Gửi bài:

Chương 11

Mười ngày sau, tôi nhận được một bức thư của anh Lữ. Anh cho biết đã xin được hộ chiếu của Trung Hoa nội địa (1) và lúc tôi đọc thư của anh thì anh đã đi Bắc Kinh.

Tôi cảm thấy một nỗi buồn là lạ. Tôi ra quảng trường Thiên Phong, nơi những người chơi cờ vây vẫn thản nhiên đắm chìm trong niềm say mê của họ.

Hồi còn nhỏ, tôi thường đi theo anh Lữ khắp nơi anh chơi cờ. Một lần anh bị sốt và gục ngã trên bàn cờ. Tôi đánh thay anh và thắng trận ấy. Chiến thắng này khiến tôi trở thành cô gái duy nhất được chấp nhận trong giới mê cờ.

Năm tháng qua đi và tôi khắc khoải nhìn hoàng hôn của tuổi thơ trôi qua không bao giờ trở lại.

Anh Lữ không hiểu tôi. Anh muốn tôi đi theo anh trong thế giới của người lớn mà chẳng biết rằng cái thế giới đầy huênh hoang và buồn chán đó khiến tôi khiếp sợ.
-------------------------

(1) : Vì Mãn Châu thường được gọi là "xứ ngoài Trường thành" nên vùng phía trong Trường thành được gọi là "nội địa ". Từ năm 1932, sau khi Mãn Châu tuyên bố độc lập, người Nhật đặt ra cơ chế hộ chiếu để có thể kiểm soát tốt hơn việc đi lại trong vùng họ cai trị và phần còn lại của Trung Quốc.

Ngày đăng: 25/03/2013
Người đăng: Alex Chu
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Gia vị người Thái Tây Bắc