Gửi bài:

Chương 83

Trong giờ học, Hương nóng ruột lấy móng tay cào cào trên bàn. Tôi xé một tờ giấy và viết:

- Thôi đi, tớ phát điên về tiếng cào ấy lắm!

Nó trả lời:

- Đừng cáu, cả đêm tớ không ngủ.

- Kinh đang đề nghị tớ đi cùng anh ta lên Bắc Kinh. Đi với chúng tớ đi. Anh ấy sẽ kiếm cho cậu một tấm hộ chiếu và một cái vé. Đến đấy chúng ta thành người tự do!

- Khó tin được người hèn lắm. Thương thì được nhưng đi theo thì không nên.

- Kinh khác người khác chứ.

- Cậu cẩn thận đấy, mấy ông phản bội ông nào chẳng giống ông nào.

- Khi nào cậu về quê với bố cậu, rồi cưới cái ông không biết mặt ấy xong, cậu đã tự phản bội chính mình đấy, lúc bấy giờ mới khổ vì hèn đấy.

- Để tớ yên. Tớ đã quyết rồi. Tớ không phiêu lưu ở Bắc Kinh với cậu đâu. Tớ không muốn trốn tránh thực tế bằng cách trốn tránh cuộc sống. Ở lại đây đi! Chiến tranh sắp nổ ra ở Trung Quốc rồi. Không ai thoát khỏi đâu.

- Nói gì mà như một bà cô chồng ấy. Bố cậu tẩy não cho đấy à?

- Tớ nghĩ rồi. Tớ muốn có một người đàn ông trong đời. Tớ chỉ muốn có thế thôi.

- Này Hương, hôm nay mình làm sao đấy?

- Tiểu thuyết làm chúng mình hỏng người đi. Si mê nồng thắm chỉ do mấy tay văn sĩ bịa ra. Tớ cần gì tự do nếu không có tình yêu. Không có tình yêu thì thà làm tù nhân còn hơn. Tớ muốn là đã phải khổ thì cũng phải đem nỗi khổ lấy váy xống xênh xang, châu ngọc, hạnh phúc dễ dàng.

- Có bị ấm đầu hay không đấy? Sao lại nói năng lảm nhảm thế?

Hương mãi không trả lời tôi. Bút nó kêu kèn kẹt trên giấy:

- Tớ chưa bao giờ thú nhận với cậu. Tớ quen một ông chủ nhà băng cách đây hai năm. Hôm qua tớ nhận lời làm nhân tình của ông ấy rồi. Lát nữa ông ấy sẽ đến đón tớ và đưa tớ về sống tại một ngôi nhà của ông ta. Ông ta sẽ cho bố tớ nhiều tiền và bố tớ sẽ biến.

Tôi tự hỏi không biết đứa nào điên trong hai đứa chúng tôi. Chuông reo làm đứt mạch thư từ. Tôi xếp đồ vào cặp, ra khỏi phòng chẳng nói với Hương lời nào.

Nó đuổi theo tôi trong phố:

- Cậu xấu hổ vì tớ đấy à?

Tôi lắc đầu và xoạc cẳng bước. Hương ôm lấy tôi:

- Thôi đừng bỏ tớ! Đừng đi Bắc Kinh! Tớ cảm thấy một mối nguy hiểm đối với cậu ở trên ấy. Thề với tớ là cậu không gặp Kinh đi. Thề đừng đi đi! Tớ sẽ mách ba mẹ cậu. Ba mẹ cậu sẽ nhốt cậu lại...

Tôi đẩy nó ra. Nó loạng choạng và ngã. Tôi hối hận về hành động của mình nhưng không thể nào chìa tay cho nó được, tôi bỏ chạy.

Ngày đăng: 24/03/2013
Người đăng: Alex Chu
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Gia vị người Thái Tây Bắc