nga không dứt vang xa ra bốn mặt tám phương.

Huýt còi rồi Quản Tam Dương dừng bước để chờ trong lòng rất xao xuyến. Hắn lo rằng lão ốm o kia không có thể đuổi theo mình nhưng không chừng lão lại đuổi theo con lừa đã đem Cần Quân Hiệp đi.

Quản Tam Dương chờ một lúc, hắn lắng tai nghe bỗng thấy tiếng vó lừa dồn dập vọng lại. Hắn vừa mừng thầm vừa phập phòng vội nhảy lên một cành cây lớn gần đó, nhìn về phía có tiếng vó lừa.

Chẳng mấy chốc Quản Tam Dương nghe rõ tiếng chân lừa nện xuống đất lộp cộp. Người ngồi trên lưng con lừa đen đã xuất hiện. Người ngồi trên lưng lừa cưỡi chẳng ra cưỡi, nằm chẳng ra nằm kiểu cách rất là quái dị!

Quản Tam Dương vừa ngó thấy đã biết ngay chính là Cần Quân Hiệp vì lúc hắn phóng Tam Dương chân khí hất chàng lên đúng lưng lừa, rồi chàng cứ ngòi nguyên như vậy không thay đổi chút nào.

Con lừa nhỏ chạy lẹ tới trước mặt Quản Tam Dương.

Quản Tam Dương vui mừng khôn xiết reo lên một tiếng. Từ trên cành cây hắn nhảy xuống đón đầu con lừa.

Con lừa thấy chủ cũng hí vang không ngớt ra chiều mừng rỡ vô cùng!

Quản Tam Dương đưa mắt nhìn lên Cần Quân Hiệp ngồi trên lưng lừa thì thấy vẻ mặt chàng vẫn ngớ ngẩn. Hắn hiểu rằng chính Cần Quân Hiệp không tự biết chàng ở chỗ nào?

Quản Tam Dương dè dặt vươn tay ra điểm vào huyệt Linh đài sau lưng Cần Quân Hiệp. Lúc tay hắn đặt vào huyệt đạo đối phương lập tức vận chân khí vào bàn tay, đột nhiên hắn cảm thấy bàn tay mình có một luồng hấp lực. Hắn liền để ý liệu xem công lực của mình có đủ sức hút được nội lực tuyệt đỉnh của Cần Quân Hiệp qua bên mình không?

Luồng hấp lực trong bàn tay Quản Tam Dương vừa phát động đột nhiên hắn cảm thấy một luồng nội lực vô cùng mãnh liệt lùa vào lòng bàn tay mình thì vui mừng khôn xiết.

Quản Tam Dương vội vận chân khí để cho luồng hấp lực của mình hút lấy nội lực đối phương nhưng luồng nội lực của Cần Quân Hiệp thế mạnh như sóng cồn khiến cho hắn không tài nào kiềm chế lại được.

Quản Tam Dương chẳng những không thể hút nội lực của đối phương vào để mình lợi dụng mà còn bị nó xô đẩy người hắn sầm sầm lùi lại ba bước.

Mỗi bước lùi Quản Tam Dương lại gắng sức đứng vững lại, chân khí trong người hắn tự nhiên chìm xuống, nên trên mặt đất in xuống ba vết bàn chân rất sâu.

Quản Tam Dương lùi lại ba bước rồi hắn tưởng mình đủ sức đứng vững cởi mở tâm thần một chút.

Ngờ đâu Quản Tam Dương vừa so luồng nội lực đối phương bị chân khí đè ép đã giảm được đôi phần bây giờ lại xô đẩy vào người hắn rất mãnh liệt.

Quản Tam Dương bị chấn động mạnh quá không thể nào kìm hãm kịp ngã ngửa về phía sau rồi cứ thế băng đi là là mặt đất.

Quản Tam Dương vươn tay chống xuống đất, thì vừa chống xuống người đã chặn lại đứng lên như cái lò xo. Hắn vừa đứng lên lại bị luồng chân khi từ sau lưng Cần Quân Hiệp xô đẩy ngã nằm ra, vội nhẩy tung lên cao tưởng là để cho luồng kình lực ở người Cần Quân Hiệp phóng ra sẽ bị tiêu tan ngay vào khoảng không.

Dè đâu sự thực đã ra ngoài sự tiên liệu của Quản Tam Dương.

Hắn vừa tung người lên không còn bấu víu vào đâu được, muốn ngừng lại chẳng không xong.

