Gửi bài:

Chương 71

Tan buổi học, Hương kéo tôi vào góc lớp.

- Tìm được thầy thuốc cho cậu rồi. Đi theo tớ.

- Ai thế? Làm sao cậu biết ông ta?

Nó nhìn quanh. Phòng đã hết người, chỉ còn hai đứa chúng tôi chưa về.

Nó thì thầm vào tai tôi:

- Có nhớ cái bà gác cổng vẫn cho tớ trèo tường không? Hôm qua, tớ bảo mụ ấy là tớ có thai và đang tìm một thầy thuốc.

- Điên à! Nếu mụ ấy bép xép cậu sẽ bị đuổi học và bố cậu sẽ cạo trọc đầu cậu bắt đi tu!

- Đừng lo. Tớ bảo mụ ấy là: "Nếu bà để lộ ra, tôi sẽ tố cào bà với công an về tội môi giới mãi dâm. Tôi sẽ báo với cảnh sát điều tra là bà xúi bẩy nữ sinh bán thân để moi tiền của họ. Thế là bà mất việc mà lại còn bị kết án và treo cổ nơi công cộng nữa đấy." Tớ doạ mụ ta đến độ mụ vội vàng tìm ra cho tớ một ông lang kín tiếng nhất.

Tôi đi theo Hương về ký túc xá. Nó ăn bận cho tôi thành một thiếu phụ ba mươi tuổi, đấy là theo nó nghĩ.

Xe tay đưa chúng tôi qua chợ trời. Dọc theo hè phố, đầy những đồ gỗ, bát đĩa, vải vóc, đồ tầm tầm, đồ trang sức, các cuộn tranh giấy màu vàng ngà, mốc meo. Những người bán hàng là những quý tộc Mãn Châu hết thời, ăn bận rách rưới, lang thang giữa đống đồ nát này và tìm cách đổi một chiếc tẩu thuốc bằng ngọc thạch, một chiếc bình cổ lấy một hai giờ thoát tục trong khói thuốc phiện. Chỉ có vài sĩ quan Nhật dạo quanh đó và tham lam xem xét các hàng bày bán.

Hương cảnh giác bắt xe tay dừng ở đầu phố. Chúng tôi đi khoảng hai trăm mét rồi lách qua một bậc cổng đã sụt mất một nửa, chúng tôi chen vào trong ngõ đầy những chăn, quần, tã trẻ con đang phơi phấp phới trên dây. Tôi ngửi thấy mùi nước đái khai nồng, mùi trứng thối và gập người xuống nôn.

Cuối hành lang đầy tã là nhiều căn phòng xập xệ sưới mái dốc. Mỗi gia đình đặt bếp lò ngay phía ngoài. Ruồi bay vù vù.

Hương kêu to:

- Ông lang Hoàng Phố ở đâu ạ?

Một bà tóc tai xoã xượi hiện ra trên ngưỡng cửa nhìn chúng tôi vẻ khinh miệt:

- Nhà cuối kia kìa, bên tay phải.

Trên cánh cửa có một tấm biển mực đã nhạt màu:

"Thầy thuốc lừng danh bốn biển, bốc mạch như thần, làm trường xuân bất lão. Chuyên các bệnh: lở loét, giang mai, lậu."

Chúng tôi gõ cửa. Một bà tóc uốn, mặt dày phấn bước ra, nhìn chúng tôi từ đầu đến chân rồi cồm cộp gót giầy bước đi. Tôi bị Hương đẩy đằng sau, loạng choạng bước vào một căn phòng tối om. Một cô gái nằm còng queo trong một góc, nom như người chết rồi. Cạnh cô ta, một ông đang hút thuốc. Ông ta quan sát chúng tôi:

- Hỏi nhà nào đấy?

Chúng tôi lẩn vào một góc.

Mùi thuốc bắc nồng nặc và nhiều thứ mùi khác làm tôi lảo đảo.

Không biết mất bao lâu mới đến lượt tôi được vào phòng khám. Ông lang Hoàng Phố chỉ còn rất ít sợi tóc bạc và để sau lưng thành một bím nhỏ như cái đuôi lợn. Ông ta ngồi đằng sau một tủ sách lơ thơ vài quyển, vừa vuốt râu vừa hỏi:

- Bệnh nhân nhà ai đấy?

Hương trả lời thay tôi:

- Chúng cháu tự đến ạ.

- Bao nhiêu tuổi?

- Hai mươi ạ, nó đáp.

- Có vấn đề gì?

- Bạn cháu tắt kinh từ ba tuần nay.

- À được, mở miệng ra, thè lưỡi ra. Được, được, cởi váy ra.

- Cởi váy ra kìa, ông ta nhắc lại.

Hương quay mặt đi. Tôi ghét tôi làm sao. Nước mắt lưng tròng, tôi cởi cúc váy.

- Nằm xuống chỗ kia.

Ông ta chỉ cho tôi một tấm phản phủ tấm ga trải giường bẩn.

- Dạng chân ra.

Tôi nghĩ mình chắc chết mất. Tôi siết hai nắm tay để khỏi khóc. Tay cầm đèn, ông già tiến lại. Ông ta nhìn, sờ nắn, rất từ từ.

- Được, được, ông ta vừa nói vừa đứng dậy. Không có biểu hiện thối thịt. Mặc áo vào.

Ông ta bảo tôi kê tay phải lên bàn và đặt ngón trỏ và ngón giữa lên cổ tay tôi. Móng tay ông màu vàng, dài tới hơn năm xăngtimét, cong vào ở đầu ngón.

- Mạch đập rối lắm. Nghe có tiếng của sự thụ thai. Cô có thai!

Tôi nghe tiếng mình run run hỏi:

- Thưa cụ có chắc không ạ?

- Chắc chứ, vừa nói, ông vừa bắt mạch trên tay trái tôi. Phía sau tôi, Hương đứng lên:

- Thưa cụ, cụ có thuốc phá thai không ạ?

Ông lang lắc đầu:

- Phải tội đấy.

Hương cười gằn.

- Xin cụ cho đơn! Nó vừa nói vừa vứt ra giữa bàn chiếc vòng vàng to tướng đeo ở cổ tay.

Ông già Mãn Châu suy nghĩ một lát, mắt vẫn liếc chiếc vòng, rồi cầm bút lông.

Hương đi cùng tôi về nhà.

- Tối mai, sau giờ học, tớ sẽ đem thuốc đến và rồi chúng mình sẽ nhanh quên chuyện này.

- Cậu đừng vất vả quá thế, tớ chỉ có chết mới rửa sạch được danh dự. Này cậu cầm lấy cái vòng ngọc này của tớ. Tớ không muốn bắt cậu phải trả tiền hộ tớ, tớ chẳng xứng đáng được như thế đâu.

Nó lại lồng chiếc vòng vào cổ tay tôi.

- Những đồ trang sức này từ nay có giúp gì được cho tớ nữa đâu? Ngày mai, cậu uống thuốc và sẽ trút được gánh nặng. Một năm nữa tớ sẽ lấy chồng và sẽ bị một người lạ phá trinh. Thế thôi.

Ngày đăng: 25/03/2013
Người đăng: Alex Chu
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Gia vị người Thái Tây Bắc