Gửi bài:

Chương 72 - Sinh tử chiến.

Không đợi Cổ Lệ tới gần, Phượng Thương nghiêng người trực tiếp một cước đá bay mỹ nhân.

"Bẩn –" Phượng Thương chán ghét nhíu nhíu mày, Như Ý đứng ở phía sau lập tức tiến lên cởi chiếc giày bị Cổ Lệ chạm qua, thay một chiếc giày sạch sẻ khác, chiếc giày bẩn kia cũng bị Như Ý lập tức vứt đi.

Một cước kia của Phượng Thương trực tiếp trúng ngay ngực Cổ Lệ, "răng rắc" một tiếng, tiếng kia mặc dù rất nhỏ, nhưng Mộ Dung Thất Thất lại nghe rất rõ ràng. Đáng thương hoa si*, cái xương sườn thứ tư nơi ngực trái bị gãy a! Một cước kia của Phượng Thương không nhẹ chút nào, xem ra có lẽ nữ nhân này phải nằm giường một thời gian ngắn rồi!

"Cổ Lệ, ngươi không sao chớ!" Long Đa vội vàng tiến lên đỡ Cổ Lệ dậy, Cổ Lệ đứng lên, cảm thấy phía ngực truyền đến một trận đau nhói, lúc này mới phát hiện mình gãy xương sườn.

"Tốt! Không tệ!" Cổ Lệ cắn răng, lấy ra thuốc mỡ bôi lên ngực, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào Phượng Thương. Nam nhân này đủ mạnh mẽ, nàng thích! Cái loại nam nhân nhu nhược chỉ biết nịnh bợ mới chướng mắt nàng! Nam nhân là phải như Phượng Thương, đủ vị đủ lực đủ hãn mới tốt! Người nam nhân này, nàng chấm rồi!

Nếu Cổ Lệ nói ra suy nghĩ trong lòng, nhất định sẽ khiến mọi người bên cạnh tranh nhau nôn mửa. Trên đời sao có thể tồn tại nữ nhân như vậy? Càng bị đánh càng hăng, bị Phượng Thương đá một cước, ý chí chiến đấu lại tăng vụt.

"Buông!"

Thoa qua thuốc, Cổ Lệ cảm thấy tốt hơn nhiều, đẩy Long Đa ra, bước đến trước mặt Mộ Dung Thất Thất, giương cằm, cái bản mặt khinh khỉnh hướng về phía Mộ Dung Thất Thất :"Uy! Ngươi, ta muốn khiêu chiến với ngươi!"

Lời này vừa được thốt lên, Tiên Khách Lai vốn đang náo nhiệt thoáng cái trở nên an tĩnh dị thường.

A, có kịch vui để xem rồi! Già Lam khẽ mỉm cười, lại đưa một chén rượu đến mép. Cổ Lệ đã nhìn trúng Phượng Thương, lại biết Phượng Thương lợi hại, nên đành kiếm một quả hồng mềm để bóp, mà Mộ Dung Thất Thất lại vừa đúng lúc hợp ý nàng ta.

Chẳng qua là, không biết Mộ Dung Thất Thất sẽ chịu tiếp nhận lời khiêu chiến của Cổ Lệ hay không, nghe nói vị Chiêu Dương công chúa này cái gì cũng không biết, hiện tại nàng nên làm gì đây?

"Vương gia –" Mộ Dung Thất Thất mỉm cười, tựa người vào trong ngực Phượng Thương, tiếng nói êm êm thanh thanh, khiến cho người ta nghe đều ấm lòng hẳn lên, "Người ta đã sớm nghe nói Vương gia thân thủ rất giỏi nha, hôm nay vừa thấy, Vương gia quả nhiên lợi hại. Rõ ràng đá một cước lên ngực, vì sao lại khiến cho đầu óc của người này cũng trở nên không bình thường rồi? Chẳng lẽ, đây chính là công phu trong truyền thuyết?"

"Xì –" những người bên cạnh nghe, lập tức che miệng nở nụ cười. Cái vị Chiêu Dương công chúa này thật rất đáng yêu! Muốn chửi đầu óc của đối phương có vấn đề, cũng không cần quanh co lòng vòng vậy đâu a!

"Ngươi nói người nào đầu óc không bình thường? !" Cổ Lệ vừa nghe liền nổi giận, tàn bạo nhìn chằm chằm Mộ Dung Thất Thất, càng xem càng thấy nàng ấy chướng mắt.

"A, quả nhiên không bình thường, ngay cả ta nói ai cũng không biết. Xem ra nên nhanh đi tìm đại phu tới kiểm tra cho ngươi một chút, nếu chậm, lại thành teo não, vậy cô nương liền trở thành kẻ ngực to vô não a."

"Ha ha –" Phượng Thương lần đầu tiên nghe được những lời ác độc của Mộ Dung Thất Thất, thực hiển nhiên, hắn phi thường hài lòng với biểu hiện của àng. Trước kia chỉ biết mỗi Tấn Mặc độc mồm độc miệng, không nghĩ tới Tiểu Vương phi của mình cũng mồm miệng lanh lợi như vậy.

"Nàng nói rất đúng, nàng ta thật đúng là đồ teo não."

Phượng Thương nói một câu khiến Cổ Lệ tức muốn chết. Hiện tại Cổ Lệ rốt cục thanh tỉnh, hiểu rõ một vấn đề, trong lòng Phượng Thương, Mộ Dung Thất Thất có vị trí không hề nhỏ, mặc dù nhan sắc nữ nhân này thực bình thường, nhưng nàng đã chiếm được tâm người kia, đây mới là vấn đề khó giải quyết.

Bất quá, Cổ Lệ rất tự tin, nam nhân quỳ gối dưới váy nàng váy dù không tới một ngàn cũng được tám trăm, hơn nữa nam nhân cứng xương cũng bị nàng gặm qua, nàng không tin với thủ đoạn của mình, lại không hàng phục được Phượng Thương.

"Mồm mép của cô nương cũng thực lợi hại, nhưng không biết công phu quyền cước như thế nào. Nam Lân vương là nhân trung chi long, không biết cô nương có bản lãnh hay không, nếu không sao xứng với chàng được! Nếu không có bản lãnh thì đừng cản trở ta. Hôm nay Cổ Lệ ta có lời nói với ngươi, ta đây đối với Nam Lân vương là vừa gặp đã yêu, ta muốn theo đuổi hắn! Ngươi nếu thích thì mời cùng ta cạnh tranh công bằng, xin mọi người ở nơi này làm chứng!"

Trong mắt Cổ Lệ quả nhiên tràn đầy ham muốn chiếm hữu, khiến cho Mộ Dung Thất Thất khẽ cười một tiếng. Xem ra nữ nhân này thật sự chưa từ bỏ ý định, hừ, thế nhưng dám mơ tưởng đến nam nhân của nàng, nàng ta không muốn sống sao!

"Vương gia, làm sao bây giờ đây! Ta thấy nàng thực không thuận mắt!" Mộ Dung Thất Thất kéo kéo tay Phượng Thương, tay trái của nàng đặt ở trong lòng bàn tay của Phượng Thương, đè xuống tức giận sắp bộc phát của hắn.

