Gửi bài:

Chương 133 - Nghi là cố nhân

Vào đông, mặt sông đóng băng, một đêm đại tuyết bao phủ cả tòa núi, sáng sớm tiếng hoan hô của Tiểu Ngư nhi vang lên.

"Tuyết thật xinh đẹp a."

Kiếp trước các nàng rất ít khi thấy tuyết, vì thế vẫn hướng về băng thiên tuyết địa mà ao ước, không nghĩ tới bây giờ lại thấy được.

Thanh Dao ngồi ngay ngắn ở trước bàn trang điểm giản đơn, Mạc Sầu đang xử lý tóc cho nàng, như tóc đen như mây bắt đầu vấn thành một khốn trên đỉnh đầu, sau đó dùng dãy lụa màu hồng buộc lại, ngắn gọn uyển chuyển hàm xúc, vừa có sự hào hiệp của nam tử, lại có vẻ mềm mại đáng yêu của nữ tử, hôm nay, nàng mặc áo mỏng màu hồng , dưới làn váy dài thêu hàn mai, cả người lộ ra sự mềm mại đa tình.

Tiểu Ngư nhi cũng mặc một bộ áo màu hồng mỏng, phía dưới là một cái vày dài màu xanh lục, mẹ con hai người như mặc trang phục mẹ con vậy, lại hình như hai đóa hoa kiều diễm trong mùa đông.

"Nương, chúng ta đi ra ngoài ném tuyết đi."

Tiểu Ngư nhi chạy vọt vào, lôi kéo nàng đi ra ngoài.

Bên ngoài Trúc phòng, là một thế giới trong suốt, xa xa gần gần một mảnh trắng noãn, chỉ một trận gió nhẹ thổi qua, tuyết trắng trên đầu, tuôn rơi xuống đầy trời phất phới hoa tuyết, mỹ cảnh đẹp không sao tả xiết .

Đáng tiếc Ngân Hiên lại không nhìn thấy cảnh sắc như vậy, trong đầu Thanh Dao bỗng nhiên nhảy ra một câu hỏi, không biết hắn hiện tại thế nào?

Bất quá nàng duy trì suy nghĩ không được bao lâu, thì một hòn tuyết bị ném qua đây, nguyên lai là Tiểu Ngư nhi đang gây sự, thừa cơ mà đánh lén nàng, Thanh Dao phục hồi tinh thần lại, lập tức không khách khí khom lưng, bắt một nắm tuyết ném qua, hai mẹ con trong lúc nhất thời đánh cho không biết trời đất, trước cửa trúc phòng, Mạc Sầu cùng Băng Tiêu đang đứng thẳng, cười tươi nhìn hết thảy trước mắt.

Mạc Sầu nhịn không được hỏi Băng Tiêu.

"Hoàng thượng tại sao còn không đến đây? Không biết năm nay hắn có thể chạy tới bồi chủ tử các nàng qua lễ mừng năm mới hay không?"

Năm ngoái mọi người cùng nhau trãi qua năm mới, không biết năm nay có thể vẫn ở cùng nhau hay không?

"Hẳn là đang chạy tới, nói không chừng đang ở trên đường." Băng Tiêu nhẹ giọng nói, nhìn thấy Mạc Sầu khóe môi nhuộm ý cười, không khỏi nhắc nhở nàng: "Ngươi đừng nói cho nguyên soái biết, nếu chủ tử có việc trì hoãn, chạy không kịp qua, không phải làm cho nguyên soái thất vọng sao?"

"Ta biết, ngươi yên tâm đi."

Mạc Sầu gật đầu, nghĩ đến nếu hoàng thượng tới, chủ tử sẽ một nhà đoàn viên, không khỏi trong lòng nổi lên buồn bã, lại nhớ tới Thẩm Ngọc, không biết Thẩm Ngọc thế nào, lần trước chủ tử lệnh cho nàng đi Ly kinh gặp hoàng thượng, hắn đã giữ nàng lại ở cạnh hắn, nhưng nàng không đáp ứng, thứ nhất, nàng không muốn trở thành một phi tử trong hậu cung của hắn, thứ hai, nàng là người của chủ tử, rõ ràng đã bán mình cho chủ tử, làm sao có thể rời khỏi nàng ấy, cho nên nàng không nói gì...

Nhìn phía xa hai người chơi đến thở hào hển, Mạc Sầu cười kêu lên: "Chủ tử, công chúa, mau trở lại dùng cơm đi, dùng xong cơm, chúng ta đi đạp tuyết thưởng mai, hôm qua, nô tỳ nhìn thấy cách nơi này không xa có một am ni cô, trước am ni cô có một gốc hoa mai, chắc hẳn đã nở."

Thanh Dao cùng Tiểu Ngư nhi dừng lại tay chân, hai mẹ con nhìn nhau, cười gật đầu: "Tốt, ăn sáng xong, đạp tuyết thưởng mai."

"Ân." Tiểu Ngư nhi tán thành gật đầu, bốn người cùng nhau ăn một ít điểm tâm, sau khi ăn xong, Mạc Sầu thu dọn cơm thừa rượu cặn.

Sau đó cùng đi ra trúc phòng, đến một tòa am ni cô cách nơi này không xa, hôm kia một mình nàng nhìn qua vách tường phát hiện, am ni cô kia đèn nhang cũng không phải quá tốt, người ở miểu, lại xây trong thâm sơn, cũng có chút mờ ảo mùi vị rời xa trần thế, trong am ni cô chỉ có vài ni cô, ngoại trừ sư phụ già, tựa hồ chỉ có bốn năm tiểu ni, xử lý tất cả mọi chuyện trong am ni cô...

Đi qua một đoạn đường núi tương đối bằng phẳng, liền nhìn thấy khói xanh toả ra, ở trong thiên địa tuyết trắng, thật là có chút cảm giác ly trần ảo cảnh .

Am ni cô xây ở giữa sườn núi, ẩn mình ở trong núi lớn, ngoại trừ người có chuyện thỉnh thoảng đi ngang qua, chỉ sợ không dễ dàng mà người ta phát hiện được.

Lúc này ở ngoài am ni cô, có hai thanh y tiểu ni đang quét tước tuyết đọng, vừa nhìn thấy bốn người Thanh Dao, thì vô cùng kinh ngạc đi qua, cung kính thi lễ: "Gặp qua thí chủ."

"Chúng ta có thể đi vào am ni cô ngắm hàn mai trong viện không?"

Thanh Dao ôn hoà mở miệng, lúc này quanh thân nàng an tường, tựa như một phu nhân nhà bình thường, đâu nhìn ra được nửa điểm lợi hại nào, có ai lại biết, nàng chính là người mà trong hai năm qua, đánh hạ Đan Phượng cùng Vạn Hạc quốc – binh mã đại nguyên soái.

"Thí chủ mời."

Tiểu ni cũng không có giống người thế tục nhìn trúng vào lợi thế, cũng nàng không có vì nàng không dâng hương, hay quyên thêm tiền đèn dầu mà có vài phần kính trọng, vẫn dịu ngoan ôn hoà mở miệng: "Thí chủ mời tự nhiên, hàn mai sáng nay toàn bộ đã nở."

"Quấy rầy."

Thanh Dao nói một tiếng, rồi dẫn người đi vào thưởng mai, lúc này tiểu ni bên kia ngẩng đầu ngắm nhìn các nàng một cái, lúc trước nàng vẫn tận tâm tận lực cúi đầu quét rác, vì thế Thanh Dao các nàng không có để ý đến nàng, thế nhưng vừa ngẩng đầu lên, vài người đồng thời kêu lên: "Công chúa."

Tiểu Ngư nhi tưởng gọi nàng, nhanh chóng ngẩng đầu lên nhìn, lại phát hiện ánh mắt Mạc Sầu cùng Băng Tiêu nhìn chằm chằm tiểu ni vừa ngẩng đầu kia, không khỏi lấy làm kỳ quái nhìn sang, chỉ thấy thanh y tiểu ni kia không có nhìn các nàng, vẫn cúi đầu đến quét tước tuyết đọng như cũ, nàng tựa như tiếng kêu vừa rồi cũng không phải gọi nàng.

