Gửi bài:

Chương 117

Mạnh Uyển Lộ chỉ lặng lẽ đứng đó không nói một câu. Một lúc sau, nàng mới áp chế cảm giác phẫn nộ cùng mất mát thản nhiên nói: "Uyển Lộ tạ ơn ý tốt của tổ mẫu. Uyển Lộ nhất định sẽ chăm nom nơi này thật tốt chờ Tứ thái tử trở về." Nói xong liền đưa mắt liếc Mộ Dung Phong một cái, ngữ khí vẫn thản nhiên như cũ, không hề giấu hận ý nhẹ nhàng nói: "Mộ Dung cô nương, xem ra chúng ta vì một nam nhân mà không thể chung sống bình yên rồi. Nhưng thỉnh cô nương nhớ kỹ, chỉ cần Uyển Lộ ngày nào còn ở đây ngày đó Tứ thái tử sẽ không hoàn toàn thuộc về một mình cô nương. Thời gian trôi đi ta nhất định sẽ khiến Tứ thái tử chỉ yêu mình ta."

Nhớ tới lời nói lão nhân gầy gò ngày trước, chẳng lẽ nữ nhân này chính là kiếp nạn của nàng ở triều đại này sao? Chính là, yêu Tư Mã Nhuệ kết cục giống như nàng tiên cá sao? Sẽ hóa thành bọt biển, sẽ đánh mất tính mạng, có thể như thế sao? Chỉ cần có thể yêu, thế nào cũng mặc đi!

Yên Ngọc dìu Xuân Liễu đi tới. Xuân Liễu nghe nói tiểu thư đã trở lại phản ứng đầu tiên là khóc rống lên sau đó lại nhất định đòi gặp tiểu thư bằng được. Tuy là bước từng bước khó khăn nhưng nàng vẫn cắn răng chịu đựng bước một tiến tới trước mặt Mộ Dung Phong. Nhìn thấy chính thực là Mộ Dung Phong rồi nàng mới thét lên một tiếng: "Tiểu thư!", nàng đã sớn khóc không thành tiếng nhưng giọng lại mang theo ý cười, cố nén chịu đau đớn.

"Xuân Liễu." Mộ Dung Phong đỡ lấy thân ảnh đã muốn sụm xuống dưới chân lo lắng hỏi, "Yên Ngọc, nàng bị làm sao vậy? Sao lại thành ra thế này?"

"Còn không phải là vì đắc tội với tân thái tử phi sao." Yên Ngọc lạnh lùng đáp, "Đánh đến nỗi quần áo dính bết vào da, máu thịt lẫn lộn. Yên Ngọc thật sự không chịu nỗi lúc rửa sạch vết thương, nay cũng đã bôi thuốc của Lệ phi nương nương kể ra cũng đã đỡ hơn rất nhiều rồi. Tối hôm qua nàng ấy mới thực đáng thương, ương ngạnh chịu đau một đêm. Nhưng bất quá cũng chỉ là một tiểu cô nương có cần hạ thủ tàn nhẫn vậy không?"

"Mạnh cô nương –" Mộ Dung Phong nhẹ nhàng xoay đầu. "Ta bất luận là đúng hay sai, ngay cả nếu là nô tỳ của ta đắc tội điều chi cũng nên niệm tình ta là phi tử của người cô nương yêu mà dùng khoan dung đối đãi. Cô nương ra tay nặng như thế có lẽ vì Xuân Liễu là nô tỳ của Mộ Dung Phong ta. Cô nương khiến lòng ta thật lạnh lẽo. Cho dù Mộ Dung Phong chưa trở về cũng không thể an tâm giao Tư Mã Nhuệ cho cô nương chiếu cố được. Nay ta cũng đã trở về rồi, không cần biết ai đến trước đến sau, ai chiếm trước chiếm sau, chỉ bằng tấm lòng chân thành của ta, ta thật muốn nhìn xem giả như một thời gian sau, Tư Mã Nhuệ rốt cuộc sẽ yêu thương ai! Ta yêu chàng, sẽ không cho phép bất kỳ người nào phạm chàng. Chỉ cần còn yêu, ta nhất định ở lại cạnh chàng, tuyệt đối sẽ không rời bỏ chàng trước. Ta thật mở to mắt ra xem cô nương làm thế nào ứng phó!"

Mạnh Uyển Lộ trong lòng chấn động nữ nhân này yêu Tư Mã Nhuệ không kém nàng nửa phần, hơn nữa không hiểu vì sao trong lòng lại phát ra một tia kinh sợ. Nhưng là bây giờ không thể lùi bước nữa rồi, sẽ không chỉ mất đi Tư Mã Nhuệ mà còn là bôi nhọ thân phận nữ nhi Mạnh đại học sỹ. Như thế nào lại bảo nàng đi nhận thua, bất quá chỉ là vừa mới bắt đầu nàng không tin Tư Mã nhuệ đối với nàng không mảy may thương tiếc.

"Phong nhi" Tư Mã Nhuệ cảm động đến không nói thành lời. Nữ nhân này thật đáng đề hắn trả giá cả đời. Khó trách Hoàng thúc đã từng nói gặp được Phong nhi chính là phúc khí của hắn. Hắn Tư Mã Nhuệ có phúc đức gì? Thế nhưng Mộ Dung Phong lại yêu hắn sao? Thật là may mắn.

Hợp Ý Uyển bốn bề vắng lặng. Cả đình viện tràn ngập hương hoa an tĩnh điềm đạm.