Nam nhân này vì thương yêu mình mà ra mặt, muốn bảo vệ mình, Mộ Dung Thất Thất rất cảm động, chẳng qua nàng đã thu liễm hồi lâu, cũng nên lộ một chút bản lãnh để cho những người đó được thêm kiến thức vậy.

"Nàng khiêu chiến với ta, nếu ta không nhận, chẳng phải là đem Vương gia chắp tay đưa người? Vương gia, nếu không, bất đắt dĩ, ta đành đấu một trận với nàng nha, nếu ta thắng, tự nhiên không làm Vương gia mất mặt, nếu vạn nhất ta thua, Vương gia cũng đừng có tùy tiện về nhà với tỷ tỷ xa lạ nha! Đặc biệt là tỷ tỷ tràn ngập phong trần, ai biết nàng ta rốt cuộc có vấn đề gì hay không, tỷ như bệnh hoa liễu chẳng hạn –"

Thấy Mộ Dung Thất Thất nói như vậy, Phượng Thương tà mị cười một tiếng.

Lúc trước Tấn Mặc nói với hắn, Mộ Dung Thất Thất cũng không phải là phế vật như mọi người thấy. Dù Tấn Mặc không nói cụ thể chuyện này, Phượng Thương cũng không muốn tiếp tục truy vấn. Nếu Tấn Mặc đã nói vậy, Phượng Thương tin tưởng, Tiểu Vương phi của hắn nhất định là có chút bí mật mà thường nhân không biết.

Lúc này, thấy lời nói của Mộ Dung Thất Thất càng thêm thâm độc, mà ánh mắt cũng trở nên sắc bén, Phượng Thương không nhịn được nghĩ đến lúc mình nhìn trộm nàng trên xe ngựa, khi nàng tỉnh đã hiện lên cái ánh mắt này. Một người tay trói gà không chặt, sao có thể có sát khí như vậy chứ? Xem ra, trên người tiểu nữ nhân này cất giấu rất nhiều bí mật, hôm nay nàng nghĩ muốn chủ động bộc lộ.

Một câu "phong trần nữ tử" kia của Mộ Dung Thất Thất dùng để miêu tả Cổ Lệ thì thực chính xác. Mặc dù Cổ Lệ cùng Mộ Dung Thất Thất đều mặc y phục màu đỏ, nhưng màu kia khoác trên người Mộ Dung Thất Thất liền phát ra vẻ hồn nhiên tươi sáng, còn ở trên người Cổ Lệ lại là vẻ mị hoặc y như kỹ nữ thanh lâu tầm thường.

"Phốc –" Long Trạch Cảnh Thiên vốn đang uống trà ở một bên, khi nghe lời này liền trực tiếp phun một ngụm ra ngoài. Bệnh hoa liễu? Mộ Dung Thất Thất thế nhưng biết bệnh hoa liễu? Nàng- một tiểu thư khuê các đã nghe những thứ này từ đâu!

Mà ba chữ "bệnh hoa liễu" rơi ra từ miệng Mộ Dung Thất Thất lại khiến cho tất cả mọi người suýt chút ngất xỉu. Vị Chiêu Dương công chúa này thật là quá thẳng thắng.......

Nhưng lời của nàng lại giống như thuật lại chuyện thực, khiến cho ánh mắt mọi người trực tiếp khóa ở trên người Cổ Lệ. Chậc chậc, càng xem càng giống phong trần nữ tử, càng xem càng có vấn đề! Thậm chí có chút ít người có trí tưởng tượng phong phú trong đầu đã hiện ra bộ dáng Cổ Lệ hầu hạ dưới thân nam nhân —

"Nhìn cái gì vậy! Nhìn nữa lão nương móc mắt các ngươi!"

Nhận thấy những người này không chút kiêng kỵ quét lên quét xuống thân mình nóng bỏng của mình đến quên cả phản ứng, Cổ Lệ hung tợn liếc một vòng, đem ánh mắt chứa lực sát thương cực mạnh bức lui tất cả mọi người.

Nếu như không phải bởi vì Phượng Thương đang ở đây, Cổ Lệ sẽ không nhịn được mà giết chết Mộ Dung Thất Thất. Chẳng qua nam nhân này nhất định sẽ bảo hộ ả, nàng không thể vì một tiện nhân lại làm tổn hại hình tượng của mình trong mắt Phượng Thương, cho nên cố đem khẩu khí này đè xuống. (TC: hình tượng có tốt đẹp gì đâu mà lo tổn hại)

"Tốt! Ngươi đã đáp ứng, vậy thì mời!" Cổ Lệ làm một tư thế mời."Văn đấu hay là võ đấu, tùy ngươi!"

Văn đấu, là dùng công phu quyền cước, võ đấu, là lợi dụng đấu khí mà chiến.

"Hôm nay thì thôi! Ngươi bị thương, ta không thể cứ vậy chiếm tiện nghi, chờ thương thế của ngươi tốt lên hãy tới tìm ta sau!" Mộ Dung Thất Thất lắc đầu, vô cùng thông cảm với Cổ Lệ, lại bị Cổ Lệ cự tuyệt ngay lập tức."Bất quá chỉ là vết thương nhỏ, không có gì đáng ngại, nói vậy chứ ngươi, nên biết sợ trước đi!"

Cổ Lệ là tuyển thủ Nam Phượng quốc, tự nhiên là không biết những tin đồn về Mộ Dung Thất Thất. Nhưng dân chúng Bắc Chu quốc lúc này đều bắt đầu lo lắng cho Mộ Dung Thất Thất, ai cũng biết vị Chiêu Dương công chúa này không biết võ công, nếu thật tranh đấu không phải nàng nhất định phải thua sao!

Gặp phải chuyện như vậy, Mộ Dung Thanh Liên là vui vẻ nhất . Mộ Dung Thất Thất ỷ vào Phượng Thương yêu thích liền cuồng vọng ngang ngược, nàng ta hẳn nên bị dạy dỗ một chút! Nghĩ vậy, Mộ Dung Thanh Liên làm bộ gấp gáp, "Tỷ tỷ, ngươi căn bản là không thể tập võ, hay là bỏ cuộc đi, không cần tranh đấu với nàng chi!"

Mộ Dung Thanh Liên nói như vậy, Cổ Lệ liền hiểu rõ mọi chuyện. Một phế vật không thể tập võ? Mới vừa rồi còn dám kiêu ngạo như vậy?! Khó trách nàng không muốn tỷ thí, tỏ vẻ như suy nghĩ thay cho Cổ Lệ, nói năng đường hoàng, nhưng thật ra là bởi vì nàng căn bản là phế vật!

Biết được "chân tướng" , Cổ Lệ làm sao có thể bỏ qua cho cơ hội tốt như vậy. Mặc dù thật sự là nàng bị thương, nhưng chính là đối phó một phế vật, vẫn dư sức.

