Gửi bài:

Chương 108 - Nàng là mệnh của công tử

Một Vô Tình luôn luôn bình tĩnh, tỉnh táo, giờ khắc này không có cách nào thấy lại được, hắn ngửa mặt lên trời huýt dài như đang trong rừng rậm, như loài sói mất đi bạn tình điên cuồng gào thét ra tiếng hú xé gió, hát lên bài ca huyết lệ, trong miệng hắn một mảnh ngọt ngậy, hai mắt đỏ đậm, cũng không thèm liếc mắt nhìn Thanh Phong một cái, xoay người lăn xe chậm rãi rời đi.

Tấm lưng kia, thê lương đơn bạc, Thanh Phong nhìn chủ tử như vậy, trái tim đột nhiên đau đến muốn chết đi được , chẳng lẽ hắn đã làm sai rồi sao?

Chẳng lẽ hắn thật sự đã làm sai rồi, thì ra chủ tử đã sinh lòng yêu thương sâu lặng đến mức như vậy, hắn dựa vào cái gì mà thay người làm chủ, bây giờ chỉ sợ là đã hại người rồi.

Thanh Phong đuổi theo tiến lên đến trước mặt chủ tử, hắn đã hối hận rồi , tình nguyện để chủ tử đánh hắn mắng hắn, hoặc là giết hắn cho rồi, hắn tuyệt đối không có bất cứ câu gì oán hận, nhưng mà van xin công tử đừng hành hạ chính mình như vậy, công tử như vậy khiến cho hắn hận không thể tự kết liễu chính mình, hắn thật sự là tạo nghiệp chướng rồi.

Vô Tình nhanh chóng lăn xe đi, vẫn hướng phía trước mặt đi tới, Thanh Phong vội vàng ra sức, đi lên giúp hắn.

Vô Tình xoay mình dừng lại, quay đầu, Thanh Phong vừa thấy đã sợ ngây người, hai tròng mắt công tử, hoàn toàn là màu đỏ, giờ phút này người tựa hồ đã bị tẩu hoả nhập ma, lạnh lùng nhìn hắn, như chưa bao giờ quen biết hắn, từ nhỏ đến lớn, chịu bao nhiêu khổ cực, Thanh Phong cũng không có rơi một giọt nước mắt nào, vậm là lúc này hắn khóc.

Phủ phục quỳ xuống : "Công tử, ta hối hận rồi, ngươi đánh ta đi, mắng ta đi, hay là giết ta cũng được, ta tuyệt đối không có nửa câu oán hận, nhưng đừng giày vò chính mình nữa, được không?"

Thanh âm Vô Tình trống rỗng như từ xa vọng lại, như u hồn không có linh hồn vậy.

"Ngươi cho rằng, nàng mất, ta sống còn có cái ý nghĩa gì nữa, còn có cái ý nghĩa nữa, bây giờ ngươi cũng không khác những người hai mươi mấy năm trước? Chỉ đem ta càng đẩy xuống vực sâu hơn thôi, chẳng lẽ ta nhiều năm như vậy chịu khổ còn chưa đủ sao? Còn chưa đủ sao? Ta chỉ nghĩ muốn vui vẻ một chút, sống qua một đoạn cuộc sống vui vẻ chẳng lẽ không được sao? Ngươi có biết khi nàng nói, muốn chúng ta ở cùng một chỗ, như lúc sống cùng người nhà giống nhau, ta đã vui vẻ ra sao không? Dù có lập tức chết đi, ta cũng là cam tâm tình nguyện, cũng rất vui sướng, ngươi có biết không?"

Hắn rống lên, bởi vì quá độ phẫn nộ, khóe môi cuối cùng chảy ra một ít máu.

Thanh Phong luống cuống, chân tay lật đật, đi qua lau máu cho hắn: "Công tử, ngươi đừng vội, ngươi đừng vội, đều do ta, đều do ta ngươi đừng vội."

"Ngươi đừng đi theo ta, từ nay về sau ngươi đi đường ngươi, ta đi đường ta, cứ coi như ta chưa từng cứu ngươi."

Vô Tình xoay người lại, chuyển động xe lăn rời đi, Thanh Phong kinh hãi phát hiện một việc, trong làn gió nhẹ, mái tóc đen nhánh của công tử trong nháy mắt toàn bộ đều biến thành màu trắng, một mái đầu trắng, trái tim hắn càng thêm đau đớn, hóa ra, nữ nhân kia đã trở thành sinh mạng của hắn.

"Công tử."

Thanh Phong đau lòng quỳ phục trên mặt đất, nếu như thời gian có thể quay trở lại, hắn nhất định giúp công tử coi trọng nàng, tuyệt đối sẽ không mảy may thương tổn nàng, bởi vì chỉ có nàng vui vẻ, công tử mới có thể vui vẻ, hắn thích nàng đã hoàn toàn vượt qua cả sinh tử.

"Công tử." Thanh phong đứng lên gọi, xe lăn kia càng ngày càng xa, một mái tóc bạc trong gió bay bay, thê lương tàn úa...

Thanh Phong vội vàng đứng lên, đi theo công tử phía sau, hắn không thể để công tử một mình, mặc dù hắn sai rồi, nhưng mà nàng còn chưa chết , là có người mang đi nàng, nói không chừng nàng sẽ không có việc gì, chỉ cần nàng không có việc gì, công tử sẽ không có việc gì, bây giờ hắn khẩn cầu ông trời, nhất định phải cứu sống nàng.

Một ngày trên quan đạo rộng rãi, bụi đất bay lên

Một chiếc xe ngựa xa hoa tinh xảo, bay đi như tia chớp bắn ra, phía sau lại có tuấn mã đi theo, người trên ngựa nóng lòng như lửa đốt, luôn dùng hết khí lực huy roi, giục ngựa đi tới.

Bọn họ đã chạy gần một ngày đường, ngựa không dừng vó, rốt cục lúc ánh nắng chiều cuối cùng hạ xuống, mới tới được chân ngọn Linh Sơn

Linh Sơn cùng Thiên Sơn giống nhau, vốn là địa phương vật kiệt thiên linh.

Thiên Sơn quanh năm tuyết đọng, mà Linh Sơn lại bốn mùa ấm áp như xuân, khắp nơi một mảnh thanh mát, rất nhiều cao nhân bên ngoài ẩn cư ở chỗ này.

Bên trong xe ngựa, Ngân Hiên ôm Thanh Dao, càng không ngừng nói chuyện bên tai nàng, mặc dù nàng hai mắt nhắm chặt, nhưng suy nghĩ của nàng vẫn là rõ ràng , cho nên hắn không ngừng nói, hy vọng nàng vẫn có thể kiên trì, bằng không cho dù tìm được tử linh thảo, chỉ sợ cũng không dùng được.

Xe ngựa dừng lại, thuộc hạ bên ngoài cung kínhmở miệng: "Chủ tử, tới rồi, bây giờ phải làm sao ạ?"

Ngân Hiên lập tức ôm Thanh Dao xuống xe ngựa, ngẩng đầu nhìn trời, bầu trời phía xa đã tối một mảnh, đêm tối bao phủ cả đỉnh núi rồi.

Bây giờ phải làm thế nào? Xem ra chỉ có mò mẫm mà lên núi thôi, nếu như một đêm này tìm không được cây tử linh thảo, bất kỳ ai cũng không thể đảm bảo mọi chuyện?

Phía sau xe ngựa Mạc Sầu cùng Mạc Ưu còn có mấy tên thủ hạ của Ngân Hiên, đã xoay người xuống ngựa, bay nhanh vọt lại đây, Mạc Sầu vừa nhìn đến chủ tử, hai tròng mắt liền đỏ lên, nóng lòng như lửa đốt mở miệng.

"Công tử, làm sao bây giờ? Nhất định phải cứu tiểu thư nhà ta nha, công tử."

"Được rồi, lên núi thôi."

