Gửi bài:

Chương 77 - Khảo nghiệm tầng thứ bảy - khảo nghiệm quan trọng nhất

"Hồng loan tinh động, sắp lấy chồng." (*TC: theo dân gian thì hồng loan động- tình duyên đến....muốn hiểu rõ thêm, xem ở đây)

Chờ lúc Tô Mi thấy ý cười trên mặt của Mộ Dung Thất Thất, mới hiểu rõ ý trêu chọc trong lời nói của nàng " Tiểu thư, người trêu ta!" Tô Mi xấu hổ đỏ mặt, " Tiểu thư, người thật xấu nha!".

Hoàn Nhan Khang nghe thấy lời nói của Mộ Dung Thất Thất, trong lòng vui mừng, nhìn thấy ánh mắt tán thành mà Mộ Dung Thất Thất dành cho mình, tinh thần lại càng tươi sáng.

Hắn đã nhìn trúng Tô Mi, nhưng mà không biết trong lòng Tô Mi nghĩ như thế nào. Hơn nữa, Tô Mi là nha hoàn thiếp thân của Mộ Dung Thất Thất, chuyện này phải được Mộ Dung Thất Thất gật đầu mới thành. Hiện tại lời nói của biểu tẩu có ý nghiêng về hắn, khiến cho Hoàn Nhan Khang lập tức bày ra vẻ mặt tươi cười, quay lại khom người cúi đầu với Mộ Dung Thất Thất nói: " Biểu tẩu bói quẻ vô cùng tốt,

không biết biểu tẩu có thể bói giúp ta một quẻ hay không, tiểu đệ muốn cầu nhân duyên".

Nghe Hoàn Nhan Khang nói như vậy, Tô Mi lại càng thêm đỏ mặt, hừ một tiếng, quay mặt đi nơi khác.

" Tốt! Chờ ra khỏi tháp này, ngươi tới Mai Hương Viên tìm ta, ta giúp ngươi hảo hảo coi một quẻ".

" Tốt ! Tốt ! Tiểu đệ nhất định sẽ tới"

Rốt cuộc cũng lên được lầu thứ bảy, một trận gió lạnh thổi qua, sau khi tiến vào, mọi người mới phát hiện ra lầu thứ bảy là lầu cao nhất của tháp, bốn phía đều có khe hở, cho nên phong sương xen lẫn với những bông tuyết đều tiến vào được, trên mặt đất có chút ướt.

" Mọi người cẩn thận! Xem một chút có cơ quan ám khí gì hay không". Long Trạch Cảnh Thiên buộc chặt tâm thần. Sau những khảo nghiệm có chút biến thái đến ly kỳ ở mấy cửa trước, cửa ải cuối cùng này khiến cho tất cả mọi người đến thở cũng thở chậm hơn. Cẩn thận, nhất định phải thực cẩn thận, miễn cho thất bại trong gang tấc.

Lời nhắc nhở của Long Trạch Cảnh Thiên khiến cho những người khác trong lòng lại càng thêm khẩn trương, mỗi người đều cẩn thận đánh giá toàn bộ xung quanh, sợ xuất hiện biến cố gì đó, hoặc đâu đó cất giấu thứ gì nguy hiểm đang chờ bọn họ.

" Không ai?!" Kiểm tra hết một vòng, Lý Vân Khanh có chút kinh ngạc, " Tại sao tầng thứ bảy này lại không có ai? Rốt cuộc khảo nghiệm của cửa này là cái gì?"

" Có sợi dây"Bạch Ức Nguyệt chỉ vào một sợi dây bên góc tường nói, bên cạnh nó là một hộp gỗ, Bạch Ức Nguyệt muốn mở ra nhưng lại bị

Lý Vân Khanh ngăn cản, " Cẩn thận có ám".

Một tiếng " có ám" khiến cho tất cả mọi người trở nên cảnh giác hơn, sau khi Hoàn Nhan Khang trao đổi ánh mắt với Lý Vân Khanh xong, những người khác liền tản đi, hai người dùng bảo kiếm đồng thời cậy hộp gỗ ra.

" Có một tờ giấy"

Đợi một lúc cũng không thấy động tĩnh gì, Hoàn Nhan Khang lấy tờ giấy ra đọc.

" Uy! Ngươi cũng không để ý coi trên đó cóđộc hay không, liền trực tiếp cầm lấy bằng tay." Tô Mi thấy Hoàn Nhan Khang như vậy, vội vàng ở bên cạnh nhắc nhở, khiến Hoàn Nhan Khang sợ đến mức vội vứt tờ giấy xuống đất.

Thấy Tô Mi như vậy, Mộ Dung Thất Thất khẽ mỉm cười. Có câu quan tâm nhiều quá sẽ bị loạn, Tô Mi ở Ma Vực nhiều năm như vậy, chẳng lẽ lại không phân biệt được cái gì có độc hay không hay sao?

Mộ Dung Thất Thất tiến lên nhặt tờ giấy lên, nhẹ giọng đọc những dòng chữ ghi trên đó.

" Chúc mừng các vị đã thành công, chẳng qua là cửa tháp đã bị phong kín, xin các vị dùng sợi dây này để hạ tháp! Đây cũng là khảo nghiệm thứ bảy nga!"

Vừa nghe không còn khảo nghiệm nào khác, Mộ Dung Thanh Liên cao hứng nhảy lên, rốt cuộc cũng thông qua a, cuối cùng cũng không có khảo nghiệm làm cho người ta run sợ nào nữa a! " Chúng ta vượt qua kiểm tra rồi! chúng ta vượt qua kiểm tra rồi!". Mộ Dung Thanh Liên đúng ở trên lan can thạch tháp hướng về phia dưới hô lớn " Chúng ta vượt qua kiểm tra rồi, chũng ta thông qua rồi !"

Nghe được trên đỉnh tháp có thanh âm, Già Lam ngẩng đầu lên, liếc mắt liền nhìn thấy Mộ Dung Thanh Liên.

" Kim Vũ, người kia là ai?"

" Hồi bẩm Già Lam đại nhân, đó là tuyển thủ của Tây Kỳ quốc Mộ Dung Thanh Liên"

" Mộ Dung Thanh Liên?" Già Lam nghe vậy khẽ nhíu mày, nhìn người trên đỉnh tháp đang mừng rỡ khua tay múa chân, nói như vậy, nàng là người đầu tiên leo tới đỉnh tháp. Nhưng mà, đó là người Di Sa đại nhân đang tìm kiếm sao?

" Kim Vũ, ta muốn toàn bộ tư liệu về Mộ Dung Thanh Liên từ lúc nàng sinh ra, toàn bộ"

" Dạ!"