"Không được! Vưa rồi nàng ta đã đáp ứng, sao có thể đổi ý? Chẳng lẽ nữ nhân của Phượng Thương lại là người lật lọng, vô năng như vậy sao?" Cổ Lệ vắt hết óc, dùng hết tất cả những từ ngữ châm chọc nhất mà nàng có thể nghĩ ra để bắt bẻ Mộ Dung Thất Thất, nguyên bản nghĩ muốn nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi, hoảng loạn của Mộ Dung Thất Thất khi chân tướng bị vạch trần, không nghĩ tới Mộ Dung Thất Thất thế nhưng lại nở nụ cười.

Tuy rằng dung mạo của nàng ta thực bình thường, nhưng không thể không nói, nụ cười của Mộ Dung Thất Thất lại rực rỡ như ánh mặt trờ, giống như sưởi ấm cả mùa đông, khiến lòng người không nhịn được lay động: "Ngươi đã cố chấp, ta đây không thành vấn đề. Bất quá, ta có một cái yêu cầu."

"Ngươi nói đi!" Mộ Dung Thất Thất dễ dàng đáp ứng như vậy, thật ngoài ý liệu của Cổ Lệ. Nhưng mà, mỡ đã đưa tận miệng, phế vật kia đã muốn nộp mạng, cũng nên cho nàng ta nói nên yêu cầu cuối cùng!

"Ngươi cứ khăng khăng như vậy, nếu ta không thành toàn cho ngươi, thế là khi dễ ngươi, khinh thường ngươi. Cho nên, ta đành phải cấp cho ngươi chút mặt mũi. Bất quá, vài ngày nữa là Tứ quốc tranh bá, ngươi là tuyển thủ, nếu võ đấu sẽ lãng phí đấu khí, khiến Nam Phượng quốc mất sức chiến đấu, khó tránh khỏi sẽ có người đàm tiếu Bắc Chu quốc ta. Cho nên, để công bình, ta nghĩ vẫn nên văn đấu cho tốt! Hơn nữa, phải ký hiệp nghị, ghi rõ đây là trận đấu của riêng chúng ta, không liên quan đến quốc gia."

Mộ Dung Thất Thất suy nghĩ vô cùng chu toàn, hiện tại tứ quốc đều đã đến Ung Châu thành, nếu tuyển thủ của Nam Phượng quốc gặp chuyện không may ngay trước lúc xảy ra thi đấu, tránh không được sẽ có người nói ra nói vào chuyện này. Phượng Thương gật đầu, xem như ngầm đồng ý với Mộ Dung Thất Thất.

Chuyện Mộ Dung Thất Thất nói, cũng là chuyện Cổ Lệ lo lắng. Lần này nàng đến, chính vì muốn tranh đầu danh cho Nam Phượng quốc, đến lúc đó mình còn phải thể hiện thật tốt, sau khi trở về sẽ nhận được phần thưởng lớn từ Hoàng thượng. Nếu hiện tại lãng phí đấu khí vì phế vật Mộ Dung Thất Thất này, thực có chút lỗ.

"Văn đấu, có thể, ký hạ hiệp nghị, cũng có thể. Bất quá, ta muốn ký hiệp nghị sinh tử!"

"Hiệp nghị sinh tử!" Bạch Ức Nguyệt nhịn không được kinh hô, Mộ Dung Thất Thất lại chẳng cảm thấy bất ngờ chút nào, gật đầu dứt khoát nói "được".

Hiệp nghị sinh tử, danh như nghĩa, một bên chưa chết ắt còn đấu. Trong những trận quyết đấu bình thường, một bên có thể nhận thua, nhưng khi đã kí hiệp nghị sinh tử, chính là không chết không ngừng, chỉ có một người có thể sống.

Mọi người đều nghĩ điều kiện của Cổ Lệ đưa ra, thật sự quá mức hà khắc rồi. Biết rất rõ rằng Mộ Dung Thất Thất căn bản không biết võ, chơi vậy không phải là làm khó người ta sao! Chẳng lẽ là nàng muốn mượn cơ hội để giết Mộ Dung Thất Thất?

Lúc này, Phượng Thương cũng khẽ nhếch môi đỏ lên, tuy rằng Mộ Dung Thất Thất đã hướng ánh mắt bảo hắn yên tâm, nhưng trong lòng hắn vẫn không nhịn được mà lo lắng.

Cho dù hai người ký kết hiệp nghị sinh tử, nếu Mộ Dung Thất Thất thất thế dưới tay Cổ Lệ, bất quá, cứu nàng chỉ là một chuyện dễ dàng, nhưng dù sao đao kiếm không có mắt, nếu như Cổ Lệ làm thương Mộ Dung Thất Thất thì sao đây chứ?

Đối với Cổ Lệ, Phượng Thương không có bất kỳ tâm tư gì, một ả tiện nhân, giết nàng còn dễ dàng hơn giết chết một con kiến. Phượng Thương chỉ lo lắng cho mỗi Mộ Dung Thất Thất, nếu nàng bị thương, cho dù chỉ là xướt một chút da, không biết hắn sẽ đau lòng đến cỡ nào nữa

"Vương gia, không cần lo lắng, ta không sao." Nhận thấy nỗi lo trong lòng Phượng Thương, Mộ Dung Thất Thất vươn tay nhỏ ghi lên lòng bàn tay Phượng Thương một chữ "tin".

"Vẫn luôn là Vương gia bảo vệ ta, ta rất cảm kích. Chẳng qua, chuyện hôm nay liên quan đến mặt mũi Vương gia, ta không thể mãi núp sau lưng Vương gia. Nàng ta dám gây sự, thực quá khi dễ người rồi! Còn nữa, trong lòng ta có Vương gia, tuyệt đối sẽ không đem Vương gia chắp tay dâng cho người ta, cho nên trận đấu này, ta là quyết không cự tuyệt. Bất quá xin Vương gia yên tâm, khi ta ở Tĩnh Tâm am từng được người khác chỉ điểm một hai điều, mặc dù không sánh được với những người tập võ nhiều năm, nhưng chỉ để tự vệ thì không có vấn đề !"

Mộ Dung Thất Thất chân thành nói, khi nhìn Phượng Thương, ánh mắt chứa đầy sát ý thoáng chốc biến mất, nhất thời, khiến sự khẩn trương trong lòng Phượng Thương vơi đi phân nửa.

Chẳng lẽ, Tiểu vương phi của hắn vẫn luôn ẩn nhẫn chịu đựng, vì không ai bức nàng?

Một câu "tuyệt đối sẽ không chắp tay đưa hắn cho ai" kia của Mộ Dung Thất Thất khiến cho trong lòng Phượng Thương ngọt giống như ăn mứt táo. Xem ra, nàng là vì hắn a! Ham muốn chiếm hữu của tiểu nữ nhân này thực mãnh liệt, nếu không phải hôm nay Cổ Lệ bức nàng như vậy, chỉ sợ nàng vẫn như cũ giả bộ làm tiểu bạch thỏ! Hắn sớm đã nghi ngờ, vì sao tiểu bạch thỏ Mộ Dung Thất Thất thỉnh thoảng sẽ có loại ánh mắt như báo kia, xem ra đến hắn mà nàng cũng giấu diếm!