Ngân Hiên ra lệnh một tiếng, mọi người lĩnh mệnh lên núi, mọi người không biết hình dáng tử linh thảo, Ngân Hiên hướng mọi người đại khái giảng giải một chút về hình dáng tử linh thảo, nó là loại cây sinh trưởng có hai lá, lá cây vốn là màu tím, ngay cả hoa cũng là màu tím, sau khi nhổ lên, cả thân cây đều là màu tím, nếu như nhìn thấy được như vậy, đó chính là tử linh thảo rồi.

Mọi người sau khi biết đại khái chỗ sinh trưởng của tử linh thảo, liền không chần chờ, nhất là Mạc Sầu cùng Mạc Ưu, trước tiên hướng đỉnh núi phóng đi, những người khác cũng theo sát sau đó, bây giờ cứu người quan trọng hơn cả.

Ngân Hiên ôm Thanh Dao đi theo phía sau mọi người lên núi.

Đêm tối đen như mực, bầu trời đầy các vì sao, nhưng không có ánh trăng, cho nên bóng đêm ảm đạm, cũng không có bao nhiêu ánh sáng, mọi người chỉ có thể mò mẫm lên núi.

Cuối cùng mỗi người cầm theo một cây đuốc, soi tìm tòi.

Tử linh thảo cũng không phải loài cây thực trân quý , tại linh sơn, loại cỏ này vốn là rất thường thấy, quanh năm không gặp ánh mặt trời, sinh trưởng ở khe hở trong nham thạch, trãi qua gió táp mưa sa, cứ thế lớn lên.,

Rất nhanh liền có người phát hiện ra tử linh thảo.

Ngân Hiên sợ số lượng quá ít, không có tác dụng, bởi vậy ra lệnh tìm thêm mấy cây nữa.

Mạc Sầu cùng Mạc Ưu mừng rỡ đem tử linh thảo đặt ở trên tay Ngân Hiên, khẩn trương hỏi tới: "Tử linh thảo tìm được rồi, nó thật sự có ích sao? Hữu dụng sao?"

"Bây giờ các ngươi tìm khắp nơi một cái sơn động, ta sẽ vận công để phát huy hiệu quả của thuốc cho nàng, chỉ có như vậy mới có thể tiễu trừ tàm độc tận gốc."

Kỳ thật giải trừ tàm độc cũng không khó, khó khăn chính là muốn có một người nội lực cao thâm, vận công trợ giúp thúc đẩy dược hiệu, như vậy mới có thể đem tàm độc từ lỗ chân lông bức ra.

"Dạ."

Mạc Sầu cùng Mạc Ưu gật đầu, lúc này thủ hạ của Ngân Hiên đi tới, cung kính mở miệng: "Chủ tử, phía trước phát hiện một cái sơn động, thuộc hạ mới vừa đi vào xem một chút rồi, rất sạch sẽ, bên trong cái gì cũng không có."

"Được, các ngươi đem cây đuốc cắm vào trong sơn động, toàn bộ canh gác bên ngoài động, không cho phép bất luận kẻ nào đến quấy rầy chúng ta."

"Dạ." Mọi người lên tiếng.

Ngân Hiên ôm Thanh Dao vào sơn động, Mạc Sầu cùng Mạc Ưu đã bố trí tốt hết thảy,

Rất nhiều cây đuốc đem sơn động chiếu sáng như ban ngày, Ngân Hiên cởi ngoại bào trải trên mặt đất, đem Thanh Dao dựa vào trong ngực, một tay đem nước ép ra từ tử linh thảo đến trong miệng của nàng, chờ nàng nuốt vào rất nhiều, mới đem nàng thả lỏng, một nguồn nội lực to lớn từ tay hắn ngưng kết đến lòng bàn tay nàng, hai người ngồi đối diện nhau, hắn vận công thay nàng di chuyển thuốc giải độc...

Bên trong động rất yên tĩnh, Ngân Hiên một bên thay nàng chữa thương, một bên nhìn nàng, sắc mặt cuối cùng cũng tốt lên một ít rồi.

Cho tới lúc này tảng đá lớn trong lòng hắn mới rơi xuống.

Dọc đường đi, trái tim hắn vẫn như buộc chặt , cảm giác như cơ hồ không thở nổi , cho đến giờ phút này mới hoàn toàn trầm tĩnh lại.

Nhìn trên hắc khí trên mặt nàng chậm rãi lui đi, sau đó trên đầu bắt đầu tán khí, cho đến khi trên mặt mồ hôi lâm tấm, da thịt như nhúng qua trong nước, hết sức dễ chịu, Ngân Hiên vừa thu lại tay, nhìn thân thể của nàng hướng một bên đổ xuống, một tay kéo nàng vào trong lòng, cứ như vậy vẫn không nhúc nhích si ngốc nhìn, ngón tay thon dài nhẹ nhàng mà chạm đến nàng, trong lòng tràn đầy cảm giác sung sướng, vui vẻ kỳ lạ.

Chỉ cần nàng còn sống tốt, bất cứ cái gì khác cũng không quan trọng.

Ngân Hiên am thầm suy nghĩ , ôm nàng, lại chậm rãi ngủ thiếp đi, hình ảnh này ấm áp cực kỳ.

Mạc Sầu cùng Mạc Ưu lanh tay lẹ chân tiêu sái tiến vào, nhìn thấy hết thảy, không khỏi hai mắt ươn ướt, chủ tử rốt cục cũng không có việc gì rồi.

Mạc Sầu vừa đi ra ngoài, liền rưng rức mà khóc lên, nàng rất sợ hãi nha, thật sự rất sợ hãi chủ tử xảy ra chuyện gì, trước kia tiểu thư vốn là chủ tử, nhưng thời gian ở bên nhau rất dài, cảm tình tự nhiên tốt lên, thật giống như thân nhân ruột thịt, vừa rồi thiếu chút nữa hù chết nàng, lúc này rốt cục cũng đã yên lòng, nên không nhịn được khóc lên.

Một bên Mạc Ưu vươn tay kéo nàng, để nàng thoải mái tựa vào trong lòng hắn, khóc một trận, thống khoái, tiếng khóc này quỷ dị nói không hết, nhưng không có người nào ngăn cản nàng.

"Đừng khóc nữa, chủ tử không phải không có việc gì rồi sao?"

Mạc Ưu thân thủ ôm nàng, cánh tay dài dùng lực giữ nàng, tâm lý tự nhiên đặc biệt vui sướng, rốt cuộc chính mình cũng có một ngày thực sự là nam nhân, mà nàng giờ phút này tựa như một tiểu nữ nhân.

Mạc Sầu khóc mệt, mơ màng buồn ngủ.

Mạc Ưu ôm nàng, đi tới một tảng đá lớn ngồi xuống , thanh âm nhu hòa mở miệng.

"Ngủ một lát đi, buôn ba một ngày đường, chắc hẳn rất mệt mỏi."

"Uh, " Mạc Sầu lên tiếng, cũng không có suy nghĩ nhiều, tự nhiên nằm trong lòng Mặc Ưu, ngủ thiếp đi.

Sáng sớm, tia nắng mặt trời xuyên thấu cành lá, từ khe hở chiếu xạ tiến vào trong sơn động.

Nhìn rõ nửa khuôn mặt nam tử , như mặt biển được ánh mặt trời soi chiếu, mái tóc đen như mực buông xuống , che đi nửa bên mặt của hắn, nhưng lại tăng thêm cảm giác mạnh mẽ khó lường.

Bàn tay to của hắn ôm chặt trong lòng một nữ tử kiều lệ, nữ tử nằm ở dưới cằm nam tử, giờ phút này chính là thân mật vô cùng ôm nhau cùng một chỗ.

Thanh Dao thân thể khẽ lay động, cảm giác quanh thân không thoải mái, bốn phía có người ôm chặt nàng, nhưng khi nàng vừa động, Ngân Hiên liền tỉnh dậy, hai mắt mở to, lông mi thật dài che đậy đi vui sướng, trấn định mở miệng:

"Ngươi tỉnh rồi sao?"

