Gửi bài:

Phần 3.2

Anh quay người nhìn Lâm Vũ Triết cầu cứu binh: "Anh Lâm, anh mau giúp em khuyên cậu ấy đi".

Tối nay chẳng khác gì ngồi xe vượt núi cả, ban đầu là biết tin Thịnh Thế muốn hợp tác với họ, còn chưa kịp sung sướng thăng thiên thì lại bị thông báo không làm, rõ ràng còn khó chịu hơn xuống địa ngục. Phương Lỗi hộc máu nhìn từng tờ tiền giấy bay vụt qua đầu mình!

"Khuyên thì không vấn đề gì, nhưng chí ít cũng phải nói cho tôi biết có chuyện gì xảy ra đã chứ". Lâm Vũ Triết hỏi.

"Thì là Thịnh Thế muốn hợp tác với tụi em nhưng sếp tổng em đã từ chối". Trước giờ chỉ có người ta cầu xin Thịnh Thế, bây giờ người ta chủ động tìm tới cửa mà Tần Phóng còn chối từ, trên đời này chỉ có mỗi anh ấy là làm như thế.

"À, như thế à...". Lâm Vũ Triết nói. Thực ra ban nãy anh cũng nghe được một hai câu trong cuộc đối thoại của họ rồi, bây giờ thì chắc chắn luôn. Anh ta quay đầu sang hỏi Tần Phóng:

"Sao lại từ chối? Như Phương Lỗi nói đấy, đây đúng là cơ hội tuyệt vời".

"Thôi, hôm nay không muốn nói chuyện này". Đầu anh hơi đau, uống mấy cốc rượu nên cảm thấy đầu óc đang quay cuồng, anh quay sang nhìn về phía Nhan Nặc.

Nhan Nặc phía bên đó cũng cảm thấy càng ở lại càng không tự tại, uống mấy cốc rượu vào người khiến cơ thể cô nóng bừng, cô vỗ vỗ đầu mong tỉnh táo thêm vài phần, cô cầm túi nói với đám Mai Tử Hi:

"Các cậu chơi vui nhé, chị có việc về trước đây".

Chả mấy khi ăn chơi tiền của công nên mọi người đều chơi vô cùng phấn khích, cũng không ai miễn cưỡng giữ Nhan Nặc lại, mọi người chào nhau rồi lại tiếp tục. Tần Phóng quay lại thì không thấy Nhan Nặc đâu, anh mắng thầm trong bụng rồi đứng dậy bước tới đó, vội hỏi: "Cô ấy đâu?".

Ninh Hiểu Quang uống hơi ngà ngà rồi, đần mặt nhìn Tần Phóng: "Hê hê, hỏi ai thế?".

Cơn tức giận của Tần Phóng lại dội lên, anh gầm lên: "Nhan Nặc".

Hàn Dược ngồi bên còn khá tỉnh táo, thấy chuyện không hay liền trả lời: "Sếp, Nhan Nặc nói có việc nên về trước rồi". Sau đó bổ sung thêm một câu: "Vừa mới đi xong". Có nghĩa là giờ đuổi theo thì vẫn còn kịp.

"Mấy người để cô ấy đi một mình sao?". Bây giờ đã hơn mười hai giờ đêm, một cô gái đơn thân đã uống rượu đi về một mình, mức độ nguy hiểm không cần nghĩ cũng biết.

"Nhà Nhan Nặc ở gần đây mà, chắc không sao đâu...". Hàn Dược từ từ cúi đầu, cậu nói có chút chột dạ.

Bình thường Nhan Nặc có vẻ rất độc lập, hơn nữa hay chăm lo cho người khác, nhưng mọi người lại quên mất rằng cô ấy cũng cần người khác chăm sóc.

"Chó chết". Tần Phóng tức giận đuổi theo.

Ngồi trong bóng tối Lâm Vũ Triết chau mày, lí nhỉ hỏi: "Lỗi Tử, Tần Phóng xem ra đối xử không bình thường với cô trợ lý mới nhỉ?".

"Uh, sếp tổng hiếm khi tới bây giờ mà chưa thay người mới, được coi là kì tích rồi đó".

Phương Lỗi nheo mắt, nụ cười có phần mờ ám. Anh lại hi vọng cái không bình thường ấy là thật, muốn trái tim đá của sếp tổng gật đầu còn khó hơn lên trời, nếu Nhan Nặc thực sự có thể biến cương thành nhu, thì anh vui phải biết.

