Gửi bài:

Chương 146 - Mộng hồi kiếp trước

Dao Trì phu vóc người quyến rũ động lòng người, tuy niên kỉ đã trên dưới sáu mươi, thế nhưng do bảo dưỡng tốt, nên vẫn phong tư yểu điệu như cũ. Dáng vẻ đa tình, vừa nghe nói những người này là ái đồ của Xích Hà lão nhân, chẳng những không có trách cứ, trái lại còn đối với các nàng rất từ ái.

Quả nhiên là yêu ai yêu cả đường đi lối về a...

Trong cốc, bách hoa nở rộ, hồ điệp nhẹ nhàng bay múa, xen lẫn vào đó là các tỳ nữ mặc váy dài màu cánh sen qua lại không ngớt, ra vào cổ phòng có rường cột chạm trổ, nên tạo ra khung cảnh đầy cuốn hút, ở phía xa xa có thác nước chảy xuống, bên cạnh thúy đình gió xuân nhẹ thổi làm cho lụa mỏng bay cao, hay cho một thế ngoại đào nguyên, nói ở đây không thua gì Vô Tình cốc quả thật không sai chút nào, thậm chí chỉ có hơn chứ không kém.

Ở chính sảnh đang bài biện một bữa tiệc cao nhã, mọi thứ đều được phân bố cẩn thận, đồ cổ ngọc khí nhiều không đếm xuể, Dao Trì phu nhân ngồi ở trên cao, đôi mày như hiểu nguyệt, ánh mắt lóng lánh, tràn đầy màu sắc, vô cùng yêu ý bảo Lưu Tôn và Thanh Dao ngồi xuống.

"Hôm nay thực sự là ngày đại hỉ của Vân Giản cốc, thật lâu rồi chưa từng náo nhiệt như vậy, người đâu, lập tức chuẩn bị tiệc."

Dao Trì phu nhân vừa nói xong, thì Xích Hà lão nhân đang ngồi ở vị trí quý khách bên dưới vội giơ tay lên: "Chờ một chút, Dao Trì."

Dao Trì phu nhân vừa nghe Xích Hà lão nhân nói, ánh mắt rực sáng nhìn sang, đáy mắt đầy tình cảm không hề che dấu, khóe môi dịu dàng cười, ôn nhu nhỏ nhẹ hỏi: "Làm sao vậy?"

"Lưu Tôn đang bị thương, ta muốn giúp hắn chữa trị kinh mạch trước, hãy thu hồi lại bữa tiệc đi."

Dao Trì nâng mày nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy một nam tử tuấn mỹ bất phàm, mi tâm mịt mờ hắc khí, chỉ vì lúc trước mình thật cao hứng, mà không để mắt đến nên lập tức gật đầu: "Tốt, ta trợ ngươi giúp một tay."

Dao Trì nói xong, đi xuống từ chỗ ngồi trên cao, thân hình của nàng ưu nhã, mỗi bước trên người hoàn bội se phát ra thanh âm leng keng, càng thêm vô hạn phong tình.

Thanh Dao không nghĩ tới Dao Trì phu nhân lại dễ dàng đáp ứng ra tay trợ giúp, hơn nữa có thêm nội lực của Xích Hà lão nhân thì chuyện giúp đỡ Lưu Tôn chữa trị nội lực, căn bản dễ như ăn một bữa ăn sáng, mấy ngày liên tiếp bị áp lực, lúc này tảng đá nặng trong lòng nàng cuối cùng cũng rơi xuống đất, nàng vội vàng đứng dậy cung kính mở miệng: "Tạ phu nhân tương trợ."

"Ân."

Dao Trì phu nhân gật đầu, người đã hướng bên ngoài chính sảnh mà đi, Xích Hà lão nhân cũng theo nàng ra ngoài, trong lòng mọi người biết rõ ràng, nếu như không phải phu nhân này yêu say đắm Xích Hà lão nhân, chỉ sợ sẽ không dễ dàng xuất thủ, tất cả mọi việc đều là mặt mũi của Xích Hà lão nhân mà thôi.

Tại mật thất chuyên dụng của Vân Giản cốc, Dao Trì phu nhân dẫn đoàn người đi tới bên ngoài thạch thất, ý bảo mọi người canh giữ ở bên ngoài, chỉ có Lưu Tôn là theo chân bọn họ đi vào.

Thanh Dao khẽ gật đầu, canh giữ ở bên ngoài thạch thất.

Liên cô nương lúc trước cao ngạo sau khi biết xuất xứ của Thanh Dao, bỗng nhiên sửa dáng vẻ lành lạnh cao ngạo lúc trước, còn cười dịu dàng vươn tay nắm tay Thanh Dao: "Tỷ tỷ, nguyên lai ngươi chính là Huyền Nguyệt hoàng hậu, ta vẫn nghe nói có tỷ tỷ là một nhân vật truyện kỳ, vì thế rất muốn gặp gỡ, không nghĩ tới bây giờ lại gặp được."

Thanh Dao ngước mắt nhìn nàng, nhưng vẫn chưa nói thêm cái gì, không đưa tay đánh khuôn mặt người tươi cười, cái người gọi là Liên cô nương này trước sau xử sự giống như hai người vậy, biến hóa cũng quá nhanh đi, làm cho nàng thật không thể thích ứng.

Tiểu Ngư nhi ở bên cạnh hừ lạnh, trừng Liên cô nương một cái, lúc trước nàng ta còn khinh thường chẳng muốn gặp các nàng mà? Sao bây giờ lại làm như thân thiết lắm, nữ nhân ghê tởm.

"Dối trá."

Liên cô nương thật giống như không nghe thấy lời này, vẫn thân thiết lôi kéo Thanh Dao như trước, lải nhải nói: "Tỷ tỷ đừng lo lắng, sư phụ cùng Xích Hà lão nhân nội lực và tu vi cực cao, trong thiên hạ có một không hai, vì thế nhất định có thể giúp đỡ hoàng thượng chữa trị nội lực."

Thanh Dao có chút chịu không nổi nữ nhân này nhiệt tình, nguyên lai là loại nữ nhân thích huyên náo, vậy thái độ cao nhã ghét bỏ các nàng là giả trang sao?

"Ân, đa tạ Liên cô nương quan tâm."

"Tỷ tỷ, ta là Nguyễn Tiểu Liên, ngươi kêu ta Tiểu Liên là được."

Nguyên lai Liên cô nương vốn tên là Nguyễn Tiểu Liên, đối với võ học có thiên phú cực cao, bởi vậy rất được Dao Trì phu nhân yêu thích, hơn nữa tâm tính nàng cao ngạo, xưa nay cũng không phải người thích nhiều lời, chỉ vì gặp được đối tượng, nên khó tránh khỏi cao hứng vài phần. Nàng mặc dù ở Vân Giản cốc, nhưng đã sớm nghe nói trong thiên hạ có một kỳ nữ tử, trở thành đại nguyên soái của mười vạn binh mã, người như vậy ở trong cảm nhận của nàng giống như thần, không nghĩ tới lại đang ở trước mắt, sao nàng không cao hứng cho được.

Thanh Dao gật đầu, nhàn nhạt nhếch môi "Tiểu Liên muội muội quá khách khí."