Thanh Dao mở mắt ra, chứng kiến khuôn mặt phóng đại trước mặt, nhất thời giật mình, bị dọa một cú sốc rồi, thân thể nghiêng đi, thiếu chút nữa là ngã trên mặt đất, Ngân Hiên vội vàng đưa tay kéo nàng, vừa bực mình vừa buồn cười mở miệng.

"Ngươi làm gì? Cũng không phải là gặp quỷ đi."

Thanh Dao nhíu mày: "Ngươi như thế nào ở chỗ này?"

"Ngươi cái gì cũng đã quên?" Ngân Hiên có chút kinh ngạc, không thể nào, nữ nhân này cái gì cũng đã quên, vừa mở mắt liền hỏi hắn như thế nào ở chỗ này?

Trong sơn động tiếng nói chuyện âm vang, đã kinh động đến người bên ngoài, Mạc Sầu cùng Mạc Ưu dẫn vài người vọt tiến vào, Mạc Sầu vừa nhìn thấy chủ tử đã tốt hơn, sớm lớn tiếng khóc lên.

"Tiểu thư, ngươi làm ta sợ muốn chết, sau này đừng làm ta sợ như vậy, ta sợ lắm."

Mạc Sầu vừa khóc, trí nhớ Thanh Dao liền khôi phục rồi, nhớ tới chuyện nàng trúng độc, bây giờ tất nhiên không có việc gì rồi, chẳng lẽ? Nàng ngước mắt nhìn Ngân Hiên, chẳng lẽ là hắn đã cứu nàng, hắn rốt cuộc là ai ? Tại sao lại giúp nàng, nàng nợ ân tình càng ngày càng nhiều rồi, vốn đã nợ Vô Tình, bây giờ lại thiếu nợ Ngân Hiên, hắn rốt cuộc là ai đây?

Thanh Dao nheo mắt lại nhìn Ngân Hiên

"Là bằng hữu không được sao? Ngày hôm qua ta ở trên đường gặp phải Mạc Ưu, vốn muốn cùng các ngươi nói lời từ biệt, ai biết đúng lúc gặp phải ngươi trúng độc, trùng hợp là độc này ta cũng có hiểu biết đôi chút, không đến nổi hết phương cứu chữa."

Ngân Hiên bình thản nói xong, thân mình cao lớn của hắn xoay mình từ trên mặt đất đứng lên, cả người tà cuồng không ngớt, sải bước tiêu sái đi ra ngoài, thủ hạ của hắn cũng đi theo phía sau hắn.

Mạc Sầu cùng Mạc Ưu một tả một hữu nâng chủ tử dậy, Mạc Ưu thấy chủ tử vẫn nhìn về phíaN Hiên, không khỏi mở miệng.

"Hắn nói chính là thật sự, đúng lúc gặp phải ta, ta liền mời hắn đi vào trong nhà ngồi, không ngờ vừa lúc gặp phải chủ tử ngươi trúng độc , may mắn lúc ấy ta đã mời hắn đi theo, bằng không hậu quả thật đáng sợ, tiểu thư hẳn cần phải cám ơn hắn, là hắn cứu mạng của ngươi, bằng không e là?"

Mạc Ưu không nói tiếp, kỳ thật nếu không có Ngân Hiên, bọn họ chuẩn bị đem tiểu thư mang về vô tình cốc, sợ thời gian không kịp, xe ngựa chạy về vô tình cốc, ít nhất phải đi mười ngày nửa tháng khi đó tiểu thư chỉ sợ?

Cho nên mạng tiểu thư là do Ngân Hiên cứu.

"Ừ, ta hẳn phải hảo hảo cám ơn hắn."

Thanh Dao gật đầu, xem ra cá tính nghi thần nghi quỷ lại phát tát, người ta chính là ân nhân cứu mạng của nàng, nếu hắn đã không muốn lộ ra mặt thật, thì mình tội gì bức người ta, ai mà không có bí mật riêng mình đâu?

Ba người đi ra sơn động, chỉ thấy bên ngoài ánh nắng tươi sáng, điểu ngữ mùi hoa, thật là cảnh đẹp động lòng người.

Thanh Dao mở ra hai tay hít mạnh không khí, dùng sức hướng tới rừng cây xanh thẳm kêu lên: "Còn sống thật là tốt a."

Xa xa Ngân Hiên nở nụ cười, nàng rốt cục đã khỏi hẳn, cảm giác này thật tốt.

Thanh Dao hét lên vài tiếng, quay đầu lại sải bước tiêu sái đi qua, đến gần phía sau Ngân Hiên, ý cười trong suốt nhìn hắn; "Cám ơn ngươi, nếu như sau này có chuyện gì muốn ta trợ giúp xin mời cứ mở lời, ta nợ ngươi một nhân tình lớn."

Ngân Hiên hơn nửa ngày cũng không nói gì, đột nhiên quay đầu lại, nhìn nàng, đôi mắt đen u thâm như biển rộng lại như đại dương mênh mông, sâu không lường được, căn bản nhìn không thấy đáy, bàn tay to của hắn đột nhiên vươn đến, ôm nàng vào lòng, nhẹ giọng mở miệng: "Ngày hôm qua ngươi thật sự là rất dọa người rồi, sau này hãy sống thật tốt, ngàn vạn lần không nên để xảy ra những chuyện dọa người này nữa."

"Được."

Thanh Dao vô cùng cảm động gật đầu, không ngờ tới bản thân thiếu Vô Tình một lần ân tình, lại thiếu Ngân Hiên một lần ân tình, cuộc đời thật là kỳ diệu, trong số phận chẳng lẽ nàng nhất định phải nợ những nam nhân này sao?

"Vậy là tốt rồi, nói không chừng sau này ta có thời gian rảnh rỗi sẽ đi tìm ngươi ôn lại chuyện cũ, ngươi cần phải hoàn hảo sống tốt, "

Ngân Hiên buông thân thể của nàng ra, quay đầu, mưa gió lất phất, ánh mắt nhìn phía mênh mông xa xa, đáy lòng lại cảm giác sâu đậm chua xót.

Hắn vẫn hi vọng cùng nàng bên nhau, nhưng bây giờ trong lòng của nàng có lẽ đã có bóng dáng người khác.

"Bây giờ ngươi đi đâu vậy, ta tiễn ngươi, sau đó chúng ta chia tay."

"Nơi này là ở chỗ nào vậy?" Thanh Dao ngẩng đầu nhìn quét một vòng, nói thật ra, cảnh sắc nơi này thật sự không tệ, rất đẹp là đằng khác, có thể so sánh với Vô Tình cốc, vừa nghĩ đến Vô tình cốc, nàng liền nghĩ tới Thanh Phong, Thanh Phong nói câu kia vốn có ý tứ gì? Nàng hại chết công tử của bọn họ ư, nàng tại sao lại hại chết công tử của bọn họ, hơn nữa nếu Vô Tình đã biết nàng trúng độc, nhất định đã hiểu hết mọi chuyện, nàng hay là nên quay về tứ hợp viện thăm hắn một chút, nàng không hy vọng hắn bị bất cứ thương tổn gì?

"Chúng ta trở về, không biết Vô Tình thế nào rồi?"

Thanh Dao thanh âm vừa rơi xuống, Ngân Hên trái tim cứng lại, nhưng trên mặt lại bày ra ý cười.

"Được , ta tiễn ngươi, chỉ cần nhìn thấy ngươi bình an vô sự, là ta đã hoàn thành nhiệm vụ rồi, " Ngân Hiên cười nhìn Thanh Dao, có đôi khi, thử buông tay cũng là một loại hạnh phúc, nếu như có thể, hắn chỉ cầu nàng được hạnh phúc, nếu như hạnh phúc đó chỉ có Vô Tình có thể mang lại cho nàng, như vậy hắn nhất định thành toàn cho nàng. (TT: huhu em thích Tôn ca quá đi)

"Được." Ngân Hiên cùng Thanh Dao dẫn đầu xuống núi, suốt đoạn đường cũng không nói chuyện nhiều, chỉ hướng dưới chân núi mà đi.

