Gửi bài:

Chương 56

Trở về phủ, Mộ Dung Phong đang ở trong đình trồng hoa, là một chậu hoa quế, còn có những nụ hoa tinh tế đã nở, nhìn hắn trở về, cười nói – "Là hoàng thúc cho người đưa tới đó, nói rằng bởi hoa quế nhú ra cành mới, nên cố ý chiết ra đưa tới, ta chọn cái bồng này để trồng, ngươi xem có được không?"

"Hoàng thúc thật là bất công, bao lần ta xin mà người chẳng cho, lần này thật là hào phóng, đầu tiên là đưa hoa, giờ đưa tới cả chậu, tổ mẫu mà biết, nhất định 'đau lòng' lắm, người cũng đòi hỏi mấy lần, nhưng mà hoàng thúc cũng không chịu cho, ngay cả một đóa hoa cũng không chịu ngắt." – Tư Mã Nhuệ cười trêu chọc – "Hoàng thúc thích nàng như vậy thật hiếm thấy, người vốn ít qua lại với bọn tiểu bối. Toàn nói thế hệ tiểu bối kiêu ngạo hơn thế hệ trước, không hề thú vị."

Mộ Dung Phong mỉm cười – "E là với 'thanh danh' bên ngoài của Tứ thái tử ngài đây, người ta cũng sợ đi. Nguyệt Kiều cô nương sao rồi?"

"Nàng không tức giận sao?" – Tư Mã Nhuệ sửng sốt, Mộ Dung Phong chủ động nhắc tới Nguyệt Kiều, hơn nữa khẩu khí rất là bình thản, khiến hắn cảm thấy thật bất ngờ, thốt lên hỏi.

Mộ Dung Phong cười – "Tức giận? Ta sao phải tức giận? Khó hiểu!"

Tư Mã Nhuệ có chút ngượng ngùng – "Khó hiểu thật, ta vừa mong nàng tức giận, lại sợ nàng tức giận. Trước là vì cảm thấy nếu như nàng tức giận, chứng tỏ trong lòng nàng còn để ý đến ta; sợ nàng tức giận, là nhỡ nàng tức giận, không để ý đến ta, ta biết làm sao mà chuộc lỗi đây."(Juu: ca dễ thương quá đi mất *^o^*)

Mộ Dung Phong nhịn không được cười nói – "Tư Mã Nhuệ, ngươi không chỉ có da mặt dày, cả công phu mồm mép này cũng không tệ. Nguyệt Kiều cô nương bị thương chân, nếu nằm trên giường nghỉ ngơi, chắc bây giờ đang trong giai đoạn hồi phục, chỉ mong nàng sau này có thể tiếp tục khiêu vũ, tài khiêu vũ của nàng ấy thật không tồi."

Tư Mã Nhuệ thở dài, bất đắc dĩ nói –"Ta cũng lo lắng chuyện này, bệnh tình của nàng ấy tái phát, thái y phái người đến báo cho ta biết, nàng bị trúng một loại độc dược đặc biệt của Ô Mông quốc, chỉ e sau này không thể khiêu vũ."

"Độc dược của Ô Mông quốc? Chẳng lẽ có liên quan tới Hồng Ngọc?" – Mộ Dung Phong thốt lên.

Tư Mã Nhuệ sửng sốt – "Sao nàng biết được?"

Mộ Dung Phong trong lòng âm thầm tự trách mình lỡ lời, lập tức mỉm cười nói – "Đoán thôi. Độc dược của Ô Mông quốc này, ngươi còn nói là đặc biệt, đương nhiên không phải người bình thường có thể có được, Nhã Lệ bây giờ là Lệ phi nương nương, nàng không cần phải có hiềm khích gì với một thanh lâu nữ tử, nhưng ngoài nàng ra, có thể có được loại độc dược đặc biệt này của Ô Mông quốc, cũng chỉ có hai vợ chồng Tư Mã Cường và Hồng Ngọc, chữa khỏi bệnh cho ta không phải là nhờ thuốc Hồng Ngọc mang về từ Ô Mông quốc sao. Nhưng mà, nàng làm sao lại kết oán với Nguyệt Kiều cô nương? Nguyệt Kiều cô nương kia dường như cũng không phải người không kín kẽ, sau lại có danh hào của Tứ thái tử ngươi, vì sao?......có lẽ không liên quan đến nàng, mà là những người khác."

