Gửi bài:

Chương 177

Ở Mẫn Phong cư, Xuân Liễu đã an bài Mộ Dung Phong nghỉ ngơi tốt, trên miệng vết thương của Mộ Dung Phong đã bôi thuốc nhưng người vẫn đang hôn mê chưa tỉnh lại.

Xuân Liễu cũng không hy vọng tiểu thư tỉnh lại bây giờ, tiểu thư là người thiện tâm, chỉ sợ là nếu thấy có lẽ sẽ tha cho Mạnh Uyển Lộ. Có thị vệ ở đây, có thánh chỉ của Hoàng Thượng, Xuân Liễu không ngại Mạnh Uyển Lộ sẽ có phản ứng gì đâu.

Nàng giơ roi lên, tuy rằng nàng không phải một người có võ công nhưng nàng lại có oán hận, nếu không phải do nữ tử này thì tiểu thư làm sao phải chịu ủy khuất như vậy, tiểu thư có lẽ sẽ mềm lòng nhưng chính mình thì không mềm lòng, không cho nữ tử này một trận giáo huấn tốt chỉ sợ sau này nàng ta còn có thể gây chuyện sinh sự.

"Nô tài, ngươi dám đánh ta!" Mạnh Uyển Lộ cũng không tin Xuân Liễu thật sự dám đánh nàng, dù sao nàng cũng là chủ tử mà Xuân Liễu chỉ là một nô tài.

"Vì cái gì không dám, đây là thánh chỉ của Hoàng Thượng, nếu không đánh thì Xuân Liễu chính là mang tội danh kháng chỉ không tôn, Xuân Liễu đã cẩn thận suy nghĩ, ngài là chủ tử không sai, nhưng Hoàng Thượng lại là chủ tử lớn hơn, nếu Hoàng Thượng lớn hơn so với chủ tử ngài, Xuân Liễu phải nghe đại chủ tử. Đánh!" Nói xong, một roi vung xuống, Mạnh Uyển Lộ thiếu chút nữa đau đến bất tỉnh, lớn như vậy nhưng đây vẫn là lần đầu tiên bị đánh, còn là bị một nô tài đánh.

"Cẩu nô tài, ta nhất định sẽ không buông tha ngươi! A..." Mạnh Uyển Lộ trên trán đã thấy mồ hôi lạnh.

"Tùy ngài." Xuân Liễu cắn môi, lạnh lùng giơ roi lên, kiên định nói, "Mạnh phi, ngài là chủ tử không sai, nhưng tiểu thư lại là chủ tử của Xuân Liễu, chuyện Hạ Hà có thể làm vì ngài, Xuân Liễu cũng có thể làm vì tiểu thư như vậy!"

Nói xong lại đánh, tựa hồ như mỗi một roi đánh xuống thì tiểu thư sẽ bớt đau hơn một chút.

Mạnh Uyển Lộ trên trán có mồ hôi lạnh, trong mắt có lệ, trong lòng có đau, kêu lên thảm thiết.

Sau nửa canh giờ, Tư Mã Nhuệ đúng giờ phái người tới đón Mạnh phi, đưa Mộ Dung Phong trở về như thế nào liền đi tiếp Mạnh Uyển Lộ như thế, một câu cũng không nói.

Vừa mới trở lại Hợp Ý Uyển, Mạnh lão thái thái liền chạy đến, Hạ Hà báo tin làm cho Mạnh lão thái thái thiếu chút nữa tức giận đến ngất xỉu, quả thực là phản, cũng dám làm cho một nô tài đánh cháu gái bảo bối của nàng, thật sự là không biết chính mình ăn mấy bát cơm khô.

"Hoàng Thượng ở đây sao?!" Mạnh lão thái thái vào cửa liền hỏi.

