Gửi bài:

Chương 122 - Chặn giết Di Sa

Chẳng qua mới chỉ trong bốn ngày, kế hoạch tác chiến với tam quốc đã bắt đầu triển khai, vì có sự tham dự của Phượng Tà, Phượng Thương trực tiếp chuyển giao mười vạn nhân mã cho Phượng Tà, vốn là Như Ý sẽ đi đến hướng tây, hiện giờ lại để hắn cùng đi với Hoàn Nhan Khang, suất lĩnh hai mươi vạn quân đi về phía bắc, còn Phượng Thương chỉ dẫn theo năm vạn Ưng kỵ quân, mục tiêu hướng phía Đông.

"Năm vạn quân đủ sao?" Mộ Dung Thất Thất chưa từng trải qua chiến tranh, chưa từng lên chiến trường. Nhưng nàng đã từng thấy những chuyện này chiếu trên truyền hình, hơi có chút lo lắng.

"Ưng kỵ quân của ta có thể lấy một địch trăm , mà còn là một đội quân thần tốc. Ngược lại nhiều người sẽ làm chậm tốc độ , làm lỡ việc, càng thêm phiền phức mà thôi."

Hiện giờ đã là tháng tư, xuân về hoa nở, Phượng Thương cũng thay đổi toàn thân bằng một kiện áo màu trắng. Phượng Thương đưa tay kéo Mộ Dung Thất Thất vào trong lòng, môi nhẹ nhàng mà chạm vào mày của nàng, "Khanh khanh, ta phải đi, chẳng lẽ nàng không có lời gì muốn nói với ta sao?"

"Ách ——" nghe Phượng Thương nói như vậy,vẻ mặt của Mộ Dung Thất Thất có chút cứng nhắc.

Tuy từng xem rất nhiều phim truyền hình, trong lúc chia tay nữ nhân sẽ khóc rất bi thảm , nhưng nàng lại khóc không được, càng không tìm ra được bất kỳ lời làm cho người khác xúc động. Dừng lại một lúc, Phượng Thương dùng ngón tay điểm vào chóp mũi Mộ Dung Thất Thất: "Bình thường nàng rất thông minh , hôm nay làm sao vậy ?"

"Không phải ngày kia chàng mới đi sao. . . . . . Hơn nữa, ta không biết nên nói cái gì. . . . . ."

"Đứa ngốc!" Phượng Thương hôn lên môi của Mộ Dung Thất Thất, đầu lưỡi cạy mở hàm răng của nàng, mút vào hương thơm của nàng,chờ đến lúc bên cạnh truyền đến một tiếng ho khan, Phượng Thương mới buông Mộ Dung Thất Thất ra, lúc này mới phát hiện người đến là Hoàn Nhan Minh Nguyệt.

"Khụ khụ, các con, cái kia, cứ tiếp tục!" Hoàn Nhan Minh Nguyệt hầm nước canh đem đến cho nữ nhi của mình, không nghĩ tới vào cửa liền nhìn thấy cảnh đôi vợ chồng này thân mật như vậy, làm cho mẹ vợ như nàng cũng phải xấu hổ một chút.

"Các con tiếp tục! Ta đi trước! Nhân lúc nước canh còn nóng con nên nhanh chóng uống !"

Bỏ lại lời này, Hoàn Nhan Minh Nguyệt vô cùng hiểu đạo lý mà rời khỏi phòng, thuận tay đóng cửa phòng lại.

"Đều là tại chàng!" sau khi Hoàn Nhan Minh Nguyệt đi, đôi bàn tay trắng như phấn của Mộ Dung Thất Thất đấm nhẹ vào trước ngực Phượng Thương: "Bị mẹ thấy được! Mắc cỡ chết!"

Thấy khuôn mặt nhuộm đỏ của Mộ Dung Thất Thất, Phượng Thương nhẹ cười, nắm tay nàng đi tới bên cạnh bàn, "Khanh khanh, nương đặc biệt vì nàng hầm nước canh, nhân lúc còn nóng nàng uống đi! Ngoan ——"

Phượng Thương tự mình múc canh đút cho Mộ Dung Thất Thất, thành công chuyển chủ đề.

Lúc Mộ Dung Thất Thất đang uống canh gà, Phượng Thương hôn lên cái trán của nàng một chút, hắn viện cớ có việc phải rời khỏi, Mộ Dung Thất Thất cảm thấy có điều không ổn trực tiếp gọi lại."Thương, chàng có phải có việc gì gạt ta?"

"Không có ——" Phượng Thương dịu dàng tươi cười một cách chân thành, làm cho người khác say mê trong đó, chẳng qua là Mộ Dung Thất Thất đã sớm nhận được tin tức, cũng không đơn giản mà để cho Phượng Thương đi như vậy.

"Di Sa muốn đi Đông Lỗ Quốc, ta nghe nói người của chàng đã theo kịp bọn họ . Chuyện này cũng có một phần liên quan đến ta! Chẳng lẽ, chàng muốn gạt ta qua một bên, tự mình đi giải quyết Di Sa sao?"