Quản Tam Dương người còn đang lơ lửng trên không chẳng khác gì chiếc diều giấy bị đứt dây, cứ lộn mình bay đi hoài.

Quản Tam Dương đành đề khí đứng thẳng người lên ở không gian rồi mới dùng đủ phương pháp trầm khí hạ mình xuống.

Tuy nhiên hắn cũng không đứng ngay xuống đất được. Người hắn cứ băng băng tiếp tục bay đi rồi động vào một cành cây đánh sầm một tiếng.

Cành cây bị gãy, nhưng cũng nhờ cái đụng mạnh này mà Quản Tam Dương hạ mình xuống đất được.

Quản Tam Dương chân chấm đất rồi, nhưng chưa đứng vững ngay. Hắn còn bị băng đi ba bước nữa mới đứng lại được.

Quản Tam Dương đứng vững rồi mới hết hoảng hồn. Hắn trấn tĩnh tinh thần nhìn ra còn lừa nhỏ trên lưng có Cần Quân Hiệp đã đi xa đến mười mấy trượng.

Quản Tam Dương xem chừng đã mệt nhoài. Mặt hắn đỏ bừng. Trái tim đập thình thình. Hắn thở lên hồng hộc.

Nghĩ lại một cuộc thử thách vừa rồi hắn tưởng chừng đã trải qua một cơn ác mộng. Giả tỷ chính hắn không phát giác ra nội lực Cần Quân Hiệp khủng khiếp như vậy thì không bao giờ hắn tin được nội lực chàng lại cao thâm hơn hắn nhiều.

Quản Tam Dương khám phá ra công lực Cần Quân Hiệp đến mức quỷ khốc thần kinh, cổ kim hãn hữu thì lại càng bội phục lão già ốm o có con mắt tinh đời quả là một bậc dị nhân đúng như lời tiên phụ hắn mách bảo.

Quản Tam Dương thở hồng hộc một lúc rồi lòng sợ hãi bẽ bàng trấn tĩnh lại dần dần. Xác định được nội lực phi thường của Cần Quân Hiệp, hắn bất giác khấp khởi mừng thầm, trống ngực lại đập loạn lên miệng lẩm bẩm:

- Ta phải tìm cách nào để rút hết nội lực Cần Quân Hiệp sang làm của mình. Như vậy chẳng những ta không sợ gì Tam Dương chân khí trong người tự làm hại mình được nữa, mà còn là một tay bản lĩnh quán thế, khắp thiên hạ không ai địch lại được nữa.

Với ý nghĩ sung sướng tràn ngập trong lòng, Quản Tam Dương đứng ngây người nguyên chỗ hồi lâu. Đầu óc hắn quay cuồng tưởng chừng như tâm hồn bay bổng lên chín từng mây. Miệng hắn không ngớt lảm nhảm cái tên:

Độc Long tôn giả! Độc Long tôn giả!. . .

Quản Tam Dương chợt nhớ ra Độc Long tôn giả, người rợ Miêu ở đất Hồi Cương là một tay đại ma đầu khét tiếng võ lâm. Nếu hắn chui đầu luồn cúi đến xin làm môn hạ y tất bị quần hùng xỉ mạ. Nhưng ý nghĩ đó chỉ thoáng qua rồi hắn lại tự nhủ:

- Mình mà học được món tà pháp Hấp Tinh thần công của Độc Long tôn giả, thu hút được nội lực vô biên của Cần Quân Hiệp để trở thành một tay độc bá võ lâm thì bất cứ bằng một giá nào mình cũng ưng chịu. Những lời dị nghị của võ lâm phỏng có chi đáng kể?

Quản Tam Dương quyết định chủ ý rồi, hăng hái tiến về phía trước.

Hắn vừa đi được mấy bước thì nghe có tiếng người ho khậm khoạt mấy tiếng cũng từ phía con lừa vừa đi lại. Rồi thanh âm một thiếu nữ văng vẳng lên tiếng:

- Con lừa phải gió kia!. . . Mi làm gì mà chạy nhanh thế?. . . Mi đã biết là ta khí lực kiệt quệ... cố rượt mi mà không đuổi kịp.... Mi làm cho ta chạy một phen trối chết!. . .

Thanh âm này tuy nói nhát gừng như người hết hơi, câu trên không liên tiếp với câu dưới, nhưng nghe rất quen tai.