Tiểu Liên thấy Thanh Dao lời nói không có tinh thần, liền biết tâm tư của nàng đặt ở trên người của hoàng thượng trong mật thất, vì thế căn bản không muốn nhiều lời, nên nàng liền an tĩnh lại, cùng cả đám bọn họ đứng ở ngoài thạch thất.

Mạc Sầu cùng Băng Tiêu đối với hành động của Tiểu Liên vô cùng xem thường, lúc trước hành động cao ngạo của nàng ta đã khắc sâu ở trong lòng các nàng, đối nha đầu này họ một điểm hảo cảm cũng không có.

Bên trong mật thất, ba người đã ngồi xuống đất, Lưu Tôn thì ngồi ở chính giữa, Dao Trì phu nhân ngồi ở sau lưng của hắn, Xích Hà lão nhân ngồi đối diện với hắn, song chưởng nhấc lên, chống lên bàn tay của hắn, mà Dao Trì phu nhân thì nội lực ngưng tụ, bàn tay bốc lên ra chân khí như sương trắng, in vào trên lưng của hắn, một trước một sau, song song vận lực, thân hình của ba người chậm rãi chuyển động, khói trắng từ đỉnh đầu của bọn họ lượn lờ bay lên, càng ngày càng nhiều.

Lưu Tôn chỉ cảm thấy quanh thân khoan khoái, lại không còn cảm giác trở ngại, thậm chí chân khí so với trước còn mạnh hơn, chúng len lỏi cực nhanh, nhiều lần di chuyển cho đến khi kinh mạch sinh động, vận động như thường, thì Xích Hà lão nhân cùng Dao Trì phu nhân mới thu hồi tay lại. Hai người mở hai mắt nhìn sang, cùng lúc mở miệng.

"Vận hành nội lực một chút, nhìn xem còn có chỗ nào không ổn hay không ?" Lưu Tôn vận lực một cái chân khí liền thuận, vận dụng như thường, đâu còn có nửa điểm nghịch lưu khí huyết, trên gương mặt tuấn mỹ lập tức lộ ra ý cười, cung kính mở miệng: "Tạ ơn phu nhân xuất thủ, tạ ơn sư phụ."

"Được rồi, đứng lên đi."

Xích Hà lão nhân thấy Lưu Tôn đã không còn gì đáng ngại, lập tức cao hứng, thân hình nhẹ nhàng nhảy lên cười rộ: "Tiểu tử ngươi gặp họa được phúc, nội lực so với trước đây lại tăng lên một tầng."

Hắn nói như vậy, là bởi vì vừa rối hắn và Dao Trì phu nhân cùng lúc truyền một ít nội lực cho Lưu Tôn, vì thế nội lực của Lưu Tôn hiện tại cơ hồ cùng với bọn hắn đã tương xứng, giữa thiên hạ này khó có ai có tu vi nội lực qua Lưu Tôn.

"Cám ơn sư phụ cùng tiền bối."

Lưu Tôn tiếng nói vừa dứt, Dao Trì phu nhân phúc hậu đưa tay nâng hắn, phu nhân ngước mắt nhìn hắn, thoả mãn cười lên, nghĩ đến ái đồ Tiểu Liên của mình, Tiểu Liên luôn luôn tâm cao khí ngạo, ít khi thấy có đối tượng ngưỡng mộ trong lòng, thế nhưng hôm nay một lại thấy mâu quang của nàng tựa như hữu ý vô tình mà ngắm Lưu Tôn vài lần, chỉ là Lưu Tôn tựa hồ đã có đối tượng, chuyện này thật đúng là hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình mà.

"Ân, chúng ta đi ra ngoài đi."

Dao Trì phu nhân vượt lên dẫn đầu đi ra ngoài thạch thất, cửa đá vừa dời, thì ngoài cửa mọi người cùng lúc phục hồi tinh thần lại, nhìn ba người đang đi tới, phía sau cùng là hoàng thượng cao to tuấn mỹ, khí phách bức người, cái loại phong phạm vương giả hoàn toàn tự nhiên này, cứ tùy ý phát ra, Thanh Dao liếc mắt nhìn lại một cái, liền buông lỏng tâm tình, hắn rốt cuộc đã không có việc gì.

"Không có việc gì là tốt rồi."

Lưu Tôn đi tới bên cạnh Thanh Dao, hai mắt nổi lên ánh sáng nhu hòa, thật sâu dừng ở trên người nàng, nếu như không có nàng, e rằng chính mình sẽ không tránh không được một kiếp này, nghĩ đến nàng quả thật là quý nhân trong mệnh định của hắn, chẳng những là quý nhân, còn là người yêu của hắn, cả đời bất ly bất khí.

"Đi thôi."

Lưu Tôn vươn tay dắt lấy tay Thanh Dao đi theo sát phía sau sư phụ, Nam An vương Lưu Chiêu nhìn hoàng huynh đã hồi phục, đáy lòng thật cao hứng, từ lúc rời kinh đến nay, tâm tư của hắn đã hiểu thấu rất nhiều, tuy là hắn từng thích qua hoàng hậu, thế nhưng từ nay về sau, nàng vĩnh viễn sẽ chôn ở đáy lòng của hắn.

Hắn chỉ hy vọng các nàng tương thân tương ái cả đời.

"Hoàng huynh."

Lưu Chiêu đuổi theo, Lưu Tôn liền đình chỉ cước bộ, buông Thanh Dao ra, xoay người lại ôm chầm Lưu Chiêu: "Cám ơn ngươi, hoàng đệ."

"Ân, chúng ta là người một nhà."

Lưu Chiêu nhẹ giọng mở miệng, hiện tại hắn không còn lạnh lùng như trước đây, trải qua thời gian đau khổ, làm cho hắn học được khoan dung, lý giải, còn có đôi mắt để nhìn thế giới này.

"Phụ hoàng, còn có ta."

"Ân, đi thôi." Lưu Tôn sang sảng cười lên, dẫn đoàn người đi về phía trước.

Mạc Sầu cùng Băng Tiêu nhìn thấy hết thảy trước mắt, tất cả đều thở dài nhẹ nhõm, thật tốt quá, hoàng thượng rốt cuộc đã hồi phục, tiếp theo chỉ cần hồi kinh xử lý xong Thượng Quan Hạo là được, từ đó về sau sẽ không có mưa gió nữa.

Đoàn người hướng phía sảnh mà đi đến, ở phía sau cùng Tiểu Liên khóe môi hiện lên ý cười ái muội bất minh, nữ tỳ Hồng nhi trong cốc nhỏ giọng hỏi: "Cô nương, chúng ta có muốn qua đó hay không?"

"Đương nhiên muốn, đi thôi."

Tiểu Liên ưu nhã chặt đi hai bước cùng tiến về đoàn người phía trước .

Vân Giản cốc, chưa từng náo nhiệt đến như vậy, hiếm khi có được khách lạ tới chơi, còn một lần mà tới nhiều người như vậy, nên Dao Trì phu nhân mệnh hầu gái thiết yến khoản đãi quý khách, đây chính là hoàng đế cùng hoàng hậu Huyền Nguyệt, còn là đồ đệ của người mình thương, vì thế trong cốc trên dưới nhiệt tình không gì sánh được.

Yến hội được diễn ra trong Thuý Ngọc đình ở bách hoa viên, trong đình lụa mỏng ở trong gió lay động, ngoài đình có tỳ nữ đánh đàn, tiếng đàn du dương êm tai đến cực điểm.