Vốn hắn muốn giấu Mộ Dung Thất Thất, định thần không biết quỷ không hay mà âm thầm đuổi theo Di Sa, không nghĩ tới Mộ Dung Thất Thất đã biết tin tức này. Xem ra những thủ hạ của hắn đã "đi theo địch" , toàn bộ đứng về phía của Mộ Dung Thất Thất mất rồi. Không cần đoán, người bán đứng hắn chắc chắn là Nạp Lan Tín. . . . . .

"Khanh khanh nàng quả nhiên lợi hại!" Phượng Thương chỉ đúng vào Tố Nguyệt, bên người của Tố Nguyệt có gián điệp tốt như vậy, đến bây giờ đều có thể thu thập tin tức từ người bên gối của nàng ấy. Nạp Lan Tín ngươi thật là người không có tiền đồ , trước mặt mỹ nhân đã khai hết rồi , ban đầu hắn phải bắt Nạp Lan Tín tuyệt đối phải im lặng mới đúng!

"Chậc chậc, nếu takhông để Tố Nguyệt sử dụng mỹ nhân kế, chàng còn muốn gạt ta đến khi nào?" Mộ Dung Thất Thất vòng tay qua thắt lưng của Phượng Thương, hiện lên biểu tình "chàng giải thích rõ ràng cho thiếp", một bộ dạng không có chút nào là dịu dàng mà nhìn Phượng Thương.

"Ai nha, ta nhớ ra rồi, có người đã nói cho ta chuyện này. Hai ngày này bận rộn, ta ngược lại đã quên ! Khanh khanh, nàng đừng bận tâm!"

Phượng Thương vẫn như cũ qua loa đại khái, nhìn thấy bộ dạng nà, Mộ Dung Thất Thất nói: "Tóm lại, hôm nay ta nhất định phải đi! Chỉ có ta mới có thể xác định được việc Di Sa có phải là Liên Sinh hay không, hơn nữa còn mối thù của nghĩa phụ, ta muốn tự mình trả thù!"

Thấy Mộ Dung Thất Thất kiên trì như vậy, Phượng Thương chỉ có thể bất đắc dĩ mà cười cười. Tính cách của nàng, một khi đã quyết định nhất định sẽ không thay đổi, chỉ trách bản thân đã bị nàng ăn sạch sẽ , chỉ có thể nghe lời nàng .

Cùng lúc Mộ Dung Thất Thất thu thập đồ đạc, Phượng Thương đỡ nàng lên xe ngựa."Khanh khanh, hiện tại ta có chút hối hận."

"Hối hận cái gì?" Thay đổi quần áo, Mộ Dung Thất Thất một thân cải nam trang, Hồng Y phất phới, ngược lại nàng lại trở thành một tuyệt sắc công tử khuynh quốc khuynh thành.

"Hối hận yêu thương nàng, thế cho nên bây giờ, nàng nói bất cứ việc gì, ta đều không tìm được lý do để phản đối nàng." Ngón tay Phượng Thương chạm trên mặt của Mộ Dung Thất Thất, khuôn mặt tuy là bất đắc dĩ, nhưng trong giọng nói lại nồng đậm yêu thương.

"Chàng là lão công của thiếp, dĩ nhiên là phải yêu thương thiếp rồi!"

Đây là lần đầu tiên Phượng Thương nghe được cách nói "lão công" này: "Khanh khanh, lão công là gì? Là ngôn ngữ ở thời đại của nàng sao?"

Thấy Phượng Thương tỏ ra bộ dạng của người hiếu học như vậy, Mộ Dung Thất Thất cười, đan chặt mười ngón tay cùng hắn, "Đúng vậy a! Ở nơi đó, nam nữ sau khi kết hôn, nữ nhân liền gọi nam nhân là lão công, còn nam nhân sẽ xưng hô với nữ nhân là lão bà."

"Đến cùng là như thế nào ?" Phượng Thương cảm thấy vô cùng hứng thú với cái xã hội mà Mộ Dung Thất Thất đang nói đến, bây giờ nghe thấy Mộ Dung Thất Thất nói sau khi kết hôn bọn họ sẽ sử dụng xưng hô Lão công cùng Lão Bà với đối phương, càng cảm thấy rất thú vị.

"Là cùng chàng tay trong tay, đầu bạc răng long, sau này nhất định sẽ trở thành lão công cùng lão bà!"

Nghe Mộ Dung Thất Thất giải thích, tương đối có sự hứng thú với những từ này, Phượng Thương gật đầu, trong miệng lẩm bẩm "Lão công. . . . . . Lão bà. . . . . . vô cùng thú vị! Nhưng mà ta vẫn thích gọi nàng là khanh khanh hơn!"

"Đối với ta, Thương cùng lão công, ta đều thích!"