Quản Tam Dương vội ngoảnh đầu nhìn ra thì thấy một thiếu nữ mình mặc áo vàng đang lật đật chạy tới. Vừa nhìn thấy, hắn đã biết nàng chính là Triển Phi Yên.

Triển Phi Yên chạy đến bên con lừa nhỏ thì dừng lại.

Quản Tam Dương rất đỗi kinh nghi. Hắn lạng người đi một cái như đám khói lướt qua mặt Triển Phi Yên.

Triển Phi Yên dường như đã biết trước sự xuất hiện của Quản Tam Dương nên nàng thấy hắn đột ngột hiện ra trước mắt vẫn thản nhiên tuyệt không tỏ vẻ ngạc nhiên chút nào cả.

Nàng lững lờ hỏi:

- Té ra chính các hạ đã huýt còi gọi con lừa ác hại này phải không? Thảo nào mà nó phi như gió cuốn mây bay.

Quản Tam Dương không nói gì. Hắn đột nhiên phất tay áo một cái. Luồng Tam Dương chân khí vụt ra rít lên veo véo.

Triển Phi Yên vội vàng né tránh, những cũng bị luồng Tam Dương chân khí trúng phải một chút. Người nàng nhũn ra ngã huỵch xuống đất.

Nàng nằm lăn ra đó, sắc mặt lợt lạt, cất tiếng thều thào nói:

- Các hạ đã biết tại hạ bị thương chưa khỏi, sao còn ra đòn mạnh thế? Không sợ đánh chết người ư?

Quản Tam Dương vẻ mặt tức giận, tưởng chừng như Triển Phi Yên đã làm trở ngại công cuộc mưu đồ của hắn. Hắn đằng hắng một tiếng rồi hỏi bằng một giọng rất gắt gao:

- Con Tam nha đầu kia! Mi rượt theo con lừa nhỏ của ta làm chi?

Triển Phi Yên khẽ buông một tiếng thở dài, không trả lời Quản Tam Dương mà chỉ dương mắt lên ngó trừng trừng. Cần Quân Hiệp đang ngồi trên lưng lừa, mắt chàng ngây thộn ra.

Quản Tam Dương thấy thái độ của Triển Phi Yên lại càng cáu tiết. Hắn lạng người đi đứng chắn thị tuyến của nàng không cho nhìn Cần Quân Hiệp nữa rồi quát hỏi:

- Con ranh này! Gã làm sao mà mi ngó dữ thế?

Triển Phi Yên cũng sẵn giọng đáp:

- Ô hay! Sao lại kỳ vậy? Tại hạ ngó ai thì việc gì đến các hạ?

Quản Tam Dương tức giận quát lên:

- Con tam nha đầu! Ta biểu thực cho mi hay hễ mi tiết lộ với bất cứ ai là ta cùng Cần Quân Hiệp ở chung một nơi thì ta sẽ xé xác mi ra đó!

Triển Phi Yên nheo mắt mấy cái rồi hỏi:

- Tại sao lại không tiết lộ được?

Quản Tam Dương gắt lên:

- Cái đó không việc gì dến mi mà phải hỏi lôi thôi.

Triển Phi Yên nói:

- Các hạ muốn cho tại hạ không nói với ai cũng chẳng khó gì, cứ đem tại hạ đi theo là xong. Như vậy có được không?

Quản Tam Dương mắt chiếu ra những tia sáng hung dữ nhìn Triển Phi Yên chằm chặp.

Hắn biết nàng là người tinh ranh cổ quái, ma chê quỷ hờn. Nàng lại có nhiều mưu lược.

Cần Quân Hiệp ở trong tay mình lại càng phải giữ kín, hơn nữa vô phước mà vụ này đến tai Độc Long tôn giả thì không đời nào chịu truyền thụ phép Hấp Tinh thần công cho ḿnh.

Mục đích Quản Tam Dương chỉ là đi học phép Hấp Tinh thần công của Độc Long tôn giả để rồi thu hút lấy toàn bộ công lực của Cần Quân Hiệp chứ không cần học võ công của y.

Hắn biết rằng sau khi mình hút được nội lực của Cần Quân Hiệp thì bản lãnh Độc Long tôn giả so với hắn chưa thấm vào đâu nên điều mà hắn băn khoăn nhất là Độc Long tôn giả không chịu truyền thụ độc môn của y.

Quản Tam Dương ngó Triển Phi Yên một hồi, nhưng vẫn chưa hiểu nàng đến đây có dụng ý gì, liền quát hỏi:

- Chắc mi đến đây là định giở trò quỉ quái gì?

