Gửi bài:

Chương 65

Có ai bước vào phòng tôi và lắc mạnh. Chị Nguyệt Châu đang định đánh thức tôi để đi chợ ngày chủ nhật chăng?

Tôi quay lưng lại.

Người kia không bỏ đi mà lại ngồi lên giường tôi, kéo vai tôi và rên rỉ.

Tôi tức quá nhảy chồm dậy và mở to mắt: không phải Nguyệt Châu mà là Hương đang khóc.

- Đi nhanh lên! Những người kháng chiến sẽ bị hành hình sáng nay.

Tôi nghẹn thở.

- Ai bảo cậu thế?

- Bà giữ cổng ký túc xá. Hình như là cả đoàn sẽ bị diễu qua Bắc môn. Mặc quần áo nhanh lên, tớ sợ là muộn mất!

Tôi vớ ngay chiếc áo dài đầu tiên tìm thấy. Tay tôi run đến mức không thể cài áo được. Tôi vừa xoắn tóc bới thành búi vừa bước ra khỏi phòng.

Con đi đâu? - Ba hỏi.

Tôi cố can đảm nói dối:

- Con có hẹn chơi một ván cờ. Con bị muộn rồi!

Đến đầu vườn, tôi đụng phải Nguyệt Châu đang bước qua cổng, chị tóm tay tôi:

- Em đi đâu đấy?

- Thả em ra, sáng nay em không đi chợ đâu.

Chị nhìn Hương ánh mắt không mấy thiện cảm và kéo tôi ra:

- Chị phải nói với em một việc.

Tôi rùng mình. Không biết chị có biết gì về Mẫn và Kinh không đây?

- Đêm qua chị không ngủ...

- Chị nói đi, em đang vội đây!

Chị tiếp:

- Hôm qua, chị đi khám ở bác sĩ Trương. Chị không có thai. Đấy chỉ là tưởng tượng.

Cả một suối nước mắt tràn ra. Tôi nói để gỡ khỏi tay chị:

- Chị phải đi khám người khác, bác sĩ cũng có thể nhầm chứ.

Mặt chị bơ phờ:

- Sáng nay chị lại bị hành kinh rồi!

Nguyệt Châu tựa cả người vào tay tôi. Tôi kéo chị về tận nhà. Vương Ma và chị bếp vội đến giúp tôi. Tranh thủ lúc lộn xộn, tôi chuồn đi.

Tại cổng thành phía Bắc, hàng trăm người xúm xít quanh tường thành. Lính Nhật dùng báng súng đẩy lùi đám đông. Máu tôi như đông lại. Giờ tôi mới ý thức rằng có chuyện gì khủng khíêp lắm sắp xảy ra.

Sau lưng tôi, một ông già nói xoèn xẹt:

- Ngày xưa, trước khi chết, tử tù được cho uống say, còn hát váng cả tai. Rồi đao phủ hạ kiếm xuống loé lên một cái như chớp. Thường thì thân người vẫn còn đứng yên một lúc trong khi đầu đã lăn long lóc xuống rồi. Máu phọt từ cái cổ có khi cao đến hai thước ấy chứ!

Những người nghe ông ta nói chặc lưỡi. Họ đi xem hành hình như xem biểu diễn vậy. Tôi tức giận dẫm lên chân lão già vô lại và lão kêu lên.

Một đứa trẻ hét to:

- Họ đến đấy! Họ đang đến đấy!

Tôi kiễng chân lên và thấy một con bò đen đang kéo một chiếc xe thùng trên đó có thứ như cái lồng nhốt ba người. Miệng họ đầy máu và họ thốt ra những lời nguyền không ai nghe ra tiếng gì.

Có ai đó thì thầm sau lưng tôi:

- Họ bị cắt lưỡi rồi.

Tim tôi thắt lại. Những tử tù bị tra tấn chết đi sống lại, trông họ đều giống nhau và chỉ còn là những tấm thân tơi tả đầy máu còn thở mà thôi.

Nhiều chiếc xe chầm chậm đi qua Bắc môn. Hương không chịu được nữa và bảo sẽ đợi tôi trong phố. Như có một sức mạnh điên rồ nào đó nâng đỡ, tôi muốn xem họ tới cùng. Tôi phải biết được Mẫn và Kinh có chết hay không.

Đoàn xe dừng lại trên một bãi đất trống. Binh lính mở lồng và dùng lưỡi lê thúc tử tù bước lên. Một người trong số họ trông như đã chết. Hai tên lính lôi người đó đi như một túi bột mì thủng.

Có tiếng rú lên. Một người đàn bà ăn bận sang trọng có hai người hầu gái khoẻ mạnh dìu, vẹt những người đứng quanh bà ta ra và lao tới sát vòng vây của lính.

- Mẫn con ơi!

Từ xa, một người tù quay lại. Anh quỳ xuống lạy ba lần về phía chúng tôi. Tim tôi như ngừng đập. Lính nhảy xổ vào Mẫn và đánh anh.

Các tử tù quỳ thành một hàng.

Một người lính phất cờ, tất cả đều giương súng.

Mẹ Mẫn ngất đi.

Mẫn không nhìn tôi. Anh không nhìn ai hết. Chẳng có gì tồn tại ngoài tiếng sột soạt trong cỏ, tiếng kêu yếu ớt của côn trùng, gió thổi mơn man trên gáy anh.

Tôi có được anh nghĩ tới chút nào không, tôi là mẹ của con anh cơ mà?

Đội hành quyết lên đạn.

Mẫn quay đầu lại. Anh đăm đăm nhìn một tử tù khác bên trái mình. Rốt cuộc tôi cũng nhận ra Đường! Họ mỉm cười với nhau. Mẫn khó nhọc nghiêng người và đặt môi mình lên má người kia.

Tiếng súng vang lên.

Tai tôi lùng bùng. Tôi ngửi thấy mùi rỉ sắt trộn lẫn mùi mồ hôi người. Phải chăng đó là mùi cái chết? Tôi rùng mình lợm mửa. Ruột tôi thắt lại và tôi nghiêng người để nôn.

Ngày đăng: 25/03/2013
Người đăng: Alex Chu
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Gia vị người Thái Tây Bắc