Bên trong đình, chén thủy tinh, quỳnh tương ngọc dịch, hương thơm nồng xuông vào mũi, trong không gian nhẹ vang lên tiếng cười trong trẻo.

Tiểu Ngư nhi với bộ dạng xinh đẹp giọng nói lanh lảnh thỉnh thoảng lại vang lên, chọc cho bầu không khí đặc biệt náo nhiệt vui vẻ không gì sánh được.

"Tiểu nha đầu, lúc trước tại sao có thể mắng thế tôn như vậy chứ?"

Xích Hà lão nhân vẫn muốn đùa giởn với nàng không chịu buông tha, tiểu nha đầu này lá gan ghê gớm thật, hơn nữa còn có thiên phú khác người, nghĩ đến có lẽ tất cả mọi chuyện đã được số phận định trước, bất quá đối với lời Tiểu Ngư nhi mắng hắn, làm cho hắn rất phiền muộn, vì thế vẫn quấn lấy Tiểu Ngư nhi.

"Được rồi, người ta không phải xin lỗi rồi sao?"

Tiểu Ngư nhi chu miệng lên, biểu hiện ra bộ dáng đáng thương, trong đôi mắt to hắc bạch phân minh sáng bóng ngập nước, nàng vươn tay ôm chầm cổ Xích Hà lão nhân, ôn nhu cầu khẩn "Thế tôn, người đừng nóng giận, Tiểu Ngư nhi xoa xoa cho người."

Nói xong vươn tay làm bộ dạng như xoa xoa ngực cho Xích Hà lão nhân, động tác này chọc mấy người ở trong đình lần thứ hai cười to, ngay cả Xích Hà lão nhân cũng nở nụ cười, hắn vươn tay bóp mũi của nàng một chút: "Ngươi a, chính là một tiểu quỷ tinh quái thích gây sự."

Tiểu Ngư nhi lè lưỡi cười.

Một bữa tiệc ăn uống ấm áp không gì sánh được, sau bữa tiệc, những hầu gái đem bàn ăn thu dọn xuống, sau đó dâng nước trà lên, để cho mọi người vừa dùng trà vừa nói chuyện.

Tiểu Liên cô nương từ đầu đến cuối yến hội đều không nói gì, lúc này nàng bỗng nhiên đứng lên, xấu hổ mang đem ánh mắt liếc nhìn Lưu Tôn một cái, cuối cùng thì liếc về phía sư phụ của mình, ôn nhu kêu một tiếng: "Sư phụ."

Người ở trong đình đều nhìn động tác của nàng, trong lòng lộp bộp vang lên tiếng, Tiểu Liên cô nương không phải là muốn..........?

Nhất là Thanh Dao, đáy lòng càng khó an, nàng cũng không có để cho Lưu Tôn có thói quen nạp phi, nếu đã nhận định là hắn, nàng sẽ không để cho người khác cướp đi hắn, nàng là loại người đã xác định tâm ý của mình rồi, thì sẽ thật tình nỗ lực vì người đó, làm sao mà cho phép người khác cướp đi nam nhân của nàng, trong đáy lòng hừ lạnh một tiếng, đôi mắt như bao phủ ánh sáng lạnh, lúc trước nhìn cô gái này có hành động nhiệt tình không gì sánh được, nguyên lai là có dụng tâm này a?

Dao Trì phu nhân vừa nhìn hành động của ái đồ, trong lòng cũng bất đắt dĩ, nếu như lúc trước nàng ấy không biết cảm tình giữa hoàng thượng cùng hoàng hậu, nhưng nếu là người thông minh thì trên yến hội nàng đã thấy tình cảm một nhà của hoàng đế thân mật khăng khít, sao có thể chứa thêm người khác, chỉ sợ một chút cơ may cũng đều không có được, thế nhưng Tiểu Liên?

Dao Trì phu nhân ngẩng đầu lên nhìn sang, Tiểu Liên đã cười dịu dàng mở miệng: "Sư phụ không phải vẫn muốn để cho ta lập gia đình sao?Hiện tại ta đã có đối tượng muốn gả, chính là hoàng thượng của Huyền Nguyệt, hắn là nhân trung chi long, chính là loại người Tiểu Liên thích nhất."

Tiểu Liên nói xong, bên trong đình không khí bỗng nhiên vắng vẻ. Tất cả ánh mắt của mọi người đồng loạt nhìn chằm chằm nàng, rất nhiều người mở to mắt, đầy tức giận, nữ nhân này mắt bị mù à, hay là đầu óc có vấn đề, chẳng lẽ nàng không nhìn ra hoàng thượng cùng hoàng hậu có bao nhiêu ân ái sao? Vậy mà còn muốn chặn ngang một cước, nàng ta cho rằng mình là ai a?

Dao Trì phu nhân sắc mặt có chút khó xử, chậm rãi mở miệng: "Tiểu Liên, Huyền đế đã có người trong lòng."

"Ta không ngại, hoàng thượng không phải có thể có tam cung Lục Viện sao? Huống chi tỷ tỷ vẫn là người Tiểu Liên thích nhất, Tiểu Liên nguyện ý phụng dưỡng hoàng thượng cùng tỷ tỷ."

Nàng cụp mắt xuống, nhu thuận đến cực điểm, hơn nữa lớn lên với bộ dạng phiêu dật xuất trần, nếu như chuyện này không phải là phát sinh ở trên người của mình, Thanh Dao cơ hồ muốn vì nàng ta mà ủng hộ, một nữ nhân dũng cảm như vậy đáng khâm phục, thế nhưng nam nhân mục tiêu mà nàng ta muốn là nam nhân của nàng, cho nên nghĩ cũng đừng nghĩ, sắc mặt nàng lúc nào bao phủ sương mù lạnh giá, đang định phát tác thì Lưu Tôn ở bên cạnh đã cướp trước một bước đứng lên, trên ngũ quan tuấn mỹ của hắn cũng lạnh như băng, hắn nói như đinh đóng cột để cự tuyệt Tiểu Liên.

"Ngoại trừ Dao nhi, trẫm sẽ không cưới thêm bất kỳ nữ nhân nào."

Ngạo mạng cuồng phách, lạnh lẽo huỷ bỏ không khí trong tiểu đình, làm cho mọi người thoáng một cái trở nên lúng túng, Dao Trì phu nhân sắc mặt vừa hồng vừa trắng không ngừng chuyển đổi, nữa là sinh khí, nữa là yêu thương, lúc này Xích Hà lão nhân đã đứng lên, chậm rãi mở miệng: "Tiểu Liên, trên đời nam nhân tốt còn rất nhiều, không phải chỉ có một mình hoàng thượng."

Khi hắn nói điều này thì lấy mắt liếc về phía Nam An vương, trước mắt không phải cũng có một nam nhân ngọc thụ lâm phong, phong lưu phóng khoáng hay sao? Hà tất vì một thân cây mà thắt cổ đến chết.

Đáng tiếc Tiểu Liên rất cố chấp, không nhìn bất luận kẻ nào, một đôi mắt xinh đẹp mỹ lệ nhìn chằm chằm Thanh Dao: "Tỷ tỷ nghĩ sao?"

