Gửi bài:

Chương 56

Đại uý Nakamura nhìn đâu cũng thấy gián điệp, kể cả trong hàng ngũ của chúng tôi. Anh ngờ rằng các phiên dịch người Trung Hoa của chúng tôi không trung thực nên yêu cầu tôi tham dự vào việc thẩm vấn các tù nhân mới.

Nhà giam nằm ở trung tâm trại lính, trong một chiếc sân rợp bóng cây tiêu huyền. Vừa bước qua khỏi bậc cổng, tôi đã ngửi ngay thấy mùi hôi thối như ở bãi chiến trường vào hôm sau trận đánh.

Trung uý Ôka mà tôi quen qua lời giới thiệu của đại uý Nakamura trong một bữa cơm tối trên phố, thân mật đón tiếp tôi. Anh bận binh phục may đo theo sát người, râu ria chỉn chu, tỏ ra rất chăm chút hình thức bên ngoài.

Anh dẫn tôi vào một cái sân thứ hai: một người tù Trung Quốc đang bị treo ngược chân trên cành cây, thân thể trần truồng mang nhiều vết lằn đen. Khi chúng tôi đến gần một đám mây ruồi vù vù bay lên và để lộ thịt người tù tựa như bị cày xới.

- Sau khi quất nó, tôi cho nung sắt đỏ lên rồi áp vào người nó, trung uý bình luận.

Vào trong toà nhà, mùi thịt thối lại càng nồng nặc. Trung uý Ôka chẳng xúc động mảy may và tôi cố bắt chước anh ta. Anh ta dẫn tôi đi dọc theo một hành lang tăm tối, chỉ cho tôi xem từng xà lim với vẻ thoải mái của một bác sĩ đang tự hào về bệnh viện kiểu mẫu của mình. Qua các song sắt, tôi nhìn thấy nhiều thân người què cụt sứt sẹo chồng chất lên nhau. Trung uý giải thích cho tôi rằng ngay khi mới nhậm chức tại đây, anh ta đã cho hạ thấp trần của các xà lim để tù nhân không đứng thẳng được và giảm cả khẩu phần ăn nữa.

Mùi phân người lẫn lộn với mùi máu khiến tôi khó thở. Như cảm thấy nỗi khó chịu của tôi, trung uý tỏ ra là một công chức mẫn cán:

- Xin lỗi trung uý, khi ta quật bọn lợn này bằng gậy, chúng phọt cả phân ra đấy.

Đống người đang hấp hối này khiến tôi nổi da gà nhưng vẻ mặt trong sáng và chăm chú của trung uý đồng nghiệp buộc tôi phải che dấu sự ghê tởm. Tôi không được tỏ ra thiếu tôn trọng đối với công việc của anh. Tôi hơi ngại anh ta sẽ chế giễu sự yếu đuối của mình nên cố kìm cơn ợ chua buồn nôn đang trào dâng từ dạ dầy và bày tỏ vài lời khen ngợi. Anh ta hài lòng và khiêm tốn mỉm cười.

Các phòng cực hình nằm ở phía đầu hành lang nhưng trung uý đã chọn sao cho tiếng kêu la của các tội nhân sẽ vang được khắp trong nhà tù. Anh rất muốn cho tôi xem trình độ cao của mình và ra lệnh cho viên đội tiếp tục hỏi cung.

Tiếng rú của một người đàn bà khiến tôi dựng tóc gáy.

- Chúng tôi vừa xát muối vào vết thương của con bé cộng sản, trung uý giải thích.

Và thêm:

- Hồi còn ở trường, giảng viên thường bảo chúng tôi rằng: "Đàn bà chịu đựng cực hình giỏi hơn đàn ông." Con này đặc biệt gan lì.

Anh đẩy một cánh cửa. Lửa đang cháy trên một chiếc chậu đồng ở giữa và các que cời than đỏ rực. Nóng một cách khủng khiếp. Hai người tra tấn tay lông lá đang đổ một xô nước lên người một phụ nữ trần truồng nằm dưới đất. Người phiên dịch Trung Quốc nghiêng người xuống:

- Nói đi, anh ta quát, nếu mày nói, quân đội Thiên hoàng sẽ tha mạng cho mày.

Tôi tưởng chừng như nghe thấy giữa tiếng rên rỉ:

- Đồ chó Nhật.

- Nó nói gì thế? - Trung uý Ôka hỏi.

- Nó chửi các ngài trong quân đội Thiên hoàng.

- Bảo nó là các bạn nó đã khai rồi. Chỉ còn mình nó chưa chịu hợp tác thôi. Chống lại thêm nữa có ích gì đâu?

Cô ta cong người lại. Tôi thấy tấm lưng đẫm máu của cô mà rùng mình. Tay cô bị trói quặt ra sau lưng.

Trung uý đá vào người cô ta. Cô ta bị lật người ra phía khác và để lộ một gương mặt tím bầm, sưng húp.

Anh ta dẫm chân lên đầu cô gái và mỉm cười:

- Bảo nó là nếu nó không khai, ta sẽ chọc sắt nung đỏ vào đít nó.