Thanh Dao sửng sốt một chút, không nghĩ tới thanh y tiểu ni này, đúng là Mộ Dung Như Âm, nàng ta không phải vẫn ở Dận vương phủ sao? Làm sao lại xuất hiện ở am ni cô này.

"Như âm?"

Nàng kêu một tiếng, tiểu ni kia cũng không để ý tới, giống như căn bản không nhận ra các nàng, thần thái bình thản, bình yên làm chuyện của mình, Thanh Dao nhịn không được tiến lên một bước, thanh y tiểu ni vừa hồi nghe nàng nói , kỳ quái nhìn sang một cái, rồi chậm rãi mở miệng.

"Thí chủ, nàng là Vô Trần, không Như Âm."

"Vô Trần." Thanh Dao lẩm bẩm, một tiếng gọi này của nàng, làm cho ni cô kêu là Vô Trần thật nhanh ngẩng đầu lên, hơi cười yếu ớt một chút, gật đầu, sau đó vẫn như cũ làm việc trong tay của mình.

Thần thái an bình, cả người ôn hoà như một khối hoa ngọc, sự tàn ác lúc trước không còn tồn tại nữa, nhưng đến tột cùng xảy ra chuyện gì, vì sao nàng ấy lại hoàn toàn không nhận ra các nàng, Thanh Dao quay đầu quét mắt liếc nhìn Mạc Sầu cùng Băng Tiêu, ba người đều có chút khiếp sợ, nhìn tiểu ni bên cạnh

"Nàng đã xảy ra chuyện gì?"

"Thí chủ nói là Vô Trần sao? Nàng mất trí nhớ, quên mất chuyện trước kia, vì thế sư phụ đặt tên Vô Trần cho nàng, chính là hy vọng nàng không nhiễm khói bụi trần tục nữa, bình tĩnh suốt đời."

Thì ra là thế, ba người ồ lên, nhưng trước kia nàng ấy vẫn đang tốt lành, vì sao hôm nay lại mất trí nhớ, trong chuyện này đã xảy ra vấn đề gì, Thanh Dao trước sau nối liền mọi chuyện lại, chợt nhớ tới một người, lúc đầu Ngân Hiên không đồng ý giữ lại Như Âm, bởi vì nàng ta hận ý quá sâu, rất sợ giữ lại nàng ta sẽ lưu lại hậu họa, hay là hắn đã ra tay với Như âm, thế nhưng một khắc cuối cùng lại không đành lòng, vì thế chỉ làm cho nàng ấy mất đi nhớ, từ nay về sau thanh thuần khiết bạch sống suốt đời.

"Quấy rầy."

Thanh Dao gật đầu, đi vào am ni cô như cũ, trong tường viện nho nhỏ, trồng vài gốc hàn mai, lúc này đang nở ra khoe sắc.

Thanh Dao đứng ở dưới hành lang ngẩng đầu quan sát, hàn mai ngạo nghễ phong tư, giống như một đoàn hỏa diễm nở vào trời đông.

Viện nội ngoại chỉ có một bức tường chia cách, các nàng vừa thưởng thức phong tư của hoa mai, một bên vừa nghe hai tiểu ni bên ngoài đang nói chuyện.

Lúc trước tiểu ni cùng Thanh Dao nói chuyện của Vô Trần ni cô: "Các nàng gọi ngươi là công chúa, Vô Trần, ngươi sẽ không thật là công chúa của một quốc gia chứ?"

Bây giờ là loạn thế chi thu, Huyền Nguyệt thống trị vài quốc gia, hay Vô Trần là công chúa gặp rủi ro cũng không chừng, tiểu ni cô kia phỏng đoán, đương nhiên nàng nằm mơ cũng sẽ không nghĩ đến, Vô Trần là Huyền Nguyệt công chúa.

"Các nàng nhận lầm người."

Thanh âm hoà thuận vang lên, nghe không ra trong lời nói của nàng có bất kỳ bất mãn hoặc phẫn hận của thế tục, có lễ như vậy những ngày tháng này mới là nàng vui vẻ nhất, tất cả đều buông xuống, trong lòng mới có thể càng vui vẻ hơn một ít.

Thanh Dao cảm thán, dẫn các tiểu nha đầu xem xét mai xong, sau đó tiến vào chính sảnh của toà viện, thắp hương cúng phật, không có khẩn cầu gì cả, thế nhân có việc đều cầu phật, phật tức không phải mệt đến chết sao, phàm là việc có thể giải quyết đều nên tự mình giải quyết đi, phật đâu quản được chuyện trần thế.

Thanh Dao ý bảo Mạc Sầu quyên một ngàn lượng tiền nhan đèn, am ni cô này đèn nhang cũng không tốt, mấy tiểu ni cô này đều rất nghèo khó, mà nàng chỉ là hy vọng Vô Trần trãi qua khá hơn một chút, một ngàn lượng có thể cho các nàng sống một thời gian thật dài.

Một tiểu ni đang hầu bên cạnh, nhìn các nàng ra tay quyên nhiều như thế, liền mừng rỡ rất nhiều đi bẩm báo cho chủ trì, chủ trì lập tức đi ra, cung kính mời các nàng đến sương phòng dâng trà.

Lão ni cô mặt mũi hiền lành, rất có mùi vị đắc đạo.

"Tạ ơn thí chủ."

Nàng vừa mở miệng, Thanh Dao biết là chỉ vì nàng quyên tiền nhan đèn, nên nhàn nhạt cười, hai tay hợp thành chữ thập, cung kính mở miệng: "Tại hạ có một điều thỉnh cầu, chỉ nguyện chủ trì hảo hảo chiếu cố Vô Trần."

Lão ni cô chấn động, ngẩng đầu lên nhìn Thanh Dao, nhưng nàng đã đứng dậy, dẫn hai tỳ nữ cùng một đứa bé, tự nhiên rời đi, lão ni kia con ngươi thông tuệ, ánh mắt sâu sắc nên nhẹ nhàng thở dài, nguyên lai là phượng giá lâm, như vậy Vô Trần, nhất định là một người có thân thế cao quý...

Đoàn người ra khỏi am ni cô, chiếu theo lộ trình lúc đến mà đi trở về, ánh dương quang nhu hoà vui vẻ chiếu xuống mặt đất, phản xạ ánh sáng làm tuyết đọng càng chói mắt, càng trắng càng trong suốt.

Vài người vừa đi vừa thưởng thức phong cảnh, nhắm phương hướng trúc phòng đi đến.

Xuống đến chân núi, phía trước không xa là cánh rừng, đi qua cánh rừng, sẽ đi không lâu, liền đến chỗ ở của các nàng.

Tuy rằng vào mùa đông lạnh lẽo, trên mặt tuyết đã có một ít dấu chân động vật để lại, trong rừng còn có tiếng kêu chim tước , thật là thú vị, vài người vừa đi vừa nhìn, trong lòng rất thích ý, bỗng nhiên quanh mình nổi lên một trận khí lạnh thấu xương, hoàn toàn khác với cái lạnh của tuyết, đây là sát khí, bao phủ ở trên đỉnh đầu, Mạc Sầu cùng Băng Tiêu đều cảm ứng được, nên cảnh giới toàn thân để đối phó.

Bỗng nhiên một đạo sát khí sắc bén thổi qua, có người ở đỉnh đầu lau đến, từ cây này nhảy đến cây kia, sau đó cả người treo ngược ở giữa cành cây, rủ xuống đất, từ trên xuống dưới, một chưởng nhắm ngay Thanh Dao đánh tới, Thanh Dao nhảy ra tránh, Mạc Sầu cùng Băng Tiêu rất nhanh ngẩng đầu lên nhìn sang, chỉ thấy đó là một bà tử tóc trắng xoá, một chưởng đánh không trúng, tàn bạo từ trên cây nhảy xuống, đứng ở đối diện các nàng, âm trầm giận dữ trừng mắt nhìn các nàng.

Người này, đúng là lúc đầu ở Vô Tình Cốc có xuất hiện qua Hắc Bạch Song Sát – Bạch Sát, không nghĩ tới nàng ta lại đến tìm chủ tử báo thù, Mạc Sầu phẫn nộ kêu lên, trường kiếm run lên chỉ vào bạch sát.

"Ngươi – yêu bà đáng chết, tìm chúng ta báo cái gì thù, là Vô Tình giết chết hắc sát, liên quan gì chúng ta ?"

