Gửi bài:

Chương 40

Yên Ngọc từ bên ngoài vào, nói nhỏ với Tư Mã Nhuệ đang ngồi bên giường – "Tứ thái tử, Ô Mông Quốc Nhã Lệ công chúa tới đây,nàng nói có việc muốn tìm ngài."

Tư Mã Nhuệ cũng không ngẩng đầu lên, lạnh lùng nói – "Ta không có thời gian để ý tới nha đầu ấy, mời nàng lập tức rời phủ đi."

"Nếu ta có thể chữa khỏi bệnh của ái phi ngài thì sao?" – Giọng Nhã Lệ công chúa từ ngoài cửa truyền vào.

Tư Mã Nhuệ ngẩng đầu lên, thấy Nhã Lệ đã đứng ở cửa, đang cười hì hì nhìn hắn.

Bộ dáng Nhã Lệ thoạt nhìn có chút chật vật, quần áo không chỉnh tề, trên mặt còn có chút tro bụi. Trông cái bộ dạng này của nàng, xem ra nàng cũng không dễ dàng mới thoát ra trước mũi Tư Mã Cường.

"Ngươi phải đào thành khoét vách mới ra được à? Sao lại thành ra thế kia?" – Tư Mã Nhuệ không chần chừ hỏi – "Chạy đến chỗ ta đây làm gì?"

Công chúa Nhã Lệ nhíu mày, cũng không để ý, hỏi – "Ngươi không biết ca ca ngươi khó chơi thế nào đâu, quản ta cực kỳ chặt chẽ, cứ như sợ ta giống chó điên ra ngoài cắn người ấy! Nếu không phải bởi vì hôm nay hắn ra ngoài thành đón phiu nhân bảo bối Hồng Ngọc của hắn, ta cũng chẳng có cơ hội chạy tới đâu. Thật là đáng ghét, ca ca của ngươi là cái loại cứng mềm đều không chịu, chiêu gì ta cũng dùng rồi, hù dọa hắn không được, dỗ dành hắn không được, thật chẳng vui gì cả. Thế mà phụ thân bảo bối của ngươi còn đem ta hứa gả cho hắn, trời, không bằng một đao chém chết ta đi." (Juu: ta thích chị này :">)

Tư Mã Nhuệ cười, trong lòng nghĩ ngợi: Hồng Ngọc đã trở về, không biết đại ca có biết hay không, đã nhiều năm như thế, đã quên được những chuyện thi phi xưa?

"Chúng ta đi ra ngoài nói chuyện được không, phòng này toàn mùi thuốc gì gì đó? Thái y cũng to gan thật đấy, loại thuốc gì cũng dám dùng, người khỏe uống cũng chết được." – Nhã Lệ bĩu môi một cái – "Nếu là ta, chỉ cần chút thuốc vặt là có thể cam đoan, Mộ Dung Phong ấy à...cam đoan nàng không những không chết mà còn cực kỳ khỏe mạnh. Nhưng mà, ta còn có điều kiện..."

Tư Mã Nhuệ cùng nàng rời khỏi phòng của Mộ Dung Phong, thứ nhất vì biết Nhã Lệ là người khó đối phó, thứ hai cũng là sợ tiếng nói chuyện sẽ đánh thức Mộ Dung Phong.

Hai người đứng ở trong viện, gió thu lặng lẽ thổi qua, cảm thấy một chút mát mẻ. Tư Mã Nhuệ cũng không hoài nghi lời nói của Nhã Lệ, cơ bản Ô Mông Quốc vốn là một quốc gia thừa thãi dược liệu, nếu nàng nói mấy thuốc vặt của nàng có thể chữa khỏi bệnh cho Mộ Dung Phong, tất nhiên là thật, nàng ắt hẳn nắm chắc.

"Được rồi, nói cho ta nghe điều kiện của ngươi, xem có đáng giá cho Tư Mã Nhuệ ta thử một lần không." – Tư Mã Nhuệ nhẹ nhàng cười, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, lơ đãng như thể say rượu.

Nhã Lệ công chúa cười hì hì bước tới, vóc dáng của nàng không cao, khi nói chuyện cùng Tư Mã Nhuệ vẫn phải ngước ngước đầu lên, tới gần một cái, cơ hồ như dán vào người Tư Mã Nhuệ, Tư Mã Nhuệ cũng chẳng động đậy gì, cứ kệ như vậy, công chúa Nhã Lệ này hành động hoàn toàn chẳng giống với nữ tử của vương triều Đại Hưng, nếu tránh ra, chỉ e nàng lại càng không buông tha. (Juu: anh cũng thông minh đấy ;]])

Nhã Lệ mắt như tơ, giọng nói tựa như tiếng côn trùng, dụ hoặc cùng quyến rũ nói không nên lời – "Ngươi cùng với ta một đêm, ta cứu nàng một mạng." (Juu: tống tình sao =.=")

Tư Mã Nhuệ cười – "Giao dịch kiểu này chỉ có ngươi thiệt thôi."