Có tuyển thủ xuất hiện ở đỉnh tháp, khiến cho Phượng Thương cũng kích động không thôi. Chờ tất cả mọi người đều đứng trên đỉnh tháp, Phượng Thương rốt cuộc cũng nhìn thấy thân ảnh của Mộ Dung Thất Thất.

" Tiểu thư, tiểu thư!" Tô Nguyệt vốn đang chờ kết quả, thấy Mộ Dung Thất Thất cùng Tô Mi, liền cao hứng nhảy lên, " Vương gia, người xem, tiểu thư, là tiểu thư! Tiểu thư vượt qua kiểm tra rồi! Tiểu thư thông qua vòng sơ tuyển rồi!"

Cát Tường nhìn thấy đệ đệ mình-Như Ý, cũng cao hứng không thôi, chỉ là không biểu hiện rõ ràng như Tô Nguyệt, " Vương gia, Ngũ điện hạ cùng Như Ý cũng thuận lợi thông qua vòng tuyển chọn của cuộc thi rồi"

"Ừ!" Trong gió tuyết, Phương Thương thấy được Mộ Dung Thất Thất đang huơ huơ tay với mình, nhịn không được cũng giơ tay lên hướng nàng vẫy.

Sắc mặt căng thẳng của Phượng Thương cuối cùng cũng thả lỏng, lộ ra nụ cười, Tấn Mặc hướng về phía Phượng Thương nói chúc mừng " Chúc mừng Vương gia! Chúc mừng Vương gia! Vương gia cũng nên yên tâm rồi đi!"

Nghe Tấn Mặc trêu chọc mình, Phượng Thương cũng không có tức giận, trên mặt tràn đầy vẻ mừng rỡ cùng đắc ý " Tấn Mặc, ngươi cứ hâm mộ và ghen tỵ đi ! Ta sẽ không cùng ngươi so đo"

" Hâm mộ và ghen tỵ?" từ này Tấn Mặc lần đầu nghe nói, cảm thấy mới lạ nha.

" Học theo khanh khanh nhà ta đi!" Thấy Tấn Mặc không hiểu, Phượng Thương bày ra vẻ mặt hạnh phúc cùng kiêu ngạo nói, " Tấn Mặc, ngươi thật đáng thương nha! Không có tình yêu bồi dưỡng nên đầu óc cũng thoái hóa thành vượn người cổ đại rồi!"

" Vượn người cổ đại? Những thứ này, là học từ công chúa? Lời nói của vương gia thế nhưng ác độc hơn nhiều! Sợ rằng không được bao lâu cái danh hiệu nói lời ác độc nhất sẽ dành tặng cho vương gia rồi". Tấn Mặc hiểu rõ tất cả, xem ra Mộ Dung Thất Thất có ảnh hưởng rất lớn tới vương gia.

Người ở dưới chân tháp thì cao hứng, còn trên đỉnh tháp Hoàn Nhan Khang lại mềm chân, tựa vào tường.

" Kháo kháo kháo! Không phải vậy chứ!" Mới vừa rồi Hoàn Nhan Khanh úp sấp vào ven tường nhìn xuống phía dưới, thấy một mảnh trắng xóa mà choáng váng đầu óc " Không phải chứ! Cao như vậy? Dùng sợi dây hạ xuống? Ta sợ độ cao a! Nhìn mà thấy choáng, chân ta mềm nhũn rồi, làm sao bây bây giờ a!"

" Làm sao bây giờ? Vậy cũng có nhận thua thôi!" Tô Mi giật sợi dây, buộc vào cây cột ở bên trong, kéo mạnh hai cái " Tiểu thư, có thể xuống!"

Già Lam để lại cho bọn họ bốn sợi dây, đem bốn sợi dây nối lại cho chắc, Tô Mi nhìn về phía Hoàn Nhan Khang nói, " Đi thôi, Ngũ điện hạ!"

" Không muốn!" Hoàn Nhan Khang thối lui về phía sau nói, " Đừng mà! Từ trên cao vầy đi xuống, vạn nhất có xảy ra sơ xuất gì thì tan xương nát thịt mất, ta còn trẻ, ta không muốn chết!"

" Cái gì mà chết với không chết! Làm gì mà nguy hiểm như thế!" Đối với lời nói của Hoàn Nhan Khang, Tô Mi hoàn toàn khinh bỉ, " Ngươi không đi, vậy chúng ta sẽ đi xuống! Đến lúc đó chúng ta đi tham gia trận chung kết, thì ngươi đứng đó mà nhìn mà thèm đi!"

Trận chung kết, đích xác là một hấp dẫn lớn. Nhưng khi nhìn thấy cao như vậy, chân Hoàn Nhan Khang thật sự mềm nhũn. Dựa theo lời nói của hắn, đó chính là chứng sợ độ cao. Tầng bảy cách mặt đất năm sáu chục mét nha, lỡ té xuống thì làm sao bây giờ?

" Không đi, ta không đi! Ta bỏ cuộc!" Hoàn Nhan Khang nhìn thoáng qua những người bên dưới đáy tháp, nhìn họ cũng chỉ có lớn hơn đậu ngự một chút, nếu từ nơi này mà té xuống thì thật không dám nghĩ nha.

Một trận gió lạnh thổi qua, Hoàn Nhan Khang co rụt cổ, lại càng không muốn xuống tháp " không đi! Có đánh chết ta cũng không đi!"
" Đánh chết không đi?" Tô Mi xoa thắt lưng, đứng trước mặt Hoàn Nhan Khang, " Hoặc là ngươi tự mình đi, mọi người chúng ta cùng đi, hoặc là, ta đánh ngươi ngất xỉu rồi bỏ ngươi ở lại, tự ngươi lựa chọn đi"

" Đừng mà!" Thấy Tô Mi trừng mắt, Hoàn Nhan Khang ôm chặt đầu, trong đầu loạn thành một đoàn, kêu, " Biểu tẩu cứu ta a! Ta không muốn chết!"

Mộ Dung Thất Thất không nghĩ tới Hoàn Nhan Khang có chứng sợ độ cao, chẳng qua là vấn đề này không thể giải quyết được trong phút chốc. Xem ra chỉ có thể dùng biện pháp khác!

" A khang, ăn viên thuốc này vào!" Mộ Dung Thất Thất lấy ra một viên thuốc ngủ đưa cho Hoàn Nhan Khang, " Ngủ một giấc, chờ khi tỉnh dậy chúng ta đã ở trên mặt đất"

Mộ Dung Thất Thất nói xong, Hoàn Nhan Khang tin không chút nghi ngờ, lập tức đem viên thuốc bỏ vào miệng, một lát sau liền biến thành "con mèo nhỏ".