"Phi, tiện nam kia bạc mệnh, không ngờ đã chết, lão thân vốn chuẩn bị tìm hắn báo thù, nếu hắn đã chết, chỉ có thể bắt ngươi các tính sổ."

"Ngươi cũng xứng sao." Thanh Dao vừa nghe bà ta mắng Vô Tình, liền giận dữ, quanh thân hàn ý nổi lên, thanh âm lạnh lùng uy nghi vang lên, nhìn về phía Mạc Sầu cùng Băng Tiêu, lạnh nhạt mệnh lệnh: "Giết nàng cho ta."

"Dạ, chủ tử."

Tiếng nói của Thanh Dao vừa dứt, Bạch Sát liền ngửa đầu cười ha ha: "Ngươi cho là chỉ có một mình ta sao? Ta sẽ không ngu như vậy." Vừa nói xong liền ngửa đầu huýt sáo dài, trong rừng cây rất nhanh có nhiều thân ảnh xuất hiện, thân thủ đều bất phàm, mấy người này bay đến, rơi vào bên cạnh Bạch Sát, đúng là mấy người nam tử mặc trang phục quái đảng, ánh mắt tục tĩu, vừa nhìn thấy mấy người nữ tử trước mắt, mỗi một người đều xinh đẹp bức người, liền không nhịn được ý nghĩ kỳ quái.

Bạch sát âm trầm hạ mệnh lệnh: "Các đồ nhi, lên cho ta, nhất định phải báo thù cho sư phụ của ngươi ."

"Dạ." Vài người song song tung người nhảy qua đây, Mạc Sầu cùng Băng Tiêu phi thân lên, hai thanh trường kiếm họa ra hai đạo ngân quang sáng quắc, nghênh đón, mà Bạch Sát thì thẳng tắp hướng Thanh Dao đánh tới, Thanh Dao thân hình vừa lui một cái, liền kéo Tiểu Ngư nhi qua ném đi, mang nàng ném tới trên một cây đại thụ phía sau, tiểu nha đầu này sắc mặt sợ đến trắng bệch, ôm chặt lấy cây kia, một nửa là bởi vì chứng sợ cao, một nửa vì lo lắng mẫu thân gặp nguy hiểm.

Không ngờ giữa đường lại gặp phải người xấu, hôm nay các nàng căn bản không có mang vũ khí đi, súng hỏa của nàng cùng hoàng vĩ cầm của mẫu thân đều để ở trúc phòng.

Thanh Dao vung tay một cái, vòng liên hoa trên cánh tay thẳng tắp công kích về phía Bạch Sát, hai năm qua, Bạch Sát vẫn ẩn ở trong thâm sơn luyện võ, võ công so với trước lợi hại nhiều lắm, thân thể nhảy một cái, bay lên không xoay ba trăm sáu mươi lăm độ, nhẹ nhàng tránh được công kích của vòng tay liên hoa, cũng trong lúc này nàng giơ tay lên, một con rắn xanh bóng bẩy xuất hiện sau đó quất một cái, con rắn kia lại thành vũ khí của nàng, thẳng tắp giống như thanh kiếm, đầu lưỡi huyết hồng đánh thẳng qua đây.

Mắt thấy nó muốn phóng qua đây, Thanh Dao toàn bộ tinh thần đều cảnh giới, đang chuẩn bị một chưởng đánh qua, bỗng nhiên một đạo thanh âm lành lạnh vang lên: "Có độc."

Tay nàng nhanh chóng thu trở về, chỉ thấy giữa không trung một sợi chỉ bạc mềm mại không vũ khí gì sánh được bay đến, vũ khí này, sao lại nhìn quen mắt như vậy, Thanh Dao giật mình, đây là Thiên Tàm Ti của Vô Tình , sao nó lại xuất hiện ở nơi này?

Đầu nàng ong một tiếng, hơn nửa ngày cũng không lên tiếng được, Thiên tàm ti rất nhanh quấn lên độc xà, mũi nhọn lạnh lẽo lợi hại hiện lên, thân rắn bị cắt đứt thành hai mảnh, té rớt đến trên mặt đất mà vẫn ngọ quậy.

Mạc Sầu cùng Băng Tiêu đối phó với mấy người đồ đệ của Bạch Sát, rất nhanh liền đánh cho bọn họ hoa rơi nước chảy, chật vật bất kham, vài người nhìn nhau, cảm thấy hai nữ nhân trước mắt rất nguy hiểm, cuối cùng ngay cả sư mẫu cũng không để ý, chạy trốn trối chết, Mạc Sầu nhịn không được châm chọc Bạch Sát.

"Đây là đồ đệ của ngươi sao? Đều là hạng người vô năng sợ chết."

Một lời rơi, Bạch Sát tức đến thiếu chút nữa thổ huyết, sắc mặt âm ngao không gì sánh được, nhưng cũng không dám nhiều lời, rất nhanh nhìn phía thiên tàm ti đánh tới, miệng vừa mở liền lộ ra hàm răng đen

"Vô tình, ngươi quả nhiên không chết, hôm nay lão thân nhất định phải cho ngươi chết không có chỗ chôn."

Tiếng nói của nàng vừa dứt, giữa không trung hạ xuống một đạo thân ảnh, không phải Vô Tình thì là ai?

Chuyện này không chỉ là Thanh Dao, ngay cả Mạc Sầu cùng Tiểu Ngư nhi đều ngây dại, mọi người cùng nhau nhìn nam tử vừa xuất hiện, mài như liễu, mắt như sao sáng, da thịt trắng như tuyết, môi anh đào đỏ tươi, tóc trắng như tuyết, dung nhan hắn hoàn toàn không tổn hao gì chỉ có tăng thêm tuyệt mỹ mà thôi, môi của hắn bất giác lộ ra nụ cười ôn nhu, mâu quang lướt qua Bạch Sát nhìn Thanh Dao ở phía đối diện, khẽ lên tiếng.

"Ngươi không sao chứ."

Thanh Dao phối hợp lắc đầu, nàng chỉ quá kinh ngạc cho nên mới nói không ra lời, ngược lại nàng kinh hãi lớn hơn là kích động.

Bởi vì lúc đầu nàng tận mắt nhìn thấy Vô Tình chết, nhưng bây giờ hắn lại êm đẹp xuất hiện, còn có Thanh Phong đẩy hắn nữa, hai người cứ như vậy bình tĩnh xuất hiện ở trước mặt nàng.

Tiểu Ngư nhi không giống Thanh Dao lạnh lùng bình tĩnh như vậy, nàng đã sớm bị treo ngược ở trên cây, lúc này khoa trương kêu lên: "Quỷ a."

Nói xong thân thể thẳng tắp rơi xuống, Mạc Sầu nhún người một cái, phóng qua ôm lấy nàng, để tránh khỏi nàng bị ngã đau.

Bạch Sát vừa nhìn thấy Vô Tình xuất hiện, tâm trạng không khống chế được, có chút hoảng loạn, nhưng nghĩ đến nỗ lực hai năm qua của mình , còn cái chết của Hắc Sát nữa, nên đâu còn nghĩ được nhiều như vậy, đã sớm phi thân bay lên: "Vô tình, ta và ngươi liều mạng."

"Lúc đầu ta tha cho ngươi một lần, hôm nay là ngươi muốn chết."

Vô tình gầm lên một tiếng, Thiên Tàm Ti tung ra, không lưu tình, đánh thẳng về phía Bạch Sát, nàng cả kinh rút lui, thế nhưng thiên tàm ti vũ động dầy đặc như một tấm lưới lớn, căn bản không để cho nàng bất luận không gian thở dốc nào, sát khí phô thiên cái địa tập kích.