"Ở." Tư Mã Nhuệ lười biếng trả lời, hắn đang xem sách, chuyện trong triều đã xử lý xong rồi, khó có được thời gian rảnh rỗi xem sách, cũng đoán được là Hạ Hà sẽ cáo trạng với Mạnh lão thái thái, tùy nàng ta thôi, vừa vặn có thể nhân cơ hội đem nô tài lúc nào cũng muốn giám thị hắn này đuổi về nhà, miễn cho mỗi ngày không có việc gì lại đi trêu chọc thị phi.

"Nhuệ nhi..." Mạnh lão thái thái thở phì phì vừa muốn nói chuyện.

Tư Mã Nhuệ thản nhiên nhìn nàng một cái, ngữ khí thản nhiên nhẹ nhàng nói: "Phiền toái ngài xưng hô trẫm là Hoàng Thượng, trẫm cũng không muốn khó xử ngài, ngài dù sao cũng là mẫu thân của Mạnh đại học sĩ đương triều, thật sự nói ra sợ ngài sẽ mất mặt."

"Ngươi!" Mạnh lão thái thái buồn bực nói, "Ta còn là bác của ngươi."

"Trẫm nói thế nào chính là như thế; Trẫm nếu nói không phải thì sẽ là không phải. Không cần làm trẫm mất hứng." Tư Mã Nhuệ thản nhiên, lười biếng trả lời.

"Được rồi! Hoàng Thượng!" Mạnh lão thái thái cố ý trịnh trọng nói, "Ta đến là muốn hỏi một chút Uyển Lộ vì sao bị đánh? Nhưng lại còn là bị một nô tài đánh."

Tư Mã Nhuệ lạnh lùng nói: "Ở trước mặt trẫm xưng 'Ta', ngươi cũng không khỏi càn rỡ quá mức rồi đi? Hơn nữa, trẫm giáo huấn phi tử của chính mình lại đến phiên kẻ làm thần tử các ngươi được nói sao? Cũng dám chạy đến Hợp Ý Uyển chỉ trích trẫm, ngươi cũng thật có đủ 'giáo dưỡng'! Người đâu, đem Hạ Hà mang đến! Cũng dám đi cáo trạng, can thiệp việc hậu cung, muốn chết!"

"Tư Mã Nhuệ!..." Mạnh lão thái thái quả thực là tức giận bốc lên đầu, hô thẳng tên của Tư Mã Nhuệ, vừa muốn nói chuyện.

"Tiểu Đức tử, vả miệng cho ta!" Tư Mã Nhuệ lạnh lùng nói, "Khó trách thủ hạ nô tài dám can thiệp việc hậu cung, một nữ nhi đại học sĩ cũng dám ở sau lưng trẫm giáo huấn phi tử của trẫm, nếu không có kẻ làm tổ mẫu như ngươi đỡ lưng thì sao có thể có gan như thế? Trẫm còn chưa hỏi tội ngươi, ngươi thế nhưng đã đến chất vấn trẫm trước."

Mạnh lão thái thái sửng sốt hơn nửa ngày không có hé răng, nàng thật không ngờ Tư Mã Nhuệ lại có thái độ như thế, nàng đã có thói quen người trong cung đối với nàng đều chiếu cố nhân nhượng, từ phụ thân của chính mình đến mọi người đều vẫn thực nhường nhịn nàng.

Tiểu Đức tử nhìn Hoàng Thượng, không biết động thủ hay là không động thủ.

"Tiểu Đức tử, trẫm nói ngươi không nghe có phải hay không?" Tư Mã Nhuệ không kiên nhẫn hỏi.

Tiểu Đức tử sợ tới mức run run liền đi lên đánh cho Mạnh lão thái thái một cái tát, một tiếng thanh thúy vang lên, dù Mạnh lão thái thái là người tính tình nóng nảy nhưng cũng nhất thời không có phản ứng, kỳ thật Tiểu Đức tử cũng là phản ứng nhất thời, nếu thực sự làm cho hắn có thời gian chậm rãi mà đánh, hắn khẳng định là không hạ thủ được, chính là một tiếng này của Hoàng Thượng làm cho hắn phản xạ có điều kiện mà thôi.

