Gửi bài:

Phần 14.1

Sau khi không kiềm chế được mà khóc một trận, những áp lực và mệt mỏi ngày qua đã được giải phóng hết, đêm đó cô ngủ ngon, không mê sảng. Sáng sớm ngủ dậy thấy mắt vẫn sưng đỏ, cô bất lực đành lấy phấn trang điểm cố gắng vẽ thật đậm để che đi. Trong gương, một Nhan Nặc trang điểm lộng lẫy khiến cô cảm thấy lạ lẫm, ngay cả bản thân cô cũng không biết rõ đâu mới là con người thực của mình.

Sau một buổi sáng bận rộn công việc chuẩn bị dự án với Thịnh Thế cơ bản đã xong, mọi người cuối cũng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Lúc sắp tan ca thì Hiểu Quang chạy tới, thấy Nhan Nặc đang bận trả lời thư khách hàng, cậu vội hỏi: "Chị Nhan, sếp Phương ra ngoài rồi à?".

Nghe thấy vậy Nhan Nặc ngẩng đầu lên cười: "Chưa đâu, anh ấy đang trong phòng sếp tổng, tìm anh ấy có việc à?"?

"Vâng. Chị Nhan, trưa nay chị không hẹn ai chứ? Hôm nay em mời cơm, chúng ta tới quán "Ngự Thái" đập phá một bữa".

Ninh Hiểu Quang nheo mắt cười hi hi.

Nhan Nặc chau mày, ngạc nhiên hỏi: "Em mời? Quán Ngự Thái không rẻ đâu nhé. Nhìn cậu hớn hở thế này chắc là gặp được chuyện vui à?".

"Hê hê, em giữ bí mật, đến lúc đó biết ngay mà. Nói chung là nhất định phải đến".

Ninh Hiểu Quang cố làm ra vẻ bí mật rồ nháy mắt với cô:

"Em đi hỏi sếp xem mấy anh ấy có thời gian không?".

Nhan Nặc cười không ngớt, không biết cậu ấy đang giấu diếm gì nữa, cô tiếp tục vùi đầu làm việc.

Trong phòng ăn quán Ngự Thái đã được bao trọn.

Hàn Dược không an phận, cứ ngồi gõ bát: "Cái tên kia hôm nay có chuyện gì thế, sao lại chủ động mời mọc thế này? Tôi nói cho cậu biết nhé, lát nữa gọi món thì cá ướp, hải sâm, vây cá, lòng cá không thể thiếu được đâu".

Ninh Hiểu Quang nhìn Hàn Dược rồi ngoác miệng cười: "Tùy cậu, ăn gì cứ ăn, đừng khách khí, có điều... đừng ăn no quá đây, tôi không chịu trách nhiệm tiền viện phí đâu".

Hàn Dược làm ra bộ "đau đớn" ôm ngực và nói: "Cậu thật độc ác".

Tần Phóng khoanh tay ngồi bên cạnh, gương mặt dường như cũng vui lây với Ninh Hiểu Quang, miệng anh khẽ mỉm cười, ánh mắt chốc chốc lại nhìn về phía Nhan Nặc, rồi mau chóng quay đi như sợ cô phát hiện thấy.

Phương Lỗi ngồi bên quan sát thấy hết nhưng không nói gì, anh vỗ vai Ninh Hiểu Quang, đáp: "Được rồi, cậu đừng trêu chọc dạ dày của mọi người nữa, tóm lại sao lại mời mọi người đi ăn, trái tim chúng tôi đang lơ lửng đấy".

Ninh Hiểu Quang ngại ngùng vò đầu, cậu đưa mắt nhìn Mai Tử Hi, Mai Tử Hi vặn vẹo một lúc rồi ngồi im.

Hai người nhìn nhau một hồi không nói, Ninh Hiểu Quang nghiến răng kéo Mai Tử Hi dậy, khoác vai cô rồi nói: "Em và Tử Hi là một đôi rồi. Mọi người mau chúc mừng tụi em đi".

Mọi người trợn tròn mắt nhìn sự thay đổi quá lớn này và hiểu ra, hóa ra cái tên này đã kết thúc chặng đường yêu thầm dài đằng đẵng, hèn chi lại đắc ý vui vẻ thế. Hàn Dược cười nói:

"Cái tên này được lắm, hóa ra là nghiêm chỉnh rồi à. Mau nói đi, vận đào hoa của cậu tu thành chính quả như thế nào thế?".

Mai Tử Hi nhéo Ninh Hiểu Quang một cái, gương mặt đỏ bừng như chú tôm luộc, cô lí nhí nói: "Anh không được nói".

Ninh Hiểu Quang nghe lời răm rắp, cậu túm tay Mai Tử Hi rồi hớn hở nói:

"Nghe thấy chưa? Bạn gái em không cho em nói, em nghe lời cô ấy".

Phương Lỗi cười mờ ám, anh nhìn Hiểu Quang rồi nói: "Ồ, nhanh thế này mà đã nghe lời rồi à, qua cầu rút ván, trước đây cậu than thở với chúng tôi không biết bao nhiêu lần rồi, sếp, cậu nói xem phải không?".

Tần Phóng hiếm hoi lắm mới nói chuyện cười thế này, anh gật đầu phụ họa: "Đúng thế, đúng thế".

"Em, em oan uổng mà...".

Ninh Hiểu Quang không biết mở lời thế nào, dáng vẻ khổ sở, đau lòng nhìn cấp trên đang trêu đùa, cuối cùng cậu nhìn Nhan Nặc cầu cứu.

Nhan Nặc phì cười, cô vỗ vai Mai Tử Hi: "Em đừng nghe mấy lời lung tung của họ, họ trêu đùa cho vui thôi. Thực ra Tiểu Quang thích em lâu rồi, nhưng không biết nói với em thế nào, mọi người cũng sốt ruột thay cậu ấy. Bây giờ thì tốt rồi, hai người cuối cùng cũng thành đôi, chúc mừng chúc mừng".

Mai Tử Hi nghe thế liền đỏ bừng mặt, cô lẩm bẩm: "Lâu rồi? Không phải anh... vậy sao anh không hẹn người ta đi xem phim sớm một chút chứ?".

Hàn Dược nhìn Nhan Nặc với ánh mắt khâm phục: "Chị Nhan, chị cao tay thật ấy, biết cách dùng chiến thuật mềm mỏng. Nếu không thì làm sao chúng ta biết hóa ra hai người họ đi xem phim rồi chứ".

"Chị Nhan".

Mai Tử Hi bực quá giấu mặt vào trong lòng Ninh Hiểu Quang.

Cả nhà lại cười ầm lên, từng người một đều lên tiếng trêu đùa đôi tình nhân mới này.

Tần Phóng thấy Nhan Nặc cười vui vẻ thế này, ánh mắt anh khẽ nheo lại, trong lòng xao xuyến, xem phim? Hình như đây là một chủ ý không tồi.

Ngày đăng: 19/03/2013
Người đăng: Beoni
Đăng bài
Bạn thích truyện này?