" Vương gia, A Khang sợ độ cao, ba người chúng ta đưa hắn đi xuống, phiền toái những người khác xuống sau được chứ?"

" Không thành vấn đề"

" Vương gia!" Thấy Long Trạch Cảnh Thiên đáp ứng yêu cầu " vô lý" của Mộ Dung Thất Thất, Mộ Dung Thanh Liên liền không vui nói, " Vương gia, để bọn họ đi xuống trước không phải là đứng đầu sao? Như vậy sao được! Thế nhân không biết vương gia khiêm nhường, mới để cho bọn họ về đầu tiên, chỉ biết tuyển thủ của Bắc chu quốc lợi hại! Này không được!"

Mộ Dung Thanh Liên lên tiếng phản đối, Mộ Dung Thất Thất hoàn toàn im lặng không nói gì, Lý Vân Khanh cùng Bạch Ức Nguyệt nhìn Mộ Dung Thanh Liên một cái, cảm thấy có đồng đội như vậy thật đáng xấu hổ.

Lúc trước nếu không phải Mộ Dung Thất Thất nghĩ ra biện pháp, bọn họ vẫn còn bị vây ở phía dưới, làm sao có thể thuận lợi mà leo được lên đây! Hiện tại để cho bọn họ đi xuống trước có cái gì không đúng? Nữ nhân này, rõ ràng cùng Mộ Dung Thất Thất là cùng một phụ thân sinh ra tại sao nhân phẩm lại khác xa như vậy?

" Vương gia còn chưa mở miệng thì ngươi lấy tư cách gì mà phản đối a!" Tô Mi vốn không ưa Mộ Dung Thanh Liên nên liền mở miệng, " Thật là kỳ quái nha! Tiểu thư nhà ta đối với mọi người nho nhã lễ độ, hòa ái dễ gần như vậy, làm sao lại có một muội muội gian xảo, xấu xa như ngươi. Không biết có phải do gen của ngươi bị đột biến không nữa!"

Mộ Dung Thanh Liên không biết " gen đột biến" là cái gì, nhưng nàng rất rõ mấy lời nói từ miệng Tô Mi ra tuyệt đối không phải "lời hay".
Mặc dù Mộ Dung Thanh Liên rất muốn tiến lên cho Tô Mi hai cái bạt tai nhưng là hiện tại nàng cũng không thể trêu vào Mộ Dung Thất Thất, hơn nữa nàng còn muốn lưu lại ấn tượng tốt trước mặt Long Trach Cảnh Thiên, không thể cho hắn thấy được mình lòng dạ hẹp hòi, cho nên Mộ Dung Thanh Liên cố gắng nhịn xuống.

Như Ý đem dây buộc chặt lấy người Hoàn Nhan Khang, lại vác hắn lên lưng, Mộ Dung Thất Thất cùng Tô Mi chia ra mỗi người một sợi dây thừng, đứng ở hai bên.

" Như Ý, ngươi cẩn thận một chút! Ta cùng tiểu thư ở hai bên cạnh bảo vệ ngươi, chúng ta cùng nhau đi xuống" Tô Mi đem sợi dây kia đưa cho Như Ý, " Cố lên!"

"Ừ! Cố lên!" Như Ý kéo kéo sợi dậy, " Vương phi, Tô Mi, đi!"

Bốn người từ không trung hạ xuống, Tô Mi bên trái, ở giữa là Như Ý cùng Hoàn Nhan Khang, bên phải là Mộ Dung Thất Thất

"Bọn họ đến đây! Tiểu thư!" Tố Nguyệt kích động chạy tới chân tháp, muốn nghênh đón Mộ Dung Thất Thất.

Trên nóc, Mộ Dung Thanh Liên không biết nghĩ gì, nhìn chằm chằm vào sợi dây của Mộ Dung Thất Thất, trong tay lấy ra một thanh chủy thủ.

" Ngươi muốn làm gì!" Tại lúc Mộ Dung Thanh Liên muốn đi tới gần sợi dây của Mộ Dung Thất Thất, định cắt đứt nó, Bạch Ức Nguyệt nhận thấy có gì đó không đúng, liền tiến lên một bước bắt lấy cánh tay của Mộ Dung Thanh Liên, " Mộ Dung Thanh Liên, làm sao ngươi có thể vô sỉ như vậy!"

Long Trạch Cảnh Thiên cùng Lý Vân Khanh thấy Mộ Dung Thanh Liên muốn cắt đứt sợi dây thì cũng rất kinh ngạc sau đó cực kỳ tức giận. Long Trạch Cảnh Thiên đánh một chưởng lên tay cầm chủy thủ của Mộ Dung Thanh Liên khiến nàng ta đau quá, chủy thủ rơi trên mặt đất.

" Nàng là tỷ tỷ ruột của ngươi đó!'. Long Trạch Cảnh Thiên chưa từng thấy qua nữ nhân nào ác độc như Mộ Dung Thanh Liên, nàng ta sao xứng làm người? Không thể sánh bằng với Mộ Dung Thất Thất nên sau lưng giở trò xấu? Nếu sợi dây bị cắt đứt, hắn không dám tưởng tượng kết quả Mộ Dung Thất Thất khi rơi xuống.

Mộ Dung Thanh Liên thấy được sự thấy được sự thất vọng trong ánh mắt của Long Trạch Cảnh Thiên thì trong lòng cả kinh. Nàng không muốn mất đi Long Trạch Cảnh Thiên, không muốn hắn hiểu lầm nàng. Mặc dù động cơ của nàng là muốn giết Mộ Dung Thất Thất nhưng nàng không thể nói như vậy, nhất định phải tìm được một lý do nào hợp lý, nhằm đánh tan sự chán ghét của Long Trạch Cảnh Thiên đối với mình.

Chương 77.2

" Vương gia, nếu bọn họ thua, chúng ta thông qua vòng sơ tuyển của cuộc thi, Tây Kỳ quốc chúng ta sẽ trở thành quốc gia duy nhất thông qua vòng sơ tuyển, đến lúc đó không cần tham gia trận chung kết thì danh hiệu hạng nhất cũng là của chúng ta rồi! Vương gia, ngài không muốn đầu danh của cuộc thi này sao? Vương gia, ta đây làm như vậy đều là vì Tây Kỳ quốc a!"

Nguyên bản là một tràng vô sỉ"mưu sát", thốt ra từ miệng Mộ Dung Thanh Liên, lại cứ đường hoàng như vậy. Trong mắt Bạch Ức Nguyệt, Mộ Dung Thanh Liên thực càng thêm hèn mọn , Lý Vân Khanh khẽ nhíu mày, ấn tượng đối với Mộ Dung Thanh Liên như rơi thẳng xuống đáy cốc. Nữ nhân này có tâm địa ngoan độc đến như vậy, lúc ra khỏi tháp nhất định phải nhắc nhở Mộ Dung Thất Thất cẩn thận mới được.