"Với ta mà nói là lời mà." – Nhã Lệ cũng cười – "Nữ tử Ô Mông Quốc chúng ta không có giả tạo như nữ tử Đại Hưng vương triều của các ngươi, thích chính là thích, không thích chính là không thích. Ta không thích cái đồ đầu gỗ Tư Mã Cường kia, ta thích ánh mắt ngươi, nhìn thấu cả trái tim ta, phụ vương ta vốn muốn gả ta cho Hoàng thượng của vương triều Đại Hưng các ngươi, đổi lấy bình an cho Ô Mông Quốc chúng ta, không gây chiến tranh nữa, nhưng nay Hoàng thượng các ngươi không thích ta, chỉ thích nữ nhân mê người kia, gọi là Mộ Dung Tuyết thì phải. Tư Mã Cường cũng sẽ không thích ta, trong mắt hắn chỉ có Hồng Ngọc kia thôi, với ta ngoài việc lên giường với Hoàng thượng, ta còn muốn ở bên ngươi." (Juu: chị này ăn nói phô quá =.=")

"Haha" – Tư Mã Nhuệ cười, cười đến nỗi khiến người ta rởn cả lông tóc, thoạt nhìn lại mê hoặc chết người không đền mạng – "Nếu ngươi muốn lên giường với Hoàng thượng, vẫn nên đừng có trêu chọc ta, hơn nữa ta đối với nữ nhân của Tư Mã Cường một chút hứng thú cũng không có. Ngươi muốn cứu thì cứu, không muốn cứu thì thôi, tự ta sẽ có cách, Ô Mông Quốc không phải chỉ có mình Nhã Lệ ngươi là người biết dùng thuốc."

"Ngươi vì sao không thích ta?" – Nhã Lệ không hiểu – "Nếu luận tướng mạo, ta mặc dù không bằng Mộ Dung Phong, nhưng nếu luận mị lực, ta e là chưa chắc. Mộ Dung Phong kia đối với ngươi trước sau vẫn thản nhiên, thể hiện ngươi ta chẳng cần ngươi, mà ta đưa tới tận cửa, sao mắt ngươi chẳng hé ra một chút, huống hồ chuyện này ngươi cũng chẳng thiệt thòi gì, tại sao không làm?"

Nói xong, thân mình lại đưa lên phía trước, êm ái dựa vào người Tư Mã Nhuệ.

Tư Mã Nhuệ vẫn bất động như cũ, thản nhiên nói – "Được rồi, Nhã Lệ công chúa, nhưng mà ta không có tâm tình chơi cùng ngươi trò này, cuồng ngôn loạn ngữ, hiểu biết về nữ nhân của ngươi e chẳng bằng ta đã nếm trải đủ loại người, cái loại kỹ xảo này của ngươi đối với ta cũng vô dụng thôi."

Nhã Lệ chu miệng, rời khỏi người Tư Mã Nhuệ, nói – "Ta cho ngươi thời gian một ngày để suy nghĩ lại, nếu đồng ý, hãy báo cho ta biết. Mộ Dung Phong bây giờ thân thể thực sự rất không ổn, nếu cứ để vậy, chỉ sợ...thôi quên đi, ngươi cứ tự mình suy nghĩ kỹ đi, kẻo ngươi sau này lại bảo ta ép buộc ngươi. Về phần ta. Ta xem ngươi bây giờ cũng chẳn có lòng dạ nào mà để ý đến ta, ta sẽ ra ngoài dạo chơi, xem xem có nơi nào thú vị không, hay xem có thể nào quyến rũ một chút Hoàng thượng đại nhân của Đại Hưng vương triều các ngươi không, Mộ Dung Tuyết kia, ta không thèm để trong mắt."

Tư Mã Nhuệ cười.

"Đừng có cười." – Nhã Lệ ngửa đầu, rất tự tin nói – "Ta nói được là làm được, bây giờ Hoàng thượng vương triều Đại Hưng các ngươi đang cao hứng, chờ cảm giác mới mẻ trôi qua rồi, Nhã Lệ công chúa ta còn có cơ hội thay vào đó, tin hay không, trong vòng một tháng, nếu ta chưa rời khỏi hoàng cung, ra vào Noãn Ngọc Các sẽ là Nhã Lệ công chúa ta chứ không phải Mộ Dung Tuyết kia."

"Nếu như sự mới mẻ của ngươi cũng trôi qua thì sao?" – Tư Mã Nhuệ lười biếng nói – "Nhã Lệ, ngươi nói quá đơn giản, Mộ Dung Tuyết kia đúng là quá non nớt, nhưng nàng so với ngươi xinh đẹp hơn, trẻ trung hơn, chân thành hơn, ngay cả khi ngươi quyến rũ được Hoàng thượng, cũng chẳng lâu hơn nàng được đâu. Trong cung này cũng không chỉ có mỗi mình nàng là nữ nhân được sủng hạnh, còn có mẫu hậu ta, Lưu phi, Ngô phi, có thể được Hoàng thượng sủng ái đến giờ, đều không phải người tầm thường, ngươi nếu thật chỉ nghĩ dựa vào mị lực của mình mà có thể ngồi vững trong hậu cung này, e là mơ mộng hão huyền. Huống chi, ngươi là công chúa của Ô Mông Quốc, thân phận của ngươi nhất định không thể khiến Hoàng thượng sủng ái mà đưa ngươi vào ở trong Noãn Ngọc Các."

Nhã Lệ sửng sốt, không nói gì.

"Tứ thái tử." – Vương Bảo đi tới – "Nhị thái tử phi tới đây."

Tư Mã Nhuệ sửng sốt một chút, Hồng Ngọc tới nơi này làm gì? – "Mời nàng vào." – Nói xong, nhìn về phía Nhã Lệ – "Nếu ta là nơi, bây giờ ta sẽ về chỗ của Nhị thái tử, ngươi so với ta hẳn biết Nhị thái tử là người thế nào, chỉ e ngươi chọc giận hắn, chắc chẳng nhận được gì hay ho đâu, chỉ e lại càng kiểm soát nghiêm hơn, muốn đi quyến rũ Hoàng thượng cũng không có cơ hội."

Nhã Lệ thở phì phì xoay người bước đi – "Ta cũng không tim ngươi không cầu ta, rốt cuộc là mặt mũi ngươi quan trong hay sinh mạng thái tử phi quan trọng, ngươi tự mình xem xét đi."

Mục lục
Ngày đăng: 23/01/2015
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Gia vị người Thái Tây Bắc

Mục lục