Hai người ở trong xe ngựa cũng không quên ngọt ngào thân mật như vậy, mà đi theo sau một lúc, ngồi ở trong xe ngựa là Tô Mi cùng Tố Nguyệt giống như đã quen với tính cách của hai vị chủ tử, tuy đỏ mặt, nhưng vẫn làm một bộ dạng vô sự như cũ.

Từ lúc Đông Lỗ tiến quân đánh Bắc Chu, Di Sa có thể đoán được người sau lưng giở trò quỷ này là cùng một người, sau hai ngày thu thập đồ đạc, sau đó đoàn người bắt đầu quay trở về.

Vì Di Sa đi lại không tiện, trên đường di chuyển cũng chậm lại một chút. Vì muốn mau chóng quay về Đông Lỗ, đám người Di Sa không đi đường bộ, mà lại lựa chọn di chuyển bằng đường sông, không nghĩ rằng việc như vậy, lại tạo một cơ hội cho Phượng Thương.

Sau khi xác định Di Sa sẽ đi đường thuỷ, người của Phượng Thương chia làm hai đường, trên đường thuỷ sẽ có người giả trang thành người đánh cá, chăm chú theo sát theo thuyền của Di Sa, còn lại trên bờ, cho người thúc ngựa không ngừng đuổi theo, chẳng qua chỉ cần nửa ngày, liền đuổi kịp Di Sa. Bất quá không có mệnh lệnh của Phượng Thương,người của Phật sinh môn không dám kinh động đến Di Sa, chẳng qua là từ một nơi bí mật gần đó mà tiếp tục theo dõi, không ngừng truyền tin tức cho Phượng Thương.

Nơi mà Di Sa dừng chân, là bến đò bên cạnh sông Hồng—— tên là Linh Chi.

Đi xe ngựa đã mệt mỏi làm cho tinh thần của Di Sa hơi kém một chút. Kim Vũ cõng Di Sa rời thuyền, còn Hạ Tuyết đem xe lăn đẩy lên trên bờ, sau khi chờ Di Sa ngồi lên xe lăn, bốn người đi đến quán ăn bên cạnh bến đò ăn cơm.

"Mời khách quan ngồi!" Quán ăn này là do một cô gái trẻ tuổi mở ra để sinh sống , còn lại là một tiểu nhị gầy nhỏ làm việc vặt. Di Sa tùy tiện gọi một chút đồ ăn, không đầy một lát tiểu nhị nhanh chóng mang rượu và thức ăn lên.

"Ăn đi! Ăn xong nghỉ ngơi một lát, chờ một chút chúng ta còn phải tiếp tục lên đường."

Di Sa cắn bánh mỳ, gắp đồ ăn vào miệng. Đi đường thuỷ, thuận lợi hơn, cho nên so với việc đi đường bộ sẽ tiết kiệm được nửa thời gian di chuyển, Di Sa suy nghĩ muốn mau chóng quay về Đông Lỗ, hắn tuyết đối không cho Độ Nhất có thể thực hiện được âm mưu. Cho dù là Hạ Tiến thật sự nghĩ rằng Độ Nhất có thể đưa quân giúp đỡ Đông Lỗ, nhưng hắn mới chính là đại đệ tử của Bồng Lai Đảo, Độ Nhất không có đủ quyền.

"Tiểu nhị, mang rượu lên! Có thịt bò chín hay không, cắt hai phần cho ta!"

Sau khi Di Sa mở đầu vào quán ăn, thì có ba người đi vào. Ba người này Di Sa rất quen thuộc, bọn họ là những người đi cùng đi chung đường thuỷ với hắn, trước nay chưa từng thấy mặt.

Sau khi ba người ngồi xuống, tiểu nhị mang rượu lên, lại thêm phần thịt bò chín, cầm đầu làm một nam tử hắn cầm dao đang cắt miếng thịt bò."Ăn đi ! Ăn cho no rồi mới có thể chạy trốn được!"

"Đại ca, rượu này thật là mạnh!"

"Đúng vậy , thịt bò cũng không tệ lắm! Nữ chủ quán, cho hai cân thịt bò tới đây!"

Quán ăn nhỏ này, bởi vì từ khi có sự tham gia của những người này, mà trở nên náo nhiệt.

"Công tử, trên đường bọn họ giống như vẫn cố luôn duy trì khoảng cách nhất định với chúng ta." Hạ Tuyết liếc mắt nhìn ba người bên kia. Ba người kia có làn da đen, nhìn quần áo của họ, giống như người đi chu du khắp nơi.

"Nói không chừng bọn hắn chỉ là tiện đường theo chúng ta." Già Lam ngược lại nghĩ bọn họ hẳn là không có vần đề , sông Hồng này không phải là do bọn họ mở , làm sao có thể vì những ngày đi chung đường cùng bọn họ liền có thể hoài nghi người khác như thế!

Già Lam không biết chuyện của Di Sa, dĩ nhiên không rõ cách suy nghĩ của Hạ Tuyết cùng Di Sa. Gìa Lam nghĩ ba người này chỉ là những hiệp khách bình thường, nhưng trong mắt Di Sa, nhưng chẳng qua nếu xảy ra vấn đề lớn, đại khái khiến cho người khác "có tật giật mình" đi!

