Gửi bài:

Phần 2.3

Nhan Nặc không hề để ý chuyện bản thân mình trở thành đối tượng tiêu khiển của mọi người. Có thể khiến người khác vui cũng là một thứ bản lĩnh. Cô vẫn như từ trước tới giờ, ngồi lặng lẽ ở đó, nhấp một chút rượu, thỉnh thoảng nghe tới chỗ gây cười thì khóe môi khẽ nở một nụ cười, e thẹn như hoa.

Cô gái làm việc thu thập tài liệu tên Mai Tử Hi tò mò hỏi Nhan Nặc: "Chị Nhan, chị thực sự có nghị lực. Nếu em ngày nào cũng bị sếp quát thì chắc không chịu nổi một tháng quá!". Cô ấy đã từng làm trợ lý tạm thời của Tần Phóng nên hôm nay trong lòng vẫn còn chút hoảng sợ.

Mấy người ngồi bên cạnh cũng gật đầu phụ họa: "Đúng thế mà, đúng thế mà, sếp Phương cũng không biết thương hoa tiếc ngọc gì cả, chuyện này rõ ràng là đưa cừu tới hang cọp, giúp người xấu làm việc xấu, anh không sợ chị Nhan Nặc bị sếp tổng nuốt trôi à?". Có thể thấy rõ Nhan Nặc rất được mọi người yêu thương.

"Sao các cô cậu không hỏi cảm giác của đương sự xem thế nào chứ?". Phương Lỗi không để ý những lời trách móc của mọi người mà nhẹ nhàng đẩy mũi tên sang Nhan Nặc.

Nhan Nặc nghĩ một chốc rồi đáp: "Thực ra, tôi thích được gọi là thầy dạy thú hơn". Đây cũng là suy nghĩ khi lần đầu tiên cô nhìn thấy đề thi viết, còn cô tự thấy không có hứng với việc làm thợ săn.

Thầy dạy thú?

Đám đông đột nhiên im bặt, hồi lâu sau Ninh Hiểu Quang là người đầu tiên có phản ứng: "Thầy dạy thú? Ha ha, thầy dạy thú, trời ơi, cái này tuyệt quá!". Nói xong cậu cười ngặt nghẽo khiến mọi người cười theo.

Phương Lỗi cùng vô cùng vui vẻ, chỉ là tùy tiện cậu nói một câu: "A, sếp? Không phải tối nay cậu không có thời gian sao?".

Ninh Hiểu Quang cười không khép miệng vào được: "Sếp Phương, sếp tổng không biết lại tiêu diêu ở đâu rồi, anh đừng dùng chiêu "sói đến rồi" nữa, tụi em đâu phải đứa trẻ ba tuổi chứ". Cậu vẫn lên giọng không biết sống chết là gì, ngay cả Mai Tử Hi nháy mắt với cậu mà cậu còn không thấy.

"Ninh Hiểu Quang, xem ra cậu thực sự không muốn sống nữa rồi". Giọng nam trầm trầm vang lên từ ngoài cửa.

Cả đám quay ra nhìn, thấy Tần Phóng đang đứng ở cửa, miễn cưỡng nở nụ cười nhìn bọn họ, lần này thì xong rồi, sếp xuất hiện thật rồi. Không biết anh ấy nghe được nhiều hay ít nữa.

Ninh Hiểu Quang hận một nỗi không tìm được cái lỗ nào mà chui xuống, nhìn Phương Lỗi với bộ dạng thê thảm, cậu nói: "Sếp Phương, anh hại em rồi".

Phương Lỗi nhìn cậu với ánh mắt an ủi, sau đó đứng dậy kéo Tần Phóng vào: "Đến lúc nào thế? Vào đây ngồi đi".

"E hèm, chú cừu non đại chiến bạo quân? Thầy dạy thú?". Anh lạnh lùng hắng giọng.

Ninh Hiểu Quang lại co người lại, những người khác quay vào, ăn mấy thứ, hát, chơi, không ai dám nghĩa khí ở lại cứu cậu.

Tần Phóng cúi xuống nhìn Nhan Nặc, có lẽ do uống chút rượu nên dưới ánh đèn chiếu lên mặt cô có cảm giác khiến người ta động lòng, cô không phải tuyệt sắc nhưng nhìn rất vừa mắt, bất luận xảy ra chuyện gì cũng luôn giữ vẻ điềm tĩnh, lạc quan.

Nhan Nặc luôn giữ nụ cười trên môi, cô thừa biết tính khí của Tần Phóng trước giờ đều theo kiểu "sấm thì to nhưng mưa thì nhỏ" *, thực ra con người cũng rất tốt. Cô từng tận mắt chứng kiến Tần Phóng vì chuyện Hàn Dược phạm lỗi mà đích thân đi xin lỗi và đền bù cho khách hàng, với người trong anh ấy là bạo quân nói một không nói hai, còn với người ngoài anh ấy luôn bênh vực thấu đáo.

