Gửi bài:

Phần 4.3

"Không có gì". Nhan Nặc không biết vì sao đột nhiên anh lại trở nên lạnh nhạt, cô lại nghĩ, anh vốn là một bạo quân nắng mưa thất thường, cũng chẳng có gì lạ cả.

Cô nói tiếp: "Chúng ta cũng nghỉ ngơi đủ rồi, xuất phát tới điểm tiếp theo đi, nếu không sắp vào đêm rồi".

Tần Phóng gật đầu, có điều khi vừa tới vòng quay ngựa gỗ, mặt anh lại sầm lại, cảm giác mình phải chịu một nỗi nhục lớn lao. Ở đây toàn là trẻ con, lẽ nào chỉ mình người đàn ông như anh ngồi cái này sao?

Nhan Nặc biết anh nghĩ gì nên cô lắc đầu: "Sếp Tần, nơi chúng ta muốn tới là kia cơ". Cô chỉ tay, hóa ra là "Nhà ma" ở sau vòng quay ngựa gỗ.

Tần Phóng mới từ từ lấy lại sắc mặt, nhà ma anh không sợ, thế là anh ngẩng cao đầu oai phong bước vào, lần này còn đi nhanh hơn cả Nhan Nặc, dường như muốn lấy lại thanh thế ban nãy.

Nhan Nặc thở dài, hóa người đàn ông này vẫn là một đứa trẻ to xác.

Trong nhà ma tối om, kinh sợ như rừng sâu.

Chốc chốc lại có cánh tay thò ra túm chân người, hoặc mặt quỷ thè răng khiếp sợ, những tiếng kêu kinh hãi nhức óc phát ra từ mọi ngõ ngách.

Nhan Nặc lấy dũng khí bước lên phía trước, đột nhiên một cái mặt quỷ nhảy ra, không biết vấp phải cái gì mà cả người đổ về phía tước, may mà được hai cánh tay ấm áp giữ lại, cô tưởng là tay ma, đang định giãy dụa thì nghe thấy giọng nói quen thuộc: "Sao không cẩn thận thế?".

Hóa ra là Tần Phóng, cô cảm thấy an tâm lạ thường.

"Đừng sợ, có tôi ở đây, những thứ này là giả thôi".

Tần Phóng nắm lấy tay cô rồi dẫn cô đi về phía trước.

Cô không buông tay ra, cô cũng không nói cho anh biết thực ra cô không sợ ma, bởi vì tự nhiên cô lại thích cảm giác dịu dàng bây giờ, giống như thứ cô đã mất rất lâu rồi, cô cảm thấy mình thật xấu xa đã lợi dụng sự quan tâm của anh.

Thực tế chứng minh, Tần Phóng thực sự là một người mạnh mẽ, những người thật giả ma ấy không dọa được anh ất mà ngược lại anh ấy còn dọa lại người ta, Nhan Nặc nghĩ thời buổi này làm việc gì cũng khó khăn, đặc biệt là gặp phải Tần Phóng.

Sau đó hai người chơi những trò khác, chơi vô cùng vui vẻ, Nhan Nặc cảm thấy lâu lắm rồi minh không vui thế này, thêm một người nữa chơi cùng thật là vui, vì thế ngay cả khi ra khỏi khu vui chơi rồi cô vẫn cười rất vui vẻ.

Đêm, những ngọn đèn hoa đăng được đốt sáng, thành phố không đêm này đã phô trương một mặt khác của nó, thần bí, tự do và bùng phát.

Nhan Nặc thích nhìn dòng người xe qua lại qua cửa sổ, đột nhiên cô hỏi: "Ơ, đây không phải đường về phố cổ".

"Không phải còn chưa ăn cơm sao? Chơi cả ngày thế mà cô không mệt à? Trước đây Lỗi Tử nói ở đường Triều Dương có một quán ăn mới mở, chúng ta đi ăn thử xem".

Tần Phóng thiếu gia hôm nay vô cùng nhiệt tình, dường như hiếm có cơ hội được xả hơi thế này nên giọng nói của anh cũng mềm mỏng hơn.

Nhan Nặc thấy Tần Phóng có ý tốt nên cũng không phản bác anh, cô tiếp tục ngắm cảnh đang trôi qua ngoài cửa xe.

