Gửi bài:

Phần 15.1

Nhà hàng băng chuyền Khải Nhạc.

Qua cửa sổ lớn trong suốt được kéo chạm đất, có thể nhìn trọn cả thành phố hoa lệ, phồn hoa, đèn màu lấp lánh, những dòng ánh sáng giao nhau trong đêm tối.

Nhan Nặc vừa bước vào đã nhìn thấy Đoàn Dịch Sâm ngồi tựa lưng trên ghế, những ngón tay dài đang gõ nhẹ vào thành ly cà phê, đôi mắt đen tuyền đang nhìn xa xăm. Nhan Nặc hiểu. Những người bên cạnh cô có quen biết với Đoàn Dịch Sâm đã từng nhận xét thế này, một người đàn ông thần bí và lịch thiệp chỉ cần đơn giản cũng có thể chạm nhẹ vào những sợi dây đàn trong trái tim phụ nữ.

Trong khi Nhan Nặc còn chưa định thần lại thì Đoàn Dịch Sâm đã nhìn thấy cô, anh đứng dậy lịch sự kéo ghế cho cô ngồi, sau đó lịch sự đứng sang bên cạnh, cô mau chóng bước tới và ngồi xuống. Hai người hàn huyên mấy câu đơn giản, cùng với tiếng piano lãng mạn, sự im lặng bắt đầu lan tỏa. Những chủ đề nói mãi không hết không thể cắt đứt những ngày tháng nhung nhớ của hai người, bây giờ đã một đi không bao giờ trở lại.

Có lẽ do ánh đèn nên ánh mắt trầm mặc của Đoàn Dịch Sâm khiến Nhan Nặc không biết phải làm thế nào, không biết nên nhìn đi đâu, đành phải ngước nhìn bốn phía. Đúng lúc ấy nhìn thấy một đôi tình nhân ở gần đó đang ngồi trên vị trí cao được đặt trước để ngắm nhìn phong cảnh, chốc chốc lại thì thầm bên tai nhau, không khí ấm áp và thân mật.

Đột nhiên nhớ ra điều gì đó, Nhan Nặc đáp:

"Còn nhớ anh đã từng nói với tôi một câu, con người chỉ có đứng càng cao thì mới nhìn càng xa?".

Những ngón tay Đoàn Dịch Sâm khẽ động đậy rồi anh nhìn chằm chằm cô và hỏi:

"Sao đột nhiên lại nhớ tới câu này?".

Khi còn học đại học, mặc dù Nhan Nặc khá hoạt bát nhưng cô lại không thích thể thao, đi bộ vài tầng lầu là thở hổn hển, vì thế chỉ cần được nghỉ là Đoàn Dịch Sâm lại dẫn cô đi leo lúi rèn luyện sức khỏe, quyết tâm muốn cô trở thành một người khỏe mạnh.

Lần nào cũng thế, cứ leo lên đến đỉnh là Nhan Nặc đã thở hổn hển như trâu, cô tức giận Đoàn Dịch Sâm ngang ngược cái tội khiến bản thân mình mệt mỏi, nhưng không thể phát tác được, cô biết chẳng qua anh chỉ muốn tốt cho cô mà thôi.

Đoàn Dịch Sâm luôn ôm cô từ phía sau, thân mật áp má vào má cô cùng cô ngắm cảnh sắc huyền ảo đẹp như tiên cảnh, chờ đợi ánh mặt trời lên, sương sớm tan dần, khung cảnh dưới núi trở lên rõ ràng hơn bao giờ hết. Anh thường âu yếm và có phần bất lực nói với cô:

"Sau này chúng ta nên thường xuyên đến đây, nếu không vận động thì sức khỏe làm sao tốt được chứ? Hơn nữa em nhìn đi, con người đứng càng cao thì nhìn càng xa, hiểu chưa?".

Cô của hôm nay đã hiểu những lời ấy có một ý nghĩa khác, anh dường như luôn ở trên cao, còn cô, chỉ có thể ngước nhìn.

Nhan Nặc không suy nghĩ nữa mà cười nhạt:

"Không có gì, chỉ là tôi đang nghĩ có thể vì anh đứng cao quá còn tôi chỉ có thể đuổi theo ánh mắt anh, vì thế sau khi tôi phát hiện ra ánh mắt anh nhìn về một người khác, tôi chỉ đành dần dần rời xa".

Thấy Đoàn Dịch Sâm chau mày, dường như muốn nói điều gì đó, cô bình tâm lại và nói: "Thực ra, tôi còn hơn anh, tôi đã sớm biết sự tồn tại của em gái anh Vũ Triết".

Đoàn Dịch Sâm sững lại: "Vậy sao lúc đó em không nói?".

Nếu đúng như cô nói như thế tại sao với tính cách vốn không giữ được điều gì bí mật thì cô phải nói ngay ra lúc đó mới đúng chứ.

Nhan Nặc cụp mắt xuống, cô ngừng lại một lúc rồi mới nói:

"Không phải lúc đó anh đã nói, sau sinh nhật tôi anh thấy tôi trở nên hơi khác còn gì? Bởi vì lúc đó anh Vũ Triết để ví ở chỗ tôi, vô tình lúc mở ra, thấy một tấm ảnh tôi tưởng là "tôi", lại ở trong ví anh ấy, không phải kì lạ quá sao? Huống hồ tôi chưa từng chụp tấm ảnh đó bao giờ. Sau đó chỉ cần hỏi do một chút là biết. có lẽ lúc đó do tôi quá kiêu ngạo nên mới không nói, tôi nghĩ rằng mọi chuyện không phải như thế, tôi cho hai chúng ta một cơ hội, nhưng hôm đó sau khi đánh vỡ ngôi sao may mắn tôi mới phát hiện ra, hành động ấy của tôi là lừa mình, lừa người".

Giọng cô nói rất bình thản, sự tồn tại ấy đã từng khiến cô vô cùng kích động dường như bây giờ đã tan biến như mây khói, chỉ còn nỗi đau đọng lại trong mắt. Không ngờ, chỉ vì ngôi sao may mắn mà Vũ Hàm tặng lại khiến cô tức giận, người còn sống luôn không so sánh được với quá khứ tươi đẹp đã qua. Cô hi vọng bản thân mình là ánh mắt trời trong cuộc đời anh chứ không phải là cái bóng trong đêm tối.

Sau đó rất lâu, Đoàn Dịch Sâm mới tìm lại giọng nói của mình, đáp: "Tiểu Nặc, anh phân biệt rõ ràng, em là em, Vũ Hàm là Vũ Hàm, anh không lẫn lộn hay dung hòa hai người".

"Sự bình tĩnh của anh thế này khiến người ta hận, người ta yêu".

Dường như mọi thứ đã được giải tỏa, trái tim Nhan Nặc chưa bao giờ thấy thoải mái như thế này:

"Buổi tối hôm tôi nói chia tay với anh, thực ra tôi không đi đâu xa, tôi chỉ ngồi ở công viên trước chung cư của anh, thế nhưng anh không hề đuổi theo... có phải ngay lúc đó anh cũng không chắc chắn trái tim mình? Anh muốn cả hai bình tĩnh lại, muốn cho anh không gian suy nghĩ, trong lòng anh rốt cuộc rôi là cái gì?"

Đoàn Dịch Sâm im lặng, bởi vì anh thừa nhận những lời cô nói.

Ngày đăng: 19/03/2013
Người đăng: Beoni
Đăng bài
Bạn thích truyện này?