Gửi bài:

Chương 135 - Võ lâm oai truyện (4)

Một luồng ánh trăng nhu hòa xuyên thấu qua cửa sổ, chiếu vào trên bệ cửa sổ, cửa sổ giống như được mạ bạc. . . . . .

Cảnh sắc duyên dáng như thế, đã có một người thủy chung ngủ không yên, vì thế, hắn rốt cục không thể nhịn được nữa cả giận nói: "Mộng Ngữ Diên ngươi câm miệng cho ta!"

"Ưm. . . . . . Đừng cãi, ta muốn ăn móng giò" người nào đó mơ mơ màng màng hét lên, tiếp theo lại bắt đầu truyền ra thanh âm giày vò, ' xèo xèo xèo xèo ' thanh âm tốn hơi thừa lời, vài giây sau, ' vù vù vù vù ' thanh âm ngáy to, rồi tận lực bồi tiếp, thanh âm ân ân ân.

Sở Hạo không thể nề hà ngồi dậy nhìn về phía người nào đó một cái chân khoát lên trên đùi của hắn, đầu lệch qua một bên giương miệng, tựa hồ còn chảy nước miếng, cảnh tượng như vậy thật sự rất khó để cho người ta có ý nghĩ gì với nàng.

Vành mắt ' thùng thùng thùng ' ngoài cửa đột nhiên có người gõ cửa.

Sở Hạo ngây ra một lúc, liền đem chân nàng dịch chuyển sang một bên, tiếp theo đi ra ngoài mở cửa.

Ngoài cửa một người xa lạ đang đứng, hắn nhìn về phía Sở Hạo vô cùng áy náy nói: "Đại ca, phiền toái hãy làm cho thanh âm ngáy của huynh đệ ngươi nhỏ một chút được không? Ngươi cũng biết, kỹ viện tường cũng không phải dày, hắn cứ như vậy ngáy tiếp, ta đây một đêm cũng không ngủ được " hắn không nề hà nói.

Sở Hạo nghe thấy vậy cười cười xấu hổ, gật đầu đáp"Được, đã biết"

Tiễn bước khách nhân trách cứ, Sở Hạo thật sự không nín được hướng bên tai nàng hét lớn một tiếng, "Mộng Ngữ Diên ngươi tỉnh cho ta"

Mộng Ngữ Diên bị hắn hét lớn một tiếng rốt cục tỉnh lại, một lúc sau, quay đầu nhìn về phía hắn, thấy hắn nhìn mình chằm chằm, nàng liền lập tức đánh thức, đem chăn kéo lên vị trí cổ hét lên: "Ngươi. . . . . . Ngươi nhìn ta có chủ ý gì?"

Trên khuôn mặt tuấn mỹ của Sở Hạo lập tức đen một tầng, hắn nói thẳng: "Ở gần ngươi như vậy, ta tình nguyện chờ lúc ngươi tỉnh tìm cách đánh, cũng không cần chờ ngươi đang ngủ mà đánh"

"Ngươi đây là ý gì?" Ngữ Diên nhìn về phía hắn khó hiểu.

"Cách vách trách cứ "

"A? Trách cứ? Trách cứ cái gì?" Ngữ Diên vẻ mặt là không hiểu rõ

"Trách cứ tiếng ngáy của ngươi quá lớn, rất vang, quá ồn " Sở Hạo nhìn về phía nàng nói.

Nghe thấy vậy, Ngữ Diên mặt lập tức đỏ bừng rồi, vì thế nói gấp: "Ta. . . . . . Ta từ nhỏ đã có tật xấu này, chỉ cần. . . . . . Chỉ cần không nghỉ ngơi tốt sẽ ngáy ngủ, đang nói, ta cũng không phải cố ý " nàng nói gấp, thời điểm ở thế kỷ 21, chỉ cần nàng liên tục hai ngày không ngủ được, sẽ ngáy ngủ, vừa mới bắt đầu thu phục cái Quỷ Hồn kia đều tưởng động đất, sau lại biết là nàng đánh khò khè, trách cứ rất nhiều lần!

" Cái này lót tấm đệm lên sẽ tốt hơn" Sở Hạo đem gối đầu của mình đưa cho nàng nói.

"A? Vậy ngươi làm sao bây giờ?"

Sở Hạo lại nằm xuống nhắm mắt nói: "Không cần gối đầu với tiếng gáy của ngươi mà nói..., vẫn là không cần gối đầu " nói xong, lăn qua lăn lại thật lâu hắn rốt cục cũng thiêm thiếp ngủ, người nào đó oán hận theo dõi hắn, tìm đường chết nha, ngủ tại sao phải đẹp trai như vậy! Vì thế, vì sợ chính mình khống chế không nổi ' đưa tay lợn ' đành phải xoay người đối với hắn ngủ.

Khách sạn Hưởng Thụ

"Nha? Sở vương gia cùng dê con xinh đẹp cũng tới?" Phía trước cửa sổ Phượng Ly Ca bưng chén trà đẳng cấp không chút để ý hỏi.