Triển Phi Yên nhăn nhó cười hỏi lại:

- Tại hạ vì luồng Tam Dương chân khí của các hạ chấn động làm cho bị trọng thương. Bất quá chỉ còn sống được một hai tháng nữa là cùng. Can chi các hạ còn phải lo đến tại hạ thi hành quỷ kế.

Quản Tam Dương hắng giọng một tiếng nghĩ thầm:

- Con lỏi này bẻm mép ngứa miệng gặp ai chắc thị không giữ kín được, buột miệng nói ra để người ngoài nghe biết thì sự tai hại chưa biết đến đâu mà lường. Nếu đem thị đi cũng là một sự phiền phức cho mình. Chỉ một cách ổn hơn cả là hạ thủ một lần, phóng chưởng đánh chết thị đi thì vĩnh viễn không còn lo ngại gì nữa.

Quản Tam Dương nghĩ tới đây, mắt lộ sát khí. Hắn sợ Triển Phi Yên phát giác ra tâm sự của mình thì khó bề hành động. Hắn liền tươi nét mặt lên hỏi:

- Nếu ngươi đừng rắc rối gì đến chuyện của ta thì dù ta có đem ngươi đi cũng chẳng ngại gì. Nhưng tỷ dụ ta đưa ngươi đi khác xứ bất luật là địa phương nào, ngươi có chịu xa lìa mẫu thân ngươi được không?

Triển Phi Yên thấy Quản Tam Dương nhắc tới mẫu thân thì vành mắt đỏ hoe.

Nàng chưa kịp nói gì Quản Tam Dương đã hỏi ngay:

- Ô hay! Ngươi làm sao vậy?

Triển Phi Yên hai hàng châu lệ ròng ròng nghẹn ngào đáp:

- Mẫu thân... tại hạ... chết mất rồi!

Quản Tam Dương nghe nàng nói vậy không khỏi sửng sốt. Việc Diệu cô bị bọn cừu địch được Triển Phi Ngọc cho biết tin là những vật chí bảo không còn ở bên cạnh mình mụ, đến tập kích và cả hai mẹ con tự hủy mình trong hang núi. Quản Tam Dương chưa hay biết, bây giờ hắn nghe Triển Phi Yên nói vậy thì trong lòng mừng rỡ vô cùng, nhưng không dám để lộ ra mặt.

Từ lúc mắt đầy sát khí, nổi dạ hung tàn, Quản Tam Dương sở dĩ chưa dám phóng chưởng đánh chết nàng ngay tức khắc là còn e dè chuyện Diệu cô sau này khám phá ra thế nào cũng tìm đến hắn để trả thù. Diệu cô chết rồi thì hắn không còn úy kỵ gì nữa.

Tuy nghĩ vậy, Quản Tam Dương muốn cho chắc chắn hơn, hắn làm bộ ngạc nhiên hỏi:

- Ô hay! Diệu cô chết tự bao giờ? Y chết trong trường hợp nào. Sao ta lại không nghe thấy ai nói đến?

Triển Phi Yên chỉ nước mắt tầm tã như mưa, nàng bật lên tiếng khóc thút thít, nghẹn ngào không nói câu nào nữa.

Quản Tam Dương thấy Triển Phi Yên không trả lời, nhưng nhìn thái độ nàng cũng biết quả Diệu cô chết thật rồi. Và Diệu cô là quả phụ của Triển Bất Diệt, một tay lừng tiếng võ lâm thì sớm muộn gì rồi cũng có tiếng đồn ra mụ chết trong trường hợp nào?

Nghĩ vậy Quản Tam Dương không vặn hỏi nữa. Hắn tự nhủ:

- Diệu cô đã chết rồi! Bây giờ mình không còn sợ ai nữa, chẳng hạ thủ kết quả tính mạng con ma đầu này đi thì còn đợi đến bao giờ?

Quản Tam Dương giữ bộ mặt thản nhiên từ từ chuyển mình lại phía Triển Phi Yên.

Triển Phi Yên chỉ khóc ròng, dường như không hay biết gì việc Quản Tam Dương đang có ý định động thủ giết mình.

Quản Tam Dương từ từ dơ tay phải lên vận chân khí vào bàn tay rồi nhắm đỉnh đầu Triển Phi Yên đánh mạnh xuống.

Mục lục
Ngày đăng: 28/08/2013
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Nấm Linh Chi khô Điện Biên

Mục lục