" Ta không cần thông qua thủ đoạn bỉ ổi như vậy để đoạt hạng nhất!"

Hiển nhiên, Mộ Dung Thanh Liên có dùng lí do lí trấu gì cũng không nhận được sự đồng tình của Long Trạch Cảnh Thiên, ngược lại càng khiến nàng ta trở nên phi thường trơ trẽn " Đâm sau lưng người khác, thủ đoạn đê tiện, xấu xa như vậy, cho dù có được hạng nhất, ta cũng sẽ không yên dạ yên lòng!"

" Vương gia, ta thật sự đều vì người, đều là do ta muốn tốt cho ngươi!"

" Im miệng!" Long Trạch Cảnh Thiên xoay người không thèm nhìn Mộ Dung Thanh Liên, nữ nhân làm việc đáng giận như vậy, mà còn trơ tráo như vậy, nói còn hay hơn hát.

"Quả thực Tô Mi nói rất đúng, Chiêu Dương công chúa nhân phẩm cao quý đến thế sao lại có một muội muội thấp kém như vậy chứ! Bổn vương thực hoài nghi không biết ngươi có phải người cùng nhà với Chiêu Dương công chúa hay không, vì sao lại có sự chênh lệch lớn đến vậy! Thật không thể tưởng tượng nổi!"

Long Trạch Cảnh Thiên không thèm nhìn Mộ Dung Thanh Liên, Lý Vân Khanh cùng Bạch Ức Nguyệt cũng nhìn về hướng khác, biểu thị rõ lập trường kiên định của mình đối với hành vi đê tiện của Mộ Dung Thanh Liên.

Nhìn bóng lưng Long Trạch Cảnh Thiên, lại nghĩ tới sự ôn nhu của hắn khi vượt qua xích sắt, Mộ Dung Thanh Liên cảm thấy đắng ngắt, thấy mình thực ủy khuất. Rõ ràng Mộ Dung Thất Thất mới là người giả tạo, nàng ta mới là kẻ dối trá, tại sao tất cả moi người đều đối với nàng ta tốt như vậy? Đều cảm thấy nàng ta là người tốt? Ngay cả Long Trạch Cảnh Thiên khi nói về Mộ Dung Thất Thất, thanh âm cũng đặc biệt ôn nhu, tại sao lại như vậy?

Mộ Dung Thanh Liên nội tâm bất bình, nàng hận, hận Mộ Dung Thất Thất cướp đi hết thảy của nàng.

Mộ Dung Thất Thất chết tiệt, sao nàng ta không chết ở Tĩnh Tâm am luôn đi? Tại sao lại trở về? Kể từ khi Mộ Dung Thất Thất trở về từ Tĩnh Tâm am, cuộc sống của nàng hoàn toàn thay đổi. Vốn nàng mới là Tứ tiểu thư cao cao tại thượng của Mộ Dung phủ, vì sao sau khi Mộ Dung Thất Thất đến, phụ thân cũng không còn thương nàng nữa, những thứ nàng có cũng bị Mộ Dung Thất Thất cướp đi. Hiện tại Long Trạch Cảnh Thiên cũng hiểu lầm nàng, nàng nên làm gì bây giờ? Nên làm cái gì bây giờ? (TC: $%#@$.....*câu có chứa nội dung không lành mạnh*)

Nội tâm Mộ Dung Thanh Liên như bình gia vị bị đánh ngã, không biết tư vị gì. Ngoài tháp, đám người của Mộ Dung Thất Thất đã thuận lợi "hạ" xuống chân tháp.

Chuyện thứ nhất Mộ Dung Thất Thất làm sau khi buông sợi dây ra, chính là chạy về phía Phượng Thương " Vương gia!"

" Khanh khanh!" Phượng Thương bước nhanh đón nàng, ôm chặt Mộ Dung Thất Thất vào trong ngực, hít thật sâu hương thơm của nàng, " Khanh Khanh —–"

Hai canh giờ qua, thật dài, thật dài đằng đẳng, Phượng Thương chưa bao giờ có cảm giác như thế. Từ lúc Mộ Dung Thất Thất vào trong tháp, tim của hắn vẫn luôn treo trên không trung, lo lắng bất an.Tuy rằng bề ngoài vẫn như trước, nhưng đó cũng chỉ là để duy trì hình tượng không sợ hãi trước mọi việc của mình, chỉ có hắn mới hiểu rõ, cảm giác ấy dày vò hắn đến cỡ nào.

Cho đến khi thân ảnh Mộ Dung Thất Thất xuất hiện trên đỉnh tháp, Phượng Thương mới thở phào nhẹ nhõm, bây giờ cảm nhận cái ấm áp khi ôm nàng trong ngực mình, tim hắn mới hoàn toàn buông xuống. Chỉ có ôm lấy nàng, cảm nhận được nàng, hắn mới có thể an tâm như vậy. Thì ra đây chính là tình yêu a!

Bên kia, Tô Mi đem bình ngọc đặt ở mũi Hoàn Nhan Khang cho hắn ngửi, hắn liền tỉnh ngay tức khắc.

" Ọe!" Hoàn Nhan Khang dựa vào tường nôn liên tục, " Tiểu Mi Nhi, nàng cho ta ngửi cái gì? Ọe.... Rất thối! Ọe... không phải đó chứ.....Nôn...."

Chờ Hoàn Nhan Khang nôn xong mới phát hiện mình đang ở dưới chân tháp. Vừa rồi làm sao để xuống hắn cũng không nhớ nữa, xem ra thuốc của biểu tẩu thật không tệ a.

" Điện hạ, khá hơn chút nào chưa?" Mộ Dung Thất Thất thấy vẻ mặt trắng bệch của Hoàn Nhan Khang dần dần khá hơn, một lúc liền vui vẻ," Hiện tại không sợ nữa?"

" Không sợ , không sợ! Cảm giác đặt chân trên mặt đất thật tốt! Vẫn là đạp chân trên đất mới cảm thấy an toàn nhất! Biểu tẩu, phương pháp của người thật hữu dụng! Lần sau ta cũng muốn dùng tiếp!'

" Cắt.... lần sau cũng không biết ngươi có mệnh tốt như vậy không, bên người có ba người chúng ta hộ giá cho ngươi."