"Khanh Khanh, ta tin tưởng nàng." Phượng Thương sai người chuẩn bị giấy và bút mực, tự tay viết hiệp định sinh tử đưa cho Mộ Dung Thất Thất."Khanh Khanh, kí tên của nàng vào đi!"

"Không được!"

Nghe Phượng Thương nói vậy, Long Trạch Cảnh Thiên lớn tiếng ngăn cản, trực tiếp đứng dậy: "Nam Lân vương, Chiêu Dương công chúa không thể tập võ cũng không biết võ, chuyện này ắt ngươi biết rất rõ, vì sao còn muốn nàng tỷ thí tranh phu? Chuyện này có khác nào bảo nàng đi chịu chết đâu!"

Lúc trước, Long Trạch Cảnh Thiên thấy Phượng Thương cùng Mộ Dung Thất Thất ân ân ái ái, trong lòng nghẹn đến lợi hại, rõ ràng người đứng cạnh nàng phải là hắn, vì sao hiện tại lại biến thành Phượng Thương? Vì sao!

Long Trạch Cảnh Thiên nghĩ tới lúc trước, vì Tấn Mặc mà hắn đã hiểu lầm Mộ Dung Thất Thất, viết "Thư từ hôn" với nàng, liền cực kỳ ảo não. Lại nghĩ tới Tấn Mặc chính là thủ hạ của Phượng Thương, chuyện này có thể liên quan đến Phượng Thương, từ đó hiểu ra đáp án của vấn đề phức tạp mà bấy lâu nay hắn luôn suy nghĩ.

Vì sao lúc ấy Tấn Mặc lại xuất hiện ở Tây Lương thành Tây Kỳ quốc? Vì sao Tấn Mặc lại giả dạng Liên công tử đến chữa bệnh cho Đoan Mộc Y Y? Chẳng lẽ chủ mưu sau lưng chính là Phượng Thương? Đại não của Long Trạch Cảnh Thiên xoay chuyển nhanh chóng, nếu hết thảy mọi chuyện đều do Phượng Thương làm, vậy mục đích của Phượng Thương là gì? Chẳng lẽ là muốn hắn từ hôn, từ đó cướp đi Mộ Dung Thất Thất sao?

Nhưng mà, thời gian không cho phép Long Trạch Cảnh Thiên ngẫm nghĩ về động cơ sau lưng, thấy Phượng Thương để Mộ Dung Thất Thất ký hiệp nghị sinh tử, Long Trạch Cảnh Thiên rốt cuộc nhịn không được, đứng ra bất bình thay cho Mộ Dung Thất Thất.

Trong mắt của Long Trạch Cảnh Thiên, lúc này, là lúc Mộ Dung Thất Thất cần người bảo hộ nhất.

Cái gì mà học qua nửa chiêu một thức với cao nhân, một chiêu nửa thức kia có thể sánh ngang Cổ Lệ sao! Cổ Lệ này ai không biết chứ Long Trạch Cảnh Thiên thì biết rất rõ.

Nữ nhân này, ở Nam Phượng quốc, tiếng xấu lan xa, nàng ta trời sanh tính tình phóng đãng, yêu thích nam sắc, hơn nữa thủ đoạn độc ác, bị người đời gán cho cái danh "ma nữ Cổ Lệ". Phàm là nam nhân nàng xem trúng, nhất định nàng sẽ dùng cả sắc lẫn võ mà dụ hoặc người nọ, nếu không chiếm được thì sẽ tàn nhẫn giết đi. Hôm nay nàng ta muốn đấu tay đôi với Mộ Dung Thất Thất, vậy rõ ràng là Mộ Dung Thất Thất đứng thế hạ phong a!

Hiện tại dứt khoát đẩy Mộ Dung Thất Thất về phía Cổ Lệ, đây không phải là lấy trứng chọi đá sao!

"Thất Thất, cuộc tỷ thí này, ngươi không cần tham gia!" Long Trạch Cảnh Thiên ngăn giữa Mộ Dung Thất Thất cùng Phượng Thương, căm tức nhìn Phượng Thương: "Nam Lân vương, Tây Kỳ quốc ta thành tâm thành ý đưa Chiêu Dương công chúa đến hòa hôn. Nhưng các ngươi lại hết lần này đến lần khác gây khó dễ cho nàng, hiện tại ngươi còn đẩy nàng xuống hố lửa, Bắc Chu các ngươi rốt cuộc là có ý gì? Nếu các ngươi không muốn hòa hôn, xin cứ nói thẳng, chúng ta chắc chắn sẽ đón Chiêu Dương công chúa trở về, vì sao lại bức nàng đến tử lộ! Bảo nàng quyết đấu với một tuyển thủ tham gia Tứ quốc tranh bá, lại còn là sinh tử quyết đấu, chẳng lẽ Nam Lân vương muốn mượn đao giết người sao?!"

Lời nói đường đường chính chính của Long Trạch Cảnh Thiên lại làm Phượng Thương cùng Mộ Dung Thất Thất đồng thời nhíu mi.

Mộ Dung Thất Thất thầm nghĩ, tên Long Trạch Cảnh Thiên này đúng là đồ lỏng não, bị bệnh nặng rồi. Nói nhiều lời nhảm nhí như vậy, hắn nghĩ mình là ai vậy? Là siêu nhân mặc quần lót bên ngoài chuyên đi cứu khổ cứu nạn sao?

Bày ra một bộ hiên ngang lẫm liệt, nàng cũng đâu phải là công chúa rơi vào động quái thú, đang đợi kỵ sĩ đến cứu mạng. Ai cần hắn đứng ra nói chuyện thay chứ! Còn nữa, cái gì mà "mượn đao giết người"? Lời này không phải quá khó nghe sao! Đúng là đồ không biết dùng từ, ăn nói lung tung!

Còn trong lòng Phượng Thương, bình dấm chua thoáng cái đổ vỡ.

Long Trạch Cảnh Thiên vừa xuất hiện, hắn liền nhận thấy ánh mắt tên kia nhìn Mộ Dung Thất Thất có điểm bất thường, ánh mắt kia hẳn là ánh mắt nam nhân dành cho nữ nhân mình thương yêu, Phượng Thương từng trải qua, cho nên hắn biết rõ.

Tuy rằng ánh mắt Lý Vân Khanh nhìn Mộ Dung Thất Thất cũng không bình thường lắm, nhưng người ta không thể hiện ra ngoài, còn Long Trạch Cảnh Thiên lại như vừa bị người khác cướp đi đồ chơi của mình, có hối hận ảo não, cũng có ý muốn mãnh liệt đoạt lại. Đó là ánh mắt thợ săn nhìn con mồi! Chẳng lẽ hắn hối hận? Dù có thế nào thì hiện tại Mộ Dung Thất Thất cũng là Vương phi của hắn, tên kia thế nhưng không biết xấu hổ, nghĩ muốn châm ngòi ly gián quan hệ của bọn họ!

