Gửi bài:

Chương 79

Tôi phải đến nhà Nguyệt Châu ở đầu kia thành phố. Mẹ sợ tôi về ăn muộn nên giữ không cho đi.

Tôi trêu mẹ vì lo lắng vô cớ:

- Mẹ nhìn con này!

Tôi dậm chân và vọt lên. Tôi không rơi xuống đất mà lại bay lên và vỗ cánh. Nhà chúng tôi chỉ còn là lớp gạch, rồi một hạt cát trong khu vườn là thành phố chúng tôi.

Trước mắt tôi không có mây cũng không có chim. Tôi bay theo gió, trượt đi, lộn vòng lại. Tôi leo lên trời cao vô tận, theo hình vòng xoáy. Đột nhiên, đêm đen vĩnh hằng lạnh lùng và sâu thẳm hiện ra. Những ngôi sao như những cái nhìn đầy suy tư không còn lấp lánh nữa. Tôi bị ánh sáng bất động của chúng hút và định bay tới chúng nhưng đột nhiên một cơn đau vò xé ruột gan tôi.

Tôi quá đau nên rơi. Tôi đạp chân, vẫy tay, vẫy cánh nhưng không gì giữ tôi lại, không gì nâng tôi lên. Trong khoảnh khắc, tôi vượt qua thành phố, qua nhà tôi và rơi tiếp trong hư vô.

Thân tôi bùng cháy. Tôi buồn nôn và kêu lên kinh hãi.

Có ai ôm lấy tôi trong khi tôi rơi. Ai có tay dài thế vớt được tôi trong đại dương kia? Tôi không cựa quậy nữa. Tôi không được cựa quậy để anh ta còn có thể lôi tôi lên từ bóng tối. Nhẹ nhàng và chắc chắn, anh đưa tôi lên phía trên, về phía cuộc sống, tựa như một bà đỡ đang hướng cho em bé ra đời. Hơi ấm tay anh thấm qua da thịt tôi và lan toả trong tôi. Tôi trần truồng, nhăn nheo, đỏ hỏn, cong người lại. Tôi sợ ánh sáng, sợ tiếng thế giới bên ngoài sột soạt vang lên. Tôi rên lên vì khoái cảm.

Khi tôi mở mắt, ánh mắt tôi bắt gặp ánh mắt một người lạ. Tôi ngạc nhiên nhảy dựng dậy.

Anh cũng đứng dậy. Tôi nhặt cặp và bỏ chạy.

Trời chiều đỏ ối trên vùng đồi. Hôm qua tôi còn không thể nhìn màu đỏ của hoàng hôn. Nó giống mặt trời đỏ rực treo trong sương mù sáng hôm hành quyết. Còn giờ đây, tôi thách thức nó.

Tôi chờ xe thật lâu. Mặt trời lặn dần và quạ bắt đầu xao xác trong màn đêm xuống dần. Đêm tối chẳng bao lâu bao phủ tôi. Đường phải đi qua một cánh đồng lúa mì lớn đầy đom đóm bay.

Trên trời, trăng non vạch một nét phấn mới.

Người Lạ mặt vẫn đi theo tôi. Tiếng chân anh làm tôi lo lắng và có cả vui nữa. Anh có theo kịp tôi không?

Tôi không sợ ma nữa. Đêm nay, Mẫn và Đường đã về dưới mộ. Cầu cho họ yên nghỉ! Tôi đã trở thành một người đàn bà khác và mang tên tôi như con ve mang nỗi nhớ từ mặt đất nơi nó ngủ gà gật trước khi lột xác. Tôi không sợ gì nữa hết. Cuộc đời này chỉ là một ván cờ vây!

Anh vẫn giữ khoảng cách.

Có chiếc xe chạy qua.

Tôi gọi xe.

Lên xe một mình.

Xe bắt đầu chạy.

- Xin chờ một chút!

Người Lạ mặt đưa tay giữ xe lại.

- Xin chờ một chút, anh run giọng nhắc lại.

Đứng dưới đèn đường trông anh cao lớn và cô độc vô cùng. Mắt anh nhìn tôi như ve vuốt.

Tôi cúi đầu nhìn lưng người phu xe.

Chiếc xe bắt đầu nhấc bánh.

Tiếng nói sau lưng tôi nhỏ dần:

- Ngày mai em sẽ lại đến chơi cờ chứ?

Tôi ngước mắt lên. Nước mắt tràn ra làm tôi đau. Qua màn sương mờ, tôi nhìn khung cảnh tối đen. Tôi phải ngừng ngay những khóc lóc vô lý này. Bóng những người qua đường loạng choạng trên hè phố. Nhà cửa đã lên đèn. Hàng trăm cuộc đời hiện lên và trôi đi qua khung cửa sổ.

Ngày đăng: 24/03/2013
Người đăng: Alex Chu
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Gia vị người Thái Tây Bắc