"Ở đây ồn quá, anh ra ngoài làm điếu thuốc".

Lâm Vũ Triết đứng dựa cửa, châm một điếu thuốc rồi hít sâu, sau đó thở ra những vòng khói trắng, rút điện thoại trong túi ra rồi bấm số.

"Alo?". Giọng đối phương trầm trầm.

Lâm Vũ Triết nói nhỏ: "Tôi gặp cô ấy rồi".

Đầu dây bên kia im lặng.

Lâm Vũ Triết hiểu, anh cười nhẹ và đáp: "Xem ra cũng đã biết sớm rồi à".

"Uh". Vẫn không nghe ra đầu dây bên kia đang thay đổi giọng.

"Anh và A Phóng hợp tác cũng vì chuyện này?".

"Ở đây tôi có chút chuyện, đầu tháng sau mới về".

"Lẽ nào anh vấn không buông được?".

"Mọi chuyện đợi tôi về rồi nói".

Lâm Vũ Triết nghe thấy tiếng tút tút bên đầu dây, anh sững lại khá lâu. Hóa ra bọn họ đều không buông tay được, có điều quá như thế thì buông thế nào đây? Anh thở dài rồi quay lại phòng.

"Sếp Lâm, sếp Lâm, anh còn chưa uống với tụi em đâu, mau qua đây". Đám người trẻ tuổi chơi hăng quá rồi nên bắt đầu không có trên dưới xưng hô gì.

Lâm Vũ Triết cười tươi, nụ cười mê hồn người: "Được, đến thì đến, sợ mấy em hợp lại cũng không uống được với anh". Bởi vì sẽ chẳng bao giờ còn cô nha đầu đi theo sau anh khuyên anh uống ít thôi nữa.

Nhan Nặc đã uống rượu nên đi khá thong thả, Tần Phóng đi vài bước đã thấy bóng dáng liêu xiêu phía trước của cô. Trời đã vào thu, đêm lạnh như nước, gió đêm thổi bay chân váy cô, dưới ánh điện mờ trong khu phố cổ, bóng cô càng dài thêm.

Anh không đuổi theo cô, mà chỉ lặng lẽ đi sau cô. Dường như đây là lần đầu tiên anh làm thế này, rõ ràng chỉ là một cô trợ lý, lại còn thường xuyên chống đối với anh, sao lại khiến anh động lòng được? Lỗi Tử nói trước đây cô thích cười, khiến người khác thấy ấm áp, vậy điều gì khiến cô ấy thay đổi, khiến "trái tim ấm áp" không còn ấm áp nữa? Anh không hiểu được.

Đúng, nhất định là do anh hiếu kỳ nên mới tiếp cận cô một cách không tự chủ thế này, bởi vì, cô ấy là người đầu tiên hiểu anh, bởi vì, cô ấy không khiến anh ghét.

Cứ như thế, Tần Phóng đã giải thích cho sự bất thường trong quãng thời gian này của mình như thế vậy.

Nhan Nặc không để ý có người đi theo sau mình, mỗi bước đi của cô đều rất tốn sức, dường như muốn dồn tất cả sức lực của mình lên những viên đá xanh trên phố. Nhìn thấy ánh mắt của Lâm Vũ Triết một cái là cô lại nhớ tới quá khứ, trong lòng như có ngàn cây kim đâm chọc, đau tới mức muốn tắc thở. Cô luôn tự hỏi mình, tại sao lại không thể vượt qua được? Tại sao lại phải xuất hiện trước mặt cô?

Nhan Nặc sống ở một căn hộ xây dựng tầm năm 20, 30 ở đầu kia con phố, rõ ràng đường rất ngắn, sau cô lại cảm thấy dài như cả một đời, khó khăn lắm mới quay về tới cái ổ của mình, cô mới an tâm thả lòng cơ thể, tìm lại bản thân.

Tần Phóng nhìn thấy cô vào nhà, anh đứng đợi cho tới khi một căn hộ nào đó sáng đèn rồi mới chậm chậm quay người bước đi.

Nhan Nặc bất lực đứng dựa vào khung cửa sổ khắc hoa cổ kính, không nhìn thấy chàng kị sĩ âm thầm bảo vệ mình, chỉ lặng lẽ nhìn về một nơi xa, cả đêm không ngủ.

Lần này, cô còn có thể lùi tới đâu nữa?

Đằng sau đã là thung lũng vạn trượng.

Ngày đăng: 19/03/2013
Người đăng: Beoni
Đăng bài
Bạn thích truyện này?