Thái hậu tự mình hạ chỉ phân phó hạ nhân treo miễn nhiễu bài do tự tay mình viết ở đại môn Hợp Ý Uyển. Biết rằng Mộ Dung Phong vừa trở về sẽ có thực nhiều người nóng lòng muốn tới thăm, tỷ như Mộ Dung Thiên, tỷ như Mộ Dung Tuyết nhưng Tư Mã Nhuệ cùng Mộ Dung Phong hơn nửa năm chưa hề gặp mặt hẳn là sẽ có rất nhiều chuyện muốn nói, rất nhiều việc muốn làm cùng nhau. (Miễn nhiễu bài: ý là cái thẻ "Đừng làm phiền" treo ngoài cửa ấy các nàng. Còn nói chiện gì làm chiện gì mà hem mún người ta làm phiền thì ta cũng ham hố mún bít a XD)

Cho nên, cho treo đèn lồng đỏ báo hỷ lại treo miễn nhiễu kim bài. Bất luận người nào muốn gặp Mộ Dung Phong cũng phải chờ thời điểm miễn nhiễu bài được tháo xuống mới có thể gặp.

Chiều muộn nổi lên một trận cuồng phong, nháy mắt một trận bụi lá vần lên như đang múa một điệu vũ. Xuân Liễu muốn trở về bôi thuốc của Lệ phi, nhất thời phấn khích, không thể không nói Ô Mông quốc chính là thiên đường dược liệu.

Mộ Dung Phong tắm rửa thay ra một bộ xiêm y mộc mạc, tóc dài tùy ý buông xuống, tâm tĩnh lặng đến ngọt ngào. Có thể ở cạnh người mình yêu, vui vẻ khoái hoạt như thế thật chân thật.

Tư Mã Nhuệ nghe thấy tiếng mưa gió vần vũ bên ngoài nhưng tâm tình lại thấy thật tốt không hề có một điểm bi ai. Bây giờ như vậy là tốt nhất, không còn phải tưởng niệm nữa, có thể cùng người mình yêu mặt đối mặt thật tốt.

Nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay Mộ Dung Phong, hắn mỉm cười ngắm nàng. Ngắm vẻ mặt thẹn thùng cùng vui sướng. Chỉ nghĩ đến thôi trong mắt người kia đã ngấn lệ, một chiếc hôn nhẹ nhàng đáp xuống đôi mắt thâm thúy kia. Nước mắt âm ấm ươn ướt nói rằng nàng cũng nhung nhớ hắn khiến cho trái tim bi ai mong mỏi của hắn như nhói lên. Thân thể ấm áp lẳng lặng tiến thẳng vào lòng hắn, thật mềm mại. Xung quanh dường như thời gian đang ngưng lại trong một mảnh tĩnh lặng chỉ lắng nghe nhịp đập trái tim của đối phương.

Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, chỉ biết ngoài cửa sổ mưa gió đang gào thét ngày càng dữ dội, khoảnh khắc tưởng niệm này toàn bộ siết thành cái nắm tay thật chặt, mười ngón tay đan vào nhau lưu luyến. Tư Mã Nhuệ cúi đầu nhìn khuôn mặt mơ hồ u buồn cùng đôi mắt còn hoen lệ của Mộ Dung Phong gằn từng tiếng: "Phong nhi, kiếp này, nàng là thê tử của ta. Kiếp sau nàng cũng vẫn là thê tử của ta. Ta mong chúng ta đời đời kiếp kiếp cùng nhau không chia lìa. Nếu nàng phải đi hãy nhớ mang ta theo cùng. Từ nay nàng ở đâu ta ở đó."

Mộ Dung gật đầu nhè nhẹ khẽ thì thầm: "Tư Mã Nhuệ, ta yêu chàng."

Một cái hôn ngăn chặn hết thảy những ngôn từ chưa kịp nói ra, trong mưa gió chấn động, hết thảy mọi chuyện đều tốt đẹp cùng trời đất. Một đêm nay, không còn thương tâm khổ sở. Một đêm nay không còn nhung nhớ bất lực. Một đêm nay, yêu chính là sở hữu toàn bộ.

Có thể ôm nhau triền miên, có thể nắm tay người yêu lắng nghe nhịp thở của hắn [nàng] từ từ trôi vào giấc ngủ thật là hạnh phúc, thật là mãn nguyện.

Từ nay về sau, bên gối luôn là hơi thở của người mình yêu thương. Từ nay về sau sẽ không còn cô đơn.

Triền miên dây dưa như thể trên thế gian này chỉ có hai người bọn họ. Bọn họ tự do hưởng thụ ngọt ngào.

Thẳng đến sáng sớm không còn nghe thấy tiếng mưa nữa. Hai người yêu nhau vẫn biếng nhác trụ lại trên giường như đã chẳng còn nhớ tới bất kỳ ai, tưởng như chỉ như thế ôm nhau đến thiên địa lão hoang cũng không thấy phiền chán.

Chẳng cần nghe ai nói, chẳng cần biết đúng sai, chẳng cần quan tâm cái gì nên với chả không nên, chỉ cần yêu thật tốt. Mộ Dung Phong nghĩ, yêu chính là thế, không thể đem đạo lý ra giảng giải được! Hồ đồ cũng được, ích kỷ cũng được, mặc kệ hết đi.

Mục lục
Ngày đăng: 21/01/2015
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Gia vị người Thái Tây Bắc

Mục lục