"Đúng vậy, cung chủ" thủ hạ bạch y nữ tử trả lời.

Phượng Ly Ca nắm cốc nước cười cười, "Hắn đã lâu không ra ngoài giang hồ " nói xong, lại nhấp một miếng nước trà, xem ra, lực hấp dẫn của dê con xinh đẹp có thể lợi hại như thế,mới có thể cho hắn rời khỏi giang hồ, lại hạ cố đến giang hồ.

"Cung chủ, thuộc hạ còn tra được, năm nay có rất nhiều cao thủ đều lục tục đến đây, lúc này số lượng cao thủ khổng lồ chưa từng thấy trước đây, ngay cả Hạc Đỉnh Hồng trong chốn giang hồ giết người như ngóe cũng tới" bạch y nữ tử lại báo cáo .

Nghe vậy, dung nhan đẹp của Phượng Ly Ca ở dưới ánh trăng nhìn càng thêm đẹp hơn, "Như vậy, hắn tới rồi sao?"

Bạch y nữ tử ngây ra một lúc trả lời: "Không có tra được tung tích của hắn"

Phượng Ly Ca nghe thấy vậy xua tay ý bảo nàng có thể ly khai, bạch y nữ tử thấy thế ' hưu ' một chút đã không thấy tăm hơi.

Phượng Ly Ca nhìn về phía ánh trăng không khỏi cười nói: "Xem ra, đại hội võ lâm năm nay là vô cùng náo nhiệt " làm cho người ta từng ngày mong chờ!

Hôm sau

Chờ khi Ngữ Diên...tỉnh lại, Sở Hạo đã không còn ở trong phòng, nàng đưa tay ra duỗi lưng liền bắt đầu rửa mặt, nộp một ngàn lượng chính là không giống nhau, nước rửa mặt nha, nước tắm nha, mỗi ngày đều đưa lên, thật tốt!

Sau khi tất cả được chuẩn bị tốt, nàng liền chuẩn bị rời đi, lại không nghĩ rằng gặp được Hồng Y kỹ nữ đưa bữa sáng , nàng phe phẩy cây quạt nói: "Ca ca mặt rỗ của ngươi chuẩn bị cho ngươi chút này nọ, ăn đi"

"Hắn ở đâu?" Ngữ Diên hỏi vội.

Hồng Y kỹ nữ thấy thế nói: "Mặt rỗ cô nương, ta cũng không phải người hầu của hắn, làm sao có thể biết mặt rỗ ca ca của ngươi đi nơi nào đâu?" nói xong, đánh giá nàng một chút, nghĩ rằng, khuôn mặt xinh xắn nhỏ nhắn này thật tốt a, may mắn trên mặt có nhiều mặt rỗ như vậy, nếu không có mặt rỗ, vậy, nhất định là đại mỹ nữ tuyệt thế!

"Ngươi đang nhìn cái gì?" Ngữ Diên sờ sờ trên mặt hỏi.

Hồng Y kỹ nữ nghe thấy vậy liền che miệng cười cười, "Không xem cái gì, ngươi cũng không phải nam nhân có cái gì mà xem đâu, nga, đúng rồi, mặt rỗ ca ca kia dặn ngươi, muốn ngươi không có việc gì đừng đi ra ngoài chạy loạn, hiện tại đại hội võ lâm sắp bắt đầu, bên ngoài rất loạn nha" nói xong, uốn éo cái mông ly khai.

Ngữ Diên nhìn nàng rời đi, không khỏi hướng bóng lưng của nàng lật ra một cái liếc mắt, bĩu môi học nàng nhỏ giọng nói chuyện"Đừng đi ra ngoài chạy loạn nha, rất loạn nha" nói xong, nàng lập tức rùng mình một cái, thanh âm đáng ghét!

Ăn xong bữa sáng, nàng lại bắt đầu không chịu ngồi yên, hắn thỉnh nàng không cần rời đi, nàng cũng đừng có rời đi, như vậy chẳng phải thật mất mặt, vì thế, nàng quyết định đi dạo ở cửa, như vậy cũng sẽ không xuất hiện cái gì đường rẽ chứ!

Mấy phút đồng hồ sau? Bên ngoài

Đi rangoài cửa, người ta thật là tấp nập, đông nghịt, bóng lưng nhìn nhau, nhiều người nha, thật sự rất nhiều nha, Ngữ Diên nhìn đến nhiều người Trung Quốc như vậy , tâm tình của nàng là kích động , ngẩng cao , cùng với vô cùng hưng phấn !

Nàng là cỡ nào muốn nói với mọi người một câu, những đồng bào, chúng ta cùng nhau cố gắng, cùng nhau tranh phách võ lâm đi!

"Ai u" còn tại trong ảo tưởng nàng đã bị người đẩy xuống, làm hại nàng thiếu chút nữa ngã xuống.

Ngữ Diên thấy thế liền tức giận xoay người, chỉ thấy trước mặt nàng đứng là một tên ăn mày một cái đầu phát xoã tung, tay cầm cây gậy, ăn mặc rách rưới.