Bạch sát nội tâm run lên, chẳng lẽ hôm nay mình khó thoát khỏi cái chết, nếu như vậy, không bằng liều mạng, nàng lập tức vận dụng tất cả sức lực công kích qua, nhiều chiêu sắc bén hướng trên người Vô Tình đánh tới, đáng tiếc căn bản không đụng được người của Vô Tình, hơn nữa Vô Tình cũng không muốn cùng nàng quấn nhau vô vị, thiên tàm ti lợi hại quấn lấy thân thể của nàng, dùng sức ném đi, liền đem nàng bắn ra ngoài, nhắm ngay một cây đại thụ đánh tới, thẳng tắp đụng vào, Bạch Sát chỉ cảm thấy ngực nhói đau, sau đó ói ra ngụm máu lớn , Vô Tình tiếp tục lần thứ hai dùng thiên tàm ti đem nàng quăng lên, vứt ra ngoài, lúc này trực tiếp quăng giữa không trung, sau đó rơi xuống trên mặt đất, giật người hai cái, miệng phun máu, chết không nhắm mắt.

Vô tình thu hồi thiên tàm ti, ưu nhã nhu hòa cười nhìn vài người đứng đối diện.

Lúc này Thanh Dao đã tỉnh hồn lại, nghĩ đến vừa hắn cứu nàng một lần, tuy rằng vừa rồi nàng không nhất định bại bởi Bạch Sát, nhưng nhớ đến mỗi lần có chuyện đều là hắn xuất thủ cứu nàng, đáy lòng liền dâng lên ấm áp.

"Vô tình, là ngươi? Ngươi không có chết sao?"

Thanh Dao nhịn không được mở miệng, bên cạnh Tiểu Ngư nhi cùng Mạc Sầu song song gật đầu, đúng vậy, công tử chết rồi, lúc đó các nàng tận mắt nhìn thấy, sao bây giờ lại bình an tốt lành thế?

Vô tình nhàn nhạt thở dài một tiếng: "Không nghĩ tới cuối cùng hắn không đành lòng ra tay giết ta, bên trong giải dược đó ẩn chứa ngất dược."

Thanh Dao ngẩn ra, nghĩ tới một khắc cuối cùng trước khi Hoa Văn Bác chết, lúc hắn chết đã sám hối rất nhiều, hắn hối hận vì đã hại chết Vô Tình, đến tột cùng là Hoa Văn Bác đóng kịch, không hy vọng nàng cùng Vô Tình gặp mặt, hay vẫn có bí ẩn khác, Thanh Dao khẽ nheo mắt lại, nhìn sang, Ngân Hiên đã nói qua, nếu như là thuật dịch dung, như vậy nhất định sẽ có kẽ hở, nụ cười của hắn hoặc khi nói chuyện, các dây thần kinh trên mặt đều có chút mất tự nhiên, thế nhưng gương mặt Vô Tình đường cong nhu hòa, hơn nữa rất tự nhiên, không chút nào có kẽ hở.

Trong rừng hoàn toàn yên tĩnh, thanh âm cô đơn của Vô Tình vang lên.

"Thanh Dao, hai năm không gặp, ta nghĩ ngươi sẽ thật cao hứng khi biết ta còn sống, nguyên lai?"

Hắn nói xong, chậm rãi cúi thấp đầu xuống, tay nắm chặt thành quyền, Thanh Dao nội tâm run lên, nhớ tới kỷ niệm ngày xưa, tất cả mọi thứ mình có đều là hắn ban cho, hắn còn sống nàng phải cao hứng mới đúng, sao trái lại hoài nghi hắn, nàng rất nhanh đi lên phía trước hai bước, vung lên khuôn mặt tươi cười, nhàn nhạt mở miệng.

"Vô tình, xin lỗi, ta chỉ là quá chấn kinh thôi, một người đã chết hai năm bỗng nhiên sống lại, ngươi không thể trông cậy vào ta thoáng một cái liền tiếp nhận được."

"Ân." Vô tình gật đầu, cũng không trách nàng, từ trước cho tới bây giờ hắn cũng không có trách nàng.

"Chúng ta đi thôi." Thanh Dao đi tới, tiếp nhận xe lăn trong tay Thanh Phong, đẩy hắn từ trong cánh rừng đi ra ngoài.

Mạc Sầu cùng Tiểu Ngư nhi nhìn nhau, sau đó đều kêu lên: "Công tử, chờ ta một chút."

Hai người đi theo phía sau, Băng Tiêu rơi lại sau cùng , nhìn thấy một màn trước mắt, không khỏi vì chủ tử mà lo lắng, nguyên soái đối với nam nhân ở trước mắt không giống như người khác, ngay cả Mạc Sầu cùng Tiểu Ngư nhi tựa hồ cũng rất thích hắn, vậy chủ tử phải làm sao bây giờ? Ánh mắt bỗng hiện lên sắc bén, nàng phải bảo chủ tử nhanh lên một chút đi qua đây.

Trong Trúc phòng, Thanh Dao cùng Vô Tình ngồi ngay ngắn ở bên cạnh bàn, Mạc Sầu mang nước trà lên xong liền lui ra ngoài, Băng Tiêu thì vốn không muốn đi ra ngoài, nhưng lại bị Mạc Sầu cùng Tiểu Ngư nhi lôi đi, ba người lôi kéo cả Thanh Phong đi ra ngoài phòng để hỏi chuyện.

"Thanh Phong , xảy ra chuyện gì? Vì sao công tử sống lại?"

Tiểu Ngư nhi cầm chặt lấy tay Thanh Phong chất vấn, Thanh Phong diện vô biểu tình nhìn đôi tay tay nhỏ bé đang cầm tay của chính mình , tựa hồ rất bất đắc dĩ, cuối cùng vẻ mặt hờ hững mở miệng: "Giống như công tử nói, có một ngày ta cùng Minh Nguyệt đánh đàn cho công tử, ngôi mộ kia bỗng nhiên thoát ra một tiếng nổ làm cho người ta sợ hãi, công tử cứ như vậy thẳng tắp chui từ dưới đất lên, mà ta cùng Minh Nguyệt thì sợ hãi, nhìn công tử cứ như vậy sống lại, về sau chúng ta cùng nhau suy đoán, rất có khả năng Hoa Văn Bác, không đành lòng thương tổn công tử, nên trong giải dược kỳ thực còn bỏ thêm các loại ngất thuốc gì đó, nên công tử mới có thể sống lại."

Thanh Phong nói xong, thì không nói thêm gì nữa, quay đầu nhìn mặt hồ trước mắt, nó đã bị kết một tầng băng thật dày, ở dưới ánh dương quang chiếu xạ ra tia sáng chói mắt, tia sáng kia kích động nhảy vào đáy mắt của hắn, như ánh sáng ngọc chói mắt.

Mạc Sầu cùng Tiểu Ngư nhi quét mắt nhìn hắn một cái, thấy hắn không nói lời nào, các nàng cũng không hỏi nữa, Thanh Phong luôn luôn là trầm mặc ít lời, các nàng hiểu, hắn không giống Minh Nguyệt nói nhiều.

Hiện tại hai người các nàng lo lắng chính là một chuyện khác, công tử sống lại, như vậy hoàng thượng phải làm sao bây giờ?

Hai năm qua, công tử không ở đây, hoàng thượng vẫn ở bên cạnh chủ tử, tuy rằng hai người không có nói, thế nhưng cảm tình giữa họ rất hài hòa, chuyện này đã quá rõ ràng, nhưng bây giờ công tử sống lại, người khó xử nhất định là chủ tử, nàng rốt cuộc phải bỏ ai giữ ai, hay là ai cũng không lấy, dù làm tổn thương bất cứ người nào tựa hồ cũng không phải là nàng cam tâm tình nguyện, những nỗ lực của hai nam nhân này đối với nàng , đều là thật lòng không có bất kỳ tư tâm.

Trong Trúc phòng.

Trà hương tràn ngập, Thanh Dao nhìn Vô Tình, thật lâu mới than nhẹ: "Hai năm không thấy, Vô Tình vẫn giống như lúc trước."

"Thanh Dao so với lúc trước càng trầm ổn nội liễm, ta đã nghe nói chuyện của ngươi, ngươi trở thành binh mã đại nguyên soái, diệt Đan Phượng quốc, còn có Vạn Hạc quốc."

Giọng nói của hắn vẫn ôn nhu, tinh tế như trước, Thanh Dao rơi vào trầm tĩnh, ngẩng đầu nhìn hắn: "Nếu sống, vì sao không hiện thân?"