"Lão bản, gói cho chúng ba cân thịt bò chín, mười cái bánh mỳ. Cho chúng ta mang đi!" Di Sa để một thỏi bạc ở trên bàn, quay đầu nhìn ba người trước mắt, "Nơi này không an toàn, chúng ta mau chóng lên đường đi!"

Lúc tiểu nhị mang thịt bò và bánh mỳ tới, Hạ Tuyết cầm bánh mỳ, Kim Vũ giúp Di Sa, bốn người muốn rời khỏi.

"Loảng xoảng——" mới đi hai bước, một cây đao lớn bay tới, trực tiếp cắm ở trước mặt Di Sa."Như thế nào, ngươi không muốn cùng chúng ta ăn cơm, nhanh như vậy liền đi sao?"

"Lão Đại" đi lên phía trước ,cắn thịt bò, miếng thịt đong đưa đi đến bốn người trước mặt, "Chẳng lẽ ngươi khinh thường chúng ta, cảm thấy được chúng ta là những nam nhân thô lỗ sao, cùng chúng ta ăn cơm, làm phiền các ngươi sao?"

"Vị đại ca này, ngươi chớ hiểu lầm !" Trên xe lăn, Di Sa ngây ngô cười, "Trong nhà mẫu thân bệnh tình nguy kịch, ta cùng đại ca của ta vội vàng trở về thăm viếng mẫu thân, cho nên vội vàng lên đường mà thôi, không liên quan gì đến các vị cả."

"Bệnh tình nguy kịch sao?" Đại hán nhìn chăm chú vào Di Sa hồi lâu, lại nhìn nhìn Già Lam, "Phi! Ngươi lừa gạt người nào ! Ngươi nói các ngươi là huynh đệ, vậy mà bộ dáng lại không giống nhau chút nào?"

"Chúng ta một người giống mẫu thân, một người giống phụ thân."

Hiện tại Di Sa đã xác định nhất định đối phương đang làm khó bọn họ , chẳng qua hắn không biết lý do để bọn họ làm như vậy là vì cái gì. Chẳng lẽ là gây thù chuốc oán? Không giống lắm! Hắn chính xác là lần đầu tiên đến Bắc Chu, chưa bao giờ ra ngoài, làm sao có thể cùng người khác gây thù chuốc oán? Chẳng lẽ, là người Độ Nhất phái tới?

"Chậc chậc!" Đại hán tay trái cầm thịt bò, tay phải cầm bát rượu, mỗi lần cắn một miếng thịt bò, sẽ liền cầm rượu lên uống,bên cạnh vừa ăn lại chậc lưỡi, "Nói như vậy cũng được! Đi đi, các ngươi đã vội vàng như vậy, ta đây liền không trách các ngươi ! Các ngươi đi đi!"

Đại hán tự giác tránh ra, trở về quán ăn, việc như thế làm cho Di Sa có chút bất ngờ, chờ bọn họ đến chỗ sông Hồng bên cạnh, phát hiện căn bản là không có bóng dáng của một con thuyền nào cả. Thuyền bọn họ mướn đã vô tung biến mất, ba người trên thuyền kia, cũng không còn thấy tung tích.

"Công tử, làm sao bây giờ? Nhất định là bọn họ làm !" Hạ Tuyết lấy kiếm ra, suy nghĩ muốn quay trở về chém chết ba tên kia.

"Không vội!" Di Sa dơ tay, ngăn cản Hạ Tuyết, "Chúng ta đổi đường bộ."

Lúc Di Sa trả lời, ba người đã ăn uống no đủ, ợ một cái rời khỏi quán ăn, "A! Không phải nhanh chóng trở về sao! Làm sao lại quay về ?" Một đại hán"kinh ngạc" kêu lên, "Nếu không đi, mẫu thân của các ngươi chết sẽ không nhắm mắt !"

"Có phải các ngươi làm hay không?" Hạ Tuyết lạnh lùng đi đến trước mặt đại hán, "Thuyền của chúng ta sao? Các ngươi có nhầm người nào không vậy?"

"Tiểu cô nương, tuổi còn trẻ, vẻ mặt trưng ra như một người có cha mẹ chết vậy, gương mặt lạnh lùng của ngươi như vậy là để cho ai xem a! Nếu muốn thỉnh giáo người khác, phải có ngữ khí kính trọng có được hay không! Không biết lễ phép!" Bên cạnh một đại hán khác đang ngoáy lỗ tai.

"Ngươi ——"

"Hạ Tuyết, chúng ta đi đường bộ!" Di Sa di động xe lăn muốn quay trở lại, phía sau lại truyền ra một âm thanh xa xôi, "Liên Sinh, đi nhanh như vậy sao, không nghĩ muốn gặp bằng hữu sao!"

"Ca ——" xe lăn dừng lại, phát ra âm thanh chói tai. Tay Di Sa, run nhè nhẹ , hắn quả thật nghe không sai, vậy mà hắn có thể nghe có người gọi hắn là"Liên sinh" !