"Ai, tuy rằng nghề nghiệp của ngươi để cho ta kính nể, nhưng ngươi cũng không cần đụng chạm vào ta chứ? Trên người của ta không có tiền, ngươi có chạm cũng không ra được tiền" Ngữ Diên nói gấp, ở trong TV gặp mặt nhiều, người như thế hướng trên người va chạm là muốn cầm ví tiền, chỉ tiếc, nàng không có!

Người ăn mày này nghe vậy, đem tóc sõa tung ra phía sau, lộ ra khuôn mặt hơi chút sạch sẽ, hắn nhìn nhìn Ngữ Diên nói: "Cô nương, ta cũng vậy người khác chạm vào ta, làm sao ngươi có thể trách ta đâu?"

Ngữ Diên thấy thế hét lên: "Sao, người khác đẩy ngươi, ngươi nên đi tìm người khác, mà ta bị ngươi đẩy, ta tự nhiên phải tìm ngươi " nói xong, đánh giá hắn một chút nói: "Quên đi quên đi, nhìn trên người ngươi vô cùng bẩn cũng không có tiền đồ gì, quên đi, bổn cô nương tâm tính tốt, không có ý định so đo với ngươi, cáo từ" nói xong, xoay người muốn rời đi.

Ai ngờ này gã ăn xin này lại chạy tới trước mặt của nàng cả giận nói: "Làm sao ngươi có thể nói chuyện như thế?"

"A?" Ngữ Diên ngây ra một lúc, có điểm không có kịp phản ứng.

Gã ăn xin thấy thế liền đem cánh tay trên tay áo của mình kéo lên, đối với nàng nói: "Thấy không, ta đã được vinh dự cho toàn bộ Cái Bang từ trước tới nay Thiếu bang chủ thông minh nhất xinh đẹp tuyết trắng sạch sẽ "

Ngữ Diên nghe nói lời kịch như vậy nhất thời thất thần, những lời này. . . . . . Tựa hồ có một chút điểm quen thuộc như vậy. . . . . .

Vì thế, suy nghĩ vỡ đầu cũng không nghĩ ra lý do vì sao như vậy, nàng đành phải hỏi: "Vậy là ngươi ai?"

"Ta chính là bang chủ Cái bang, Hồng Thất Công" hắn lớn tiếng nói.

Nghe vậy, Ngữ Diên lại giật mình không thôi, bất quá xen chuyện trải qua xen vào lần trước, nàng thật cẩn thận hỏi: "Xin hỏi, tên của ngươi là ba chữ thế nào?"

"Hồng thủy hồng, năm sáu thất thất, công mẫu công" hắn nghiêm trang nói.

Cái này, Ngữ Diên không còn có hoài nghi, quả thật là đại danh đỉnh đỉnh Hồng Thất Công nha! Vì thế, nàng liền cười nói: "Vãn bối kính danh hào của đại hiệp đã lâu, hôm nay vừa thấy quả nhiên không giống bình thường" nàng ca tụng nói, nghĩ rằng, nếu học xong Hàng Long Thập Bát Chưởng, người đó còn dám khi dễ nàng sao?

"Ha ha, không cần phải khách khí" hắn ôm quyền nói.

Ngữ Diên thấy thế cũng ôm quyền nói: "Xin hỏi ngươi có phải có một bộ Hàng Long Thập Bát Chưởng hay không?"

"Nha, làm sao ngươi biết?" Hắn giật mình không thôi, liền nhìn trái xem nhìn phải xem giống như sợ người khác nghe được.

Ngữ Diên nghe thấy vậy, trong lòng lập tức mừng thầm không thôi, quả nhiên là Hồng lão tiền bối, xem ra, đây là hắn lúc còn trẻ.

"Tiểu bối kính đã lâu, không biết có may mắn được mở mang kiến thức hay không?" Nàng liền ngượng ngùng cười cười, vật này chỉ có trong tiểu thuyết cùng TV xem qua, không hiểu được chân chính sử dụng đi ra sẽ là bộ dáng gì nữa !

Hồng Thất Công thấy thế cười nói: "Uy lực cái này rất lớn, sao có thể tùy tiện thử đâu? Ngươi yên tâm, trên đại hội võ lâm, ta chắc chắn sẽ biểu diễn "

Ngữ Diên nghe vậy lại gật gật đầu, đại hội này quả nhiên tới thật không sai!

"Tốt lắm, ta còn có việc phải xử lý, trước hết cáo lui, đợi cho thời điểm trận đấu, cô nương có hứng thú thì tới đi" hắn nói xong cũng đi rồi.

Ngữ Diên có chút tiếc hận, dù sao, nàng còn muốn hỏi chuyện đả cẩu bổng đâu, cây gậy vừa rồi trên tay của hắn, tựa hồ chính là đả cẩu bổng, chỉ tiếc, còn chưa thấy, người khác đã đi, bất quá, không có việc gì, nàng có thể đợi, dù sao, bọn họ đều là đại nhân vật thôi!

Mục lục
Ngày đăng: 09/04/2013
Người đăng: Pipi Tất Màu
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Zokadice - Yathzee with friends

Mục lục