Lời này làm cho tất cả mọi người đều nhìn Thanh Dao, không biết nàng làm sao đối mặt với chuyện này, Tiểu Ngư nhi ở bên người Thanh Dao đã sớm tức giận đến trừng mắt, thật muốn đánh cho nữ nhân không biết xấu hổ này một cái tát, nàng rất sợ mẫu thân khó chịu, nên vội vàng vươn tay cầm tay Thanh Dao.

Lúc này Thanh Dao chậm rãi đứng lên, từng chữ một mở miệng.

"Muốn cướp nam nhân của ta, ngươi nằm mơ."

"Như vậy đánh một trận đi, nếu như ta thua, ta sẽ không nhắc lại chuyện này nữa."

Tiểu Liên bỗng nhiên mở miệng, thần tình hồi phục lại vẻ lành lạnh, một đôi mắt thẳng tắp chống lại nàng, Thanh Dao còn chưa kịp mở miệng, thì Lưu Tôn ở bên cạnh lạnh lùng nói: "Dao nhi, đừng để ý tới nàng ta."

Thanh Dao ngẩng đầu lên, nở nụ cười tươi, vừa xinh đẹp lại yêu mỵ: "Tốt, đánh một trận đi."

Lúc này đáy lòng nàng đã có chút ít thản nhiên hơn, Tiểu Liên tựa hồ cũng không thực sự muốn gả cho Lưu Tôn, mà chỉ muốn cùng nàng đánh một trận, nếu đã như vậy nàng sẽ phụng bồi. Thanh Dao ngẩng đầu lên thấy vẻ lo lắng trong đáy mắt của Lưu Tôn, nên vội nhu hòa cười với hắn: "Không có việc gì, đây là chiến tranh của nữ nhân."

Nói xong nàng phi thân lên, thoát ra khỏi Thuý Ngọc đình, Tiểu Liên cũng theo sát phía sau mà đi, ngoài đình cách đó không xa có một bích hồ rộng lớn, hai người ở trên hồ xẹt qua, như hai đóa liên hoa xinh đẹp , chói mắt đến cực điểm, người trong đình lúc trước đều đổ mồ hôi, nhưng đến lúc này thì thấy rõ ràng hai người cũng không có chân chính tranh đoạt tình yêu, mà chỉ là so chiêu lãnh giáo với nhau mà thôi, đến đây lòng của mọi người đều buông xuống một chút.

Tất cả mọi người đứng ở ngoài đình nhìn sang, kỳ thực võ công của Thanh Dao cùng Tiểu Liên khá tương xứng, chỉ là kinh nghiệm thực chiến của nàng so với Tiểu Liên nhiều hơn, hơn nữa xuất thủ vừa nhanh vừa chuẩn, quan trọng nhất là, vũ khí của nàng là hoàng vĩ cầm, cầm này có linh tính, đã quen với tập tính của nàng, bởi vậy, Tiểu Liên rất nhanh liền ở thế hạ phong, thở hổn hển hẳn lên.

Thanh Dao một bên đánh, một bên lành lạnh mở miệng: "Bây giờ còn dám cướp nam nhân của người khác nữa không?"

Tiểu Liên xì một tiếng liền nở nụ cười, sau đó xoay mình thu tay lại hướng bên bờ hồ đáp xuống, nàng thong thả tự nhiên thu hồi trường lăng, còn đóa liên hoa để ở bên hông nữa, sau đó mới ưu nhã ôm quyền: "Tỷ tỷ, ta chỉ đùa với ngươi thôi. Tuy rằng lúc đầu có điểm thích hoàng thượng, thế nhưng vừa nghe đến thân phận của ngươi, ta liền không dám nghĩ nữa, vì thế tỷ tỷ vẫn nên thu hồi địch ý đi, ta chỉ muốn cùng ngươi đấu một trận mà thôi, hiện tại ta cam bái hạ phong."

Lời của nàng vừa rơi xuống, rất nhiều người thở phào nhẹ nhõm.

Nói thật ra, nàng là đệ tử sủng ái của Dao Trì phu nhân, mà phu nhân mới vừa cứu Lưu Tôn, nếu như hai bên tổn thương hòa khí, vẫn sẽ khó xử, không nghĩ tới Tiểu Liên cô nương cũng không phải có ý này, nên cuối cùng mọi người mới yên lòng.

Bất quá Thanh Dao cũng không tính buông tha cho Tiểu Liên, nàng vươn tay nện cho nha đầu kia một cái, rồi đột nhiên cúi người mở miệng: "Nếu như ngươi thích Nam An vương gia, tỷ tỷ sẽ thật cao hứng."

Nói xong nàng xoay mình rời đi, mà Tiểu Liên ở bên bờ hồ, gương mặt trong nháy mắt bị hồng lên, đã lâu sau mới giậm chân lắc mình ly khai.

Lưu Tôn vết thương đã tốt rồi, mà đoàn người các nàng không thích hợp ở lâu hơn nữa, nhất định phải mau chóng hồi kinh để diệt trừ Thượng Quan Hạo, thật không biết nam nhân này ở Lâm An thành đã làm ra chuyện gì cho nhân thần câm phẫn nữa.

Nhưng mà sắc trời đã tối, sáng sớm ngày mai mới rời cốc hồi kinh.

Buổi tối, ánh sáng trăng sao bao phủ toàn bộ sơn cốc, nhưng vẫn có hai cá nhân đang tản bộ ở trong đó, không khí thanh thuận dễ chịu đến nói không nên lời, mười ngón tay nắm chặt nhau, tâm liền tâm, nàng chưa từng nghĩ đến ở cổ đại nàng có thể có được cảm tình sâu tận xương tủy như vậy.

Thanh Dao đi từ từ, bỗng nhớ đến chuyện cũ trước kia, từ đáy lòng hiện lên gương mặt của Tiêu Duệ, có lẽ tình yêu của các nàng không đủ sâu, hoặc tất cả đều đã có sự an bài của số mệnh.

Cuối cùng nàng đã đi tới nơi này, ở bên cạnh người nam nhân này.

Nghĩ đến đây nàng không khỏi ngẩng đầu nhìn Lưu Tôn, hai gò má của hắn tạo nên đường cong rõ ràng, ưu mỹ động lòng người.

"Lưu Tôn, nếu như, ta nói nếu như, ngươi tin trên đời này có Quỷ Hồn không?"

Thanh Dao ngẩng đầu lên nhìn hắn, những chuyện này nói ra chỉ sợ người bình thường sẽ không tin tưởng, mình hỏi vấn đề này căn bản là dư thừa, nàng chậm rãi cúi đầu, nhưng cánh tay dài của Lưu Tôn đã duỗi qua đây, ôm lấy thân thể của nàng, giọng nói nhẹ nhàng như dòng nước ấm vang trong màn đêm.

"Thiên hạ to lớn không có chuyện gì là không xảy ra, trong số mệnh mờ mịt này không ai dám khẳng định tuyệt đối điều gì, vì thế quỷ hồn cũng chẳng có gì là lạ."

"Ngươi là nói?"

Thanh Dao kinh ngạc ngẩng đầu lên, đang muốn mở miệng nói chuyện, thì lúc này ở phía sau bỗng vang lên tiếng cười sang sảng, hai người liền xoay mình nhìn sang, trong lúc này Xích Hà lão nhân một thân bạch y, đầu đầy tóc bạc, thật giống như thế ngoại thần tiên đang đạp ánh trăng mà đến, hắn đứng ở bên cạnh Thanh Dao mĩm cười nhìn nàng.

