Gửi bài:

Chương 31

Hôm qua tôi không gặp Mẫn và tự hỏi mình đến hàng trăm lần không biết anh ốm hay không muốn gặp tôi nữa. Hay là như rất nhiều sinh viên ở tuổi anh, anh đã có người yêu rồi? Nếu thế thì việc gì phải để mắt đến một con bé học sinh như tôi?

Sáng nay cũng vậy, anh không đi qua ngã tư. Vừa giận vừa buồn, tôi quyết định sẽ quên anh.

Một chuỗi kính coong khiến tôi đột ngột chú ý. Tôi ngẩng đầu lên. Mẫn đang đạp xe về phía tôi. Anh gọi:

- Chiều nay em làm gì?

Dù không muốn, tôi vẫn trả lời:

- Em chơi cờ vây ở quảng trường Thiên Phong.

- Để hôm khác đi, trưa nay đi ăn cơm với anh.

Chẳng để tôi kịp từ chối, anh chêm luôn;

- Anh sẽ đợi em ở cổng trường vào giờ tan học nhé.

Trước khi vượt qua chúng tôi, anh ném cho tôi một tờ bạc.

- Để cho ông kéo xe, cho ông ấy đừng mách ba mẹ em.

Giữa trưa, tôi ra khỏi trường sau cùng. Đầu cúi gằm, tôi như dính vào tường, Mẫn không có đó, tôi thở phào nhẹ nhõm và trèo lên một chiếc xe kéo. Đột nhiên Mẫn hiện ra như ma.

Anh quẳng luôn xe đạp và trèo lên ghế xe trước cả khi tôi kịp há mồm kêu. Một tay anh quàng vai tôi, tay kia hạ luôn rèm che đến tận đầu gối chúng tôi. Anh ra lệnh cho xe chở chúng tôi đến đồi Bảy kỳ quan đổ nát.

Xe chạy qua các phố nhỏ. Trong màn che màu trắng đã ngả sang cháo lòng, chẳng sợ ai nhìn thấy, hơi thở của Mẫn trở nên nặng nề. Ngón tay anh lướt qua cổ tôi, len vào tóc tôi rồi nắn bóp gáy tôi. Tôi cứng người lại vì sợ hãi và vì một nỗi khoái cảm chưa từng biết, tôi nín thở. Phía ngoài rèm, chân người phu xe đều đều đạp đất. Hai bên đường, vỉa hè phố xá, người qua đường, chó và trẻ con chạy lùi lại sau. Tôi chỉ mong cảnh đơn điệu này đừng bao giờ chấm dứt.

Mẫn ra lệnh cho người phu xe dừng lại trước một hiệu ăn. Anh ngồi thoải mái cứ như ở nhà mình và gọi món mì. Cửa hàng bé nhỏ lập tức tràn ngập mùi bếp núc lẫn với mùi hương hoa đầu mùa. Ông chủ bưng mì cho chúng tôi rồi lại quay về ngủ gà gật đằng sau quầy. Cửa ra vào hé mở để lọt nắng vào nhà. Tôi im lặng tập trung vào món mì trong khi Mẫn thao thao về đấu tranh giai cấp. Rồi anh nói thêm là chưa bao giờ thấy cô gái nào xơi thật lực như tôi. Tôi không đáp lại lời chế nhạo của anh. Mọi thứ đều làm tôi tức. Anh ta có kinh nghiệm trong các cuộc hẹn hò tay đôi như thế này còn tôi thì lại không biết làm người yêu thì phải cư xử thế nào. Mẫn gỡ bí cho tôi bằng cách đề nghị chúng tôi cùng đi chơi lên đồi Bảy kỳ quan đổ nát.

Chúng tôi lao lên theo một con đường mòn rợp bóng cây, đầy hoa cúc dại vàng rực và hoa chuông màu đỏ tím. Cỏ mới mọc tua tủa từ kẽ các khối đá granít cháy đen, dấu tích của một lâu đài bị lửa tán phá. Mẫn đề nghị tôi ngồi lên một bông hoa sen tạc trong đá cẩm thạch và ngắm tôi. Yên lặng làm tôi lúng tùng. Tôi cúi đầu và đưa mũi giầy di di, bẻ cong một ngọn cúc vàng.