Tư Mã Nhuệ cũng không nghĩ ngợi nhiều, Mộ Dung Phong thông minh hắn đã sớm biết, coi như nàng thật sự đoán, miệng nói – "Trong hoàng cung này vốn là nơi thị phi, coi như Nguyệt Kiều không may mắn, nếu thật sự là Hồng Ngọc, ta sẽ không tha cho nàng, Nguyệt Kiều chỉ im lặng làm một vũ nữ, nàng nhiều chuyện quá rồi."

Mộ Dung Phong lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra, thực ra nàng cũng thực sự đoán thôi, nhưng mà nếu không phải trước đó nghe Tư Mã Minh Lãng nói Nguyệt Kiều vốn là người của Tư Mã Triết, nàng cũng sẽ không nghĩ đến là Hồng Ngọc, nhưng mà, xem Hồng Ngọc kia, bộ dạng hiền lương thục đức, sao lại ngoan độc như thế, không biết rốt cuộc Nguyệt Kiều trúng độc gì, mà lại báo hại nàng về sau không thể khiêu vũ? Nhưng mà, Hồng Ngọc sao biết được Nguyệt Kiều là người của Tư Mã Triết? Hơn nữa bây giờ nàng đã là phi của Tư Mã Cường, hai người tình cảm cũng tốt, vì sao còn muốn khơi lại quan hệ với Tư Mã Triết? Thật là khó hiểu.

Nhìn lại, hoàng cung này ai chẳng đang đeo trên mình mặt nạ?

Có lẽ căn bản không liên quan tới Hồng Ngọc.

"Làm sao chữa trị được cho nàng ấy?" – Mộ Dung Phong lo lắng hỏi, rồi đột nhiên cười nói – "Chi bằng ngươi đi nhờ Lệ phi nương nương giúp đỡ, với thân phận công chúa Ô Mông quốc của nàng ấy, loại độc nào có thể làm khó được nàng?"

"Ta đúng là đã đi nhờ nàng ta giúp, mới biết được Nguyệt Kiều bị trúng độc dược của Ô Mông quốc, hơn nữa cũng biết, loại độc này không phải người bình thường có thể có được, cho nên, ta hoài nghi Hồng Ngọc, dù sao Nguyệt Kiều cùng với..." – Tư Mã Nhuệ dừng lời, chuyển sang chuyện khác – "Nàng dùng cơm trưa chưa?"

Mộ Dung Phong cũng không hỏi lại, gật đầu – "Ta đã dùng rồi, cũng nghỉ ngơi một lát rồi, ngươi e là còn chưa ăn cơm, đi ăn một chút đi. Ta ở đây trồng hoa xong rồi, tưới một chút nước nữa là được, tổ mẫu vừa cho Tiểu Đức Tử đến kêu chúng ta qua cung Tường Phúc, ta đã đồng ý rồi."

"Được." – Tư Mã Nhuệ đồng ý – "Cẩn thận kẻo tay bị thương, hay là bảo bọn nô tỳ làm, nàng đứng một bên xem là được rồi."

"Như thế mới thực không thú vị." – Mộ Dung Phong mỉm cười, cúi đầu, bồi thêm đất cho hoa quế – "Hoa này tự mình trồng, mới cảm thấy thú vị."

Thái hậu nương nương đang nói chuyện phiếm cùng Tư Mã Minh Lãng, ngày mai chính là mười lăm tháng tám, mỗi năm cũng chỉ được gặp đứa con này một lần, lần nào trò chuyện mãi cũng không đủ, nghe Tiểu Đức Tử nói – "Thái hậu nương nương, tứ thái tử và tứ thái tử phi đến rồi."