"Trong thế giới to lớn này, cái gì cũng có thể tồn tại, bao gồm Quỷ Hồn, bao gồm không gian dị thế."

Xích Hà lão nhân tiếng nói vừa dứt, Thanh Dao không khỏi nhớ tới năng lực của hắn, biết chuyện trước năm trăm năm, biết chuyện sau năm trăm năm, hơn nữa lời nói vừa rồi của hắn ẩn sâu huyền cơ, có phải chứng tỏ, hắn kỳ thực biết nàng không thuộc về nơi này, mà đến từ một dị thế khác, nghĩ thế con ngươi của Thanh Dao bỗng nổi lên ánh sáng, chăm chú nhìn chằm chằm Xích Hà lão nhân.

"Ta có thể nhờ người giúp ta một việc không?"

"Ngươi nói đi, chỉ cần ta có thể giúp được, nhất định sẽ giúp ngươi đạt thành tâm nguyện này."

"Để cho ta nằm mộng trở về kiếp trước, ta muốn nhìn xem bọn họ sống có tốt hay không, có vui vẻ hay không."

Đây là tiếc nuối vẫn dấu kín dưới đáy lòng của nàng, nàng thật sự muốn nhìn một chút bọn họ sống có tốt hay không, thân thể của tổ mẫu vẫn còn khỏe mạnh chứ, cha mẹ vẫn còn sống kiểu chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều sao, Tiêu Duệ có phải đã một lần nữa tiếp nhận một tình cảm mới hay không, lòng nàng chỉ nguyện mỗi một người trong bọn hắn đều sống vui vẻ hạnh phúc.

"Này, cứ thử xem đi."

Xích Hà lão nhân chần chờ một chút, nhưng cuối cùng cũng đáp ứng với Thanh Dao, nói thật chuyện này không phải dễ làm, thế nhưng nàng không giống với người khác, từ trường cảm ứng của nàng rất mạnh, vì thế sẽ có cơ hội dựa vào ý niệm mà gọi được nàng một lần nữa trở lại thời không đó không chừng.

Lưu Tôn từ đầu tới đuôi vẫn không nói gì, hắn chỉ nắm chặt tay nàng, dành cho nàng sự ủng hộ, hơn nữa đối với những chuyện nàng nói ra cũng không cảm thấy kinh ngạc, tựa hồ từ lâu trong lòng hắn đã hiểu rõ.

Đoàn người ở trong đình ngồi xuống, Xích Hà lão nhân lấy ra một vật loang loáng khí, chính là một trái thủy tinh cầu, lần trước ở bên trong thư phòng đã đánh vỡ một cái, không nghĩ tới ở đây vẫn còn một cái khác.

Thủy tinh cầu ở trong bóng đêm tản mát ra ánh sáng rực rỡ, Xích Hà lão nhân đem nó đặt ở trên bàn đá, rồi ngoắc tay ý bảo Thanh Dao đến gần, hắn cầm thủy tinh cầu đặt vào tay của nàng, trong miệng khẽ lẩm bẩm: "Thủy tinh cầu, nhân từ thần, hãy giúp đỡ nàng trở lại kiếp trước, nơi nàng muốn đi."

Ánh mắt Thanh Dao chậm rãi nhắm lại, thân thể từ từ ngã sang một bên, Lưu Tôn nhanh chóng đưa tay ra ôm lấy nàng, mà nàng thì hô hấp vẫn đều đều, tựa như đang ngủ, Lưu Tôn lo lắng ngẩng đầu lên nhìn sư phụ: "Nàng không có việc gì chứ?"

"Sẽ không, bất quá có thể trở lại kiếp trước hay không, thì phải xem ý niệm của nàng có đủ mạnh hay không?"

Thanh Dao mơ hồ phiêu diêu một đường đi theo tia sáng, tiến về phía trước, tựa hồ như có một sức hút mạnh mẽ dẫn đi, mang theo nàng tới cánh cửa của thời gian, về tới hiện đại, nơi đường phố quen thuộc, hai bên đường với nhiều nhà cao tầng, bầu trời tối đen vì đã quá khuya, tuy nhiên trên đường vẫn còn rất náo nhiệt, Thanh Dao một đường đi về tân phòng mà lúc trước mình cùng Tiêu Duệ định kết hôn, đi đến dưới lầu, nàng cho rằng sẽ không có ai, thế nhưng lại phát hiện trên lầu hai vẫn sáng đèn, nàng nhẹ chân nhẹ tay đi tới, không ngờ thân thể tự động xuyên qua cửa mà đi vào, sau đó tiếp tục bước lên lầu hai, nơi tân phòng của bọn họ.

Trong tân phòng, có treo một bức ảnh chụp thật to, nàng nhìn kỹ thì thấy người trong hình đúng là mình, trên mặt còn nở nụ cười thản nhiên, tấm ảnh chụp đã có chút ngã vàng, nhưng khung ảnh thì được lau đến sáng bóng, có thể thấy được người này cực kỳ được trân trọng.

Thanh Dao đem tầm mắt chậm rãi quét một vòng, bên trong tân phòng mọi vật điều không thay đổi, chẳng qua có rất nhiều thứ đã cũ đi, nhưng vẫn được bảo tồn hết sức tốt, hơn nữa ở đây vẫn có người ở.

Gây ra lớn chuyện thế mà Tiêu Duệ vẫn ở chỗ này, thì có thể thấy được trong lòng của hắn có bao nhiêu đau đớn, lúc nào cũng phải nhắc nhở chính mình, nữ nhân mình yêu là bởi vì mình mới chết, thật là một sự dày vò quá lớn, nghĩ đến đây Thanh Dao không khỏi vì hắn mà đau lòng, lúc trước cũng hắn rất yêu nàng, nhưng có lẽ tất cả mọi chuyện đều do trời định sẵn, không phải lỗi của hắn, cũng không phải lỗi của nàng.

Cước bộ di chuyển, nàng đến phòng vi tính kế bên.

Nàng nhìn thấy Tiêu Duệ, hắn rất gầy, sắc mặt tái nhợt, lúc này hắn đang lẳng lặng ngủ, Thanh Dao liền đi tới, bộ dáng bây giờ của nàng chính là bộ dáng kiếp trước, cũng chính là Tô Trần, nàng nắm tay Tiêu Duệ, nhẹ nhàng gọi hắn: "Tiêu Duệ, Tiêu Duệ."

Tiêu Duệ chậm rãi mở mắt ra nhìn Thanh Dao, cũng chính là Tô Trần, mắt hắn mở to có vẻ khó tin, còn nhẹ xoa mắt một lần nữa, cuối cùng hắn thì thào mở miệng: "Tô Trần, ngươi cuối cùng cũng chịu vào giấc mộng của ta, ngươi biết không? Mấy năm nay, ta vẫn ở chỗ, ta tin ngươi nhất định sẽ trở về tìm ta, rốt cuộc ngươi cũng đã trở về."

