Gửi bài:

Phần 4.2

Xe vừa vào tới khu ngoại ô thì nhìn thấy một chiếc đu quay khổng lồ, hóa ra đây là công viên chủ đề nổi tiếng của nơi này. Hôm nay may là không phải chủ nhật nên người không đông. Nhan Nặc muốn chơi, nghĩ lâu lắm rồi không tới đây nên cô nói với Tần Phóng cho mình xuống xe ở đây.

Tần Phóng mở cửa sổ xe, hỏi cô: "Cô không mệt à?".

"Sếp Tần yên tâm, tôi là một automan* đánh không chết đó".

Nhan Nặc cúi đầu nhìn anh đang ngồi trong xe, rồi bắt đầu cười, hình như đã quên hết nỗi chán chường ban nãy.

"Automan là cái gì?". Vẻ mặt Tần Phóng tỏ ra không biết, anh ngốc nghếch hỏi.

Nhan Nặc cười trêu đùa: "Không có gì đâu, vậy tôi vào trong đây".

Nhìn thấy vẻ mặt cười đểu của Nhan Nặc Tần Phóng vô cùng khó chịu, trong đầu nghĩ về nhà nhất định phải điều tra rõ ràng xem automan là cái gì. Anh theo xuống xe và nói:

"Không được, muộn thế này rồi khó bắt xe lắm, hơn nữa một mình cô cũng không an toàn, đợi tôi đỗ xong xe rồi đi vào với cô".

"Sếp Tần, bây giờ tôi mới phát hiện ra hóa ra anh cũng có tinh thần kị sĩ tốt đẹp như vậy".

Bị Nhan Nặc nhìn khiến anh ngại ngùng, anh nhìn ra chỗ khác và nói:

"Tôi chỉ không muốn người ta điều tra người mất tích lại tới tìm tôi, phiền phức lắm". Cái miệng của Tần đại sư tử không thể nói ra lời hay ý đẹp được.

Nhan Nặc cười, cô mặc kệ, tan ca rồi thì anh ấy cũng không phải là cấp trên của mình nữa. Cô đi tới quầy bán vé, đang định trả tiền thì Tần Phóng không biết từ lúc nào đã sượt qua cô và xòe vài tờ tiền ra:

"Hai người".

Sau khi nhận thẻ từ, hai người đi vào trong.

Tần Phóng đi sau Nhan Nặc, anh nhìn cái gì cũng thấy mới mẻ, Nhan Nặc không nén được tò mò, cô hỏi:

"Sếp Tần, không phải đây là lần đầu tiên anh tới nơi này đấy chứ?">

"Tôi đâu phải trẻ con". Tần Phóng hậm hực.

Hiểu theo câu trên thì anh ấy chưa bao giờ tới đây.

Nhan Nặc che miệng cười.

Tần Phóng lại ngây người nhìn cô, anh cảm thấy lúc này Nhan Nặc mới đúng là Nhan Nặc, thích cười, khi cười sẽ lộ ra hai lúm đồng tiền, thỉnh thoảng còn biết châm biếm một hai câu.

Khác với Tần Phóng cứ phải cầm bản đồ để nghiên cứu, Nhan Nặc thì quen đường thuộc lối mà đi thẳng tới "máy nhảy lầu" (Jumping machine)

Tần Phóng thấy trò chơi ở trên cao như thế cái chân bắt đầu run run, nhìn Nhan Nặc đang hưng phấn xếp hàng phía trước đột nhiên anh cảm thấy mình sai rồi. Đáng ra anh không nên đi cùng cô tới đây, nhưng nếu không đi thì khác gì bảo bản thân mình là loại nhát gan, nếu đã đi rồi thì.. anh ngước lên nhìn phát nữa, đúng là cao quá...

Sắp tới lượt bọn họ rồi, Nhan Nặc hào hứng kêu lên: "Sếp Tần, tới lượt chúng ta rồi, mau lên đi".

"Oh". Thế là Tần Phóng theo lên trước "coi thường cái chết".

Khi chiếc ghế ngồi dần dần nâng cao, anh phát hiện ra trái tim mình sắp ngừng đập đến nơi rồi, ngay cả Nhan Nặc nói gì với anh cũng không nghe thấy, sau đó cả người mất trọng lượng đột ngột, tiếng gió gào thét, anh nhắm chặt mắt, nghe thấy tiếng gào thét của những người xung quanh, vừa có cảm giác sợ hãi lại hưng phấn, chỉ là dù thế nào anh cũng không kêu lên được. Đợi khi đôi chân anh chạm đất anh mới cảm thấy được tiếp tục làm người rồi.

Nhan Nặc kích thích tới mức mặt đỏ gay, lại còn tự lẩm bẩm: "Thực sự thích quá đi mất, đúng rồi, lâu lắm rồi tôi chưa ngồi thuyền hải tặc".

Tần Phóng biết thuyền hải tặc là gì, có điều nghe thấy ba từ này anh chạy ngay tới thùng rác và nôn ọe, dạ dày đang lộn tùng phèo. Tần đại sư tử uy nghiêm lẫy lừng của mọi ngày bây giờ mặt mày xanh xao, yếu đuối tới mức con muỗi đánh cũng không chết.

Nhan Nặc sững người, bây giờ cô mới biết hóa ra người đàn ông mạnh mẽ này ban nãy không chơi nổi máy nhảy, nghĩ ra cũng đúng, người ta lần đầu tiên chơi trò kích thích thế này cơ mà, đúng là làm khó cho anh ấy. Cô vội vã đi lấy túi và lục túi lấy giấy ăn đưa cho anh: "Xin lỗi, tôi không biết anh không quen chơi trò này".

Cô giữ thể diện cho anh, dùng từ rất ý tứ, thế nhưng ngay cả lông mày của cô cũng đang cười.

Tần đại sư tử phát điên lên, anh nói: "Là do trưa nay tôi ăn quá no, nên mới buồn nôn". Thể diện của đàn ông không thể mất.

"Như thế à... vậy lát nữa chúng ta đi ngồi xe vượt núi?". Nhan Nặc cố ý đưa ra đề nghị này.

Không ngoài dự đoán, cô nhận lại được ánh mắt tức giận của Tần đại sư tử.

Nhan Nặc cười rồi chạy đi, đợi khi quay về cô đưa đưa cho Tần Phóng một chai nước lọc, còn cô cầm một chiếc kem cốc ngon miệng, đang định bóc thì Tần sư tử lại gầm lên: "Tại sao tôi phải uống nước còn cô được ăn kem? Tôi không trả lương cho cô sao?".

Bây giờ thì Nhan Nặc thực sự tròn mắt lên, Tần đại sư tử không khách khí cướp luôn cây kem trên tay cô, sau đó nhét chai nước vào lòng cô, lại còn cười gian xảo nữa, thấy Nhan Nặc trừng mặt nhìn anh anh vội vã bóc ra rồi liếm một miếng, đóng dấu chủ quyền.

"Anh thật là...".

"Là gì?".

Tần Phóng bỗng ngây người ra rồi nhìn gia đình ba người đang đi phía đối diện, chú bé con cưỡi trên cổ bố vô cùng vui vẻ, còn người mẹ đang dịu dàng lau mồ hôi cho chồng, vô cùng cảm động và hạnh phúc, ánh mắt anh tối sầm, ngay cả chiếc kem cũng mất đi vị ngọt.

=======
* Automan: Siêu nhân, rô bốt

Ngày đăng: 19/03/2013
Người đăng: Beoni
Đăng bài
Bạn thích truyện này?