"Ta biết ngươi có năng lực như vậy, nên không muốn cản chuyện của ngươi, nếu như ta xuất hiện, không phải sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch ngươi đánh Đan Phượng quốc sao, cho nên mới phải ở vô tình cốc, ta vốn nghĩ đến, sau khi ngươi diệt xong Đan Phượng cùng Vạn Hạc quốc, sẽ trở lại Vô Tình cốc, ai biết ngươi lại chưa có trở về, vì thế ta mới tới?"

Trong thanh âm của Vô tình có vẻ khó ức chế đau xót, giống như cách làm này của nàng tựa hồ xúc phạm tới hắn, Thanh Dao trong lòng run lên, ôn nhu cười nhìn hắn.

"Ngươi suy nghĩ nhiều, các tướng sĩ phải nghĩ ngơi dưỡng sức, rất nhanh sẽ có kế hoạch khác, vì thế ta mới chưa có trở về Vô Tình Cốc, nếu như biết ngươi còn sống, chỉ sợ ta đã sớm đi trở về."

"Ân."

Trong Trúc phòng dòng khí lưu ấm áp như nước chuyển động, hai người tự nhiên nói chuyện, tất cả tựa hồ như trở về lúc trước, đoạn thời gian vui sướng nhất ở vô tình cốc ...

Vô tình ở lại, bởi vì trúc phòng không lớn, nên Thanh Dao lại phân phó các tướng sĩ lần lượt xây thêm một trúc phòng cho hắn ở.

Băng Tiêu nhìn tình cảnh trước mắt, lòng nóng như lửa đốt, cả ngày than ngắn thở dài, sắc mặt khó coi đến cực điểm, chủ tử làm sao còn chưa tới vậy, Vô Tình lại ở lại chỗ này không đi, chủ tử còn không xuất hiện nữa, chỉ sợ nguyên soái sẽ bị người khác đoạt mất.

Ba ngày sau, Ngân Hiên rốt cuộc đã chạy tới.

Thanh Dao há mồm trợn mắt, đây là tình huống gì, Vô Tình xuất hiện, Ngân Hiên cũng xuất hiện, hai nam nhân này thật biết chọn thời gian mà, hơn nữa trong cung phải làm sao bây giờ?

Vừa nghĩ tới hắn lại len lén chuồn ra cung, sắc mặt Thanh Dao liền có chút khó coi: "Ngươi tại sao lại xuất cung tới đây?"

"Ta tới thăm ngươi cùng Tiểu Ngư nhi một chút." Ngân Hiên yên tĩnh nói, thần sắc tự nhiên, hắn không có nói tới chuyện của Vô Tình, cũng không nhắc tới chuyện Băng Tiêu truyền tin cho hắn, chẳng qua hắn chỉ một trúc phòng khác ở bên cạnh, cau mài lấy làm kỳ quái : "Sao lại dựng hai tòa trúc phòng?"

Trong lòng Thanh Dao run lên, nàng có một loại cảm giác bị lão công bắt gian, thiệt tệ hết biết, rõ ràng cái gì cũng đều không có, Vô Tình chỉ đến thăm nàng, mà trúc phòng nàng ở chỉ có hai gian, cũng không thể cùng hắn ở chung một chỗ nên chỉ phải bắt các tướng sĩ một lần nữa xây dựng thêm một gian, chẳng qua nàng không nghĩ tới Ngân Hiên sẽ chạy đến.

Đang lúc nàng không biết nói cái gì cho phải, thì cửa trúc phòng sát vách vang lên một tiếng cạch, Thanh Phong đẩy Vô Tình đi ra.

Hai nam nhân chính thức gặp mặt, Thanh Dao nhìn sang này, lại nhìn sang bên kia, nhưng cũng không biết nói cái gì cho phải, trong đầu không khỏi hiện ra tình cảnh ở hiện đại lão công cùng tiểu tam nam chính thức gặp mặt, nên kịch liệt bốc hoả, hay là công kích lẫn nhau đây, chẳng qua cuối cùng cái gì cũng không có, điều này cũng có nguyên nhân, do hai nam nhân này được giáo dục thật tốt, hơn nữa nàng cùng Vô Tình cái gì cũng không phải, cùng Huyền đế cũng như thế.

"Ngươi đã đến rồi?"

Vô tình nhàn nhạt mở miệng, Ngân Hiên gật đầu một cái, kỳ quái nhíu mày: "Ngươi còn sống?"

Đây là phản ứng của người bình thường khi nhìn thấy một người chết đã lâu sao? bản năng kỳ quái không phản ứng sao? Chẳng qua lời nói ra này có chút quái, hơn nữa trên gương mặt mỹ lệ của Vô Tình chợt lóe đau xót rồi biến mất, hắn chỉ chậm rãi mở miệng: "Ngươi hi vọng ta chết sao?"

Thanh âm này vừa rơi xuống, Ngân Hiên lập tức bị vây vào thế khó xử, Thanh Dao bất mãn trừng hắn một cái, tại sao có thể nói như vậy chứ? Vô tình sống là chuyện phải cao hứng biết bao nhiêu.

Ngân hiên cũng không có phản ứng gì, hắn nghiêm túc nhìn vô tình ở đối diện , tựa hồ hắn ta đã không thanh thuần như trước, có thêm một vài thứ gì đó, tuy rằng quái lạ nhưng không diễn tả bằng lời được, chẳng qua Thanh Dao ở bên cạnh, vội vàng đi tới, từ từ mở miệng: "Vô tình, ngươi đã suy nghĩ nhiều, mọi người chúng ta đều thật cao hứng khi ngươi còn sống, đi thôi, chúng ta đi dạo bên hồ, ngươi không phải nói muốn đánh đàn cho ta nghe sao?"

Tiếng đàn của hắn trong trẻo xanh mát giống như chén hương trà, khiến sự lo lắng trong lòng mọi người đều lắng lại.

Nghe được nàng nói như thế, Vô Tình cười đến vui vẻ, cau mài lên, khuôn mặt toả ra ánh sáng như ngọc, chậm rãi mở miệng: "Được, chúng ta đi thôi."

"Ân." Thanh Dao gật đầu, đưa tay đẩy xe của Vô Tình đi về hướng bờ hồ cách đó không xa, nàng vốn không muốn quay đầu lại, nhưng cuối cùng vẫn nhịn không được quay đầu lại quét mắt nhìn Ngân Hiên một cái, chỉ thấy trong đôi mắt của Ngân Hiên trầm thống mờ mịt như bị mưa phùn bao phủ, nàng đã xúc phạm tới hắn sao? Nghĩ đến những chuyện hắn từng vì mà làm, trong lòng càng thêm đau xót, đau đến trong xương, nàng bây giờ quả thật lâm vào tình thế lưỡng nan, tựa hồ quyết định như thế nào, đều sẽ không tốt...

Ngân hiên đưa mắt nhìn hai người đi xa, tên thủ hạ bên người không khỏi kêu một tiếng: "Chủ tử."

Lúc này Tiểu Ngư nhi nghe có động tĩnh bên ngoài, liền chạy vọt ra: "Ngươi đã đến rồi."

"Ân." Nhìn thấy nữ nhi, tâm tình Ngân Hiên không khỏi tốt lên, hắn đưa tay ôm Tiểu Ngư nhi lên, hắn còn có nữ nhi, sợ người nam nhân kia làm gì, nếu như hắn ta thật sự có thể cho Thanh Dao hạnh phúc, hắn cũng chấp nhận buông tay, thế nhưng đối với Vô Tình, hắn vẫn cảm thấy rất quái lạ, người nam nhân này tuy rằng đã cho Thanh Dao rất nhiều thứ, nhưng lại mang rất nhiều thương tổn đến với nàng, một người đã chết yên ổn sao bỗng nhiên sống lại đây? Lần đó hắn đã chăm chú bắt mạch cho Vô Tình, rõ ràng hắn đã chết, làm sao bỗng sống lại?

Mạc Sầu cùng Băng Tiêu đi ra, không thấy được nguyên soái, nhưng đã nghe được cách đó không xa có tiếng đàn mênh mông, liền biết nguyên soái đi nghe Vô Tình công tử đánh đàn, trong đáy lòng không khỏi than thở, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì a?

Kỳ thực người chân chính khó chịu, nên chủ tử mới đúng, nàng ấy không muốn thương tổn bất cứ người nào trong bọn họ, thế nhưng hai nam nhân này gặp nhau, cũng đã là một loại thương tổn.