Chân núi, xe ngựa vẫn ở chỗ cũ, ngựa đã ở đó, những người đi xe ngựa thì lên xe ngựa, cưỡi ngựa thì lên ngựa, đoàn người rầm rộ rời linh sơn đi, hướng tiểu tứ hợp viện đi tới...

Ánh nắng chiều như máu, bao phủ cả tòa đỉnh núi.

Bốn phía một mảnh xanh mát, một tầng hồng quang từ từ lặn xuống, lúc này tại nơi đỉnh núi cao cao, một người nam tử ngồi ngay ngắn trên xe lăn.

Gió thổi bay bay mái tóc bạc của hắn, bạch y như tuyết, vẻ mặt vô cùng an tường ngồi ngay ngắn tại vách núi, không có một điểm khủng hoảng, nếu như hắn cứ tiếp túc di chuyển về phía trước như vậy, sẽ rơi xuống vực sâu vạn trượng.

Xa xa đứng thẳng một người thiếu niên gầy, khuôn mặt tuấn dật kia tràn đầy hối hận, đối mắt hiện đầy tơ máu đỏ.

Hắn cho tới bây giờ không nghĩ công tử đã dành tình cảm sâu đậm như vậy.

Hắn hại nàng, thành ra lại là tự hại công tử.

Bây giờ hắn mới hiểu được một việc, nàng chính là sinh mạng của công tử, chỉ có khi nàng sống được vui vẻ vui sướng, công tử mới có thể cao hứng, tại sao cho tới bây giờ hắn mới hiểu được chuyện này đây?

Nhưng là công tử?

Thanh phong vẫn nhìn người ngồi ngay ngắn trên vách núi, công tử vẫn không nhúc nhích, hắn đã như vậy không nhúc nhích ngồi hơn nửa ngày, hắn biết trái tim công tử như tro tàn, một mái tóc bạc như tuyết, kích thích hai tròng mắt hắn

Đáng chết không phải công tử, mà là hắn, hắn thật muốn không chút do dự nhảy vào vực sâu vạn trượng này.

Nhưng hắn không thể, nếu như hắn nhảy vào, một mình công tử phải làm cái gì bây giờ?

Bây giờ chỉ có làm cho công tử biết nàng kỳ thật còn chưa chết, công tử nhất định sẽ tỉnh lại .

"Công tử?"

Thanh phong thử dò xét gọi một tiếng, đáng tiếc người trên vách núi không nhúc nhích, vẫn như vậy nhìn trống rỗng giữa không trung, gió quét càng lúc càng lớn, thấy rõ gió càng ngày càng mạnh, nhưng là hắn không dám di chuyển, chỉ có thể chậm rãi mở miệng.

"Công tử, kỳ thật nàng cũng chưa chết, lúc ấy có người cứu nàng."

Hắn mặc dù không có đi ra ngoài, nhưng nghe thấy bên ngoài có tiếng người nói chuyện, biết có người mang nàng đi, nếu người nọ có dũng khí mang nàng đi, tất nhiên là có nắm chắc .

Hắn tiếng nói vừa dứt, người trên vách núi, cuối cùng một điểm thần sắc cũng trở về, bất quá cũng không tin hắn nói.

"Thanh Phong, ngươi trở về đi, quay về trong cốc đi."

"Công tử, đó là sự thật, ta không có lừa ngươi, là có người cứu nàng, đem nàng mang đi rồi, lúc này đây ta tuyệt đối không có lừa ngươi, ngươi hãy tin tưởng ta một lần đi, nếu như sau này ta còn dám lừa ngươi thêm một lần nữa, ta ngay lập tức đâm chết trước mặt ngươi."

Thanh phong ân hận thề, trên đôi mắt người kia bao phủ một ít sương mù, an tường không còn tồn tại nữa, quanh thân tùy ý phóng đãng.

"Thanh Phong, ngươi nhớ kỹ cho ta, cho dù là một ngày nào, nếu như ngươi còn thật sự nhớ tới ta , thì phải đối tốt với nàng, ngươi phải nhớ , nàng chính là sinh mạng của ta, chỉ có nàng còn sống vui sướng, ta mới là vui vẻ nhất."

"Được, ta nhớ kỹ, công tử, lúc này đây ta là chân thành nhớ kỹ, ngươi xuống đây đi, chúng ta đi tìm nàng, nhất định sẽ tìm được nàng, ta sẽ hướng nàng nhận tội, nếu như nàng vẫn tức giận, ta sẽ ở trước mặt nàng tự vận, chỉ cần ngươi đừng làm ta sợ , ngươi xuống đây đi."

Thanh Phong nói đến câu cuối cùng, thanh âm cũng nghẹn ngào rồi, hắn chính mắt thấy công tử trích tiên, trong nháy mắt tóc bạc như mây, trong lòng so với bất luận kẻ nào cũng đau đớn nhất, mà đây đều là do hắn gây ra, vốn bọn họ có thể vui vẻ ở chung cùng một chỗ .

"Công tử, hay là chúng ta trở về chờ bọn họ đi, nếu như nàng tỉnh dậy, nhất định sẽ trở về."

Một câu nói cuối cùng này, khiến Vô Tình run rẩy một chút, không khỏi nhớ tới nàng từng nói như thế.

Vô Tình, nếu như có thể, ta thật muốn trở lại lúc Vô Tình còn nhỏ, giúp đỡ Vô Tình, để cho ngươi không phải sầu khổ như vậy.

Nếu như nàng đã bình an, nhất định sẽ biết hắn lo lắng cho nàng, nàng nhất định sẽ trở về, một khi nghĩ vậy, ánh mắt Vô Tình trở lên trong veo, thân hình lui lại phía sau một chút, quay đầu lại, nóng lòng mở miệng: "Đúng vậy. Nàng sẽ trở về, chúng ta trở về đi thôi, nàng nhất định sẽ trở về."

Thanh Phong chân mềm nhũn, thiếu chút nữa không thể bước qua, bất quá vẫn cố chống lên, đỡ lấy xe lăn của công tử , đem hắn đẩy xuống đỉnh núi.

Hai người thi triển khinh công xuống núi, dưới chân núi có xe ngựa, Thanh Phong hầu hạ chủ tử lên xe ngựa, sau đó chính mình nhảy lên, giơ roi giục ngựa trở về, bây giờ hắn không dám có nửa điểm tâm tư không tốt, chỉ nguyện ý Mộc cô nương thật sự được cứu, mà nàng vừa đúng lúc cũng đã trở về, nói như vậy, công tử sẽ không có việc gì rồi, đến lúc đó Mộc cô nương không muốn tha thứ hắn, hắn sẽ chết trước mặt nàng, cũng cam nguyện.

...

Mà Ngân Hiên cùng Thanh Dao đến khi bầu trời tối đen, đã trở về Tiểu Tứ hợp viện.

Chỉ thấy trong tiểu viện trống rỗng, một bóng người cũng không có, chỉ có trong sân một đống hỗn độn, cành lá Ngân Hạnh bừa bộn, có rất nhiều đoạn cành buông xuống đọng ở mặt đất, trên vách tường lại có vết máu.

Thanh Dao nhìn hết thảy trước mắt, đầu ong ong suy nghĩ.

Sẽ không phải bởi vì bản thân mình gặp chuyện không may, mà Vô Tình giết Thanh Phong chứ, vậy trái tim kia của hắn không biết có bao nhiêu đau đớn, sợ hãi mình gặp chuyện không may, vừa lại giết Thanh Phong.

Tất cả chuyện này rốt cuộc là tại sao hả? Thanh Phong vì sao vô duyên vô cớ muốn giết nàng hả, hơn nữa hắn vẫn nhắc di nhắc lại, nếu có nàng, công tử sẽ gặp chuyện không may?