Di Sa xoay người, chậm rãi đẩy xe lăn, đi tới trước mặt ba người, vẻ mặt vô cùng kích động, "Vừa rồi là ai nói lời này? Là ai?"

"Là ta a!" Cầm đầu là tên Đại Hán xấu xa "ha ha" cười, "Làm sao, lời nói của ta có vấn đề gì sao?"

"Ngươi vừa rồi bảo ta cái gì? Liên Sinh? Ngươi làm sao mà biết được? Ngươi là ai? Bằng hữu kia, là ai?"

"Cái này, ta cũng không biết." tên đại hán xấu xa nấc lên, sờ sờ bụng, "Các huynh đệ, đi thôi! Tìm một chỗ đi ngủ đi!"

Thấy tên đại hán xấu xa quay đi, Di Sa đưa tay, bốn miếng phi tiêu hoa mai trong tay áo của hắn bay ra, thẳng tắp phóng đến trước mũi chân của đại hán. Lúc này, Di Sa không giống như lúc nãy còn ngây ngô, thay vào đó là một bộ mặt vô cùng nghiêm túc, "Trả lời vấn đề của ta, nếu không sẽ chết!"

"Ai nha, ta rất sợ a!" Di Sa đột nhiên ra tay, làm cho tên đại hán xấu xa âm thầm cả kinh. Quả nhiên, môn chủ nói không sai, những người này rất khó đối phó. Bất quá bọn hắn cũng không phải là người ngồi không, phi tiêu hoa mai nho nhỏ này không thể có thể doạ được bọn họ.

"Làm sao bây giờ, bị ngươi làm giật mình như vậy, ta cái gì cũng không nhớ rõ ! Làm sao bây giờ?" Tên đại hán xấu xa nói, đùa giỡn nhìn hai người bên cạnh một lớn một nhỏ đều đã "hô hô": "Đại ca, nghĩ không ra, cũng đừng suy nghĩ nữa! Vẫn là ngẫm lại cô nương tuyệt đẹp này có vẻ có hứng thú! Ha ha ha!"

Ba người trước mắt này, rõ ràng là đang trêu chọc chính mình, Di Sa môi run nhè nhẹ, mày khẽ nhếch lên, "Hạ Tuyết, giết không tha!"

Di Sa vừa dứt lời, Hạ Tuyết rút kiếm trong tay ra khỏi võ, tỉ mỉ mà đâm kiếm thẳng tới yết hầu của đại hán.

"Tốt thật là một nữ nhân tàn nhẫn!" tên đại hán xấu xa rút ra đại đao, đỡ lấy nhuyễn kiếm, "Giết ông nội của ngươi, sau này ngươi sẽ không có được phu quân đấy, ngươi không muốn xuất giá sao !"

Trong lời nói của tên đại hán rõ ràng đang chiếm chút tiện nghi cho mình, ăn đậu hủ của nàng, làm cho trong lòng Hạ Tuyết đang muốn kìm nén cũng phải tức giận , "Muốn chết sao!" nhuyễn kiếm trong tay của Hạ Tuyết, một thanh kiếm màu bạc rực rỡ xuất hiện, bóng dáng của Hạ Tuyết bao phủ lên thanh kiếm đó, từng chiêu như muốn lấy mạng tên đại hán.

"Ai nha nha, nhìn không ra tiểu nương tử vẻ mặt lạnh lùng như vậy, lại nóng nảy thật, thật sự là giống với tính cách của Đại Hán ta đây! Ta đây thích ngươi như vậy, không bằng tiểu nương tử, ngươi đi theo ta đi! Ta tuy không phải là quan lớn gì đó, nhưng tốt xấu cũng có chút ruộng đất có thể sống qua ngày được. Chẳng qua, trong nhà ta đã có một người đàn bà chanh chua, mang ngươi trở về, nàng ấy nhất định sẽ cùng ta ầm ĩ dữ dội, cho nên chỉ có thể ủy khuất cho ngươi ở biệt viện thôi, khi ta cưới ngươi về ngươi sẽ trở thành tiểu thiếp thứ mười ba của ta !"

Tuy kiếm pháp của Hạ Tuyết hung hãn, vậy mà tên đại hán lại không tỏ ra mệt mỏi khi tiếp chiêu, ngược lại có thể đỡ những đòn tấn công của Hạ Tuyết, miệng vẫn không quên trêu chọc Hạ Tuyết.

Di Sa làm đại đệ tử của Bồng Lai đả, ở Bông Lai Đảo cũng có phần được kính trọng. Hạ Tuyết thân là thuộc hạ của Di Sa, ở Bồng Lai Đảo cũng có ai có thể ăn nói như vậy với nàng. Hiện giờ đúng lúc, gặp được một tên nam tử xấu xỉ dáng vẻ thì lưu manh bỉ ổi như vậy,nói ra những lời sỉ nhục người như thế, làm sao Hạ Tuyết có thể không giận dữ . Nhất là tên đại hán xấu xa này lại để nàng làm một người thiếp, lại là tiểu thiếp thứ mười ba của hắn, làm cho Hạ Tuyết tức giận đến xem chút hộc máu.