Tần Phóng tới một cái mọi người cũng giữ kẽ nhiều, có quy củ hẳn, không còn dũng khí châm biếm như ban nãy nữa. Tần Phóng để comple sang một bên rồi ngồi xuống cạnh Nhan Nặc, hai người ngồi rất gần nhau, Nhan Nặc có thể ngửi thấy mùi rượu còn phảng phất trên người anh, chắc là vừa tới từ bữa tụ họp riêng.

Nhan Nặc đột nhiên có cảm giác bí bách, cô cầm cốc rượu lên, mới uống được một ngụm thì nghe thấy tiếng Tần Phóng trầm trầm bên cạnh: "Đừng uống quá nhiều rượu".

Nói xong ngay cả Tần Phong cũng giật mình, lý do gì khiến anh lại nói những lời quan tâm này tới trợ lý mới nhậm chức được một tháng?

Nhan Nặc không để ý lắm, cô lại cầm cốc uống ngụm nữa và đáp: "Không sao, tửu lượng của tôi rất tốt".

Tần Phóng cảm thấy cáu giận, sự tốt bụng hiếm có của mình lại biến thành lòng dạ xấu xa, thế là anh mặc kệ cô ngồi đó, anh ra bàn chuyện tối nay gặp phải một đề án với Phương Lỗi.

Đúng lúc hai người đang say sưa bàn luận thì Nhan Nặc chạm vài cốc với mấy người tới chúc cô được nhậm chức. Lúc này ngay cả mắt cũng lờ đờ rồi, bộ dạng uể oải khác thường Ninh Hiểu Quang đột nhiên nói một câu: "Chị Nhan, chị thật xinh đẹp".

Câu này khiến mọi người phì cười nhưng không ai bàn luận gì, vẻ đẹp của Nhan Nặc rất nhẹ nhàng, tiềm ẩn. Chỉ có Tần Phóng không hiểu vì sao không vui, không biết do tính khí vốn có hay vì Nhan Nặc không nghe lời, mà mặt anh cứ nặng trình trịch.

Phương Lỗi cũng cảm thấy Nhan Nặc uống quá nhiều, nên chủ động gợi chủ đề khác để phân tán sự chú ý của cô: "Nhan Nặc này, cô biết không, ban đầu văn phòng của chúng ta có tên khác đó".

"Tên gì?". Nhan Nặc trả lời, vì uống rượu nên giọng nói của cô cũng có phần gợi cảm hơn.

Những người khác cũng háo hức nghe, cấp trên tám nhảm luôn thu hút mà.

Phương Lỗi hắng giọng và đáp đầy ẩn ý: "Tôi có đề nghị là "Văn phòng VIP".

"Ồ" tất cả mọi người đều ồ lên.

"Phương Lỗi". Tần Phóng bắt đầu gầm lên.

Phương Lỗi cầm cốc rượu chỉ về phía Tần Phóng rồi tiếp tục: "Sếp tổng sống chết cũng không đồng ý. Thực ta nhiều công ty thiết kế hàng đầu trong ngoài nước mời cậu ấy nhưng cậu ấy không đi, cứ thích tự mình làm, không tỏ vẻ Vip*, ngôi sao thì là gì chứ? Sao đó cậu ấy chủ định dùng cái tên hiện giờ. Cô biết lúc đó cậu ấy nói gì không?".

Nhan Nặc nghiêm túc suy nghĩ một lúc rồi hưng phấn trở lại, bắt chước ngữ điệu của Tần Phóng: "Dùng tên "Tần Phóng" đã thừa đủ rồi, cần gì phải dùng tên khác?". Do uống rượu nên hành động của cô cũng cởi mở hơn ngày thường.

Phương Lỗi sững lại rồi vỗ tay: "Ha ha, đúng quá đi mất, lúc đó đúng là cậu ấy nói như thế này, nếu kèm thêm bộ dạng ta là nhất thiên hạ nữa thì vô cùng giống".

Cả văn phòng đều phải thừa nhận, không hổ danh là sếp tổng, quả nhiên là một người ngạo mạn khác người.

Có lẽ do không khí quá tốt nên Tần Phóng cũng hiếm khi cáu giận, chỉ nhìn gương mặt nghiêng của Nhan Nặc và suy nghĩ.

Đúng lúc này thì một giọng nói không mong đợi vang lên: "Nói gì mà cười vui thế? Vậy thì không thể thiếu tôi được rồi"

Sau đó Hàn Dược nhận ra người tới đầu tiên, cậu lên tiếng: "Giám đốc Lâm".

Nhan Nặc nhìn ra ngoài, nụ cười dịu dàng của cô bỗng khựng lại, rượu cũng vương đầy xuống.

=======
* sấm thì to nhưng mưa thỉ nhỏ: Ý nói người luôn ra uy nhưng bản lĩnh thực sự thì không có mấy.
*VIP: Nguyên từ gốc là "đại bài" nghĩa là luôn tỏ vẻ quan trọng, (tỏ vẻ) ngôi sao, vip, bạn Phong chọn dùng từ VIP.

Ngày đăng: 19/03/2013
Người đăng: Beoni
Đăng bài
Bạn thích truyện này?