Thanh Phong không có lý do nói dối, như vậy đó là sự thật, nàng đến tột cùng làm hại đến Vô Tình cái gì đây?

Nghĩ đến chính mình làm hại hắn, Thanh Dao trong lòng bỗng đau, nàng kỳ thật là người hy vọng nhất hắn vui vẻ, như thế nào lại hại hắn, đã như vậy, như vậy đi thôi, cách hắn xa một chút, ít nhất có thể cam đoan tính mạng hắn không có gì đáng ngại.

"Chúng ta đi thôi."

Thanh Dao vô cùng phiền muộn mở miệng, trên mặt bao phủ một tầng ánh sáng hoàng hôn, quanh thân lạnh lùng, đi lại mềm mại.

Ngân Hiên một bên nhìn nàng như vậy, đau lòng đến cực điểm, bây giờ hắn mới biết được nàng là người như thế nào, thật tình đối tốt với nàng, nàng nhất định sẽ thật tình đối tốt với người của ngươi, nhưng mà hắn lúc đầu tư tưởng quá sâu, nếu như không phải tâm tư quá nặng, hết thảy đã không giống với hiện tại.

"Đi chỗ nào?"

Âm thanh từ tính của hắn vang lên, ánh mắt lóe ra tia sáng chói mắt hoa quang.

"Nếu như muốn gặp hắn, thì hãy ở chỗ này chờ đi, hắn nhất định sẽ trở về."

Bây giờ hắn, mặc dù tâm can đau như lửa đốt giống nhau, nhưng lại hy vọng nàng sống vui vẻ một chút, nếu nàng thật sự muốn ở lại bên cạnh nam nhân kia, hắn liền đem tay nàng giao cho hắn ta, chỉ mong nàng rời xa hết thảy mọi phiền não.

"Không, có lẽ Thanh Phong nói không sai, ta lưu lại chỉ hại đến hắn, mà ta là người không hề hy vọng hắn bị thương tổn."

Thanh Dao lắc đầu, ánh mắt trong suốt, chỉ cần hắn tốt là được, khóe môi lộ ra ý cười nhợt nhạt, nàng sẽ nhớ kỹ tất cả về hắn, đợi chuyện Trưởng Tôn Dận được xử lý rồi, nàng sẽ trở về Vô Tình cốc đem Tiểu ngư nhi cùng mao tuyết cầu rời đi, có lẽ hắn với nàng rốt cuộc cũng không cùng đường.

"Đi thôi."

Thanh Dao nói xong, dẫn đầu đi ra ngoài, Ngân Hiên dịch chuyển thân thể đi theo phía sau nàng ra ngoài, những người khác cũng theo sát theo sau đó, đoàn người ra khỏi Tứ hợp viện.

Bóng đêm bao trùm xuống, bốn phía một mảnh đen nhánh, trong trấn nhỏ, thỉnh thoảng trừ một vài ngọn đèn ngẫu nhiên phát sáng, không còn có ánh sáng khác.

Nơi này là một sơn trấn hoang sơ, bình thường không có mấy người lại đây, cho nên người trong tiểu trấn cơ hồ đều là mặt trời mọc thì dậy đi làm mà mặt trời lặn thì nghỉ, chỉ có một nhà bán chút đồ tạp hóa , vẫn mở cánh cửa ra, trước cửa phát sáng một ngọn đèn, ngọn đèn này là ánh sáng duy nhất trên tiểu trấn này rồi.

Đoàn người lặng yên không một tiếng động rời đi, Thanh Dao đờ đẫn một thân đi thẳng về phía trước, cũng không biết suy nghĩ gì, ai cũng không dám kinh động nàng, đi theo phía sau lưng nàng hướng cổng tiểu trấn đi ra ngoài, cuối cùng tới một chỗ ngã ba đường, ngừng lại, nàng thở phào nhẹ nhõm, tựa hồ không hề thương tâm thương thần, quay đầu nhìn Ngân Hiên bên cạnh, nhẹ giọng mở miệng.

"Ngân Hiên, cám ơn ngươi đã cứu ta, chúng ta ở chỗ này chia tay đi, ngươi đi làm chuyện của ngươi đi, ta còn có việc muốn giải quyết."

Ngân Hiên ngực cứng lại, nàng như vậy thật là cô đơn, làm cho hắn đau lòng, hơn nữa căn bản yên tâm không được, vươn tay nắm vai của nàng: "Nếu muốn gặp hắn, thì hãy lưu lại đi."

"Không, ta còn có việc muốn làm, có gặp hay không cũng không trọng yếu, có lẽ hắn đã đi cũng nói không chừng, ta không thể vẫn ở nơi này chờ bọn hắn."

Kỳ thật đây là lấy cớ, nàng chỉ là sợ hãi những lời Thanh Phong nói là sự thật, cuối cùng thật sự là nàng hại hắn, như vậy nàng nhất định sẽ không tha thứ cho chính mình, dù muốn cho hắn vui vẻ nhưng bản thân lại hại hắn, cho nên rời đi là tốt nhất, nàng sẽ chúc phúc cho hắn.

"Nếu như ngươi không đợi hắn, như vậy ta cùng ngươi hãy song hành một thời gian, chờ ngươi chính thức buông lỏng tâm can, ta sẽ rời đi."

Nàng như vậy, hắn nhất quyết sẽ không rời khỏi, hơn nữa trên người nàng tàm độc mới vừa được giải, nội lực phát huy cũng không tốt, nếu gặp phải người võ công cao cường, chỉ sợ là tránh không khỏi tai nạn, cho nên hắn tuyệt không cho phép nàng xảy ra chuyện gì.

"Ngân Hiên?"

Thanh Dao mở to mắt, ngửa đầu nhìn phía Ngân Hiên, mặc dù đêm rất tối, nhưng là nàng nhìn thấy trong mắt Ngân Hiên có một đốm lửa, cùng vẻ mặt không cho phép từ chối.

Xem ra hắn đã quyết tâm muốn cùng nàng ở chung một chỗ rồi, bản thân mình thật sự muốn cùng bọn họ chung một chỗ sao?

"Ngươi không phải có việc muốn làm sao? Những nữ nhân kia dàn xếp tốt lắm sao?"

Thanh Dao hỏi hắn, nhớ lúc bọn họ chia tay mới không lâu, dù ngay lúc đó dàn xếp cũng không có nhanh như vậy , hắn như thế nào có thời gian cùng nàng đông chạy tây chạy trốn thoát .

"Kỳ thật Hoàng Viên quốc cũng có Xuân Phong Lâu, ta chỉ là phái người đem các nàng đưa vào là được."

Ngân Hiên ngắn gọn mở miệng, không nghĩ nói thêm chuyện này nữa, lúc này hắn thầm nghĩ đi theo nàng, thẳng đến khi xác định nàng không có việc gì mới được, nếu không hắn bất an trái tim.

"Bây giờ chúng ta đi đâu?" Ngân Hiên nhìn phía Thanh Dao, ánh mắt không cho phép kháng cự.

Thanh Dao biết hắn sẽ không rời đi, cũng thôi không phản đối, chớp mi nghĩ một chút, nhìn Mạc Ưu bên cạnh: "Không phải cho ngươi đi tìm tiểu khất cái sao?"

"Đừng nói nữa, trấn nhỏ này căn bản không có tiểu hài tử, sau lại gặp phải công tử, hắn muốn thăm ngươi một chút, ta nhân tiện dẫn hắn qua." Mạc Ưu chỉ chỉ Ngân Hiên, may là đem Ngân Hiên mang tới, bằng không không biết đã xảy ra chuyện gì đây?

Mặc kệ thế nào, chuyện tạo lập thế lực vốn không thể trì hoãn, cho dù không đi vô tình cốc, cũng muốn ở bên ngoài tiến hành.