"Ta muốn giết ngươi!"

Hạ Tuyết toàn thân váy trắng, tên đại hán xấu xa toàn thân hắc y, hai người một trắng một đen, đánh nhau . Bên cạnh hai người nam tử thấy thế, dứt khoát ôm bả vai tựa vào một bên xem diễn trò, miệng vẫn không quên hò hét trợ oai cho tên đại hán, "Đại ca, Tiểu nương tử trở thành đại tẩu, không biết huynh có thể chống đỡ được không! Xem eo của nàng to như vậy là biết, đẻ con rất tốt nha! Chẳng qua không biết, trong hai người ai sẽ đầu hàng ai !"

Lời nói của hai tên nam tử làm cho Hạ Tuyết nổi trận lôi đình, trong lòng nàng chỉ có Di Sa, ngoài Di Sa ra, những người này đều là những con chó!

Hạ Tuyết bị người khác trêu đùa như vậy, trong lòng của Kim Vũ muốn thay nàng trút giận, không đợi Già Lam mở miệng, rút kiếm đến bên cạnh hai tên nam tử đang xem diễn trò. Hai người này vừa thấy Kim Vũ ra tay, cười cười nghênh đón hắn.

"Tiểu tử, ngươi muốn đấu một người hay cùng nhau tiến lên?"

Kim Vũ vốn đã làm một tư thế muốn ra tay, sau khi nghe hai người này nói, nhưng lại kinh ngạc."Một mình đấu? Cùng nhau tiến lên?"

"Ngu ngốc, cái này cũng không biết! người Bồng Lai Đảo chỉ số thông minh có phải gặp vấn đề hay không ?"

"Đúng vậy! Nhất định là vậy!"

Hai người không coi ai ra gì mà nói chuyện với nhau, giải thích một chút."Nghe đây, chúng ta có ý tốt nói cho ngươi biết! Cái gọi là đánh một mình, một mình ngươi, chọn một trong hai chúng ta. Còn cái cùng nhau tiến lên, là hai người chúng ta, đánh một mình ngươi!"

Lời này, Di Sa nghe vô cùng quen tai, hiện tại hắn càng xác định ba người trước mắt nhất định là biết Y Liên . Bởi vì Y Liên đã từng cùng hắn huấn luyện qua như vậy, nói những từ như vậy cũng chỉ có mình Y Liên mới có thể thôi.

"Chủ tử của các ngươi là ai? Có phải kêu Y Liên hay không? Nàng ở đâu? Có phải nàng cho các ngươi tới tìm ta hay không ?" Di Sa kích động đẩy xe lăn đi tới trước mặt hai tên nam tử này. Hắn ngàn lần cũng không ngờ tới, lúc hắn muốn tìm Y Liên, Y Liên cũng muốn tìm hắn. Chẳng lẽ, đây là gọi là duyên phận sao!

"Cái gì Nhất Liên, Nhị Liên ? Bây giờ vẫn là mùa xuân, hoa sen *mùa hạ mới nở! Nhìn xem, đúng là giống như ta nói đi! Não của người Bồng Lai Đảo đúng là có vấn đề mà, quả nhiên là như vậy! Thật là thói quen xấu——" (*sen=liên)

"Đúng, thật là thói quen xấu!" Hai người này nghĩ mình nói đúng giống như đang nói chuyện vui, phê phán Di Sa không đáng một đồng.

Xem ra, cho dù bọn họ có biết điều gì, cũng sẽ không nói. Di Sa híp mắt, trong tay xuất hiện một cái roi da."Hô ——" Di Sa ra tay cực nhanh, roi da trực tiếp đem bầu không khí tách ra, âm thanh"Vù vù" xuất hiện.

"Cẩn thận!" Một người hô, một người khác vội vàng lắc mình tới.

"Bốp!" Hai nam tử vừa rồi mới cười đùa cợt nhả như vậy, lúc này vẻ mặt đều trở nên vô cùng nghiêm túc. Roi da trong tay Di Sa tuy nhìn dày chỉ bằng hai ngón tay, nhưng mà nhìn mặt đất bị roi da này quất vào, hung hăn để lại một vệt thật sâu.

"Nói cho ta biết chỗ của Y Liên, hoặc là. . . . . . Đi chết đi!"

Di Sa tuy ngồi trên xe lăn, nhưng mà hắn ra tay vô cùng linh hoạt, xe lăn giống như một đôi chân của hắn,vừa vặn có thể di chuyển vẫn thoải mái trong cái sân này. Trên không trung, roi da không ngừng xẹt qua không khí, âm thanh như đang truy đuổi hai tên nam tử này, bọn họ chỉ có thể tránh né vài phần.