Không đợi Long Trạch Cảnh Thiên nói thêm nhiều lời vô nghĩa, Phượng Thương vươn tay đẩy cái tên ngu ngốc chắn trước mặt mình ra, kéo Mộ Dung Thất Thất vào trong ngực mình, trực tiếp dùng hành động tuyên thệ, nữ nhân này, thuộc về hắn.

"Tĩnh vương, thỉnh ngươi nói chuyện cẩn trọng một chút. Thứ nhất, Chiêu Dương công chúa là Vương phi của Bổn vương, chuyện này là sự thực vĩnh viễn không thay đổi, bổn vương sẽ xem nàng như đôi mắt của mình mà yêu thương, trân trọng, cũng không nhọc ngài lo lắng. Thứ hai, đây là cuộc cá cược giữa Chiêu Dương công chúa cùng Cổ Lệ, bổn vương thân là phu quân của Chiêu Dương công chúa, tất nhiên phải toàn tâm toàn ý giúp đỡ nàng, tin tưởng nàng, bổn vương sẽ không hoài nghi quyết định của Chiêu Dương công chúa. Thứ ba, dù cho bổn vương có như thế nào, Tĩnh vương cũng không cần xen vào, nàng là Vương phi của bổn vương, thỉnh Tĩnh Vương hãy nhớ kỹ thân phận của mình.

Lời nói tràn ngập bá đạo cùng cuồng vọng của Phượng Thương lập tức khiến cho sắc mặt của Long Trạch Cảnh Thiên trở nên dị thường khó coi. Nhưng mà, hắn còn có thể làm gì đây? Là hắn buông tay Mộ Dung Thất Thất, là hắn tự tay đẩy nàng về hướng kẻ khác, nguyên nhân hết thảy đều do hắn, không liên quan đến người khác.

Nhưng mà, hắn không cam lòng, không cam lòng!

Bầu không khí quỷ dị giữa hai vị vương gia lan tỏa, một màn chiến đấu không có thuốc súng, khiến cho toàn trường dị thường im lặng, tất cả mọi người không chuyển mắt nhìn chằm chằm Phượng Thương cùng Long Trạch Cảnh Thiên/

Hai người này, một người là Nam Lân Vương Bắc Chu quốc, một người là Tĩnh Vương Tây Kỳ quốc, thế nhưng vì một Chiêu Dương công chúa lại nháo loạn đến vậy, khiến cho ánh mắt mọi người đồng loạt chuyển hướng sang Mộ Dung Thất Thất.

Ngũ quan thường thường, vóc người hạng trung, đến tột cùng là có cái gì, lại có thể khiến cho hai nam nhân vĩ đại trên đời này vì nàng mà phát sinh tranh chấp? Chẳng lẽ, hiện tại khẩu vị của nam nhân đều thay đổi, thích tiểu thanh tân* như Mộ Dung Thất Thất? (*kiểu như tiểu bạch thỏ)

Chuyện lúc trước Mộ Dung Thất Thất từng bị từ hôn, tràng người nơi đây đều nghe nói qua, chính vị Tĩnh Vương kia đã viết "Thư từ hôn", nhưng hiện tại nhìn bộ dáng của hắn lại tràn đầy hối hận, nhưng trên đời này làm gì có thuốc chữa hối hận chứ! Huống chi hiện tại Phượng Thương cùng Mộ Dung Thất Thất đang ngập tràn trong tình yêu, người sáng suốt đều có thể nhìn ra, Long Trạch Cảnh Thiên làm vậy là có ý gì? Nghĩ muốn công khai lên án tư cách của Phượng Thương, đoạt đi mỹ nhân tâm? Chuyện này không hề dễ đâu a!

Bầu không khí bởi vì cuộc tranh chấp giữa hai người mà trở nên căng thẳng, đang lúc mọi người còn muốn nhìn xem thử Long Trạch Cảnh Thiên còn định dùng cách nào để "bảo vệ" Mộ Dung Thất Thất, Mộ Dung Thất Thất lại hướng về phía hắn hơi hơi cúi đầu: "Đa tạ Tĩnh vương quan tâm! Nhưng mà cuộc quyết đấu này là do ta tự nguyện, không liên quan đến Vương gia. Thỉnh Tĩnh vương đừng vì muốn bảo vệ ta mà hiểu lầm Vương gia."

Thái độ của Mộ Dung Thất Thất phi thường rõ ràng, từng câu từng chữ nói ra đều mang ý bảo vệ Phượng Thương, dân chúng lúc nãy còn đang rối rắm đến hiện tại thì hoàn toàn thoải mái.

Đúng a! Dù có là Tĩnh vương, cũng có chỗ nào có thể sánh ngang Vương gia của bọn họ chứ! Chiêu Dương công chúa đúng là tinh mắt!

Mọi người đã sớm quên những lời đồn về Phượng Thương, trong mắt bọn họ, đây là cuộc chiến tranh đoạt Chiêu Dương công chúa của hai vị vương gia hai nước Bắc Chu quốc cùng Tây Kỳ quốc, là con dân Bắc Chu, tất nhiên họ hy vọng Phượng Thương thắng, đây là chuyện liên quan đến danh dự của bọn họ a. Mà thái độ kiên quyết kia của Mộ Dung Thất Thất khiến cho mọi người càng thêm có hảo cảm với nàng! Trận chiến giữa hai nam nhân, lấy kết cục là Phượng Thương chiếm được mỹ nhân mà chấm dứt!

Chuyện tình yêu của Phượng Thương cùng Mộ Dung Thất Thất đã chiếm được sự tán thành của mọi người nơi đây, còn Cổ Lệ, lại cực kỳ phiền lòng, không nhịn được cầm đuôi kiếm gõ lên bàn: "Uy uy uy, có đấu hay không đây? Đừng có mà lãng phí thời gian của lão nương!"

"Đấu!" Phượng Thương cùng Mộ Dung Thất Thất đồng thời mở miệng, Mộ Dung Thất Thất ký tên mình lên hiệp nghị sinh tử, ấn ấn chặt tay, đưa hiệp nghị cho Cổ Lệ. Cổ Lệ đọc sơ lược một lần, hừ lạnh một tiếng, cũng viết tên mình lên, đóng dấu.

"Chúng ta ra ngoài tỷ thí, nơi này nhiều người, rắc rối, vạn nhất làm người vô tội bị thương thì không tốt." Mộ Dung Thất Thất nói xong liền đi ra ngoài, Cổ Lệ không có yêu cầu về chuyện sàn đấu, cũng theo phía sau.

Chuyên Chiêu Dương công chúa cùng tuyển thủ Nam Phượng quốc tỷ thí truyền khắp toàn bộ Tiên Khách Lai cùng các cửa hàng lân cận, khiến tất cả mọi người đều tập trung đến đầu đường vây xem. Nhìn thấy trên ngã tư đường là hai hồng y nữ tử, dân chúng bắt đầu nghị luận.

"Nghe nói Chiêu Dương công chúa không thể tập võ, nay lại ký hiệp nghị sinh tử, lỡ lát nữa thua thì phải làm sao bây giờ a? Không phải chỉ còn đường chết sao?"