"Hắn thế nào sống lại?"

Ngân Hiên ngẩng đầu lên nhìn Băng Tiêu, Băng Tiêu cung kính mở miệng: "Bẩm chủ tử, nghe thủ hạ Thanh Phong của Vô Tình công tử nói, hình như công tử của hắn đã ăn vào một loại ngất dược, cho nên lúc đó chỉ chết giả, chứ không phải chân chánh tử vong."

"Ngất dược?"

Ngân Hiên nhíu mày, bắt đầu từ lúc hắn mười tám tuổi liền chu du liệt quốc, còn bái làm môn hạ của Xích Hà lão nhân , nhưng chưa từng nghe nói qua chuyện ngất dược này, người đã chết là chết, đâu có trạng thái chết giả, chẳng qua thiên hạ to lớn, không có chuyện gì tuyệt đối, cho nên hắn không dám khẳng định thực sự không có.

"Đúng vậy, chủ tử."

Ngân Hiên không nói cái gì nữa, cùng Tiểu Ngư nhi chơi đùa một hồi, thẳng đến khi Thanh Dao trở về.

"Vừa rồi ngươi không nên nói như vậy?"

Thanh Dao nhàn nhạt mở miệng, nàng cũng không có trách Ngân Hiên, đối với một người chết đi lại sống lại, đó là phản ứng bản năng thôi, thế nhưng hiện tại nàng không biết nên làm sao để nói với hắn, sự tự nhiên hài hòa khi các nàng cùng ở chung lúc trước bổng nhiên bị phá hủy, hai người bây giớ có lãnh khí len lỏi bên trong, tuy rằng thần thái Ngân Hiên lạnh lùng, nhưng đáy lòng vẫn đang cảm nhận được đau đớn.

"Ta không phải cố ý nói như vậy."

"Ta biết." Thanh Dao gật đầu, nàng liếc mắt nhìn hắn, tuy rằng đã dịch dung, nhưng vẫn nhìn ra hắn đã gầy, cằm càng nhọn hơn, một đoạn đường dài hắn ra roi thúc ngựa chạy tới đây, đại khái hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới cục diện trước mắt này, Bây giờ nàng nên làm như thế nào cho phải đây? Nếu như là hành quân chiến tranh, nàng là không chút do dự mà lựa chọn, nhưng chuyện tình cảm, nàng không tinh thông, nhưng khi nhìn thấy đáy mắt hắn cô đơn, trong lòng của nàng rất không dễ chịu, chỉ phải nặng nề mở miệng.

"Xin lỗi, ta?"

"Đừng nói xin lỗi, không phải là lỗi của ngươi, có một số việc do mọi người không ngờ tới mà thôi, hiện ngươi ở bên cạnh hắn đã không có bất luận cái gì nguy hiểm, nếu như hắn thực sự yêu ngươi, như vậy ta đã an tâm, sau này ta cũng không cần xuất cung nữa."

Hắn đứng lên bước đi thong thả đến trước cửa, thanh âm đạm mạc, nhưng đã dùng hết tất cả khí lực, từ lâu hắn đã chuẩn bị tâm lý buông tay, nếu như tên kia thật sự là hạnh phúc của nàng...

Chẳng qua Vô Tình thực sự vẫn như trước kia sao? Nàng có thể nhìn nhận rõ ràng sao?

Lúc này hắn vẫn cảm thấy tên kia không còn đơn thuần nữa, ánh mắt thanh minh lúc trước tựa hồ bao phủ lên hơi thở sâu u, làm cho người ta bất an phòng đoán, hắn đã có kết luận, đây không phải là do hắn đa nghi, nhưng nàng thì sao?

"Ngươi xác định hắn thật là Vô Tình trước kia?"

Hắn quay người lại, đôi mắt đen như biển sâu nhìn không thấy đáy.

"Ta đã thử qua, đối với chuyện giữa chúng ta, cái gì hắn cũng biết, ngay cả đàn cầm cũng vậy." Thanh Dao hoang mang mở miệng, nàng biết, nàng và Vô Tình đã không còn đơn thuần thanh khiết như trước đây, bởi vì một đã chết người hai năm, hơn nữa thời gian vĩnh viễn đi về phía trước, nàng vô luận như thế nào cũng không buông ra được khúc mắc này, tuy rằng nàng không thể cho hắn thứ khác, nhưng ít ra không nên thương tổn hắn, hiện tại tâm tình nàng cực kỳ phiền muộn, không nghĩ tới Ngân Hiên xuất hiện, càng làm nàng khó xử thêm, nàng luôn luôn lãnh tĩnh, lúc này tầng tầng nặng nề bao phủ, cảm giác rất mệt mỏi.

"Vậy là tốt rồi." Hắn nói xong xoay người đi ra trúc phòng, bóng lưng cao to ở dưới trời tuyết càng thêm nổi bật, lại càng mang vẻ thê lương, lòng nàng cứng lại, nhịn không được kêu lên: "Ngươi đi đâu?"

"Doanh trướng."

Hắn nói xong, thân ảnh đi xa, rất nhanh trở thành một điểm đen nhỏ.

Thanh Dao đờ đẫn ngồi đó, Mạc Sầu cùng Băng Tiêu còn có Tiểu Ngư nhi đã lắc mình tiến vào, mọi người ai cũng không dám nói chuyện, chỉ cùng nhau nhìn nàng, thật lâu, Tiểu Ngư nhi mới thở dài, nhẹ nhàng mở miệng: "Mẫu thân, ngươi có phải cảm thấy rất phiền hay không?"

Thanh Dao gật đầu, đúng vậy, hiện tại rất phiền, thật muốn một mình trốn đi, cái gì cũng không thấy, như vậy hết thảy tất cả sẽ được giải quyết.

"Chủ tử thương tâm."

Băng Tiêu rốt cuộc vẫn là người của hoàng thượng, nhìn hình dạng chủ tử bi thương, giống như hùng binh cô tịch, làm thuộc hạ, nàng vẫn đau lòng, tiếng nói Băng Tiêu vừa dứt, tim của Thanh Dao lần thứ hai co rút đau đớn, nàng không chỗ nào nói, cuối cùng chỉ nặng nề mở miệng: "Được rồi, ta muốn ngủ."

Hiện tại chỉ có ngủ, mới có thể làm cho nàng cái gì cũng không nghĩ, cái gì cũng không làm.

Ở trong một trúc phòng khác, Vô Tình lặng lẽ ngồi ngay ngắn ở bên cạnh bàn, phía sau Thanh Phong cung kính dâng nước trà lên, nhàn nhạt mở miệng: "Công tử, hắn đã tới? Ngươi?"

Vô tình đột nhiên ngẩng đầu, trong đôi mắt mỹ lệ chợt lóe lên sự sắc bén rồi biến mất, nặng nề mở miệng: "Vậy thì thế nào?"

"Đừng quên chuyện ngươi nên làm." Thanh Phong tiếng nói vừa dứt, Vô Tình trầm mặc, vẻ mặt ảm đạm hẳn đi, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Thanh Phong : "Chẳng lẽ ngươi không thể để cho ta yên tĩnh một chút."

"Ta sợ ngươi đã quên chuyện nên làm."

Thanh Phong nói xong liền quay đầu đi ra ngoài, bên trong gian phòng, Vô Tình trầm mặc, đúng vậy, hắn đã quên chuyện nên làm, hắn mất nhiều thứ như vậy, rốt cuộc là vì cái gì a?

Ngân Hiên vẫn không có xuất hiện, cho đến hai ngày sau lúc chạng vạng mới hiện thân, hắn cũng không có đến gặp Thanh Dao, mà chỉ hẹn Vô Tình ở trên bè gỗ bên bờ hồ gặp mặt, vì có việc muốn nói.

Thanh Phong đẩy công tử theo phía sau Ngân Hiên, hai người nhìn nhau liếc mắt một cái, đều lặng lẽ không nói.

Tiểu Ngư nhi nhận được tin tức, lập tức chạy vội đi bẩm báo với mẫu thân.

Hai ngày nay mẫu thân vẫn lẫn trốn Vô Tình công tử, nàng không gặp Vô Tình, cũng không gặp Ngân Hiên, bởi vì quá phiền, thực sự không biết nên làm thế nào để đối mặt hai người bọn họ, không bằng ai cũng không gặp.