Nguy hiểm! Hai tên nam tử này trao đổi ánh mắt cho nhau. Đã sớm biết rằng người của Bồng Lai Đảo không bình thường, không nghĩ rằng thân thể tàn tật của Di Sa như vậy, ra tay sử dụng lại linh hoạt như vậy, mà sức lực lại tốt như vậy, làm cho bọn họ cũng gặp khó khăn mà tránh né.

"Chát chát chát!"

Roi da không ngừng truy đuổi hai tên nam nhân đó, vẫn ở phía sau bọn họ không gần không xa, mỗi một lần đều chỉ đánh gần gót chân của bọn họ, để cho bọn họ vừa vặn có khoảng cách nửa tấc để trốn thoát.

Người này, là cố ý ! Trong lòng của đại hán thông suốt, Di Sa hiện tại đang cùng bọn họ"chơi đùa" , cũng không muốn thật sự ra tay. Nhìn những vết hằn sâu trên mặt đất, hắn có thể khống chế lực như vậy, thật sự là làm cho người ta cảm thấy xấu hổ mà. Nếu hắn lần nữa ra tay, gót chân của bọn họ cũng đã bị cắt đi vài lần rồi rồi.

Bất ngờ thấy đánh nhau, Gìa Lam cảm thấy không hiểu chuyện gì đang xảy ra cả. Cái gì Liên Sinh? Cái gì Y Liên? Già Lam giống như thông suốt vài điều, nhưng vẫn không tìm được bí mật mà Di Sa đang cất giấu rốt cuộc là gì.

Chẳng qua bây giờ, có người ra tay với người Bồng Lai Đảo, hắn cũng là người của Bồng Lai Đảo, không thể khoanh tay đứng nhìn."Kim vũ, ngươi giúp đỡ Hạ Tuyết!"

"Dạ!" Kim Vũ rút kiếm, đi tới bên người Hạ Tuyết, Già Lam lại rút kiếm đến chỗ Di Sa.

"Không cần ngươi hỗ trợ!" Nhìn thấy Gìa Lam muốn giúp đỡ, Di Sa nhướng mày.Hắn vốn không nghĩ muốn giết bọn người này, chỉ là muốn uy hiếp bọn hắn, để ba người này có thể nói ra chỗ ở của Y Liên mà thôi.

Hiện tại Di Sa xác định ba người trước mắt này nhất định có quan hệ cùng Y Liên, vì trên thế giới này, chỉ có Y Liên biết hắn gọi là Liên Sinh. Những lời này, nhất định là Y Liên để bọn họ nói cho hắn biết !

Nếu bọn họ là người của Y Liên, hắn làm bị thương bọn ho, nếu khi có thể gặp lại Y Liên, chẳng phải nói hắn không nể mặt nàng sao? Hắn không nghĩ muốn để cho Y Liên khó xử, muốn có một sự bắt đầu lại thật tốt với nàng.

Vốn Già Lam suy nghĩ muốn giúp Di Sa bắt lấy đối phương, tuy không biết Di Sa có bí mật gì, nhìn thấy vẻ mặt của Di Sa, nhất định ba người có chuyện rất quan trọng. Già Lam suy nghĩ muốn giúp một tay, lại không nghĩ rằng bị Di Sa liền trực tiếp cự tuyệt như vậy, làm cho sắc mặt của hắn khẽ biến đỏ, thu tay lại đứng qua một bên.

Lời nói vừa nãy, do Di Sa nói ra, hắn làm sao lại không biết Già Lam muốn giúp hắn, nhưng mà bây giờ hắn không muốn tốn sức mà giải thích, hắn chỉ muốn biết, Y Liên là ai? Y Liên đang ở đâu!

Bên này, tên đại hán xấu xa ứng phó với Kim Vũ cùng Hạ Tuyết, bên kia, roi trong tay Di Sa làm cho hai tên nam nhân này không còn đường để thoát.

"Chậc chậc, ngươi nói chúng ta có nên hỗ trợ hay không?" trước cửa quán ăn, chủ quán xinh đẹp cùng tiểu nhị vô cùng thích thú như đang xem diễn kịch, tiểu nhị nhìn thấy những người này, có chút kích động, "Tốt xấu cũng xem là người nhà của chúng ta, không giúp có chút áy náy!"

"Không giúp!" Nữ nhân trẻ tuổi miệng cắn hạt dưa lại nhổ ra vỏ nói, "Ngươi nghĩ tiểu thư có thể tuỳ tiện gả cho người khác được sao, chúng ta còn chưa có khảo nghiệm qua cô gia là dạng người như thế nào đâu! Lần này nhìn xem năng lực của những người này, dưới tay tướng mạnh không có kẻ hèn đâu, nếu bọn họ không làm được, lời giải thích của cô gia cũng không là gì cả ! Hơn nữa, chúng ta đã dựa theo lời của tiểu thư , làm cho khẩu vị của bọn họ tăng thêm một chút mà thôi , ngoài ra tiểu thư cũng không bảo chúng ta làm thêm chuyện gì nữa đâu."

