Gửi bài:

Chương 83

"Phong nhi!...." Tư Mã Nhuệ kêu một tiếng, một ngụm máu tươi từ cổ họng phun ra, thân mình lảo đảo, thiếu chút nữa đứng không vững.

Con ngựa kia vốn là con ngựa trong cung ngàn chọn vạn tuyển, tốc độ vốn là cực nhanh, hơn nữa bị đao làm bị thương, Tư Mã Nhuệ tuy nóng vội, thế nhưng ngay cả thể lực đuổi theo đều không có, chỉ cảm thấy đất dưới chân như sụp xuống, muốn đứng vững đều là khó, lại càng không thể thi triển khinh công đuổi theo .

"Mẫu thân!" Tư Mã Cường cũng sững sờ hô, trước đi qua, xem thương thế của mẫu thân, thử xem hơi thở, hoàn hảo, chính là ngất đi thôi.

Trong bóng đêm, sớm không thấy bóng dáng xe ngựa, chỉ nghe thấy tiếng gió thu xào xạc.

Thái hậu trước mắt tối đen, Hoàng hậu đứng trước từng bước đỡ lấy, lại nghe Lệ phi vài tiếng hô: "Mộ Dung Thiên! Mộ Dung Thiên!...." Không cần quay đầu, cũng biết là một bên Mộ Dung Thiên thấy muội muội bị xe ngựa mang đi, ngất đi.

Tư Mã Nhuệ quay đầu nhìn Tư Mã Cường cùng Lưu phi đang hôn mê, ánh mắt như đao, Tư Mã Cường vội vàng che ở trước mặt mẫu thân, lo sợ hỏi: "Ngươi muốn làm gì?"

"Hừ,...." Tư Mã Nhuệ suy yếu lên tiếng, "Ta có thể như thế nào? Nay, mẫu tử các ngươi hai người đã vừa lòng đi."

Tiếng nói nhược, nhưng trong giọng nói đã hận đến có thể giết người, tuy rằng thanh âm nhẹ nhàng, không cao, lại khiến Tư Mã Cường cả người rét run, không tự chủ được ôm nhanh chính mình mẫu thân, trong lòng trống trơn một mảnh, Mộ Dung Phong trên xe ngựa sợ là dữ nhiều lành ít, con ngựa một đường chạy như điên xóc nảy, chỉ sợ trên xe ngựa Mộ Dung Phong hoặc là bị văng ra, với tốc độ như thế, sợ là không có vận khí tốt như mẫu thân, có thể đúng lúc phát hiện, đúng lúc cứu giúp. Hoặc là chính là đầu đập vào trên thành xe ngựa, chỉ sợ đập vài cái, sẽ chết.

Nghĩ đến đây, trong lòng thế nhưng sợ hãi lên.

"Mệnh lệnh toàn bộ thị vệ võ nghệ cao siêu trong cung đi ra ngoài tìm!" Hoàng Thượng thanh âm cũng lo lắng, "Sống thì gặp người, chết phải thấy thi thể!"

Tư Mã Nhuệ từng bước một từ Noãn Ngọc các đi ra, không để ý tới bất luận kẻ nào, trong lòng một tiếng một tiếng nhắc tới: Phong nhi! Phong nhi! Phong nhi!......

Ta nhất định phải tìm được nàng!

Đợi lâu như vậy, mới đợi cho nàng xuất hiện! Nàng tuyệt đối không thể không tuân thủ lời hứa, nói đi là đi! Ta không có phản bội nàng, nàng không thể không cho ta yêu nàng!

Lệ, không một tiếng động; Đêm thu, có tiếng gió rít; Mơ hồ có dấu hiệu sắp mưa.

Tỉnh lại, cảm thấy cả người đau đòi mạng, gân cốt liền giống như bị bẻ gãy, Bạch Mẫn cố gắng ngồi dậy, nghĩ rằng, như thế nào cảm giác ngủ này lại mệt như thế? Nhìn xem xung quanh, mơ hồ cảm thấy có chút không đúng, nhưng lại nói không nên lời. Cửa sổ không đóng, ngoài cửa sổ mưa vẫn chưa ngừng, không phải rất lớn, nhưng có tiếng tí tách, nghe thật là lạnh.

Tiếng chuông điện thoại vang lên, là mẹ ở bờ kia đại dương gọi về, hỏi tình huống của nàng, nói là tối hôm qua gọi điện thoại lại đây, chuông vang hồi lâu không ai tiếp, làm mẹ sợ tới mức không ngủ được, không hiểu được nàng một người ở nhà như thế nào? Luôn dặn nhất định phải cẩn thận đóng chặt cửa sổ, con gái một mình ở nhà, phải cẩn thận hơn, tiếp qua mấy ngày nữa, đợi cho chị của nàng rảnh , bọn họ sẽ trở về.

Đáp ứng, trong miệng hắt xì một cái, cảm thấy chính là mệt, dường như bôn ba suốt một đêm, thân thể như nhũn ra tùy thời đều có khả năng ngã xuống, khi nào thì biến thành yếu đuối như thế? Xem ra, vẫn là đổi cái nệm khác, hiện nay đang có xu hướng dùng nệm cứng một chút, có lẽ ngủ dậy so với loại nệm mềm này tốt hơn rất nhiều, nếu có thời gian, phải nhớ đi cửa hàng nhìn xem.