Thanh Dao nghe lời nói của hắn, mũi có chút ê ẩm, thật lâu mới mở miệng "Tiêu Duệ, hãy buông tha cho chính mình đi, tất cả đều đã được định sẳn, ta vẫn còn sống, sống thật khỏe mạnh, còn gặp được người nam nhân yêu thương ta, còn có con của ta nữa, ngươi hãy quên ta đi, cố gắng sống thật tốt, tất cả đều đã được số phận định trước."

"Trần Trần, ngươi đang nói cái gì đấy?"

Tiêu Duệ có điểm không hiểu, nàng nói nàng còn sống, nhưng hắn tận mắt nhìn thấy nàng đã chết mà, mấy năm qua, hắn đều không thể tha thứ cho chính mình, nếu nàng còn sống, vì sao không đến gặp hắn, nàng không biết hắn nhớ nàng đến cỡ nào sao?

"Tiêu Duệ, nguyên lai trên đời này có thời không song song, kỳ thực ta và ngươi vẫn sống ở trên một đường thẳng song song, chỉ là không thể gặp nhau mà thôi, nhưng mà ta sống rất tốt, nên ta hi vọng ngươi hãy buông tha cho chính mình."

"Trần Trần."

Trên gương mặt tuấn dật của Tiêu Duệ bỗng nhiên giản ra, trong ánh mắt hiện lên sự thoải mái, tựa hồ hắn đã thực sự buông xuống, mấy năm nay, hắn vẫn tự vằn dặt mình, đã làm hại rất nhiều người thương tâm, thống khổ, hiện tại biết Trần Trần vẫn còn sống, còn có người yêu thương nàng, hắn cũng thấy vui vẻ, mặc dù biết đây chỉ là một giấc mộng, nhưng hắn tình nguyện tin điều này.

"Trần Trần, nhất định phải hạnh phúc, dùng sức mà hạnh phúc, ta sẽ vĩnh viễn chúc phúc cho ngươi."

Tiêu Duệ phất tay, bóng dáng của Thanh Dao bỗng có chút mơ hồ, rồi từ từ biến mất, hắn cũng không gọi nàng lại, chỉ nằm ngất dưới ngọn đèn còn cười đến hài lòng, chỉ cần nàng hạnh phúc là tốt rồi.

Mà Thanh Dao sợ thời gian không còn nhiều, nên chỉ dựa vào một cỗ ý niệm trong lòng để đi thăm tổ mẫu của chính mình, bà đã rất già, nhưng vẫn còn ưu nhã giống như trước, hơn nữa còn rất thản nhiên chấp nhận lời giải thích của nàng, còn cùng nàng nói chuyện, cuối cùng thì xoa xoa đầu nàng rồi cười: "Trần Trần, có thể sau bốn ngàn ngày qua nhìn thấy được ngươi, đây là chuyện mà tổ mẫu vui vẻ nhất ."

"Tổ mẫu."

Thanh Dao vươn tay ôm chặt tổ mẫu, nước mắt rơi như mưa từng giọt rơi vào lòng của hai người, hòa hợp thành một hồ nước thân tình.

Nhưng vẫn còn một việc khiến người ta tiếc nuối, bởi vì vô luận nàng cố gắng như thế nào, cũng không đi vào trong mộng của cha mẹ được, hay là tình cảm giữa nàng và bọn họ quá mỏng manh, vì thế dù nàng cố gắng như thế nào cũng không thành công, cuối cùng lại bị một cỗ ánh sáng dẫn trở về, Thanh Dao phát ra một tiếng gọi khẽ, làm Lưu Tôn khẩn trương nắm chặt tay nàng không ngừng gọi.

"Dao nhi, Dao nhi, làm sao vậy? Làm sao vậy?"

Thanh Dao tỉnh lại, mở mắt ra, liền nhìn thấy trước mắt là một nam tử với ánh mắt nặng nề nồng đậm yêu thương, trong bàn tay của hắn chân khí nong nóng cuồn cuộn không ngừng truyền khắp toàn thân của nàng, làm cho nàng trong nháy mắt tỉnh táo lại, từ nay về sau, nàng sẽ là người không còn kiếp trước, chỉ có kiếp này, cùng hắn làm bạn suốt đời.

"Ta không sao, " nàng cử động thân thể một chút, trên mặt mồ hôi tràn ra da thịt, cùng ánh đèn bên trong đình giao thác với nhau, làm cho dung nhan của nàng càng xinh đẹp như hoa, nàng không còn sự đạm mạc trước đây, lúc này cả khuôn mặt tươi cười như gió xuân: "Cám ơn người, sư phụ."

Nàng theo Lưu Tôn thân thiết gọi Xích Hà lão nhân như vậy, khiến lão nhân thoả mãn gật đầu, ý vị thâm sâu mở miệng.

"Thế gian vạn vật đều có duyên, thời gian là ngắn, vẫn nên quý trọng người cùng những việc bên cạnh mình đi, hy vọng ngươi tự giải quyết cho tốt."

Hắn nói xong thu lại thủy tinh cầu, dẫn tiểu đệ tử ở phía sau chậm rãi đi ra khỏi đình, bên trong đình an tĩnh lại, Thanh Dao quay đầu nhìn Lưu Tôn, chỉ thấy hắn đang chăm chú nhìn nàng, bàn tay thon dài nhẹ vuốt ve khuôn mặt mịn màng của nàng: "Trước đây ngươi tên gì?"

Thanh Dao ngước mắt lên nhìn hắn, nguyên lai hắn đã sớm biết, đồng thời cũng chấp nhận nàng như thế.

"Tô Trần."

"Tô Trần, người mà trẫm thích cho tới bây giờ vẫn là Tô Trần." Hắn chấp nhất mở miệng, vươn tay ra kéo nàng vào ngực, trong đầu không khỏi hiện lên hình ảnh lúc nàng mới vào cung, cười nói thản nhiên với bộ dạng phục nhưng ánh mắt thì lạnh lẽo, khi đó, nàng chính là Tô Trần, không phải là nàng kia, vì thế mới có thể chân chánh hấp dẫn hắn, bởi vì nàng là Tô Trần, một luồng hồn phách đến từ dị thế, nhưng cũng chính là nữ tử hắn yêu thương.

"Cám ơn, Lưu Tôn."

Nàng nằm ở trong ngực của hắn, khẽ động cũng không động, sau này ngực của hắn chính là nhà nàng, có hắn liền có nàng, nàng sẽ không bao giờ do dự tịch mịch nữa, không bao giờ sợ nữa, cũng sẽ không bao giờ không tin nam nhân nữa.

Lưu Tôn im lặng không nói lời nào, chỉ lặng lẻ ôm nàng chặt hơn, trên không trung hoa mai đang chập chờn trong gió, hai người cùng nhau nhìn vầng trăng tròn trên trời cao, trăng tròn người đoàn viên nên làm cho tất cả mọi thứ cũng đẹp hơn.

Ngày thứ hai, sáng sớm ở bên cạnh vách núi của Vân Giản cốc, có một đống người đang tụ tập, Lưu Tôn cùng Thanh Dao còn có Tiểu Ngư nhi cùng mấy tên thủ hạ dẫn theo, họ liên tiếp quay đầu nhìn lại, những dãy núi xa xa gần gần như trong tranh, cảnh thiên nhiên thật đẹp, lúc này trong cốc vẫn còn rất yên tĩnh, các nàng đang chuẩn bị lặng lẽ xuất cốc trở về, vì nếu còn trì hoãn thêm nữa, Lâm An thành không biết sẽ loạn thành bộ dáng gì nữa.