Người phiên dịch vội vã tuân lệnh. Tiếng rên ngừng bặt. Mọi người đều nhìn vào thân hình bất động của cô gái. Trung uý gật đầu ra hiệu cho phiên dịch và tay này vội vàng lấy giấy bút. Đột nhiên, như một hung thần cuồng nộ vọt lên từ âm phủ, người đàn bà bật dậy và gào lên:

- Giết tao đi! Giết tao đi! Tao nguyền rủa tất cả chúng mày...

Trung uý chẳng chờ phiên dịch mới hiểu được câu nói. Anh đưa mắt ra hiệu và hai tên tra tấn nhẩy vào giữ chặt vai người đàn bà. Trung uý cầm lấy ngọn thép đã nung đỏ.

Một làn khói khét lẹt kinh tởm bốc ra nồng nặc cùng lúc với tiếng rú của tội nhân. Tôi quay mặt đi. Trung uý lại đặt thanh sắt vào lò và nhìn tôi với một nụ cười bí hiểm:

- Nghỉ giải lao. Lát nữa tiếp tục.

Anh đưa tôi đi xem các phòng khác và bình luận về các móc sắt, các loại roi, gậy, kim, dầu sôi, nước ngâm ớt với các chi tiết của một nhà khoa học say nghề. Rồi anh mời tôi vào phòng làm việc của anh uống một ly sakê.

- Xin lỗi trung uý, tôi không bao giờ uống rượu trong ngày.

Anh ta cười phá lên:

- Nhà tù là một thế giới khác. Chúng tôi có luật lệ riêng. Rượu sakê làm đầu óc tỉnh táo. Không có nó thì mất hết trí tưởng tượng và chóng mệt lắm.

Tôi xin phép ra về, viện cớ sắp có một cuộc hẹn. Trung uý tiễn tôi ra cửa, còn hỏi:

- Anh sớm trở lại chứ?

Tôi lúc lắc đầu, chẳng ra có cũng chẳng ra không.

Về phòng, tôi soạn báo cáo lên đại uý Nakamura và hết lời khen ngợi trung uý Ôka:

"Đây là một người cẩn thận và tận tuỵ hết lòng với Thiên hoàng. Cần phải để anh ta toàn quyền hành động và phối hợp hoàn hảo với các trợ lý. Nếu có người từ bên ngoài vào sẽ làm hỏng tính chính xác của công việc và ảnh hưởng đến tiến trình các cuộc hỏi cung. Tôi xin đề nghị đại uý không nên cử tôi tới đó nữa. Chuyến thăm viếng này khiến tôi càng tin tưởng hơn bao giờ hết: Không bao giờ nên để quân thù bắt sống."

Ba ngày sau, một người lính chuyển cho tôi thư của trung uý Ôka cho biết cần làm việc với tôi. Tôi đến ngay. Mặc dù trời rất nóng, viên sĩ quan mặc một bộ binh phục mới và mang đôi ủng bóng lộn dưới ánh mặt trời.

Anh ta mỉm cười đón tôi:

- Tôi có tin mừng báo với trung uý. Tù nhân mà anh thấy treo trong sân đã khai rồi. Trong đợt tuần tiễu cuối cùng, chúng tôi còn bắt được một thằng bé mười lăm tuổi. Tối nay hỏi cung nó đấy. Anh có muốn dự không?

Từ "hỏi cung" làm tôi lợm mửa. Tôi khen ngợi sự thành thạo của người phiên dịch và giải thích với trung uý rằng tôi chẳng cần có mặt làm gì.

Anh ta vẫn khăng khăng nèo kéo và nhìn thẳng vào mặt tôi:

- Sao anh lại không muốn đến nhỉ? Thật tiếc đấy. Thằng bé ngon lắm và tôi đã chọn nhiều người thật rắn chắc khoẻ mạnh để bắt nó khai suốt đêm cơ mà. Tuyệt lắm.

Nhiệt độ lên tới ba mươi lăm độ trong bóng râm nhưng những lời của viên trung uý làm tôi rùng mình. Tôi lẩm bẩm rằng tôi không quan tâm tới cảnh đó.

Anh ta ngạc nhiên:

- Tôi tưởng là anh thích những thứ đó chứ.

- Trung uý ạ, anh có một nhiệm vụ khó khăn và quan trọng trong việc mở mang nước Nhật chúng ta và sự vinh quang của Thiên Hoàng. Tôi không muốn làm anh sao nhãng, xin phép được kiếu thôi.

Trunh uý Ôka thất vọng ra mặt. Anh ta buồn bã nhìn tôi. Mặt anh cạo nhẵn nhụi đến mức vệt ria mép bé xíu trên môi trên của anh ta nom như sắp bong ra khỏi da và bay đi mất.

- Thôi trung uý, tôi vỗ vai anh ta, đi làm việc đi. Vì vinh quang của Đế quốc chúng ta.

Ngày đăng: 25/03/2013
Người đăng: Alex Chu
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Gia vị người Thái Tây Bắc