"Vương gia thật vất vả mới gặp được nữ nhân mình thương yêu, sao có thể nhẫn tâm để nàng gặp chuyện không may chứ! Yên tâm đi, Vương gia nhất định sẽ giúp đỡ nàng!

"Tuy rằng Chiêu Dương công chúa không xinh đẹp bằng phong trần nữ tử kia, nhưng nhìn nàng ta vẫn thấy thuận mắt hơn, hy vọng rằng Chiêu Dương công chúa sẽ thắng a!"

Cổ Lệ đích thực không tổi, mọi người đều đánh giá nàng cao hơn Mộ Dung Thất Thất, nhưng lại có người hy vọng Mộ Dung Thất Thất thắng, điều này khiến nàng thực không thể chịu nổi. Nàng sao có thể bại bởi một phế vật chứ! Tuyệt đối không có khả năng!

Trên ngã tư đường, phủ một tầng tuyết thật dày, Mộ Dung Thất Thất cách Cổ Lệ bất quá chỉ mười thước, hai người đều mặc hồng y, nhưng Cổ Lệ mang theo vẻ nóng bỏng yêu mị, còn Mộ Dung Thất Thất lại như hồng mai giữa tuyết, kiệt ngạo bất tuân.

"Im—–"

Một thanh âm ngân nga vang lên khiến dân chúng vây xem đều an tĩnh lại. Quyết đấu sắp bắt đầu, tất cả mọi người đều nhướng người lên cao, mở to tròng mắt, muốn nhìn xem thử kết quả cuối cùng của trận đấu này rốt cuộc là cái gì. Tuy rằng tất cả mọi người đều hi vọng Mộ Dung Thất Thất có thể thắng, nhưng sự thật lại không nằm trong tầm khống chế của mọi người.

Vũ khí của Cổ Lệ là một thanh kiếm đen thui, cả vật thể đều đên một mảng, không chút hoa lệ, nhưng thực sự thì đó là bảo kiểm rất tốt. Mà vũ khí của Mộ Dung Thất Thất lại là một đoạn hồng sa* (*dải lụa màu hồng).

Khi Mộ Dung Thất Thất đưa vũ khí của mình ra, tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người. Đối phương xuất kiếm, sao Mộ Dung Thất Thất lại xuất một dải lụa hồng? Dải lụa mềm mại kia có thể ngăn cản công lực của bảo kiếm sao?

"A—-" Nhìn thấy "vũ khí" trong tay Mộ Dung Thất Thất, Cổ Lệ nở nụ cười: "Cô nương, đây là quyết đấu, cũng không phải là thi ca thi múa, ngươi dùng một mảnh lụa, là lấy cho có lệ, hay dùng để lừa ta?"

"Mới vừa nói đầu óc ngươi có vấn đề, quả nhiên là có vấn đề. Lừa ngươi hay lấy ra cho có lệ không phải đều là có ý trêu đùa ngươi sao? Đối phó với để ngực to óc nhỏ như ngươi, ta chỉ cần dùng một ngón chân là đủ, bảo ta lấy vũ khí ra, thực quá coi trọng ngươi rồi!"

"Ngươi!" Lời nói ác độc của Mộ Dung Thất Thất chọc Cổ Lệ tức đến phát điên: "Giỏi! Lão nương đây muốn nhìn thử xem ngươi rốt cuộc là có tài thực hay chỉ giỏi ba hoa!"

Gió nổi lên, Cổ Lệ như một luồng sương màu đỏ, bước trên tuyết trấn, hướng về phía Mộ Dung Thất Thất. Bảo kiếm ngăm đen kia nổi bật trên nền tuyết, hàn khí mười phần, chỉ chiêu thứ nhất, đã dốc sức mười phần. Tim của mọi người đều tạm thời ngừng đập. Nguy rồi! Lần này Chiêu Dương công chúa nguy rồi!

Tất cả mọi người đều lo lắng thay cho an nguy của Mộ Dung Thất Thất, nhưng nữ nhân này vẫn như trước bất động, lẳng lặng đứng trên nền tuyết, tựa như không hề nhận ra nguy hiểm.

"Cẩn thận—-" Lý Vân Khanh nhịn không đưa kêu lên, nhưng hắn vừa dứt lời, Cổ Lệ đã tới trước mặt Mộ Dung Thất Thất.

"A—-" Thấy Mộ Dung Thất Thất vẫn không né tránh, Cổ Lệ âm ngoan cười. Cứ như vậy, một chiêu chém xuống đầu nàng luôn đi! Để nữ nhân cuồng vọng, tự cao này đi gặp diêm vương đi!

"Đi chết —-"

Không đợi Cổ Lệ nói hết, Mộ Dung Thất Thất đã nghiêng người, hướng sang phía tay trái của Cổ Lệ, di chuyển về phía sau lưng nàng. Mới vừa rồi còn trước mặt mà hiện tại kẻ kia đột nhiên biến mất vô tung, khiến Cổ Lệ cả kinh trong lòng, sau lưng truyền đến một trận đau nhức, Mộ Dung Thất Thất trực tiếp đã một cước lên vòng mông mượt mà của nàng, một cước này cực kỳ nhanh, lực cũng phi thường mạnh, Cổ Lệ lão đảo một cái, ngã gục trên mặt đất, mặt hướng đất, nằm sấp một bãi.

"Chiêu thứ nhất, giận đạp chó dữ!" Mộ Dung Thất Thất vỗ vỗ tay, hai tay để sau lưng, khuôn mặt khẽ cười, giống như một chút cũng chẳng hề thấy Cổ Lệ chật vật.

"Ha ha ha!" Cổ Lệ ngã lê lết thảm thiết, mà cái tên chiêu thức mà Mộ Dung Thất Thất dùng cũng cực kỳ khôi hài, khiến cho những quả tim vốn treo lơ lửng trên không trung của mọi người dần hạ xuống, ha ha cười, nhất thời, bầu không khí nơi đây trở nên thoải mái hơn rất nhiều.

"A!" Lý Vân Khanh cười cười, lắc đầu, hắn sao lại quên mất công phu đạp người lợi hại của nha đầu kia, lúc trước một cước liền đá bay Đoan Mộc Y Y xuống hồ, không nghĩ tới, hiện tại nàng lại lần nữa dùng chiêu này.

Nhưng mà, một chiêu này thực sự đơn giản như vậy sao? Khoảng cách gần như vậy, lấy tốc độ nhanh như vậy vọt về phía sau Cổ Lệ, còn chuẩn xác đạp ngã đối phương, lực đạo khống chế mạnh vừa đủ, Mộ Dung Thất Thất thực sự chỉ là một nữ nhân tay trói gà không chặt sao? Nghi hoặc trong lòng Lý Vân Khanh càng lúc càng sâu, ánh mắt nhìn Mộ Dung Thất Thất càng lúc càng thâm thúy.