Đánh răng, rửa mặt, nhìn vào gương lau nước trên mặt,....Bạch Mẫn lăng lăng nhìn gương, trong gương có một dáng người mơ hồ, nhìn kỹ thì nhìn không tới, không nhìn kỹ dường như lại có. Là một nữ tử cổ trang xinh đẹp, nhạt nhẽo mỉm cười, khuôn mặt thanh lệ, ánh mắt trong vắt, dường như đang nhìn nàng. Bạch Mẫn sợ tới mức run lên, phản ứng đầu tiên, chính là quay đầu xem, phía sau người nào cũng không có, trong gian phòng đó chỉ có một mình nàng.

"Phong nhi." Là một tiếng gọi, thanh âm ôn nhu nhẵn nhụi, lẳng lặng ở bên tai vang lên, như xa như gần, trong thanh âm còn có vài phần hương vị trêu đùa, là che chở, đau lòng, giống như cảm giác gọi người yêu.

Bạch Mẫn nhìn xung quanh một cái, ti vi không mở, trong phòng cũng không có người khác, có phải hay không đêm qua không đóng cửa sổ, làm cho gió thổi , bị cảm, cho nên đầu óc có điểm hồ đồ?

Thay quần áo đi đến công ty làm việc, một hồi mưa thu một hồi lạnh, tuy rằng mặc quần áo dài tay, vẫn là cảm thấy có chút lạnh, như thế nào lại như vậy, trước kia chính mình là không sợ lạnh, trước kia, chính mình còn mặc váy thật xinh đẹp, hôm nay là làm sao vậy? Chẳng lẽ là thời tiết rất lạnh? Vẫn là quả thật bị cảm. Lúc rời khỏi nhà đã định nhớ mua thuốc uống chống cự một chút, nghĩ, quẹo vào một nhà thuốc, mua thuốc cảm mạo loại pha nước uống, theo lối đi bộ, chậm rãi tiêu sái đi đến công ty.

"Bạch Mẫn, cậu cuối cùng cũng đến đây." Đồng nghiệp cùng công ty Đổng Vi Vi cười đón, "Tối hôm qua sao lại thế, gọi nhiều cú điện thoại như vậy, di động không tiếp, điện thoại trong nhà cũng không tiếp, định rủ cậu cùng đi mua sắm một chút, thật tức chết tớ. Nói thật đi, tối hôm qua chạy đi đâu, có phải hay không đi ước hội?"

Hai người ngồi bàn đối diện nhau, quan hệ tốt lắm, Bạch Mẫn tính cách đạm bạc, Đổng Vi Vi tính cách sáng sủa, làm đồng nghiệp đã nhiều năm, coi như là bạn thân.

"Ở đâu cũng không đi, chính là ở nhà ngủ." Bạch Mẫn cười nói, "Có lẽ tối hôm qua ngủ say quá , mẹ tớ gọi điện thoại tớ cũng chưa nghe thấy, còn làm mẹ hoảng sợ, đã cho rằng tớ xảy ra chuyện gì. Bất quá, tớ tối hôm qua thật là chuông điện thoại cũng không có nghe, nhưng là, nói đến cũng là kỳ quái, cho dù tớ ngủ say như vậy, hôm nay buổi sáng lúc thức dậy vẫn là mệt phải chết, cả người xương cốt dường như cùng tan ra."

Đổng Vi Vi ha ha cười, "Bất quá, cậu đúng là thoạt nhìn đẹp lên rất nhiều, xem ra ngủ thật đúng là nhất định có tác dụng làm đẹp. Đúng rồi, có phải hay không biết đến thích hợp dễ nhìn nha?" (hj, mình cũng không hiểu ý câu này muốn nói gì....)

Bạch Mẫn lắc lắc đầu, đến trước bàn của mình ngồi xuống, mơ hồ nghe được bên tai lại có người nhẹ giọng kêu "Phong nhi!" Chính là thanh âm lần này nghe thật là bi ai bất lực như vậy, nhưng lại làm cho nàng đột nhiên lệ tràn khóe mắt, bỗng nhiên ngơ ngẩn.

"Này, cậu làm sao vậy?" Đổng Vi Vi ở trước mặt nàng quơ quơ tay, "Như thế nào đột nhiên lại bi ai như thế? Cậu khóc?....Có chuyện gì đau lòng sao? Hay là người nào bắt nạt cậu ?"

Bạch Mẫn lắc lắc đầu, như thế nào chính mình trở nên mẫn cảm như thế, lại cẩn thận nghe một chút, cái gì thanh âm cũng không có, chỉ có thanh âm nhóm đồng nghiệp nói chuyện, lại là một thời gian bận rộn làm việc đang chờ chính mình, thở dài, pha một gói thuốc, uống đi xuống.

Thuốc cảm mạo luôn thúc giục người ta ngủ, công việc chán nản làm cho nàng có điểm thảnh thơi không ở yên, mí mắt bắt đầu đánh nhau, lặng lẽ ghé vào trên mặt bàn nghĩ muốn vụng trộm nghỉ ngơi một hồi.

Mơ hồ, có mùi hoa quế thơm ngát, ngọt ngào, thanh thanh, nghe rất dễ chịu, một cái đình viện xa lạ, một nữ tử xa lạ, mặc quần áo mộc mạc, đang đứng cạnh một chậu hoa quế, nàng kia thoạt nhìn có chút quen thuộc, dường như cùng nữ tử buổi sáng nàng ở trong gương nhìn thấy có vài phần giống nhau, tươi cười đều là điềm đạm ôn nhu như vậy.

"Này, cậu cười cái gì vậy?" Đổng Vi Vi đẩy nàng, "Cười đến như vậy dụ hoặc người, cậu cố ý phải không? Nhanh lên tỉnh lại đi, lãnh đạo đến đây!"

Mục lục
Ngày đăng: 21/01/2015
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Gia vị người Thái Tây Bắc

Mục lục