"Đi thôi, " Lưu Tôn vừa mở miệng, đã đưa tay nắm lấy Thanh Dao phi nhân nhảy lên xích sắt chạy tới phía trước, Nam An vương thì mang Tiểu Ngư nhi theo sát hai người, sau đó lần lượt là Mạc Sầu, Băng Tiêu, còn có Thẩm Ngọc cùng Minh Nguyệt, chỉ trong chớp mắt họ đã rời khỏi Vân Giản cốc.

Mọi người từ xa quay đầu nhìn lại một cái và đang định ly khai.

Thì bỗng nhiên một trận gió mang theo hương thơm bay tới, có thanh âm trong trẻo như chuông bạc vang lên: "Chờ một chút."

Thì ra là Nguyễn Tiểu Liên, đầu ngón chân của nàng nhẹ điểm, trường lăng như bay múa, nương theo xích sắt bay qua, giống như tiên tử đạp sương mù mà đến, chớp mắt đã tới gần đám người bọn họ, ánh mắt của nàng đảo qua một vòng, cả người ưu nhã đạm nhiên không gì sánh được, sau đó cũng không nhìn đến mọi người, mà chỉ trực tiếp đi tới trước mặt Thanh Dao.

"Tỷ tỷ, gặp lại một tí được chứ, ngươi là thần tượng trong lòng ta, chuyện hôm qua ta không phải cố ý, ta chỉ muốn cùng ngươi đánh một trận thôi."

Thanh Dao biết bản tính của Nguyễn Tiểu Liên tinh khiết thiện lương, nàng cũng không phải là người xấu, có lẽ nàng đã từng yêu quý Lưu Tôn, nhưng biết Lưu Tôn không có tình cảm với nàng, thì liền buông tay, người như vậy mới đáng cho người ta cảm thấy kính trọng.

"Không có việc gì, chuyện quá khứ đều đã là quá khứ, lúc rảnh rỗi thì đến kinh thành tìm chúng ta."

"Tốt." Nguyễn Tiểu Liên khẽ cười, nụ cười này ngốc nghếch trong sáng, sau đó tay nàng nhấc lên từ trong tay áo trung lấy ra một bình ngọc lưu ly trong suốt, bên trong có chứa chất lỏng màu xanh, mặc dù cái bình còn không có mở ra, nhưng trong không khí lại thoang thoảng mùi hương hoa mai, dễ ngửi vô cùng, mọi người hít lấy một hơi, thì cảm thấy thần thanh khí sảng, liền biết vật này nhất định là đồ tốt.

Nguyễn Tiểu Liên đem bình lưu ly đặt ở trong tay Thanh Dao sau đó chậm rãi mở miệng.

"Chúng ta có duyên gặp mặt, đây là lễ vật muội muội tặng cho tỷ tỷ, vật này là Quần Phương tủy, nó được chiết xuất từ bách hoa, vừa có thể giải độc, lại có thể dưỡng nhan, tỷ tỷ mang theo đi."

Nguyễn Tiểu Liên nói xong, cũng không đợi Thanh Dao đáp lại, thân hình bay lên, nhanh nhẹn rời đi, Thanh Dao nhìn bóng lưng của nàng, nhẹ nhàng thở dài: "Kỳ thực nàng ấy là một người rất chân tình, không có nửa điểm giả tạo, tốt chính là tốt, xấu chính là xấu."

Nói xong mâu quang của nàng như có như không dời về phía Nam An vương Mộ Dung Lưu Chiêu đang đứng ở một bên, nàng biết Lưu Chiêu từng thích qua nàng, thế nhưng thời gian như sông dài, rất nhiều thứ sẽ từ từ chìm đắm xuống, mà hắn nhất định sẽ có nhân duyên của chính mình.

"Đây là Quần Phương tủy sao?" Minh Nguyệt cảm thấy hứng thú liền đi tới, cầm lấy cái lọ trong tay Thanh Dao, nhìn tới nhìn lui sau đó đưa lại cho nàng, Thanh Dao kỳ quái nhíu mày hỏi "Làm sao vậy? Có cái gì bất thường sao?"

"Quần phương tủy này, nghe nói là thuốc giải độc rất hiếm thấy, vừa là thứ quý giá dùng để dưỡng nhan, là vật quý giá vô cùng, chẳng qua ta không nghĩ tới nó lại xuất xứ từ Vân Giản cốc, thảo nào Dao Trì phu nhân đã hơn sáu mươi tuổi, mà vẫn mỹ lệ động lòng người giống như thiếu nữ ."

"Nguyên lai thực sự thần kỳ như thế."

Thanh Dao cẩn thận tỉ mỉ thu lại, sau đó cười nhìn mọi người, hiện tại Lưu Tôn đã tốt hơn rồi, các nàng giống như thấy được hi vọng vậy.

"Đi thôi, hồi kinh."

"Dạ, " vài người song song lên tiếng trả lời, Thanh Dao nhìn lướt qua Mạc Sầu một cái rồi bình tĩnh mệnh lệnh, "Mạc Sầu, lập tức gởi thư tín cho người của Phượng Thần cung, phái người đem phụ thân đưa về Lâm An thành, chỉ sợ hiện tại Lâm An thành đã rất loạn, có rất nhiều chuyện cần phải xử lý."

"Dạ." Mạc Sầu gật đầu lĩnh mệnh, đoàn người lướt qua trên đám sương sớm, rất nhanh hạ sơn.

Giữa không trung đám sương vẫn lượn lờ dày đặc, những giọt sương tinh khiết đọng trên cành lá màu xanh biếc, làm cho chúng tản mát ra thanh nhuận sáng bóng, càng sâu trong khu rừng thì hơi ẩm càng nhiều, khiến cho quần áo của mọi người đều bị ướt, tóc cũng bị dính liền ở trên gương mặt, nhưng họ vẫn một đường hướng dưới chân núi mà đi, cho đến khi tia sáng lờ mờ phát ra từ phía chân trời, chiếu rọi xuống dòng suối trong lành, lướt qua bích hồ bao la, làm cho mọi vật như chìm đắm trong vầng ánh sáng, tạo ra một mỹ cảnh thần tiên tuyệt đẹp.

Dưới chân núi, xe ngựa cùng tuấn mã vẫn còn ở đó, ai cưỡi ngựa thì phi thân lên ngựa, ai ngồi xe ngựa thì nhanh chóng nhảy lên, đoàn người động tác chỉnh tề lưu loát ly khai Vân Giản cốc.

Chẳng những là Mộ Dung Lưu Tôn cùng Thanh Dao, mà ngay cả những người khác cũng đều biết, bước kế tiếp vào kinh, chỉ sợ sẽ gặp một tràng ác chiến, bởi vì Thượng Quan Hạo nhất định sẽ bày thiên la địa võng để chào đón các nàng, đại khái hiện tại hắn sợ nhất chính là đối mặt Mộ Dung Lưu Tôn.