" Bây giờ chúng ta đi kinh đô Hoàng Viên quốc, nơi đó nhất định có rất nhiều tiểu khất cái." Thanh Dao trầm giọng mở miệng, lạnh lùng đưa mắt nhìn trời, đêm càng ngày càng tối sầm, hay là trước hết rời đi đã, vung tay lên ra lệnh: "Đi thôi."

"Vâng "

Mạc Sầu cùng Mạc Ưu lên tiếng, Mạc Ưu sắc mặt chợt lóe những tia âm u rồi biến mất, nhưng lại không nói gì hết, theo sát phía sau Mạc Sầu lên ngựa.

Ngân Hiên cùng Thanh Dao lên xe ngựa, thủ hạ của Ngân Hiên cũng lên xe ngựa, đoàn người rầm rộ hướng phía nam đi, nhanh chóng ra tới ngã ba đường.

Từ hướng bắc vừa tới một chiếc xe ngựa, thẳng hướng tiểu trấn đi tới, hai cỗ xe ngựa ngay trong nháy mắt đi ngang qua nhau, cũng không phát hiện sự tình, hết thảy để cho ông trời định đoạt...

Xe ngựa vừa từ hướng bắc đi tới, đúng là Vô Tình cùng Thanh Phong.

Rất nhanh đi xuyên qua tiểu trấn, thẳng hướng đến Tứ hợp tiểu viện, nhưng tứ hợp tiểu viện khi bọn họ đi giống nhau vẫn là an tĩnh, Thanh Phong đẩy Vô Tình đi vào.

Vẫn là khung cảnh bừa bãi, ở giữa sân là cây ngân hạnh, cành tàn lá phiêu linh, lung tung bừa bộn.

Vô Tình ngơ ngác nhìn, trái tim đột nhiên chìm xuống, rơi thẳng xuống vực sâu , nàng không có trở về, chẳng lẽ nàng đã xảy ra chuyện, nàng đã xảy ra chuyện?

Trong đầu chỉ có những lời này xoay quanh , không còn có ý nghĩ khác, giờ khắc này quanh thân lan tràn vô lực, tựa hồ ngay cả khí lực còn sống cũng không có rồi, bạch y tóc bạc yêu mỵ như u linh, vô thanh vô tức, lộ ra sự tuyệt vọng nồng đậm vô tận.

Thanh phong trái tim so với hắn cũng không dễ chịu hơn, miệng đầy lan tràn cay đắng , chẳng lẽ nàng thật sự đã xảy ra chuyện, bằng không không có khả năng không trở lại, hắn chậm rãi bước vào trong viện, nhẹ nhàng di chuyển qua lại, xem ra bọn họ thật sự không có trở về.

Nếu như nàng còn sống, nhất định sẽ quay về đến thăm công tử, nhưng một điểm động tĩnh cũng không có?

Nàng thật sự đã chết? Thanh Phong cũng không chịu nổi đáy lòng tự trách, rầm một tiếng quỳ xuống, đem mặt chôn ở trong tay.

Nếu như không có nàng, công tử chỉ sợ sẽ không sống nổi, chẳng lẽ hắn lại thành thủ phạm sát hại công tử.

Thanh phong trái tim đau đớn như muốn vỡ, hai mắt đột nhiên nhìn thấy trên mặt đất có một cây bạch ngọc trâm, lúc trước không có nhìn thấy qua, nhưng lần này quay lại thì có, chẳng lẽ có ai đã tới, là ai?

Thoáng cái hắn đã quên thương tâm, bay nhanh lại nhặt lên ngọc trâm, đưa tới trước mặt công tử, thanh âm lộ ra một tia hy vọng: "Công tử, mau nhìn, đây là một cây bạch ngọc trâm, lúc trước ta không có thấy qua, là của ai vậy?"

Vô Tình đang tuyệt vọng thương tâm, vừa nghe thấy Thanh Phong nói, lập tức phục hồi lại tinh thần, nhận lấy bạch ngọc trâm kia, cẩn thận quan sát tỉ mỉ mấy lượt, môi không tự chủ được run rẩy lên, có chút mở miệng.

"Nàng còn sống, đây là trâm của nàng."

Chỉ cần nàng còn sống, hắn liền có hi vọng rồi, dưới tàng cây Ngân Hạnh, đôi mắt đen âm u phát ra tia sáng bao trùm một tầng sương mù, chậm rãi ngửa đầu hướng lên trên, không hy vọng chính mình nhìn như vậy yếu ớt, cho đến khi cả người bình tĩnh trở lại, mới chậm rãi lên tiếng.

"Nàng nhất định đi Phượng Phần thành rồi, chúng ta đi, đi tìm nàng."

"Vâng, công tử." Thanh Phong từ trên mặt đất vội vã đứng lên, nhìn công tử trấn định lại rồi, không còn tuyệt vọng, hắn hình như thấy được hy vọng, tiến lên từng bước đẩy công tử rời đi.

Về phần bạch ngọc trâm này, cũng không phải là Thanh Dao làm rơi, mà là Ngân Hiên cố ý để lại, mặc dù hắn đau lòng, nhưng hắn càng hy vọng nàng vui vẻ, cho nên lúc nàng không chú ý , lặng lẽ động tay động chân, để lại bạch ngọc trâm kia, hắn biết, chỉ cần Vô Tình trở về, sẽ nhìn thấy bạch ngọc trâm này, chỉ cần hắn nhìn thấy, tất nhiên sẽ đi tìm nàng...

Nhưng là ai ngờ đến, hai người lại càng chạy càng xa rồi.

Đế đô cách kinh Hoàng Viên quốc , náo nhiệt phi thường, Thanh Dao cùng Ngân Hiên dẫn mấy kẻ thủ hạ, tìm một nhà trọ ở lại, nhà trọ này không phải xa hoa nhất ở cách kinh, mà là một nhà trọ tầm thường, khách trọ không phải nhiều lắm, chưởng quỹ nhìn thấy nhiều khách nhân đến bên ngoài như vậy, liền hết sức nhiệt tình, lệnh cho tiểu nhị an bài phòng tốt nhất.

Bất quá Mạc Ưu biết chủ tử muốn tới cách kinh, dọc theo đường đi thì có chút không an ổn, Mạc Sầu xem tại trong mắt, có chút ngạc nhiên.

Cuối cùng cuối cùng tìm được cơ hội hỏi hắn.

"Mạc Ưu, nói đi, ngươi đã có chuyện gì xảy ra. Tại sao lại bất an như vậy?"

Mạc Ưu ngẩn ra, không nghĩ tới hành động của hắn lại lọt vào trong mắt Mạc Sầu, nhướng mắt, trong con ngươi mắt chợt lóe ra những tia phức tạp, đây là điều rất ít thấy. Mạc Sầu không khỏi tiếp tục hỏi tới.

"Đến tột cùng là chuyện gì xảy ra? Ngươi nói đi, xem ta có thể chia sẻ với ngươi một chút, nếu là ta không thể, không phải còn có chủ tử sao?"

Mạc Ưu lặng đi một chút, cuối cùng lại nhếch một chút môi, lạnh nhạt lắc đầu: "Không có việc gì."

Cũng không thèm nhìn tới Mạc Sầu nữa, quay đầu quay về phòng của mình, Mạc Sầu ở phía sau lầm bầm: "Đây là loại người gì hả? Sau này ta còn xen vào việc của ngươi nữa, ta sẽ không còn là Mạc Sầu."

Nói xong tức giận quay đi về phòng tiểu thư, Thanh Dao thấy nàng vẻ mặt không kiên nhẫn, vội vàng mở miệng hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"

"Đừng nói nữa, chẳng phải là tên Mạc Ưu kia sao, dọc theo đường đi cũng không được tự nhiên, ta hỏi hắn, hắn dĩ nhiên không để ý tới ta, sau này ta còn xen vào chuyện của hắn nữa, ta sẽ không còn là Mạc Sầu."