"Khụ khụ khụ!" Cổ Lệ ăn một ngụm tuyết, đứng lên, lập tức phun ra, nhưng trên mặt có một chỗ vì va chạm mãnh liệt với mặt đất nên trở nên hồng một mảnh, nhìn như một cái bánh nướng màu đỏ, phi thường buồn cười, dung mạo lập tức giảm đi năm phần. Mà trong xoang mũi của nàng, lại có một cỗ nhiệt lưu chuyển, ngay sau đó, hai hàng máu mũi phun ra, nhiễm đỏ môi cùng cằm nàng.

"Ngươi thật sự là tuyển thủ sao Nam Phượng quốc sao? Sao lại vô dụng như vậy? Ngươi không phải nhờ đút lót mới có cơ hội làm tuyển thủ chứ, nhìn ngươi thở hồng hộc như vậy, kỳ thật cũng không tốt lắm a!"

Mộ Dung Thất Thất mở miệng nói móc Cổ Lệ, khiến Cổ Lệ tức giận đến cả người run run. Nàng sờ sờ cái mũi đang chảy máu, xé đi hai luồng vải nhung trong mũi ra, giơ lên bảo kiếm trong tay.

"Ngươi, tên hỗn đản này! Ta muốn giết ngươi!"

Còn chưa xuất chiêu, đã đổ máu, đây đối với Cổ Lệ thực là một đả kích rất lớn, lửa giận trong lòng nàng đã phá tan tia lý trí cuối cùng của nàng, hoàn toàn bộc phát.

Chỉ thấy, Cổ Lệ nhảy dựng lên, bảo kiếm trong tay hướng về phía Mộ Dung Thất Thất, giống như một đường cong hồng thẳng về phía Mộ Dung Thất Thất. Nhưng còn chưa có tới gần Mộ Dung Thất Thất, Mộ Dung Thất Thất đã lách mình về phía sau, đạp tuyết, rời khỏi nơi nguy hiểm.

Dáng người của Mộ Dung Thất Thất phi thường nhẹ nhàng, nhảy lùi từng bước, như con nai con dân dã đang chạy trốn, sát khí trên người Cổ Lệ càng lúc càng nồng, vệt hồng kia đuổi theo Mộ Dung Thất Thất, từng bước ép sát.

Hai bóng hồng, giống như thi nhau chạy, truy đuổi trên nền tuyết. Mộ Dung Thất Thất không ứng chiến, Cổ Lệ chỉ có thể đuổi theo, mà Mộ Dung Thất Thất tựa hồ cố ý trêu đùa Cổ Lệ, cứ mãi vòng vèo trên bãi đất trống, vui vẻ trốn tránh, trên không trung thỉnh thoảng truyền đến tiếng cười như chuông ngân của Mộ Dung Thất Thất, tựa hồ đây chẳng phải là một cuộc sinh tử quyết đấu mà là một cuộc truy đuổi hấp dẫn.

"Ngươi rốt cuộc muốn trốn đến khi nào! Có giỏi thì cùng ta tỷ thí!" Mặc dù Cổ Lệ tập võ, thể chất tốt, nhưng liên tục chạy mười vòng như vậy, nàng chắc chắn Mộ Dung Thất Thất muốn trêu chọc chính mình. Rõ ràng nàng ta đang kéo dài thời gian, căn bản không muốn ứng chiến với nàng.

Chạy mười vòng, hơn nữa xương sườn nơi ngực còn bị Phượng Thương đá gãy, hơi thở của Cổ Lệ rõ ràng dồn dập hơn nhiều, một hít một thở, lồng ngực cũng theo đó mà đau thêm. Đê tiện! Nhìn Mộ Dung Thất Thất đang cười khanh khách cách đó không xa, Cổ Lệ âm thầm mắng trong lòng. Biết rất rõ rằng xương sườn của nàng bị bẽ gảy, cần tốc chiến tốc thắng, nhưng Mộ Dung Thất Thất căn bản lại không ứng chiến, ngược lại tiêu hao thể lực của nàng, thật sự rất đê tiện!

Kỹ xảo đê tiện trong cảm nhận của Cổ Lệ, rơi xuống mắt Phượng Thương, lại rất hợp ý hắn.

Trêu chọc đối phương, chờ đến lúc đối phương hết khí lực liền một chiêu hạ gục đối phương, đây chính là biện pháp tốt nhất. Phượng Thương không nghĩ Mộ Dung Thất Thất sẽ dùng chiến lược khi chơi cờ mà quyết đấu ở thực tế, thực sự là một tiểu nữ nhân thông minh! Ánh mắt Phượng Thương nhìn Mộ Dung Thất Thất càng lúc càng ôn nhu.

Lúc này, Cổ Lệ há mồm thở phì phò, không thở một lần, ngực liền vô cùng đau đớn. Thật là một tiểu nhân đê tiện! Cổ Lệ cắn răng, nhìn Mộ Dung Thất Thất.

Nhìn thấy một bộ muốn ăn thịt người của Cổ Lệ, Mộ Dung Thất Thất nở nụ cười: "A, sao vậy, không thể chống đỡ được nữa à? Vừa rồi ai muốn chết muốn sống, không nên quyết đấu với ta, hiện tại ta còn chưa nóng người, ngươi đã mệt muốn gục ngã? Như vậy sao được a! Ta còn một trăm tám mươi chiêu chưa sử dụng đâu! Ngươi cần hảo hảo sống sót, chống đỡ đến cùng a!"

"Khụ khụ!" Như Ý đứng phía sau Phượng Thương, suýt nữa sặc. Ai nói vương phi ôn nhu động lòng người, đoan trang hiền thục? Lời hiểm độc như vậy, ngay cả Tấn Mặc cũng chỉ có thể chịu thu nàng, rốt cuộc tài ăn nói của vương phi là do ai dạy vậy a!

"Con mẹ ngươi phóng rắm!" Rốt cuộc, Cổ Lệ tức đến chửi tục: "Hôm nay người chết ở chỗ này chính là ngươi! Phượng Thương đã được lão nương coi trọng! Chờ ngươi chết, lão nương sẽ thay ngươi hầu hạ hắn! Thứ không mông không ngực như ngươi, không có nam nhân nào thèm thích! Lão nương nhất định sẽ hầu hạ hắn thật khoái hoạt, khiến cho hắn bật người liền quên ngươi!"

Bên cạnh Long Đa nhìn thấy Cổ Lệ thất thế, chân mày cau lại. Cổ Lệ sao dễ dàng bị chọc giận như vậy? Chẳng lẽ nàng không biết nổi giận là điều tối kỵ khi quyết đấu sao? Tuy rằng Mộ Dung Thất Thất tạm thời không xuất chiêu, nhưng người hiểu được chiến thuật kéo dài thời gian, sao có thể là phế vật trong lời đồn!

"Nhanh đi tìm Hạ Lan công tử, nói rằng Cổ Lệ xảy ra chuyện! Bảo công tử tới cứu mạng!" Long Đa dặn dò tay sai bên người, người nọ lập tức chạy vội, rời khỏi nơi quyết đấu.

Cổ Lệ nói những lời như vậy vì muốn chọc giận Mộ Dung Thất Thất, khiến nàng dừng chạy lòng vòng, quyết đấu với mình, không nghĩ tới Mộ Dung Thất Thất thật sự ngừng lại, còn bước từng bước về phía nàng.

