Gửi bài:

Phần 14.2

Buổi chiều Tần Phóng đi gặp một khách hàng, lúc về anh ngồi một mình ở văn phòng rất lâu. Anh chẳng có tâm trí nào làm việc nữa, hai tấm vé xem phim đút trong ngăn bàn cứ nhắc lên rồi lại đặt vào, đặt vào rồi nhấc lên, một mình tự giày vò cho tới khi tan ca.

Đến giờ, Nhan Nặc gõ cửa như thường lệ, cô đứng ngoài nói: "Sếp Tần, nếu không còn việc gì nữa thì tôi về trước đây".

"À, đợi chút đã".

Tần Phóng vội vàng đứng dậy gọi tên cô.

Nhan Nặc sững lại, cô nhẹ nhàng hỏi: "Sao? Còn việc gì cần tôi làm à?".

"Tôi.... Cô....".

Tần Phóng lắp bắp một hồi mà vẫn không nói lên lời. Nhan Nặc vốn định nhẫn nại đợi anh xem xong tài liệu, điện thoại đột nhiên reo vang, cô ngại ngùng nhìn anh. Còn Tần Phóng thì thở phào, anh xua tay:

"Cô nghe điện thoại trước đi, chúng ta nói chuyện sau".

Anh cũng cần phải chuẩn bị lại mấy lời cần nói đã.

Nhan Nặc gật đầu, cô nhìn màn hình điện thoại rồi sững lại. Cô bước nhanh về phòng trà, hít sâu rồi mới nghe điện thoại:

"Alo".

"Là anh". Đầu dây bên kia là tiếng Đoàn Dịch Sâm vang lên trầm đục.

"Uhm, tôi biết".

"Nhận được hoa em gửi rồi. Đẹp lắm, cảm ơn em",

"Khỏe hơn chút nào chưa?".

"Ngủ một giấc là khỏe hơn rồi. Bác sĩ nói do anh quá mệt, không có vấn đề gì lớn, chiều nay xuất viện rồi".

"Vậy thì tốt rồi, chú ý nghỉ ngơi, công việc thì làm mãi cũng không hết đâu". Nghe anh nói vậy cô cũng thấy an tâm phần nào.

Đoàn Dịch Sâm im lặng một lúc rồi ngập ngừng hỏi: "Em tan ca rồi chứ? Có thể ăn tối với anh không?".

Giọng anh rất cẩn trọng, khiến cô không biết mình nên đồng ý hay từ chối.

Đoàn Dịch Dâm thở dài, mệt mỏi nói: "Anh chỉ muốn gặp em thôi, như thế... cũng không được sao?".

"Không phải... vậy hẹn ở đâu?".

"Nhà hàng băng chuyền Khải Nhạc nhé, cạnh chỗ em làm".

"Ok, lát gặp lại".

Nhan Nặc cúp máy, cô rửa mặt nước lạnh rồi soi mình trong gương và cười chua chát, rốt cuộc vẫn khác nhau.

Từ bao giờ hai người gọi điện thoại với nhau như thế này chứ? Anh luôn cẩn thận dò xét, còn cô luôn giữ kẽ, dường như cả hai là những người lạ thân quen nhất với nhau vậy, khoảng cách rất gần nhưng chỉ vì một bóng hình mà đã càng ngày càng xa, cho đến khi trở thành một con đường lạ.

Cô thở dài, quay người bước khỏi phòng trà, thấy Tần Phóng vẫn đứng ở cửa văn phòng đợi cô, nên cô vội lấy lại tinh thần và mau bước về phía anh:

"Xin lỗi, để anh đợi lâu rồi".

Tần Phóng mặt lạnh một lúc rồi nheo mắt lại. Mỗi lần Nhan Nặc tỏ ra khách khí với anh thế này anh luôn cảm thấy khó chịu, không hiểu cảm giác cụ thể thế nào nữa. Anh hỏi trực tiếp:

"Lát nữa cô có hẹn à?".