Thanh Dao ngồi ở bên cạnh bàn uống trà, mím môi không nói một lời, xem ra Mạc Ưu thật sự thích Mạc Sầu, trừ người này ra, hắn thật không có hướng muốn người khác.

"Tiểu hài tử trưởng thành, chung quy sẽ có một số điểm tâm tư, ngươi cũng đừng vội kết luận."

"Hắn trưởng thành sao? Ta như thế nào không thấy được, rõ ràng vẫn là một tiểu mao hài." Mạc sầu tức giận mở miệng, cũng không biết Mạc Ưu lúc này đứng ở ngoài cửa, vừa nghe thấy Mạc Sầu nói, sắc mặt càng khó nhìn, vẫn bình tĩnh như vậy đứng ở ngoài cửa, hơn nửa ngày cũng không có động tĩnh, cuối cùng Ngân Hiên từ một gian phòng khác đi tới, ngẩng đầu bắt gặp hắn đứng , kỳ quái lên tiếng: "Làm sao vậy?"

Mạc Ưu phục hồi tinh thần lại, lên tiếng: "À, không có việc gì."

Tiếng nói ngoài cửa đã kinh động người ở bên trong, Thanh Dao vừa nghe thanh âm của Mạc Ưu , nhớ tới mới vừa rồi Mạc Sầu nói, Mạc Ưu nhất định cực kỳ thương tâm, không khỏi trừng mắt lườm nha đầu kia một cái, đều đã là người hai mươi tuổi rồi, sao không giống một cô gái ôm ấp tình cảm vậy? Thật là.

Mạc Sầu vẫn không nhận thấy tình huống thay đổi, xoay người giựt lại cánh cửa, quay lại đứng phía sau tiểu thư .

Mạc Ưu cùng Ngân Hiên đi đến, Thanh Dao liếc mắt nhìn Mạc Ưu một cái, Mạc Ưu cả khuôn mặt đều là màu đen, nhãn đồng cũng âm u khó hiểu, hắn không nói một lời nhẹ nhàng tiến vào đứng ở một bên, mà Ngân Hiên nhìn không khí trong phòng là lạ, ngạc nhiên mở miệng.

"Đây là làm sao vậy?"

"Không có việc gì, ngươi như thế nào không nghỉ ngơi trong chốc lát." Thanh Dao cười mở miệng, đoàn người bọn họ, liên tục đi hơn mười ngày trên xe ngựa, mới chạy tới cách kinh, vốn tất cả mọi người rất mệt rồi, nhưng bây giờ xem ra, tựa hồ không phải như vậy, mỗi người cũng vẫn rất tinh thần, đã như vậy, sao không tìm việc để cho bọn họ làm.

"Mạc Ưu, Mạc Sầu, hai người các ngươi ra đường tìm tiểu khất cái, nhớ kỹ, phải để bọn họ thật tình muốn đi theo chúng ta, muốn trở nên nổi trội , đừng tìm cái loại lừa gạt tiểu tử ."

"Vâng, chủ tử." Hai người lên tiếng, bước ra khỏi phòng, cuối cùng liếc mắt trừng nhau một cái, rồi đi ra ngoài.

Bên trong phòng Thanh Dao vừa bực mình vừa buồn cười, bây giờ hai người đó thật là có cảm giác như oan gia, không phải oan gia không tụ đầu hả, thật không biết cuối cùng có thể hoàn thành công việc được không, chỉ mong hai người ít chút dày vò lẫn nhau, yêu chính là yêu, không thương thì hãy buông tay.

"Làm sao vậy?"

Ngân Hiên thấy Thanh Dao cười, thanh âm nhu nhuận vang lên, Thanh Dao lắc đầu, ý bảo hắn ngồi xuống, chính mình động thủ rót trà cho hắn: "Ngươi tìm ta có việc?"

"Cho dù đã bôn ba trên đường hơn mười ngày, nhưng mà vẫn ngủ không được, muốn tới đây tìm ngươi đánh cờ."

Tiếng nói hắn vừa dứt, Thanh Dao giật mình một chút, mở to mắt quan sát hắn: "Ngươi như thế nào biết ta biết đánh cờ?"

Ngân Hiên trên mặt cũng không có tâm tình gì, lơ đểnh mở miệng: "Ngươi là người thông minh như vậy sẽ không ngay cả cờ cũng không biết chơi đi, chuyện này thật đúng là ngoài ý muốn của ta."

Thần thái lần này rất chăm chú, nhìn không ra có âm mưu gì, nhưng là trực giác của Thanh Dao cho rằng hắn khác với người nàng đã quen biết, hơn nữa hoài nghi vốn là Sở Thiển Dực, bằng không cũng không có người nào khác.

"Được."

Thanh Dao đáp lời, quay đầu tìm một chút, trong phòng quả thật có cờ, mặc dù chỉ là cùng một loại cờ, nhưng ở vào địa phương này, nên đem dùng tạm vậy, nàng mang lại đây, cùng Ngân Hiên bày cờ.

Phòng rất an tĩnh, hai người toàn bộ tinh thần đều chăm chú đánh cờ, mà ngoài cửa phòng, mấy kẻ thủ hạ của Ngân Hiên an tĩnh canh chừng , không cho phép bất luận kẻ nào tới gần phòng này một bước.

Thời gian lặng lẽ trôi qua, bắt đầu là bởi vì hành động nhàm chán, nhưng sau lại vì đánh rất thú vị.

Thanh Dao không nghĩ tới Ngân Hiên kỳ nghệ lại cẩn thận như thế, mỗi một bước cũng động tâm suy nghĩ, chú ý đến mọi mặt, không để lại bất cứ đường sống cho người khác, làm cho người ta không có cơ hội thừa dịp.

Tâm tư như vậy, thật sự rất nhanh nhẹn.

Một ván đánh xong đến hai canh giờ, cuối cùng Ngân Hiên thắng nửa quân.

Thanh Dao trố mắt ngước nhìn Ngân Hiên, trong đầu không khỏi hiện ra một người, hắn kỳ nghệ cũng cực kỳ cao siêu, sau khi nàng ra cung đây là lần đầu tiên nhớ tới hắn, không biết thời gian qua hắnsống có được hay không. Mặc kệ thế nào, nàng cũng không hận hắn, cũng không trách hắn, hắn là phụ thân của Tiểu ngư nhi, đây là sự thật không thể chối bỏ được, hơn nữa nàng cũng có một chút thích hắn.

Nếu như bọn họ lúc ban đầu gặp nhau, không có ở trong trận âm mưu bố cục kia, hoặchắn không phải là hoàng đế, bọn họ có lẽ đã yêu nhau, cùng nhau tương thân tương ái, như một cặp tiểu vợ chồng tầm thường, nhưng chỉ vì hắn vốn là đế hoàng, có rất nhiều chuyện đều cho rằng đương nhiên, mà nàng thì không cách nào tiếp nhận quan niệm của hắn.

Đây không phải là vấn đề ai đúng ai sai, đều do hoàn cảnh tạo thành cảThanh Dao cả người có chút bừng tỉnh, ánh mắt Ngân Hiên si ngốc mà nhìn nàng, có lẽ rất nhanh hắn sẽ đi rồi, bây giờ chỉ muốn nhìn nàng một chút , không có ý nghĩ gì khác.

"Nghĩ cái gì đấy?" lúc hắn cùng nàng nói chuyện, tựa hồ luôn ôn nhuận cùng nhu hòa, so với hắn cùng người khác nói, vốn là hoàn toàn không giống nhau.

Thanh Dao lấy lại tinh thần, hướng mắt nhìn qua, trong nháy mắt cơ hồ đem hắn cùng người kia hoà nhập làm một, bất quá cuối cùng cũng rũ bỏ, cười rộ lên, hắn như thế nào có thể ở ngoài ngàn dặm như vậy? Chắc là nàng có ánh mắt đa nghi thôi, hay do nàng gần đây gặp phải nhiều chuyện.

