Gửi bài:

Chương 7

Anh Lữ trở về vào dịp Tết.

Tại hội đền Bạch Mã, chúng tôi bị lạc nhau trong đám đông, chỉ còn lại hai đứa. Anh xin tôi đừng đi nhanh quá và nắm tay tôi.

Tôi chán ngán giằng tay ra và chạy vội để đuổi kịp các bạn. Anh theo tôi như một cái bóng, kêu tôi dừng lại. Cơn tức của tôi tràn ra. Tôi ra lệnh phải về nhà ngay lập tức. Anh giả như không nghe thấy gì và chặn đường tôi trước một mái đình nghiêng nghiêng dính lớp rèm băng dầy.

Mắt anh rực lên, hai gò má cóng lại trong cơn lạnh cũng đỏ chót lên như hai mảnh vải đỏ dán lên gương mặt nhợt nhạt. Giữa riềm mũ bằng da cáo và lông màu anh có một lớp băng giá trắng lấp lánh. Nét mặt đau khổ của anh khiến tôi thấy phát tởm, tôi bỏ chạy. Anh đuổi theo và rủ tôi xem đèn lồng tạc trong đá.

Tôi càng đi nhanh hơn.

Lữ xoạc chân đi sau tôi, van nài tôi để cho anh nói. Giọng anh run rẩy, rồi nghẹn ngào tiếng nấc.

Tôi bịt tai lại nhưng giọng nói đã nhỏ đi của anh tiếp tục ám theo tôi.

- Em nghĩ sao về bức thư của anh? - Anh gọi với theo.

Tôi tức tối dừng lại.

Anh e dè không dám lại gần.

- Em đã đọc chưa?

Tôi cười độc ác.

- Em xé nó rồi.

Tôi quay lưng đi. Anh vồ lấy tôi và ôm tôi đến ngạt thở:

- Em hãy nghe anh nói!

Tôi đẩy anh ra:

- Anh Lữ, mình chơi một ván cờ vây. Nếu anh thắng em chấp nhận mọi lời đề nghị của anh. Nếu anh thua, chúng ta sẽ không gặp nhau nữa.

Ngày đăng: 25/03/2013
Người đăng: Alex Chu
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Gia vị người Thái Tây Bắc