Ban nãy đứng từ xa quan sát, thấy cô vừa nghe điện thoại vừa xem đồng hồ, hình như đang xem giờ.

"Uh. Hẹn một người bạn".

Khi nói câu này giọng cô rất nhẹ, khiến người khác cảm thấy cô đang cố né tránh. Đợi một lát thấy anh không nói gì, cô ngước mắt nhìn lên, anh mím chặt môi, hai mắt lừ lừ nhìn cô, cô hỏi:

"Sếp Tần, còn gì cần tôi làm nữa không?".

"Không! Cô về đi".

Tần Phóng hằm hằm cái mặt, nói xong đóng cửa cái rầm một cái.

Nhan Nặc không hiểu, cô cảm thấy gần đây thái độ của cấp trên cứ là lạ, nhưng không biết cụ thể là lạ ở chỗ nào. Cô nhún vai khó hiểu rồi chầm chậm rời khỏi văn phòng đi tới chỗ hẹn.

Tần Phóng ngồi một mình trong phòng, cảm giác bực bội khó chịu, hai tấm vé xem phim trong tay đã vò không còn hình dạng, đang định xóa tan dấu vết thì không biết cái tên nào không màng sống chết gõ cửa. Anh dừng tay lại, giọng không nấy gì làm vui vẻ:

"Việc gì?".

"Sếp, sếp tổng, là em, Tiểu Quang".

"Vào đi". Anh gào lên.

Ninh Hiểu Quang nghe thấy thế liền biết ngay sư tử đang gầm, trong lòng tự chửi bản thân mình đến không đúng lúc. Tần Phóng lừ lừ nhìn cậu khiến cậu cẩn thận rụt cổ lại nói:

"Sếp tổng, em làm xong việc điều chỉnh thứ tự rồi, anh có xem bây giờ không?".

Hai hôm trước đột nhiên Tần Phóng giao cho cậu sắp xếp thứ tự thông tin khách hàng còn tồn đọng, lại chỉ cho có hai ngày, cậu vội vã làm mới xong nên tới giao nộp ngay.

"Không xem!".

Tần Phóng nhướn mày, lạnh lùng đáp: "Chỉ mỗi việc này?".

Ninh Hiểu Quang vội vã gật đầu: "Vâng, chỉ việc này, không còn gì khác".

Tần Phóng xua tay, cậu biết ý vội vàng rút lui, nhưng mới đi được hai bước Tần Phóng lại nói:

"Khoan đã, quay lại!".

Ninh Hiểu Quang khựng lại, lúc quay lại còn cố cười: "Sếp tổng có gì dặn dò?".

"Cái này tôi không cần, cho cậu đấy".

Tần Phóng cúi đầu nhìn hai tấm vé trong tay, trong ánh mắt có vệt thất vọng vụt qua.

Ninh Hiểu Quang chăm chú đón lấy rồi tròn mắt nhìn anh:

"A, "Astroy boy"? Sao anh lại có cái này? Cho em thật à?".

Tần Phóng hừ nhẹ hai tiếng, mặt vẫn sầm lại:

"Là người khác cho. Sao? Không thích à? Không thích thì đưa đây tôi cho Hàn Dược".

Ninh Hiểu Quang vội vàng nhét hai tấm vé vào túi áo, được cho miễn phí ai lại không thích chứ?

"Sao lại không thích chứ? Tử Hi còn nói muốn đi xem hôm nay, may quá đi mất, sếp ơi, em cảm ơn sếp".

Cậu cười rồi cảm ơn rối rít, sau đó phấn khởi xuống dưới tầng tìm bạn gái cùng đi xem phim.

Cho đến khi văn phòng không còn một ai, Tần Phóng vẫn ngồi một mình ở đó, trong mắt là sự cô đơn vô hạn.

Ngày đăng: 19/03/2013
Người đăng: Beoni
Đăng bài
Bạn thích truyện này?