"Không có gì, thấy ngươi kỳ nghệ cao siêu như thế, không khỏi nhớ tới một người khác."

"Là ai?"

Ngân Hiên giật mình, chậm rãi mở miệng, nhìn nàng, Thanh Dao cũng đã chuyển đổi đề tài rồi, bất quá lại mang theo một chút thử dò xét: "Trừ đánh cờ ra, ngươi còn có thể làm gì?"

"Ta biết rất nhiều, cầm, thư pháp, được rồi còn có thể kiếm tiền."

Ngân Hiên nở nụ cười, trong phòng một mảnh vui thích, Thanh Dao cũng không nhịn được cười rộ lên, chính mình suy nghĩ cái gì đây? trong Thiên Hạ người đánh cờ giỏi rất nhiều.

"Tốt lắm, ta mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi một lát."

Thanh Dao ngáp một cái, nhẹ giọng mở miệng, hơn mười ngày buôn ba trên đường, khiến cả người cũng mệt nhọc, Ngân Hiên gật đầu đứng lên: "Được, ngươi nghỉ ngơi một lát đi, buổi tối ta gọi ngươi dậy ăn cơm."

"Đi đi." Thanh dao phất tay, vừa ngáp vừa đi qua phía sau bình phong hướng bên trong đi đến.

Ngân Hiên bước ra ngoài, cẩn thận đóng lại cánh cửa, dặn dò mấy tên thuộc hạ: "Ở chỗ này canh gác , đừng cho người ta quấy rầy đến nàng nghỉ ngơi, còn phải chú ý một chút."

"Thưa vâng, gia."

Thuộc hạ lĩnh mệnh, vẫn không nhúc nhích, Ngân Hiên cũng có chút mệt nhọc, xoay người trở về phòng nghỉ ngơi trong chốc lát.

Đến lúc trời tối, Mạc Sầu cùng Mạc Ưu đã trở về, lần này nhanh chóng mang về đến mười mấy hài tử, vừa vào cửa nhà trọ, chưởng quỹ kia liền che lại cái mũi, cự tuyệt để cho bọn họ tiến vào, nhưng sau khi Mạc Sầu thanh toán bạc, lấy phòng cho mấy người, lại vừa cho điếm tiểu nhị một ít bạc, để cho hắn mua một ít quần áo sạch sẽ trở về, còn lấy chút nước để cho bọn người kia tẩy rửa.

Chờ hết thảy an bài thỏa đáng, mới đi đến nhã gian ở lầu hai bẩm báo chủ tử.

Thanh Dao đã tỉnh lại, nghe xong hai người bẩm báo, liền cao hứng gật đầu.

"Uh, rất tốt."

Hai người này vẫn có điểm không được tự nhiên, bất quá Mạc Sầu nhớ tới chuyện tình kỳ lạ, vội vàng bẩm báo lên chủ tử.

"Nhưng rất lạ lùng, lại có người theo dõi chúng ta, ta vốn muốn giáo huấn nàng một chút, sau đó nhìn lại thì ra là một nữ hài tử tuổi còn nhỏ, cho nên liền thôi."

Mạc sầu nói xong, quay đầu nghiêng liếc nhìn Mạc Ưu, tên kia vẻ mặt từ đầu tới cuối vẫn không tốt lên được, bởi vì dọc theo đường đi nàng đã chế ngạo hắn không ít, ngẫm lại nữ tử kia theo dõi bọn họ, cũng có lẽ bởi vì Mạc Ưu lớn lên rất tuấn mỹ rồi, cho nên nữ tử kia không nhịn được đi theo bọn họ rồi.

"Ác, nhất định là bị mị lực của Mạc Ưu nhà chúng ta hấp dẫn rồi."

Thanh Dao hay nói giỡn, nghĩ muốn khiến cho Mạc Sầu coi trọng một chút, đáng tiếc nữ nhân này vốn là từ đầu tới cuối không suy nghĩ theo hướng như vậy, cho nên căn bản không có tức giận, chỉ là có điểm khinh thường, hoặc là không cam lòng, rõ ràng vốn là một tiểu hài tử xấu xa, lại có người ái mộ rồi, bọn ta già, cũng không có người ái mộ, thật sự là ông trời đãi ngộ không công bằng rồi.

"Tốt lắm, sau khi ăn tối, sớm một chút nghỉ ngơi đi, các ngươi mệt mỏi rồi."

"Vâng, " hai người lên tiếng, cửa phòng vang lên, âm thanh Ngân Hiên âm vang lên đến: "Tất cả có khỏe không?"

Hắn đang hỏi thủ hạ của mình, tên thủ hạ cung kính mở miệng:

"Gia, tất cả mọi chuyện đều tốt, Mộc cô nương đã thức dậy."

"Vào đi." Thanh Dao lên tiếng, Ngân Hiên một tay đẩy cửa ra, một bên ra mệnh lệnh:

"Đi phân phó điếm tiểu nhị, đem các loại thức ăn của tiểu điếm đưa lên đây, chúng ta ở trong phòng dùng bữa."

"Tuân lệnh, gia."

Người nọ lên tiếng rồi đi xuống, rất nhanh phân phó điếm tiểu nhị đem thức ăn bê đi lên, mấy người ở ngay trong phòng dùng bữa tối, sau bữa tối, Thanh Dao lệnh cho Mạc Sầu cùng Mạc Ưu đi nghỉ ngơi, bản thân cùng Ngân Hiên đánh cờ một lúc, mới nghỉ ngơi.

Ngày thứ hai, trời có chút mưa phùn lất phất còn chưa có sáng hẳn, Thanh Dao vẫn đang ngủ, liền nghe được hành lang bên ngoài phòng , có âm thanh ồn ào, mắt có chút giật mình, mơ mơ màng màng hỏi Mạc Sầu ở phòng bên cạnh.

"Bên ngoài phát sinh chuyện gì rồi?"

Mạc Sầu cũng nghe được động tĩnh, đứng lên mặc y phục đi ra ngoài xem xét:

"Ta đi ra ngoài xem một chút."

Nàng đi ra ngoài trong chốc lát, liền mang vẻ mặt phức tạp nhẹ nhàng tiến vào, tức giận mở miệng.

"Tiểu thư, vẫn là tiểu cô nương ngày hôm qua đi theo chúng ta, đã tìm được tới nơi này rồi, vẫn muốn gặp Mạc Ưu, bây giờ ở trong phòng Mạc Ưu nháo lên, vẫn không chịu rời đi."

"Uh." Thanh dao xoay mình mở mắt ra, đôi mắt đen sâu thẳm như nước biển, âm thầm thăm dò: " nữ nhân kia nói cái gì rồi?"

"Nàng nói là nàng là biểu muội của Mạc Ưu gọi là Y Song Nhi, rồi lại nói Mạc Ưu vốn là thất hoàng tử của Hoàng Viên quốc, ngươi nói đây có kỳ quái hay không?"

Mạc sầu tiếng nói vừa dứt, Thanh Dao xoay người ngồi dậy, vẻ mặt như nghĩ tới cái gì, Mạc Ưu đúng là một hoàng tử, chuyện này và chuyện lúc đầu bản thân phỏng đoán cũng không sai biệt lắm, nguyên lai hắn là thất hoàng tử Hoàng Viên quốc, như vậy lúc đầu là ai hại hắn, chẳng lẽ là người trong hoàng thất, nếu như thật sự là mấy vị huynh trưởng, Y Song Nhi náo loạn như vậy, chỉ sợ bọn họ sẽ không được an bình.

Thanh Dao xuống giường, Mạc Sầu vội vàng hầu hạ nàng đứng lên, hai người ra khỏi phòng, từ xa liền nghe được có tiếng nữ nhân ngọt ngào dễ nghe đang nói chuyện.

Mục lục
Ngày đăng: 31/05/2013
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Ludo Saga - Cờ cá ngựa hay nhất hành tinh

Mục lục