Thấy Hoàn Nhan Khang có chút đắc ý vênh váo, Tô Mi ở một bên không nhịn được dội cho hắn một gáo nước lạnh, nhưng mà gáo nước này không những không dập tắt đi nhiệt tình của hắn, lại còn khiến hắn càng thêm đắc ý, " Điều này cho thấy vận khí của ta tốt! Có đôi khi vận khí cũng là một thứ có thể giúp ta kiêu ngạo đó, Tiểu Mi nhi ngươi hiểu không?"

" Hiểu cái đầu ngươi ấy!"

Khi hai người đấu võ mồm, bốn người của Tây Kỳ quốc cũng xuống tới nơi. Qua vòng sơ tuyển này chỉ còn tám tuyển thủ, bao gồm Long Trạch Cảnh Thiên, Lý Vân Khanh, Bạch Ức Nguyệt, Mộ Dung Thanh Liên của Tây Kỳ quốc, cùng Mộ Dung Thất Thất, Tô Mi, Hoàn Nhan Khang, Như Ý của Bắc Chu quốc.

Kết quả có chút ngoài dự khiến của Già Lam, vốn Già Lam cho rằng nhiều lắm cũng chỉ có hai ba người, không nghĩ tới toàn bộ tuyển thủ của Tây Kỳ quốc và Bắc Chu quốc đều thông qua hết. Dùng Thất trọng tháp này khảo nghiệm những đệ tử trên Bồng Lai đảo, bất quá cũng chỉ sáu người có thể thông qua, hiện tại... xem ra trên phiến đại lục này quả thực tàng long ngọa hổ.

Cuối cùng, đám người Hạ Lan Liên Y và Long Đa cũng từ tháp đi ra, nhìn thấy mấy người Mộ Dung Thất Thất, Hạ Lan Liên Y trên mặt ngượng ngùng, chỉ còn kém chút nữa là giấu trong tay áo. Vốn họ muốn tới Bắc Chu đoạt danh đầu bảng, không nghĩ tới lại mất mặt như vậy.

" Chúc mừng, các ngươi đã thông qua thất trọng tháp" Già Lam hướng tám người này khẽ mỉm cười, " Như vậy, liền chờ mong biểu hiện của các vị trong trận chung kết"

Đến khi Mộ Dung Thất Thất trở lại Mai Hương viện đã là buổi trưa, Phượng Thương cho người chuẩn bị thịt nướng và rượu nóng tới để chúc mừng thắng lợi của họ trong vòng sơ tuyển của cuộc thi.

Trời rét lạnh, một đám người ngồi trong sân vườn của Mai Hương viện, vây quanh bếp lò ăn thịt hươu nướng. Bởi vì toàn bộ tuyển thủ của Bắc Chu quốc đều thông qua, cộng thêm việc Mộ Dung Thất Thất bình an khiến cho tâm tình Phượng Thương rất tốt, cũng không cần Cát Tường, Như Ý hầu hạ, mà bảo bọn họ cùng nhau ăn, còn mời luôn đám người Tô Mi, Tố Nguyệt, Hoàn Nhan Khang cũng Tấn Mặc, một đám đông náo nhiệt ăn thịt nướng trong đình viện.

" Thật là thơm!" Ngửi mùi vị thịt hươu tươi nóng, Mộ Dung Thất Thất cảm giác thực thèm ăn, hai tay chống cằm, nhìn mấy nam nhân đang vội vàng, nhao nháo nướng thịt trện kệ ở đằng kia. Mộ Dung Thất Thất không nghĩ tới Phượng Thương vậy mà cũng là cao thủ nướng thịt, hắn thoa một tầng mật ong trên cái đùi, cẩn thận cuốn lại, thật cẩn thận thêm gia vị vào miếng thịt, mùi hương kia khiến cho mọi người sém chút nữa là chảy nước miếng.

Đợi một hồi lâu, miếng thịt mới được nướng chín, Phượng Thương cắt miếng thịt ngon nhất đặt trước mặt Mộ Dung Thất Thất, những người khác cũng bắt đầu thưởng thức, đúng lúc này, có người đột nhiên chạy lại báo, " Vương gia, Vịnh nhi đã chết, là tự sát"

" Tự sát?" Phương Thương không ngừng tay, cắt nhỏ thịt hươu, tự mình đút đến miệng Mộ Dung Thất Thất, " Sao lại như vậy?"

" Hồi vương gia, công chúa vẫn luôn nói mình oan uổng, sau đó Vịnh nhi tự sát, công chúa nói Vịnh nhi trong lòng có tà tâm, sợ tội tự sát"

" A....." Cái miệng nhỏ nhắn của Mộ Dung Thất Thất cắn một miếng thịt hươu, trên môi hồng nhiễm một tầng mỏng dầu mỡ, " Vương gia, nếu công chúa vô tội, vậy thì đem nàng thả ra! Dù sao cũng là công chúa, giam một đêm cũng là trừng phạt rồi, lại nói, hôm nay chúng ta cũng thắng rồi, chuyện này a, cứ xem như chỉ có thế thôi."

" Được!" Phượng Thương đem thịt hươu chấm thêm gia vị đút tới bên môi Mộ Dung Thất Thất " Dựa theo lời vương phi mà làm, nào, ăn một chút nữa đi!"

Kể từ khi Mộ Dung Thất Thất bị Phương Thương "bắt cóc" tới giờ, công việc của Tô Mi cũng bị Phượng Thương chiếm luôn.

Trước kia luôn là Tô Mi làm ra đủ loại ăn ngon tới cho Mộ Dung Thất Thất dùng, nhưng bây giờ cái cương vị quang vinh đó đã bị Phượng Thương mạnh mẽ chiếm lấy.

Mộ Dung Thất Thất rất lười ăn, ăn cơm đối với nàng mà nói chẳng qua là hành động để duy trì sinh mệnh, chỉ cần duy trì cơ thể ở trạng thái cần thiết là được, nàng đối với thức ăn thực không có quá nhiều cảm giác.

Ở kiếp trước, bởi vì nhiệm vụ rất nhiều, Mộ Dung Thất Thất thường hay trễ nải việc ăn uống. Vì thế để cơ thể có đủ dinh dưỡng, nàng luôn dùng các loại thuốc bổ, mượn nó để duy trì sự cân bằng của cơ thể. Dần dà lâu ngày, cũng dưỡng thành thói quen kén ăn. Không hợp khẩu vị thì không ăn, chỉ dùng chất bổ, chẳng nuốt loại thức ăn nào cả. (TC: kén còn hơn ta)

Chính bởi vì Mộ Dung Thất Thất cực kỳ kén ăn, cho nên Tô Mi luôn phải nghĩ các biện pháp để bắt Mộ Dung Thất Thất ăn, muốn nuôi tiểu thư nhà mình "mập" một chút. Hiện tại, nhiệm vụ vinh quang ấy liền dời sang vai Phượng Thương, mỗi lần ăn, Phượng Thương đều nghĩ cách làm cho Mộ Dung Thất Thất ăn thêm chút nữa, gánh nặng trên vai Tô Mi cũng thả lỏng hơn nhiều.