Biết người nữ nhân bên cạnh này đối với việc Mộ Dung Thất Thất gả cho Phượng Thương vẫn còn khuất mắt trong lòng mà thôi, tiểu nhị nhếch miệng cười, "Chi, người tiểu thư coi trọng nhất định là không tầm thường đâu! Với lại ngươi cũng nói! Chúng ta chỉ nghe tiểu thư , tiểu thư nói cái gì, chúng ta làm cái đó, tiểu thư thật tốt, nhân tiện chúng ta xem diễn kịch một chút đi."

Hai người Ma Vực này không coi ai ra gì lại nói chuyện phiếm, âm thanh của bọn họ cũng không lớn, trừ khi ở đây có người biết võ công, tuy trận đánh đã trở nên náo nhiệt,nhưng đầu đuôi sự việc những lời nói của bọn họ đã lọt vào lỗ tai của bọn họ

Sau khi tên đại hán ngăn Hạ Tuyệt cùng Kim Vũ lại, nhịn không được nhìn vào nữ nhân đang cắn hạt dưa trước cửa. Xem ra hai người này là thuộc hạ của chủ mẫu rồi! Những lời này của bọn họ, rõ ràng là cố ý nói cho bọn hắn nghe! Chủ mẫu này rất có ý tứ nha, thậm chí lại có thuộc hạ thú vị như vậy.

Mà Di Sa bên này, sau khi nghe đến cái gì "tiểu thư" , cái gì "cô gia", roi trong tay lập tức thu trở về. Bọn hắn nói tiểu thư là ai? Chẳng lẽ là Y Liên sao? Còn có cô gia là ai? Y Liên lập gia đình ? Không! Điều đó không có khả năng! Y Liên không có khả năng lập gia đình! Y Liên là vợ của hắn, là của hắn!

"Bá ——" một trận gió, xẹt qua đây,phía sau tiểu nhị lắc mình tránh thoát, mà vừa lúc nãy trong tay nữ chủ quán cũng đang cầm roi của Di Sa.

"A! Ngươi thích đánh bất ngờ thế sao!" Nữ chủ quán kéo roi da trong tay, khóe miệng lộ ra một nụ cười lả lơi, "Tiểu đệ đệ, ta cũng không thích tiểu nam nhân như vậy , quá nhỏ đi ! Tỷ tỷ ta nha, thích nam nhân lớn tuổi một chút, lớn một chút mới có thể phân cao thấp! Ngươi nha, cũng đừng làm mất khẩu vị của tỷ tỷ nha !"

Nữ chủ quán vừa mới dứt lời, trong tay kéo, trực tiếp kéo xe của Di Sa cùng thân thể của hắn về phía trước hai thước.

"Ha ha, roi này, vẫn là nên trả lại cho ngươi! Lần sau đừng đánh bất ngờ như vậy nữa , nữ nhân để ý nhất là dung mạo đó ! Nếu là hủy đi dung mạo xinh đẹp của tỷ tỷ, tỷ tỷ như vậy có thể giết ngươi để ngâm rượu !"

Roi da quay trở về đường cũ, lực đạo kia cũng gấp ba lần lực đạo của Di Sa.

"Di Sa cẩn thận!" Già Lam thấy Di Sa ngồi im, hét lớn một tiếng, tiến lên bắt lấy roi da.

"Di Sa, ngươi làm sao vậy?" Nhìn thấy vẻ mặt trống rỗng của Di Sa, trong lòng Già Lam cả kinh. Vừa rồi hai người kìa nói hắn cũng nghe thấy, nghe bọn họ nói gia vị* gì đó, gia vị này là cái gì? Chẳng lẽ là độc? chẵng lẽ trên người Di Sa có chất độc sao ? (*khẩu vị mà Già Lam nghe nhầm)

Nhìn Gìa Lam lo lắng như vậy, Di Sa vẫn không phản ứng, ngược lại vẫn nhìn nữ nhân trước mặt , "Ngươi nói tiểu thư là ai? Có phải Y Liên hay không? Nàng. . . . . . Nàng lập gia đình ? ! ? !"

"A. . . . . ." Thấy Di Sa hỏi chính xác việc này, nữ chủ quán cười uyển chuyển xoay cái eo nhỏ, "Ha ha, tiểu thư nhà ta là Y Liên, còn nữa người đã đã lập gia đình . Tiểu thư muốn ta nói với ngươi ——"

"Nói cái gì? Y Liên muốn nói cùng ta cái gì? !" tâm trạng của Di Sa bây giờ giống như thuỷ triều kích động không ngừng. Biết Y Liên tới thời đại này, hắn nên cao hứng, nhưng mà nàng đã không chờ đợi hắn, có thể dễ dàng gả cho người khác như vậy ! Điều này hắn làm sao có thể chấp nhận được chứ?

"Tiểu thư nói, người sẽ vĩnh viễn không tha thứ cho ngươi, Liên Sinh!"

Mục lục
Ngày đăng: 17/02/2016
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Ludo Saga - Cờ cá ngựa hay nhất hành tinh

Mục lục