"Mẫu thân, mẫu thân?"

Bên trong chỗ sâu kín của núi xanh, tuyết đọng bị hòa tan một ít, bắt đầu lộ ra những mảnh xanh ngắt, phong cảnh khắp núi trở nên xinh đẹp.

"Làm sao vậy?" Thanh Dao ngẩng đầu nhìn phía nữ nhi đang lòng như lửa đốt chạy tới , tiểu nha đầu này đã bốn tuổi, tiểu thân thể cao hơn và ngày càng linh mẫn, hơn nữa quanh năm suốt tháng tập võ, hiện tại thân tay đã rất nhanh nhạy.

"Phụ hoàng hẹn công tử gặp mặt, hai người ở trên bè gỗ tại bờ hồ đối diện cửa trúc phòng, người nói xem hai người bọn họ có đánh nhau hay không?"

Tiếng nói của nàng vừa dứt, chỉ thấy trước mắt gió nhẹ thổi qua, thân ảnh của mẫu thân đã tung bay, chớp mắt biến mất không thấy, Tiểu Ngư nhi nóng ruột kêu lên: "Nương, chờ ta một chút, chờ ta một chút a."

Nàng muốn xem náo nhiệt a, mẫu thân thật là, đánh thì cứ đánh, nàng thật đúng là muốn nhìn một chút, hai cao thủ này đánh nhau, ai sẽ giỏi hơn đây?

Bên hồ

Ánh dương quang chiếu xuống, chiếu ở trên người hai nam nhân bên hồ, đều tuyệt sắc như nhau, chói mắt như nhau, yêu nữ nhân kia như nhau.

Tuy nhiên phong thái của bọn họ thì khác nhau, Ngân Hiên cao to tuấn mỹ, một thân khí phách, mà Vô Tình thì tuyển mỹ tự nhiên, giống như u trúc, hai người đều là nam tử hiếm thấy trong trời đất, nhưng lại đơn phương chung tình với một nữ nhân lạnh lùng.

"Ngươi rốt cuộc là ai?"

Ngân Hiên nặng nề mở miệng, thanh âm trầm thấp khàn khàn, hai ngày này trong lòng hắn như có lửa, vẫn ăn không ngon ngủ không yên, vì thế giọng nói cũng khàn, hắn đã suy nghĩ hai ngày hai đêm, cuối cùng khẳng định suy đoán của mình là đúng, người này căn bản không phải Vô Tình, mặc dù hắn không có làm nghề y, thế nhưng đối với y thuật cũng rất tinh thông, lúc đầu khi hắn tiếp xúc với mạch tượng của Vô Tình, quả thật đã chết rồi, như vậy người trước mắt là ai? Tại sao lại giả mạo Vô Tình, đây rốt cuộc là vì cái gì?

Hắn trăm mối nghi ngờ không có lời giải đáp, hơn nữa mặt của Vô Tình là độc nhất vô nhị, làm cho người ta nhìn không ra vết tích dịch dung , ngay cả tiếng đàn cũng giống nhau, đây không phải là chuyện người bình thường làm được, hắn đến tột cùng là ai?

"Ta là Vô Tình." Vô tình cười rộ lên, nhìn thấy người nam tử cao to khí phách bức người đang nóng ruột đlên, không khỏi có một loại khoái cảm: "Ngươi đang đố kị, ngươi nhất định hận sao ta không cho chết rồi."

Thanh Phong đứng ở đàng xa nhìn bọn họ, Ngân Hiên khóe môi câu ra nụ cười nhạt.

"Nếu ngươi không phải, ta sẽ làm cho ngươi lộ ra nguyên hình."

Ngân Hiên trầm ổn mở miệng, hắn cũng không tin chính mình không có cách nào bức bách hắn ta lộ ra nguyên hình, nếu như hắn ta dám đả thương nàng, hắn là sẽ không bỏ qua.

Vô tình đang muốn nói chuyện, ánh mắt bỗng nhiên nhìn thấy từ nơi xa xa một thân ảnh lặng yên đi tới, không khỏi thoải mái cười, ngước mắt nhìn Ngân Hiên, nhỏ giọng mở miệng: "Ngươi có thể tra ra cái gì?"

Giọng nói kia hoàn toàn khinh thường, đã làm Ngân Hiên phẫn nộ, giận dữ chỉ vào hắn: "Ngươi thật vô sỉ."

Ai ngờ, vẻ mặt Vô Tình bỗng nhiên biến hoá, trên gương mặt đẹp như tiên lộ ra ý cười ôn hòa, thanh âm dịu dàng như nước vang lên: "Nếu như ta ở tại chỗ này, thực sự ảnh hưởng đến các ngươi, ta sẽ rời đi, ta chẳng qua là bằng hữu của nàng, muốn ở bên cạnh nàng, cũng không có chút nào phá hoại tình cảm của các ngươi."

Thái độ của hắn ta trước sau không hòa hợp, làm cho Ngân Hiên có chút kinh ngạc, hắn còn chưa hiểu gì, thì Vô Tình đã vươn tay ra kéo tay hắn, mà thân thể hắn ta cứ như vậy thẳng tắp lui ra ngoài, rơi thẳng vào hồ nước phía sau, mặt hồ kết băng đã bắt đầu tan, nên không chịu nổi trọng lượng xe đẩy cùng người ngồi, chỉ nghe một tiếng ùm thật lớn, một cột nước dâng cao lên.

Xa xa, Thanh Phong một thân kinh hoảng, giận mắng.

"Ngươi cũng dám xô công tử xuống sông."

Mà trên bờ, chỗ Thanh Phong vẫn đứng lúc nãy, bây giờ Thanh Dao đang đứng, trên mặt của nàng hiện lên vẻ khó tin, ánh mắt mở to, nhìn Ngân Hiên với vẻ đau lòng, ánh mắt này làm cho Ngân Hiên nhanh chóng hít thở không thông, nguyên lai nam nhân này âm mưu như thế, hắn ta đã sớm thấy được Dao nhi đến, nên cố ý chọc tức mình, sau đó cải biến một phen động tác, không nghĩ tới một người nam nhân lòng dạ lại ác độc tiểu nhân, hắn ta còn là nam nhân sao?

Mâu quang của Ngân Hiên khinh thường đến cực điểm, bên cạnh Thanh Phong đã lôi kéo vô tình ra khỏi mặt nước, tay kia đẩy xe, nhanh chóng trở về trúc phòng.

Thanh Dao trừng mắt nhìn Ngân Hiên một cái, theo sát thân ảnh kia tiến về phía trước.

Cái gì gõi là đau tận xương cốt, đại khái chính là cảm giác lúc này của hắn, lúc trước khi hắn thương tổn nàng, bây giờ phải trả lại gấp đôi, ông trời từ trước đến nay thực công bình, không phải sao?

Ngân hiên ngửa đầu cười sặc, Tiểu Ngư nhi rất nhanh chạy tới, đau lòng vươn tay ôm lấy đùi của phụ hoàng.

"Phụ hoàng, ngươi đừng khó chịu, ta tin, ngươi nhất định là quá nóng lòng, mới có thể đẩy công tử, có phải hay không?"

Ngân hiên không nói gì, ngay cả Tiểu Ngư nhi đều thấy được vừa màn này, còn ai sẽ tin tưởng nữa, hắn căn bản không hề động tay đẩy tên kia, đây chẳng qua là màn kịch tên kia tự biên tự diễn thôi, nhưng mà còn có người tin tưởng hắn sao?

"Tiểu Ngư nhi, ta không có đẩy hắn."

Hắn nói xong, giống như một con sói bị, lộ vẻ sầu thảm, lắc mình rời đi, tên thủ hạ rất sợ hắn xảy ra chuyện gì, nên theo sát chủ tử, trong rừng rậm, Băng Tiêu xông ra, chặn lối đi của chủ tử, nặng nề mở miệng.

"Chủ tử, vừa rồi ta thấy được, người nam nhân kia nhất định không phải Vô Tình, hắn nhất định có mục đích gì đó không thể cho ai biết , nguyên soái là một người khôn khéo, sẽ nhanh chóng nhìn ra kẽ hở, ngươi đừng khổ sở?"