Thịt hươu tươi mùi vị vô cùng ngon, hơn nữa mấy con hươu này vốn mới bắt được trong rừng hồi sáng nay, hoàn toàn chính là thực phẩm tinh khiết nhất của thiên nhiên. Có Phượng Thương hầu hạ, Mộ Dung Thất Thất trong chốc lát đã ngậm rất nhiều thức ăn, trong má nhỏ đều là thịt nai, động một chút, cực kỳ đáng yêu.

"Đây, ăn thêm chút nữa"

" Không ăn! No rồi!" Mộ Dung Thất Thất đã cảm thấy có chút chướng bụng, vừa muốn lau miệng, nhưng Phượng Thương lại không chịu bỏ qua, " Ngoan, lại ăn chút nữa! Hôm nay tiêu hao nhiều năng lượng như vậy, ăn nhiều một chút bồi bổ cơ thể."

" Còn ăn nữa sẽ biến thành tiểu trư mập* mất!" Mộ Dung Thất Thất quệt miệng, người tập võ luôn yêu cầu cơ thể mình rắn chắc nhưng không mất đi sự linh hoạt, nếu cơ thể trở nên béo, vậy sẽ trở thành một mục tiêu "lớn", tốc độ phản ứng sẽ trở nên chậm, chắc chắn sẽ trở thành cái bao cát cho người khác công kích, nàng đây không muốn trở thành một cái bia ngắm đâu a

" Đừng lo, nhiều thịt một chút thì tốt hơn, thịt nhiều ôm mới có cảm giác, mà nàng cũng thực quá gầy, đầy đặn một chút ta càng thích hơn!"

" Phốc...." Hoàn Nhan Khang phun ngay một ngụm rượu, " Biểu ca, ai lại như hai người chứ, khi ăn cơm cũng ve vãn tán tỉnh, khiến ta đây đỏ mặt! Tốt xấu gì cũng để cho ta ăn no bụng mới được a! Hôm nay ta quả thực vô cùng cực khổ!"

Lời nói của Hoàn Nhan Khang chọc tất cả mọi người đều nở nụ cười, Tô Mi và Tố Nguyệt thấy Phượng Thương sủng ái Mộ Dung Thất Thất như vậy, trong lòng phi thường cao hứng, vì tiểu thư tìm được phu quân mà vui vẻ.

" Vậy ngươi mau ăn đi! Một cái chân hươu không đủ cho miệng ngươi!" Mộ Dung Thất Thất lau miệng đứng lên, " Ta ăn no rồi, các người cứ từ từ ăn"

" Không cho đi" Thấy Mộ Dung Thất Thất mới chỉ ăn được có chút thịt, Phượng Thương rất bất mãn. Lượng ăn của nàng sao lại giống như mèo vậy, thậm chí còn ít hơn, nếu cứ tiếp tục như vậy làm sao được, " Ăn xong khối thịt này mới có thể rời đi"

Phượng Thương hiếm khi bày ra vẻ "nghiêm khắc" trước mặt Mộ Dung Thất Thất, nên mọi người bên cạnh đều dừng động tác, cười nhìn hành động của hai người, âm thầm suy đoán thử xem, rốt cuộc ai trong hai người sẽ thắng đây

" Ta nói không ăn sẽ không ăn" Mộ Dung Thất Thất xoa thắt lưng, trừng mắt nhìn Phượng Thương, " Ta là vương phi, nơi này ta lớn nhất! Ta nói ăn no rồi thì sẽ không ăn nữa! Ai cũng không thể ép ta!"

Nói xong Mộ Dung Thất Thất xoay người trở về phòng, để lại cho Phượng Thương một bóng dáng hoa lệ.

Tần Mặc thấy thế, cười ra tiếng, " Vương gia, ta thấy, ngươi đã lưu lạc đến mức làm bảo mẫu cho thê rồi! Sau này trong quý phủ vương phi là lớn nhất, ngươi cũng chỉ đứng thứ hai thôi!"

Tấn Mặc nói xong khiến tất cả mọi người đều nở nụ cười. Đúng vậy a, Nếu như Mộ Dung Thất Thất là lớn nhất vậy không phải vương gia sẽ trở thành thứ hai sao? Bất quá, cười lại cười, chung quy trong lòng mọi người đều rất cao hứng, một vì Bắc chu quốc đã thắng trong vòng thi sơ tuyển, hai vì vương gia và vương phi tình cảm rất tốt, hai chuyện này đã đủ để khiến họ sung sướng rồi.

Buổi chiều, có người thông báo, nói đã thả Hoàng Nhan Bảo Châu ra.Mộ Dung Thất Thất nghe xong, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười quỷ dị.

Vịnh nhi làm sao lại vô duyên vô cớ tự sát? Nhất định do Hoàn Nhan Bảo Châu uy hiếp nàng! Chẳng qua là hai người họ bị nhốt riêng, Hoàn Nhan Bảo Châu uy hiếp Vịnh nhi như thế nào? Xem ra trong đám người cùng đến lần này còn có thân tín của công chúa, chẳng qua, không biết khi mọi người biết công chúa đã bị đánh tráo rồi sẽ có vẻ mặt như thế nào?

Bất quá Mộ Dung Thất Thất cũng không khỏi bội phục người giả Hoàn Nhan Bảo Châu, Vịnh nhi là thiếp thân nha đầu của nàng ta, nhất định biết nhất cử nhất động cũng như thói quen, cử chỉ, cùng những thứ mà vị công chúa kia yêu thích. Hiện tại tìm được cơ hội tốt như vậy để Vịnh nhi, chẳng khác nào vì mình bỏ đi chứng ngại, thật sự thông minh!

Khi Phương Thương vào cửa, thấy Mộ Dung Thất Thất cầm một cái trâm cài trong tay. khóe môi nhếch lên thành một nụ cười ẩn ẩn hiện hiện.

Tiến lên ôm lấy Mộ Dung Thất thất, Phương Thương tựa vào vai nàng, " Có chuyện gì thú vị sao? Nói nghe một chút"

Đối với chuyện của Hoàn Nhan Bảo Châu, Mộ Dung Thất thất cũng không có ý định giấu Phượng Thương, dù sao chuyện này cũng liên quan tới Vô Cực cung, hơn nữa theo lời khai của Triệu Lãng, kẻ đứng sau Vô Cực cung đích thị là Thái tử Bắc Chu Hoàn Nhan Hồng. Mặc dù hiện tại Mộ Dung Thất Thất còn không biết Hoàn Nhan Bảo Châu rốt cuộc là ai, nhưng nàng ta cùng Triệu Lãng có mối quan hệ không tầm thường, nói không chừng cũng có quan hệ với Hoàn Nhan Hồng.