Tắc đường một tiếng, Tần Phóng lại bắt đầu chửi giao thông ách tắc, cuối cùng vật vã lắm mới tới quán ăn mà Phương Lỗi bảo.

Đỗ xe xong anh và Nhan Nặc bước vào, chỉ là hai người vừa bước vào tới cửa thì nghe thấy tiếng pháo nổ "đùng đoàng", sau đó ruy băng ngũ sắc tung đầy đầu hai người.

"Làm cái gì thế?". Tần Phóng lại gầm lên.

Đám nhân viên co vòi lại, may là giám đốc còn trấn tĩnh được, lên phía trước cười và nói: "Chúc mừng hai vị, hai vị là đôi tình nhân thứ 999 tới cửa hàng chúng tôi dùng bữa, sẽ được nhận những ưu đãi đặc biệt, chúc hai vị vui vẻ".

Tình nhân? Tần Phóng cứng đơ mặt, thông tin nhầm lẫn, hóa ra đây là nơi hẹn hò mà Phương Lỗi có ý ghi nhớ, anh sầm mặt lại định rời đi thì đã thấy Nhan Nặc cùng ông giám đốc đi vào trong, bất đắc dĩ anh đơ mặt đi vào cùng.

Sau khi ngồi xuống Nhan Nặc cầm biển bản ăn che mặt rồi thì thào với Tần Phóng: "Sếp Tần, giảm giá 8% đấy, tôi vừa nhìn thấy các món ăn cũng được lắm, chúng ta cứ giả vờ như tình nhân đi, dù sao cũng chịu đói một tiếng mới tới được đây".

Vì câu nói này là Tần Phóng dần dần lấy lại sắc mặt.

Sau khi hai người gọi món xong một nhân viên phục vụ cầm máy ảnh tới và lịch sự giải thích: "Nhà hàng chúng tôi miễn phí cho mỗi đôi tới đây đều để lại những kỉ niệm đẹp, hai vị có thể ngồi gần lại một chút được không ạ?".

Vì bữa ăn ngon, nên Nhan Nặc rất thoải mái, cô chủ động ngồi lại gần Tần Phóng.

Thấy người ta nói "cười một cái" Tần Phóng vẫn xị cái mặt xuống, Nhan Nặc nói thầm:

"Sếp tổng, xin anh cười một cái đấy, nếu không người ta thsya chúng ta không phải tình nhân thì vụ giảm giá đổ bể hết".

Trong mắt người khác, hai người này trông giống như đang thì thầm, nhìn rất ân ái.

Tần Phóng miễn cưỡng cười.

Anh phục vụ yêu cầu cao thêm một bước nữa: "Thưa anh, nếu anh ôm eo bạn gái nữa thì ảnh chụp sẽ đẹp hơn đấy".

Hai má Nhan Nặc lập tức ửng hồng.

Tần Phóng gào to: "Lắm mồm! Chụp thì chụp nhanh lên".

Nói thế nhưng cánh tay khoác trên vai Nhan Nặc vẫn rất chặt.

Anh phục vụ run run ấn nút, ảnh ra cũng đẹp, nam thanh nữ tú, có điều gương mặt anh nam chẳng có lấy chút biểu cảm, trong lòng anh phục vụ nghĩ, đáng tiếc cho anh chàng đẹp trai này, không chỉ tính khí không tốt mà cái mặt còn cứng đơ.

May mà Nhan Nặc đoán đúng, món ăn ở nhà hàng này rất ngon, có điều Tần Phóng chắc muốn đi dỡ nhà Phương Lỗi quá.

Hôm sau lúc cô thu dọn túi xách mới phát hiện tấm ảnh chụp chung của cô và Tần Phóng đặt ở chỗ cô, cô mìm cười rồi kẹp nó vào trong cuốn sách, sau đó đóng cửa đi làm.

Nhưng vừa ra khỏi cửa bước chân cô không thể bước nổi nữa, người cô giống như bị dội chì nómh mà đứng khựng lại, đôi mắt đen như ngọc nhìn chằm chằm vào bóng người cao lớn phía trước – người cô đã từng nghĩ bản thân mình sẽ always love.

=====

Ngày đăng: 19/03/2013
Người đăng: Beoni
Đăng bài
Bạn thích truyện này?