"Cút ngay."

Ngân hiên lạnh trầm lên tiếng, Băng Tiêu rất nhanh tránh ra, không dám nói thêm cái gì nữa, chỉ đành nhìn chủ tử sải bước rời đi, bất quá hắn vẫn bỏ xuống một câu nói: "Ngươi nhất định phải bảo vệ tốt nàng."

"Chủ tử, ngươi đi đâu vậy?"

Băng Tiêu kêu lên, không ai trả lời nàng, chỉ có tiếng nói của nàng vang vọng trong rừng rậm.

Trong Trúc phòng, Thanh Phong đang thay quần áo cho công tử, khí trời lạnh như thế, nếu còn trì hoãn nữa, chỉ sợ sẽ bị lạnh đến sinh bệnh, Thanh Dao đứng ở trước cửa, nóng ruột đi qua đi lại, chuyện hôm nay thực sự là nằm ngoài suy đoán của nàng, theo lý một người lạnh lùng và bình tĩnh như Ngân Hiên sẽ không làm ra chuyện này, nếu như nói hai người đánh nhau, nàng có thể thản nhiên một chút, nhưng đang lúc người khác không hề phòng bị mà đẩy họ một cái, đây là hành vi ấu trĩ, nếu như là người khác nói cho nàng biết, nàng tuyệt đối sẽ không tin tưởng, Ngân Hiên là người làm ta loại sự chuyện này .

Nhưng hôm nay nàng là tận mắt nhìn thấy, chẳng lẽ còn giả sao, rốt cuộc vì nguyên nhân gì, chẳng lẽ là Vô Tình chọc giận hắn?

Thanh Dao đang suy đoán, thì trong gian phòng thanh âm Vô Tình vang lên: "Để cho Thanh Dao vào đi."

Thanh Phong cung kính lên tiếng trả lời: "Dạ."

Thanh Dao cũng không đợi Thanh Phong nói chuyện với nàng, liền lắc mình đi vào, trúc trong phòng rất đơn giản, cũng không có món đồ dư thừa nào, ngoại trừ một cái bàn, hai cái ghế, tận cùng bên trong là một cái giường, trên giường có trải thảm hoa lông mềm mại, Vô Tình yên tĩnh nằm ở trên giường, trên người đang đắp một cái mền, sắc mặt có chút tái nhợt, môi có chút tím, tóc ướt sũng, nhưng không có ảnh hưởng chút nào đến vẻ đẹp của hắn

Lúc này Thanh Dao nhìn rất rõ, thần tình trên mặt hắn nhu hòa, mặt mày trong suốt bóng loáng, không có bất kỳ vết tích dịch dung nào, nếu như dịch dung sợ nhất là gặp phải nước, gặp nước sẽ biến dạng, hắn ở trong nước đã ngâm qua, nhưng sắc mặt vẫn như trước không thay đổi, như vậy hắn thật là Vô Tình, đáy lòng nàng có một loại cảm giác nói không rõ, vừa thay hắn cao hứng, đồng thời cũng không biết kế tiếp nên làm như thế nào?

"Ngươi không sao chứ?"

Thanh Dao thân thiết hỏi, trên giường vô tình lắc đầu, mái tóc ướt sũng càng làm nổi bậc da thịt mịn màng trên gương mặt hắn.

"Ta không sao, ngươi đừng trách Ngân Hiên, hắn không phải cố tình, vì lời nói của ta đã chọc giận hắn, vì thế hắn mới vô ý hành động, Thanh Dao, ta không nghĩ tới hai năm không gặp, có rất nhiều chuyện đều đã thay đổi, xem ra ta phải đi?"

Hắn nói xong, trong mắt bốc lên ra một mảnh sương mù, mềm mại như sắp nhanh chóng hoá thành nước, trong đầu Thanh Dao lập tức hiện lên hình ảnh ngày xưa, chính mình từng nói qua, không cho hắn chịu nửa điểm thương tổn, không cho hắn khổ sở, sao bây giờ thì ngược lại cuối cùng nàng lại làm thương tổn hắn đây?

Nàng vội vàng đưa tay lôi kéo tay hắn: "Ngươi đừng suy nghĩ nhiều, tại hắn không tốt, chúng ta là thân nhân, làm sao có thể nói đi là đi chứ? Ngươi ở lại, đợi sau khi tuyết tan, ta an bài mọi chuyện kế tiếp, sau đó cùng ngươi về Vô Tình Cốc."

Thanh Dao quyết định sẽ theo hắn về Vô Tình Cốc, chuyện đánh Vân Thương quốc cùng Thanh La quốc , cứ giao cho An Định Phong là được, nàng chỉ cần lên phương án đầy đủ là tốt rồi...

"Được." Vô tình gật đầu, đáy mắt đầy sương lượn lờ, đám sương mù này như mây khói quấn ở trong lòng Thanh Dao, làm cho nàng có mấy lời nói không ra.

Buổi chiều, Thanh Dao cùng Vô Tình nói chuyện một chút, sau đó để hắn nghỉ ngơi, còn mình thì lui ra.

Trong phòng, rất yên tĩnh, nàng vừa đi vào đã thấy mấy người đồng loạt nhìn nàng, Băng Tiêu xoay mình đứng lên, nóng ruột mở miệng: "Nguyên soái, người thực sự làm bị thương lòng của chủ tử, chủ tử căn bản không có đẩy Vô Tình công tử xuống, đó là động tác của bản thân hắn thôi?"

"Động tác của bản thân hắn?"

Thanh Dao trong nháy mắt ngây ngốc, Băng Tiêu nói có thật không? Nếu quả thật là như vậy, Thanh Dao bỗng nhiên đánh rùng mình một cái, Vô Tình tuy rằng lạnh lùng băng hàn, nhưng lại chưa bao giờ là một người có tâm cơ, nếu như hắn có tâm cơ, cũng sẽ không đối với Hoa Văn Bác thúc thủ vô sách, nếu quả thật như Băng Tiêu nói, như vậy người này không phải là Vô Tình?

Hắn rốt cuộc là ai?

Hay là Băng Tiêu chỉ bảo hộ chủ tử nên nói thế, Thanh Dao ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Băng Tiêu, chỉ thấy Băng Tiêu thần sắc bình tĩnh, dáng vẻ ngay thẳng.

Từ khi bắt đầu đánh Đan Phượng quốc, đến diệt Vạn Hạc quốc, Băng Tiêu đã từ chức bát phẩm kiêu kỵ úy thăng làm tứ phẩm đô uý, thái độ làm người của nàng Thanh Dao hiểu rõ, vậy thì rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Nàng cũng hoài nghi tới Vô Tình, một người đã chết hai năm, làm sao lại đột nhiên nhô ra, nhưng bất kể nàng làm sao thử, cũng tìm không ra kẽ hở, hôm nay khi hắn rơi vào trong nước, nếu như dịch dung, hẳn đã thấy vết tích, thế nhưng bộ dáng của hắn vẫn giống như lúc trước...

Thanh Dao đang lạnh lùng nghiêm mặt suy tư, thì Tiểu Ngư nhi từ một bên chạy tới, ôm lấy thắt lưng Thanh Dao, dùng ngữ khí rất đau lòng mở miệng.

"Nương, phụ hoàng thương tâm, hắn rất khó chịu, hắn nói hắn không có làm, ta tin tưởng hắn, Tiểu Ngư nhi thật là khổ sở."

Mạc Sầu ngồi ở một góc gian phòng cũng đứng lên, nghiêm túc mở miệng: "Chủ tử, ta cũng tin hoàng thượng, hắn không phải loại người âm hiểm tiểu nhân, vì thế trong chuyện này nhất định có hiểu lầm."

Thanh Dao sắc mặt bao phủ một tầng hàn băng, nếu như hắn không phải Vô Tình, mà là một người khác, như vậy chỉ cần nàng biết được, hắn chân chính là ai, nàng sẽ làm hắn chết rất khó coi, ánh mắt Thanh Dao như vực sâu, đám sương nặng nề bao phủ, quanh thân hàn khí...

Mục lục
Ngày đăng: 31/05/2013
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Ludo Saga - Cờ cá ngựa hay nhất hành tinh

Mục lục