Lúc ở Thiên Sơn so về chỉ số thông minh, hắn có rất ít cơ hội để hơn Lưu Tôn, vì thế hắn biết, chỉ cần Mộ Dung Lưu Tôn xuất hiện ở Lâm An thành, trong ván cờ này hắn sẽ thất bại, nên hắn đã không tiếc đưa ra một số tiền lớn để thuê những cao thủ đứng đầu giang hồ tới giết các nàng, một đường trở về kinh thành, có chừng mười tám nơi phục kích, hắn cũng không tin, giết không được những người này, nếu không ngăn cản được những người này, hắn thề sẽ cá chết lưới rách.

Thành vương bại khấu.

Đám người của Mộ Dung Lưu Tôn, ngày đêm không ngừng chạy đi, ngay cả cải trang cũng đều không làm, mà một đường đánh giết thẳng vào kinh thành, những giang hồ cao thủ này tuy rằng võ công lợi hại, thế nhưng đối mặt với đám người trước mắt này, bọn họ chẳng những là nhất đẳng hảo thủ, mà Tiểu Ngư nhi còn chế tạo rất nhiều lựu đạn phấn để dùng, những tên kia khi nào mà gặp qua mấy thứ này, nên có đôi khi, thậm chí còn chưa có động tay chân, liền bị nổ làm ba bốn khúc, chết vô cùng thê thảm.

Từng nhóm sát thủ một bị giết, trong cung Thượng Quan Hạo lòng nóng như lửa đốt, ngày đêm khó an, cả ngày không để ý tới triều chính chỉ biết cùng hậu phi liều chết triền miên, lúc những phi tử này hưởng thụ cá nước thân mật, cũng chưa từng có nghĩ tới người nam nhân này âm hiểm cay độc, chỉ có Tây Môn Tân Nguyệt trong lòng biết rõ ràng, nam nhân này khí số đã tận, hắn hối hận đến tận xương tủy, hàng đêm khó ngủ, ngày ngày hận ý quấn thân, hoặc có duy trì hơi tàn lay lắt, thì cũng chỉ là một loại dằn vặt mà thôi.

Hoàng thượng không lên triều, nên có thần tử trung tâm thượng tấu, lập tức bị kéo ra ngoài chém, toàn bộ trong ngoài triều đình, khiến cho người người oán hận, các đại thần đều cẩn thận, ai cũng không dám nói thêm cái gì, bầu trời của Lâm An thành lúc này bao phủ một tầng tinh phong huyết vũ, phiêu diêu như muốn sụp đổ, nhiều đại thần suy nghĩ nát óc cũng không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Hoàng thượng là thiên cổ nhất đế, có thể nhất thống giang sơn với tương lai đầy hứa hẹn, vì sao lại làm chuyện hoang đường như vậy.

Hình như bắt đầu từ lúc hắn đem hoàng hậu nhốt vào đại lao, tất cả mọi chuyện liền thoát khỏi quỹ đạo vốn có, hoàn toàn không giống trước đây nữa.

Thế nhưng không ai dám nói thêm cái gì, nói ra thì chỉ có một con đường chết mà thôi, trên phố lớn ngõ nhỏ của Lâm An thành, người người cảnh giới, ai cũng không dám nhiều lời, kinh thành luôn luôn náo nhiệt phồn hoa, lại lộ ra bầu không khí tử vong hít thở không thông, nửa điểm vui thích cũng không có.

Ngoài thành Lâm An, trên một con đường cách nó ba mươi dặm, lúc này một tầng sát thủ diện vô biểu tình đang đứng đông nghịt.

Đây là nhóm sát thủ cuối cùng mà các nàng đã gặp dọc theo đường đi, nếu trừ diệt xong những người này, là các nàng có thể vào kinh, kế tiếp đó là đối phó với tên tiểu nhân Thượng Quan Hạo.

Tia nắng cuối cùng của hoàng tôn tà tà chiếu xuống, làm cho ánh sáng trở nên yếu ớt, một đạo thân ảnh thon dài đi ra, cao to lãnh mị, một thân khí phách thị huyết, đôi mày như đông lạnh thành sương trắng, con ngươi thì sâu thẳm như vực sâu vạn trượng, sát khí phô thiên cái địa tràn ngập ở trên đường núi, mà những sát thủ ở đối diện đã nhận được tin tức, những người này liên tục xông qua bao nhiêu bố phòng, và đây chính là một đạo phòng tuyến cuối cùng, xem bộ dạng bọn họ khí định thần nhàn, vân đạm phong khinh, tựa hồ căn bản không đem bọn hắn để vào mắt, mà lẽ ra bọn họ phải sợ hãi thất kinh.

Cả đám sát thủ trong mắt hiện lên kinh hoảng, đồng thời cùng rút lui một bước, hai mặt nhìn nhau.

Giọng nói lạnh thấu xương của Mộ Dung Lưu Tôn vang lên: "Cùng lên đi, đừng lãng phí thời gian."

Tên đã ở trên dây cung không bắn không được, đã không thể lui được nữa, bọn họ nhận bạc của người ta làm không được sự, thì chỉ có một chữ duy nhất, chết, vì phải mạnh mẽ vững vàng xông lên.

Mười mấy hắc y nhân trong đó có một hán tử dẫn đầu vung tay một cái "Lên."

Mười mấy người trong nháy mắt phi thân qua đây, lúc này Mộ Dung Lưu Tôn chỉ muốn tốc chiến tốc thắng, bởi vì hắn còn có chuyện trọng yếu phải làm, hắn đã liên tục nhận được tin tức, Lâm An thành đã nhanh chóng bị người nam nhân kia đảo loạn, vì thế hắn phải mau chóng diệt trừ tên kia, nên đâu còn thời gian cùng đám giang hồ sát thủ nay dây dưa.

Trường bào rộng thùng thình thổi qua, vật thể trong tay gọn gàn vứt ra ngoài, nội lực phô thiên cái địa ngưng tụ thành một cái lưới lớn, làm cho những người đó rút lui không được nữa, giống như con thú bị vây khốn, rồi vang lên tiếng nổ long trời lở đất, chớp mắt đã chết hơn mười người, còn lại vài người thì bị bắt được, động cũng đều quên động, lúc này Nam An vương dẫn theo Cảnh Hàn phi thân lên, nâng kiếm trên tay lên cao, chớp mắt hai ba người liền bị chém rụng đầu lăn lông lóc, máu phun thành dũng.

Tia nắng cuối cùng của trời chiều rọi xuống, hoàng hôn đã bao phủ toàn bộ kinh đô...

Mọi người phi thân lên ngựa, giục ngựa cuồn cuộn chạy, mang theo bụi bặm bay đầy trời, một đường thẳng tiến vào Lâm An thành, mà lúc này trong hoàng cung, Thượng Quan Hạo rốt cuộc đã nhận được tin tức, mười tám bố phòng của hắn đều bị hủy, ván này hắn thất bại, hắn đã thất bại, Thượng Quan Hạo ngửa mặt lên trời cười như điên cuồng, bên trong Lưu Ly cung hắn phất tay làm đổ kim tôn ngọc lưu ly, rồi ngã ngồi lên long ỷ, bộ dạng như kẻ điên cuồng, ánh mắt đỏ đậm không gì sánh được, Mộ Dung Lưu Tôn, cho dù ta chết, ta cũng sẽ không để cho ngươi sống dễ chịu......

Mục lục
Ngày đăng: 31/05/2013
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Ludo Saga - Cờ cá ngựa hay nhất hành tinh

Mục lục