Gửi bài:

Phần 2.1

"Cái gì? Cậu nói cô ấy... chính là cô ấy?". Tần Phóng há hốc miệng ngạc nhiên, xoay nghế da sang hướng khác, đôi mắt có thần chăm chú nhìn Phương Lỗi tìm câu trả lời.

Phương Lỗi gật đầu: "Cậu thừa biết là khả năng nhìn người của tôi không tồi mà, tôi nhìn người không sai đâu, chắc là cô ấy, ngay cả thanh điệu khi nói chuyện cũng giống nhau. Chỉ làm tôi cảm thấy lần này cô ấy thiếu chút gì đó".

Anh ngửa người ra ghế, đôi mắt ấm áp có nét sắc bén của người làm kinh doanh, ngoại hình anh không coi là đẹp trai, nhưng lúc nói chuyện luôn khách khí và gây cười, phong độ ngời ngời, luôn khiến người khác không phòng bị gì mà tin tưởng những lời anh nói.

Nếu nói Tần Phóng là linh hồn của văn phòng thì Phương Lỗi chính là giá đỡ của văn phòng. Anh có khả năng nhìn là không quên, khả năng ứng phó linh hoạt nên luôn mang lại nhiều cơ hội phát triển cho văn phòng này.

Ánh mắt xa xăm của Tần Phóng dừng lại ở tác phẩm anh đã đoạt giải đang treo trên tường, im lặng một hồi, không biết đang nghĩ gì nữa, hồi lâu sau mới chậm rãi lên tiếng, ngữ khí đã không còn chút phóng khoáng ban nãy nữa: "Cô ấy thiếu tình cảm".

Trực giác anh mách bảo cô ấy của hiện tại sẽ tuyệt đối không thể nào nói những lời như khi đó. Ánh mắt cô ấy quá lạnh lùng, trừ khi tức giận nó mới có chút xao động.

Phương Lỗi đồng ý với những lời của Tần Phóng:

"Được rồi, mặc dù là tình cờ gặp gỡ nhưng dù sao cậu cũng gặp được người ta rồi, coi như may mắn không bạc đãi số mệnh rồi. Nếu cậu thực sự không hài lòng thì không cần thuê cô ấy nữa, dù sao làm trợ lý của cậu mà khiến cậu không thích thì công việc cũng khó triển khai". Công ra công, tư ra tư, anh phân rất rõ ràng, chỉ là anh biết rõ Tần Phóng sẽ không từ chối.

Quả nhiên: "Được rồi, thuê cô ấy". Tần Phóng nặng nề đáp.

Lúc này Nhan Nặc đã tới phòng trà và pha trà rất thành thục. Cô dám ở lại không phải vì công việc này mà là vì muốn chứng minh câu nói "cô ấy không được" là sai. Cô vô cùng phản cảm với bốn chữ này. Xét về góc độ nào đó cô là một người cố chấp tới mức người khác phải tức giận.

Sau khi pha xong cà phê cô pha tiếp một cốc trà cho Phương Lỗi. Ban nãy cô để ý thấy văn phòng của anh ấy có dụng cụ pha trà và sách về trà, chắc chắn là một người yêu trà. Khi cô bước vào phòng Tần Phóng thì hai người họ đã nói xuôi xuôi chuyện rồi.

Phương Lỗi nói: "Trà ngon, được lắm". Khi uống ngụm trà ấm nóng ngọt ngào anh càng cảm thấy sự cẩn thận của Nhan Nặc, có thể cô chính là người phá vỡ lời nguyền hai tháng ở đây.

"Không phải vẫn thế sao, có phải là chưa bao giờ uống đâu". Tần Phóng nhất định không chịu nói mấy lời dễ nghe, có điều mặc dù như thế nhưng anh vẫn uống liền mấy ngụm, thức mấy đêm liền tinh thần và sức lực của anh đã cạn kiệt tới cực điểm. Lát sau anh nói với Phương Lỗi:

"Thiết kế chủ yếu trong đề án của Hạo Thiên tôi làm xong hết rồi, phần còn lại cậu bảo bọn họ làm tiếp, tôi về ngủ một giấc đã".

Anh cầm áo khoác và chìa khóa xe đứng dậy và nói với Nhan Nặc: "Cô giúp tôi thu dọn mọi thứ". Sau đó cao ngạo bước đi.

Nhan Nặc không kịp phản ứng gì, chỉ thấy Phương Lỗi cười hớn hở và đứng dậy vỗ vai cô: "Nhan Nặc, chào mừng cô trở thành thành viên của chúng tôi, tôi tin cô sẽ thích nơi này".

Thế là cô trở thành một phần của "Văn phòng Tần Phóng".

Lúc thực sự làm trợ lý cho Tần Phóng rồi cô mới hiểu câu nói "Bia miệng tốt nhất trong giới*" có ý gì. Tần Phóng đã từng học thiết kế ở trường danh tiếng ở nước ngoài, nhiều lần đoạt giải cao trong các cuộc thi thiết kế quốc tế, từ nước ngoài trở về chỉ trong hai năm đã đặt ra một hướng mới cho giới thiết kế.

Những người có tiền đều thế, không sợ tiêu tiền mà chỉ sợ người khác nói mình lạc hậu, nói mình quê. Vì vậy không tiếc công ném tiền để nâng cao "phẩm vị" của mình. Thậm chí nhiều người từ nước ngoài nghe danh tới mời anh thiết kế nhà cửa. Đương nhiên, có nhận hay không còn phụ thuộc vào Tần đại gia tâm trạng có tốt hay không, người đó nhìn có vừa mắt không đã.

Còn về Tần Phóng, nếu ở thời cổ đại chắc chắn anh là một bạo quân, anh họ Tần quả không sai. Mới tiếp xúc mấy ngày cô đã biết vì sao những người trợ lý trước đây làm việc không được bao lâu, bởi vì người đàn ông này thực sự rất hay giở chứng, hay soi mói lại còn yêu cầu hoàn mỹ, yêu cầu quá cao, làm một đề án thì bắt cả nhóm phải thức đêm cùng anh ấy, một ngày không thiếu tiếng sư tử gầm, cho đến khi làm ra kế hoạch hoàn hảo mới được nghỉ.

Những cấp dưới của anh ấy sau lưng đều gọi anh ấy là sếp bạo quân, đương nhiên, cả văn phòng này anh ấy to nhất, không ai dám gây chuyện với anh ấy, ngoài Phương Lỗi thỉnh thoảng đi "vuốt lông xoa râu", người lạ miễn lại gần. Có điều cô là trợ lý của anh có muốn tránh cũng không được. Bản thân cô là người nghĩ sao làm vậy, tiếng gầm của Tần Phóng không có chút uy lực nào với cô cả, bây giờ một ngày không thấy anh ấy nổi cáu cô lại thấy không bình thường, có lẽ trong xương cốt mỗi người đều có gien chịu nhục.

===
Chú thích
* Bia miệng: Những lời được truyền miệng

Ngày đăng: 19/03/2013
Người đăng: Beoni
Đăng bài
Bạn thích truyện này?