Tôi không biết phải làm thế nào. Trong các tiểu thuyết ở trường, "Bướm hoang" chẳng hạn, cảnh một thanh niên và một thiếu nữ trong vườn bao giờ cũng là cảnh rung động nhất trong một chuyện tình: họ muốn nói với nhau rất nhiều nhưng vì ngượng ngùng nên chẳng thổ lộ được bao nhiêu. Vì cố tìm cách so sánh chúng tôi với các nhân vật thuộc loại tiểu thuyết sân ga, tôi thấy cả hai đứa đều có vẻ ngố. Không biết Mẫn muốn gì ở tôi? Còn tôi muốn gì ở anh ta?

Tôi chẳng cảm thấy sự choáng ngợp như trong buổi chúng tôi gặp nhau lần đầu, nỗi hồi hộp mỗi buổi sớm trên đường đi học, khi Mẫn chỉ đi qua. Chuyện tình của chúng tôi thế là hết hay sao? Tình yêu phải chăng chỉ tồn tại trong trí tưởng tượng cô đơn của tôi?

Đột nhiên, Mẫn đặt tay lên vai tôi. Tôi giật mình rồi định gỡ tay anh ra thì anh bắt đầu vuốt ve lông mày, mi mắt tôi, trán tôi, cằm tôi bằng đầu ngón tay anh. Mỗi cái vuốt ve của anh khiến tôi rúng động toàn thân. Má tôi nóng bừng. Tôi xấu hổ và rất sợ ai đó bắt gặp chúng toi qua vòm lá. Tôi không còn sức kháng cự lại.

Anh kéo đầu tôi về phía anh. Từng ly từng ly một, mặt anh áp lại gần. Tôi nhìn thấy các nốt tàn nhang trên mặt anh, ria mép anh chớm mọc, sự ngần ngại trong mắt anh. Tôi quá kiêu hãnh nên không thể để anh thấy tôi đang sợ, đáng ra phải kháng cự thì tôi lại buông mình vào tay anh. Môi anh lướt qua môi tôi. Môi anh khô nhưng lưỡi anh ẩm ướt. Tôi ngạc nhiên thấy lưỡi anh xộc vào miệng tôi. Dường như có một dòng sông đang đảo lộn trong tôi.

Tôi muốn khóc nhưng không có nước mắt. Móng tay tôi cào vào lưng anh. Chàng trai rên lên. Mi mắt nhắm nghiền, má bừng bừng với những quầng xanh quanh mắt, Mẫn hôn tôi như say như dại, như một chàng sinh viên đang nghiến ngấu một quyển sách hiếm.

Dưới xa kia, qua các ngọn cây, thành phố mờ đi trong màn sương mỏng. Sự yên lặng của tôi không làm chàng trai chán nản chút nào. Anh đưa tôi lên tu viện trên đỉnh đồi và gọi một chú tiểu mang nước trà cho tôi. Sau khi rót đầy cốc nước, anh cắn hạt dưa, ngắm nhìn phong cảnh và huýt sáo. Tôi tránh không nhìn anh cũng như nhìn các nhà sư đang soi xét tôi, tôi uống hết cốc nước, đứng dậy vuốt váy đã bị nhàu và nhảy từng bốn bực một xuống con đường đá.

Mặt trời như tấm mặt nạ sơn son đang chìm dần. Sau các bức tường thành, tuyết tan để lộ miền quê bị đốt phá. Làng mạc hoà lẫn với các thửa ruộng màu đen. Cây cối thấp xuống, lẫn vào trong các nếp của màn đêm đang buông.

Đêm, tôi mơ thấy anh họ Lữ đột nhập vào phòng tôi. Anh đến bên tôi, cầm tay tôi ấn vào ngực anh. Tôi ghê sợ cố giằng tay ra, nhưng các ngón tay anh cố giữ lại và truyền hơi nóng sang tôi. Một nỗi phiền muộn xâm chiếm lấy tôi.

Tôi hoảng hốt giật mình thức giấc, mình đẫm mồ hôi.

Ngày đăng: 25/03/2013
Người đăng: Alex Chu
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Gia vị người Thái Tây Bắc