Nghe Mộ Dung Thất Thất nói Hoàn Nhan Bảo Châu đã sớm chết rồi, vị công chúa hiện tại là "hàng giả", Phương Thương dị thường kinh ngạc, khẽ nhíu mày đẹp, " Theo như lời nàng nói , có thể có liên quan đến Hoàn Nhan Hồng."

" Vương gia, ý của ta là buông cần câu dài câu con cá lớn. Không bằng làm bộ không biết, vẫn hảo hảo đối đãi với nàng nàng như công chúa thật, hầu hạ thật tốt, khi nào nên cung kính thì cung kính, để xem thử bọn hắn muốn giở trò gì!"

Lời Mộ Dung Thất Thất nói, cũng là ý nghĩ của Phượng Thương, thấy suy nghĩ của tiểu vương phi giống với mình, Phượng Thương lại càng cao hứng, khẽ cắn lên vành tai Mộ Dung Thất Thất nói " Được, tất cả nghe theo nàng! Khanh Khanh, bây giờ có phải hay không nên nói một chút chuyện của chúng ta? Ta rốt cuộc nên gọi nàng là khanh khanh hay gọi Liên công tử đây?"

Nghe được cái tên " Liên công tử" Mộ Dung Thất thất biết thân phận này của mình hoàn toàn bị bại lộ, làm bộ tức giận, nàng quay đầu nhìn Phượng Thương, " Rốt cuộc là người nào bán đứng ta? Có phải Tấn Mặc sư huynh không?"

Phượng Thương tựa hồ rất mẫn cảm đối với từ "sư huynh" này, xưa nay đồng môn thường nảy sinh tình cảm mờ ám, sư huynh sư muội là cặp dễ tạo thành "vẫn đề" nhất. Nghĩ vậy, Phượng Thương tính toán sau này phải " bảo hộ" tốt Mộ Dung Thất Thất, " Khanh khanh thật khiến ta quá kinh ngạc ! Ta đây mới biết được, tiểu vương phi của ta lợi hại như vậy nha!"

" Hắc hắc..." thấy Phượng Thương khích lệ mình, Mộ Dung Thất Thất cười ngọt ngào, " Vương gia, con người không phải vẫn luôn lưu lại một vài con bài chưa lật sao? Nếu không cái gì cũng để cho người ta biết nhất thanh nhị sở*, cũng đồng nghĩa với việc không có khả năng tự vệ! Ta cũng không tin vương gia ngài không có thân phận khác—–! "(* rõ ràng)

Mộ Dung Thất Thất thông minh như vậy, khiến cho Phượng Thương nhịn không được cắn ngón tay nàng, " Khanh Khanh, nữ nhân thông minh quá không tốt, quá thông minh sẽ khiến nam nhân không dám yêu rồi! Bất quá nhìn nàng thông minh như vậy ta liền thu nàng, miễn cho nàng gây họa cho người khác! Ta cũng không phải là phật, không rãnh mà đi phổ độ chúng sinh, ta đây chỉ cần "dụng độ" một mình nàng là đủ rồi..." (TC: phổ độ: cứu giúp tất cả mọi người- dụng độ: tạm hiểu là sủng)

" Nói như vậy, vương gia cũng có bí mật khác?" Mộ Dung Thất Thất không bị mấy lời ngon ngọt của Phượng Thương mê hoặc, ngược lại thấy được Phượng Thương cố tình chuyển sang chuyện khác, nàng cười khanh khách nâng cằm hắn lên thổi một hơi.

" yên tâm, ta sẽ không đi thăm dò bí mật nho nhỏ của vương gia. Giữa phu thê cũng cần giữ lại một chút tự do, như vậy hôn nhân mới có thể lâu dài. Cho nên, vương gia cứ tiếp tục giữ gìn bí mật của chàng, ta có kiên nhẫn chờ tới ngày changf thẳng thắn nói cho ta biết! Hơn nữa, từ từ khai quật từng lớp mặt nạ của vương gia tựa hồ hợp với khẩu vị của ta hơn, ta rất thích tự mình đi giải khai cái khăn che mặt thần bí của vương gia nha! Như vậy mới có cảm giác thành tựu!"

Câu trả lời của Mộ Dung Thất thất khiến cho Phượng Thương có chút ngoài ý muốn, nếu là người bình thường, nhất đinh sẽ tra cho cùng, đặc biệt là nữ nhân, luôn không ngừng đào móc mọi chuyện nhằm thỏa mãn sự hiếu kì của họ, nhưng Mộ Dung Thất Thất lại đặc biệt khác người thường.

Vốn còn có ý định thẳng thắn nói với nàng, bất quá Phượng Thương sau khi nghe những lời kia thì tâm tình tựa hồ rất tốt. Nếu nàng đem mình xem thành bảo tàng, muốn từ từ khai quật, vậy cứ để tùy nàng, chỉ cần nàng vui vẻ là được.

Lúc này Mộ Dung Thất Thất nghĩ Phượng Thương là một khối bảo tàng, nghĩ muốn tìm tòi bới móc, nhưng nàng cũng chẳng hay rằng, trong mắt Phương Thương, nàng cũng là một kho bảo tàng lớn. Thần bí, tràn ngập sức hấp dẫn, mỗi một lần bới sâu vào chút ít cũng sẽ tặng cho người ta một kinh hỉ. Hắn giống như nhà thám hiểm đang không ngừng khai quật những mặt mà nàng không muốn cho người khác biết, hơn nữa còn rất hưởng thụ quá trình tốt đẹp này.

Ba ngày tiếp theo sau khi kết thúc vòng sơ tuyển được dùng để nghỉ ngơi và hồi phục, vì tuyển thủ Bắc Chu quốc toàn bộ đều thông qua vòng sơ tuyển nên khiến cho dân chúng trong Ung châu thành phi thường cao hứng, vừa lúc là lễ ăn mừng năm mới, người dân sau một năm bận rộn đều ở trong nhà nghỉ ngơi, nơi nơi tổ chức tiệc tùng, trên đường cái tổ chức múa sư tử, múa rồng mừng Bắc Chu quốc thông vòng sơ tuyển.

Ngược lại với không khí vui vẻ của dân chúng Bắc Chu quốc, Hạ Lan Liên Y trở về dịch trạm không bao lâu liền nhận được mật báo truyền từ Nam Phượng quốc.