Mộ Dung Phong mặc một bộ váy trong xanh, tóc vấn đơn giản, gài một cây trâm ngọc cùng màu. Từ sau hôm kết hôn cả ngày đội mũ phượng, nàng trở nên dị ứng với những trang sức vật phẩm trên đầu, hoàn toàn không thích, hận không thể như ở thời đại của Bạch Mẫn, túm buộc tùy tiện, là ổn, cùng lắm thì thêm cái kẹp tóc, đơn giản và dễ dàng, cũng rất thoải mái, nhưng mà, nơi này dù sao cũng là cổ đại, nàng nều thực sự buộc tóc đuôi ngựa, không khéo mọi người lại nghĩ nàng có bệnh về đầu óc, nam nhân ở đây đều tóc dài, đỉnh đầu buộc một cái ngọc tướng, nàng cũng không thể làm như thế được, cũng đành chịu thôi, bỏ đi cặp này trâm nọ, chỉ cần thế này là được rồi.

"Phong nhi có vẻ không thích trang sức vật phẩm lắm, lần nào cũng sạch sẽ khoan khoái nhẹ nhàng như thế, nhìn thật thoải mái." – Thái hậu tươi cười nói.

Mộ Dung Phong mỉm cười – "Tổ mẫu quá khen, thực ra là Phong nhi lười, từ hôm đó đeo mũ phượng, khiến cái trán Phong nhi bầm tím, Phong nhi vẫn còn sợ, chỉ hận trên đầu không thể ngoài tóc ra không để lại thứ gì."

Thái hậu cười rất thoải mái – "Tổ mẫu cũng từng nghĩ tới chuyện đó, nhưng mà tổ mẫu cũng không có lòng được như Phong nhi, khi đó, dù có không muốn thế nào, cũng phải gài một đầu đầy trâm, đội một đầu đầy vàng đầy ngọc đi lại, như Phong nhi thế này vẫn hơn, vừa xinh đẹp vừa thoải mái."

Mọi người đều cười.

Tư Mã Minh Lãng mỉm cười hỏi – "Có thích hoa quế không? Mỗi sáng sáng khi vẫn còn sương sớm, nghe hương rất tuyệt, vừa thơm mát lại hơi ngòn ngọt."

"Cám ơn hoàng thúc." – Mộ Dung Phong nhẹ nhàng thi lễ – "Chỉ đưa đến một gốc cây thôi cũng đã tốt lắm rồi, lại còn có chút hoa, con vừa trồng ổn lắm rồi."

Tư Mã Nhuệ bên cạnh cười rạng rỡ – "Tổ mẫu, con muốn mách tội hoàng thúc nhé. Tổ mẫu, người không phải không biết, hoàng thúc trân trọng cái nơi đó biết bao, nhất là từ khi thúc ấy đánh thêm hai cây hoa quế, lại càng yêu như trân bảo, ngay cả tổ mẫu ngửi thấy mùi hương, muốn hái một chút, thúc ấy cũng không cho, thế mà sáng sớm nay lại mang đến chỗ Nhuệ nhi một lẵng hoa, sau đó lại tặng thêm một chậu hoa quế, haha, người phải dạy dỗ thúc ấy cho ra nhẽ mới được."

"Thật sao?" – Thái hậu nhìn con mình, mỉm cười hỏi – "Nếu thật, ta còn phải phạt gấp đôi."

Tư Mã Minh Lãng mỉm cười – "Nhuệ nhi này há miệng càng ngày càng không tử tế, được ta tặng quà cho còn trách cứ, thật là đáng thương."

"Lần này về, có định ở thêm mấy ngày nữa không?" – Thái hậu hỏi.

"Con định ở thêm mấy hôm nữa rồi đi." – Tư Mã Minh Lãng thản nhiên nói, ánh mắt nhẹ nhàng mà lướt rất nhanh qua Mộ Dung Phong, Mộ Dung Phong thản nhiên mỉm cười đáp lại, không có dấu vết gì. Trong lòng Tư Mã Minh Lãng vừa ấm áp lại vừa buồn bã mất mát, nữ tử như thế, chỉ đành hận không gặp nhau khi còn chưa gả đi.

Mục lục
Ngày đăng: 23/01/2015
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Gia vị người Thái Tây Bắc

Mục lục