Nhưng mà, sao Cổ Lệ lại cảm thấy Mộ Dung Thất Thất có chút kỳ lạ, gương mặt tươi cười lúc nãy bỗng dưng băng lãnh đến lạ thường, mà trên người Mộ Dung Thất Thất cũng toát ra một cỗ hàn khí khiến Cổ Lệ phi thường giật mình. Khí chất là vậy, là người thường sao?

Vốn Mộ Dung Thất Thất còn muốn trêu chọc Cổ Lệ thêm chút nữa, cuối cùng hao hết thể lực của nàng, một kích lấy đi mạng của nàng, không nghĩ tới nàng lại kéo Phượng Thương vào, khiến cho lòng của Mộ Dung Thất Thất phi thường khó chịu. Nam nhân của nàng, chỉ có thể của Mộ Dung Thất Thất nàng! Đối phương chẳng những nhớ thương nam nhân của nàng, còn muốn "nhúng chàm" hắn, thay thế vị trí của nàng, đây là chuyện mà Mộ Dung Thất Thất không thể dễ dàng tha thứ.

Cổ Lệ cũng không biết mình đã chạm vào điểm mấu chốt của Mộ Dung Thất Thất, thấy Mộ Dung Thất Thất tiến lại đây, nàng cũng mau chóng chuẩn bị ứng chiến thật tốt, tính toán dùng một chiếm chém xuống đầu Mộ Dung Thất Thất, không nghĩ đến Mộ Dung Thất Thất lại bay vọt lên không trung, hồng sa trong tay bay múa, giống như tiên nữ hạ phàm, dừng trước mặt nàng.

"Cổ Lệ, mau tránh!" Nghe thanh âm lo lắng của Long Đa truyền đến, Cổ Lệ mới từ khiếp sợ tỉnh lại, trốn tránh không kịp đành phải nghiêng người ngã xuống đất, lùi về phía an toàn.

"Ba!" Hồng sa chạm xuống mặt đất, bông tuyết vẩy lên, lộ ra phiến đá màu đen. "Răng rắc!" Trên đá xuất hiện một vết nứt, "ca ca!" vết nứt tràn lan, toàn bộ phiến đã trở nên vỡ nát.

Kinh! Tất cả mọi người ngu dại nhìn nữ tử cao ngạo như mai, chỉ là một dải lụa hồng có thể bộc phát ra lực lượng như vậy, nếu dừng trên thân người.... Mọi người không khỏi thương hại liếc mắt nhìn Cổ Lệ một cái, may mà nữ nhân này tránh mau, nếu không nhất định sẽ trọng thương.

Phiến đã kia vỡ, cũng khiến cho Cổ Lệ rùng mình một cái. Đây là lực lượng khủng bố cỡ nào? Trên người nàng căn bản không có đấu khí, vì sao sức lực lại mạnh mẽ đến thế, ngay cả một tảng đá trải đường mà cũng có thể bị đánh nát? Vừa nghĩ tới nếu không phải Long Đa thức tỉnh nàng, chính nàng sẽ tan xương nát thịt, Cổ Lệ run run cả người, tính cảnh giác cũng nâng cao đến tột cùng.

"A!" Mộ Dung Thất Thất không để cho Cổ Lệ có cơ hội thở dốc, hồng sa trong tay nàng giống như có sinh mệnh, bay múa trên không trung, mà thân ảnh mềm mại của Mộ Dung Thất Thất bị quấn quanh trong một cái lồng hồng, trên nền tuyết trắng, hồng y mỹ nhân múa giữa hồng sa, điệu múa vừa xuất, như một bức tranh xinh đẹp, bày ra trước mặt mọi người.

Đẹp quá—- Lý Vân Khanh xem đến ngây người, nhịn không được lấy cây sáo của mình ra, tấu lên một khúc "Mai hoa tam lộng".

Mộ Dung Thất Thất, theo tiếng nhạc, bay múa, giữa không trung, hồng sa bay bay, vòng quanh thân ảnh xinh đẹp, mà kế tiếp, hồng sa nện lên người Cổ Lệ, cùng như lúc nãy, phiến đá vỡ ra, thành đá vụn, giữa vầng sáng xinh đẹp ôn nhu, hiện lên sát khí sắc bén.

Cổ Lệ chật vật trốn trên nền tuyết, hồng sa của Mộ Dung Thất Thất tựa như cánh chim, ép sát nàng, vô luận nàng dừng ở chỗ nào, hồng sa lập tức đuổi theo tới đó, không trước không sau, đúng lúc nện trên vị trí của nàng, khiến cho nàng không thể tiếp tục "chạy trối chết".

Giữa không trung đột nhiên rơi xuống những bông tuyết nhỏ, những điểm trắng trắng kia, linh động kết hợp với nữ tử đang bay múa giữa không trung, nàng mang theo vẻ ôn nhu tươi cười, giữa nền tuyết múa một điệu động lòng người, nhưng lực đạo trong tay không chút suy giảm, từng bước ép sát, bức Cổ Lệ đến không có chỗ trốn.

Dân chúng đều quên rằng đây là một tràng sinh tử quyết đấu, tất cả mọi người đều đắm chìm trong vũ đạo của Mộ Dung Thất Thất. Tuyết trắng, hồn hồng, mà hồn tinh tế kia, cũng chỉ thể hiện qua vũ đạo của cô gái.

Nàng giống như tinh linh lạc vào giữa thế gian, bởi vì tham lam những điều tốt đẹp nơi trần thế, mà đã quên trở về thiên đình. Nàng cứ mãi múa như vậy, dùng dải lụa màu hồng kia, khiến nhân gian lưu luyến. Một nữ tử thật tốt đẹp a! Trong đầu mọi người đều dâng lên cái ý niệm như vậy, im lặng nhìn Mộ Dung Thất Thất, không ai phát ra bất kỳ tiếng động gì, sợ có động tĩnh, sẽ kinh động đến tinh linh kia.

Người duy nhất cảm thấy khổ sở, chỉ có Cổ Lệ. Mộ Dung Thất Thất ôn nhu thuần khiết như tiên tử trong mắt mọi người, lại chính là ác ma trong mắt nàng. Nữ nhân này, quyết không lưu cho nàng một đường sống, những nơi nàng đi qua, đều bị hồng sa trong tay Mộ Dung Thất Thất đánh trúng, những tảng đá đều vỡ thành từng mảnh nhỏ. Đây là lực lượng dã man, khủng bố cỡ nào a!

Có thể dùng dải lụa mềm mại, nhu nhược phát ra lực lượng như vậy, nữ nhân này thật sự là phế nhân không thể tập võ trong mắt mọi người sao!

Tiếng tiêu của Lý Vân Khanh bỗng lên cao, mà hồng sa trong tay Mộ Dung Thất Thất cũng đột nhiên tản ra sát khí dữ tợn.

Không tốt! Cổ Lệ cả kinh trong lòng.

Mục lục
Ngày đăng: 15/03/2016
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Ludo Saga - Cờ cá ngựa hay nhất hành tinh

Mục lục