Hạ Hà bị Yên Ngọc dẫn vào vừa lúc nhìn thấy liền lập tức cúi đầu, biết đang chờ đợi chính mình khẳng định sẽ không phải là chuyện tốt.

"Hoàng Thượng, đã mang Hạ Hà đến." Yên Ngọc im lặng nói.

"Mạnh lão phu nhân, Hạ Hà này là ngươi tự mình chọn cho Mạnh phi phải không? Nha đầu kia thật đúng là đi theo ngươi có khác," Tư Mã Nhuệ lười biếng nói, "Cũng dám ra tay đánh phi tử của trẫm, lá gan cùng bản lĩnh cũng không thể khinh thường, nhưng người như vậy trẫm không dám đặt ở bên người. Như vậy đi, người đâu, đem võ công của Hạ Hà phế đi, kéo ra ngoài đánh ba mươi trượng, để cho Mạnh lão phu nhân đem về nhà đi thôi."

Mạnh lão thái thái quả nhiên là ngây ngẩn cả người, vừa mới bị một cái tát còn chưa có tỉnh người lại, nay Hạ Hà lại bị đuổi ra, về sau cháu gái nhờ ai tới giúp đỡ đây?

Hạ Hà nằm ở trên ghế, gậy gộc đánh vào trên người đau đến nàng ứa ra mồ hôi lạnh, lại đột nhiên nhớ tới tình cảnh lần đầu gặp được Mộ Dung Phong, nhịn không được cười khổ một chút, nữ tử kia thật sự không phải chủ tử của chính mình có thể ứng phó được. Đó là căn bản là một nữ tử không có tâm cơ, nàng làm việc hoàn toàn là tùy tâm mà làm chứ chưa từng lo lắng cái gì, cho nên có thể làm được thản nhiên, mà chủ tử cùng chính mình tìm trăm phương ngàn kế đối phó với nàng, ngược lại là bị động.

Mạnh Uyển Lộ nằm ở trên giường khóc không ra nước mắt.

"Hoàng Thượng, ngươi nếu tiếp tục như vậy khẳng định sẽ hối hận." Mạnh lão thái thái oán hận nói, "Uyển Lộ có điểm nào không tốt, nàng hoàn toàn là vì ngươi!"

"Đây không phải là chuyện nàng tốt hay không, đây là chuyện trẫm cao hứng hay mất hứng, nếu nàng còn tiếp tục tùy hứng như vậy, trẫm liền thật sự phải hưu nàng, đem đuổi về nhà giống như Hạ Hà." Tư Mã Nhuệ không kiên nhẫn khoát tay áo, "Không có việc gì nữa thì đều đi xuống đi, trẫm mệt mỏi, Mạnh lão phu nhân, mời ngươi về nhà đi. Về sau không có việc gì liền không cần đem nơi này trở thành nơi nói đến là đến, không có ý chỉ của trẫm sẽ không được tới, ngươi thật đúng là cho rằng nơi ở của trẫm là nhà của dân chúng bình dân, nói vào là vào sao? Lui đi."

Mạnh lão phu nhân cũng không dám nói gì nữa, kỳ thật đối với đứa cháu này nàng thật đúng là có chút không dám phóng túng quá mức, không phải là không biết phương thức xử sự của hắn, nếu thực sự chọc giận hắn chỉ sợ là không có kết quả tốt gì. Trước đây hắn chỉ là Tứ thái tử nên có một số việc không thể không nghe phụ thân hắn cũng chính là Thái thượng hoàng an bài, mà nay hắn đã là đương kim Hoàng Thượng, có một số việc hoàn toàn có thể chính mình làm chủ, trước kia không hưu được Mạnh Uyển Lộ, nhưng cũng không phải hiện tại không hưu được.

Mục lục
Ngày đăng: 17/01/2015
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Gia vị người Thái Tây Bắc

Mục lục