" Cái gì?" Khi thấy nội dung mật báo, Hạ Lan Liên Y đơ ngay tại chỗ, " Hoàng thượng băng hà? Hoàng quý phi điên loạn? Thái tử lên ngôi! Hoàng tử điện hạ bị nhốt? Điều này làm sao có thể!"

Lúc rời đi Nam Phượng quốc, Hạ Lan Mẫn còn tự mình tiễn hắn đi. Mặc dù khi đó Hạ Lan Mẫn có chút không thoải mái, nhưng chỉ là bệnh nhẹ, thái y cũng nói không có vấn đề gì. Về phần hoàng thượng nhiễm phong hàn, thân thể đúng là không tốt lắm, nhưng đã được Hạ Lan Mẫn căn dặn thái y dùng thuốc nặng hơn, còn có thể chống đỡ được hai ba năm, tại sao mới ngắn ngủi hơn một tháng lại xảy ra biến cố lớn vậy?

Hạ Lan Liên Y hoàn toàn không tin nội dung của mật báo, hắn hoài nghi đây là do người làm giả, phong thư này nhất định là ngụy tạo! Thẳng đến khi Hạ Lan Liên Y cẩn thận kiểm tra con dấu được in chỗ miệng phong thư, đích xác là hoa lan của Hạ Lan gia, Hạ Lan Liên Y mới tin chuyện này là thực.

Thật là bất khả tư nghị*! Minh Nguyệt Thịnh không phải đang làm con tin ở Tây Kỳ quốc sao? Tại sao lại xuất hiện ở Nam Phượng? Rốt cuộc là ai giúp Minh Nguyệt Thịnh? Người nào có gan lớn như vậy? (* khó có thể ngờ)

Thời gian không cho phép Hạ Lan Liên Y nghĩ nhiều như vậy, hắn phải điều động tài chính ở U Vân mười sáu châu, truyền về Nam Phương quốc! Hiện tại con trai độc nhất của Hoàng quý phi -Minh Nguyệt Huy đabf nằm trong tay Minh Nguyệt Thịnh, hắn phải dùng tiền chiêu mộ binh mã, liên kết với bá quan văn võ trong triều đối phó với Minh Nguyệt Thịnh!

Minh Nguyệt Huy là hi vọng giúp gia tộc Hạ lan hắn được phồn vinh vĩnh cửu,chỉ có Minh Nguyệt Huy lên làm hoàng đế, ích lợi của gia tộc bọn họ mới có thể được đảm bảo. Về phần Minh Nguyệt Thịnh, hắn thật đúng là âm hồn bất tán, cũng đã làm con tin mười năm rồi, dã tâm trong lòng cũng không bị hao mòn, tiêu kiệt, thế nhưng lại quay về thâu tóm cục bộ, đánh tan hiểm cảnh, như vậy sao được!

Nghĩ đến đây, Hạ Lan Liên Y liền đem chuyện hoàng thượng băng hà cùng hoàng quý phi Hạ Lan Mẫn bị điên xâu kết với chuyện của Minh Nguyệt Thịnh. Hắn ta rốt cuộc đã trở về nước bằng cách nào? Tại sao đột nhiên lại trở về? Hơn nữa lại đúng dịp như vậy, ngay lúc hoàng thượng băng hà? Chẳng lẽ trong triều có người ủng hộ Mịnh Nguyệt Thịnh, hết thảy mọi chuyện là do hắn ta làm?

Hiện tai Hạ Lan Liên Y vô cùng chắc chắn Minh Nguyệt Thịnh ắt hẳn không thoát khỏi liên quan đến sự tình vừa diễn ra, lập tức lệnh cho Long Đa chuẩn bị, hai người từ biệt Phượng Thương vội vã rời khỏi thành.

Mặc dù có tuyết rơi, đường cũng không dễ đi, nhưng Hạ Lan Liên Y vô cùng rõ ràng, mọi chuyện thành hay bại quan hệ rất lớn tới lợi ích của bọn họ, cho nên mặc cho thời tiết không tốt, cũng cố gắng tranh thủ thời gian, chạy đi.

Chẳng qua là mới vừa ra khỏi thành Ung Châu, bất quá mới đi chừng mời dặm đường, đã có người tiến lên bao vây bọn họ, cầm đầu chính là Đao Ba Nam cùng Ải Tử.

Nếu là thời bình, Hạ Lan Liên Y nhất định sẽ không đưa chúng tiền mà sẽ đánh nhau một trận, nhưng bây giờ không giống như lúc trước, hắn đang thiếu thời gian, không thể trì hoãn mãi trên đường.

" Các vị hảo hán, chúng ta là thương nhân, muốn vội vàng muốn về nhà ăn mừng năm mới, xin các vị hảo hán hãy bỏ qua! Số tiền này để lại cho các vị hảo hán uống rượu!" Hạ Lan Liên Y lấy ra một túi ngân lượng, mở ra cho họ nhìn thấy hoàng kim bên trong, sau đó đưa cho Ải Tử

Hàng năm bên ngoài làm ăn, Hạ lan Liên Y cũng đã nhìn quen thổ phỉ cường đạo, hiện tại đã là cuối năm, là thời điểm bọn thổ phỉ hung ác mọc ra nhiều nhất, cho nên Hạ lan Liên Y liền cho rằng Đao Ba Nam là đầu lĩnh của bọn thổ phỉ, cũng đem hành động của chúng thành " cướp tiền".

Thấy Hạ Lan Liên Y chết đến nơi rồi mà còn khờ dại như vậy, Ải Tử không nhịn được nở nụ cười. Hắn thầm đoán sức nặng của túi tiền, lại ném lại cho Hạ Lan Liên Y.

" Không đủ?" Hạ lan Liên Y có chút căm tức, tiền trong này cũng đủ bọn chúng ăn trong vài năm, bọn chúng lại chê ít! Đúng là lòng tham vô đáy! Chẳng qua là đang có chuyện gấp, hắn không thể trì hoãn thời gian quá nhiều, cho nên Hạ lan Liên Y lại lấy thêm một túi ngân lượng nữa.

" Hảo hán, đây là tất cả tiền của ta, xin bỏ qua! Trong nhà mẫu thân ngã bệnh, vẫn còn chờ ta về chiếu cố, xin các hảo hán giơ cao đánh khẽ"

Hạ Lan Liên Y nói dối so với đi đại tiện còn thông thuận hơn, khiến cho Đao Ba Nam khẽ hừ một tiếng, " Hạ lan công tử, mẫu thân của ngươi không phải đã sớm đi về cõi tiên rồi hay sao? Lúc này làm sao lại có thêm một mẫu thân nữa? chẳng lẽ Hạ lan công tử là con hoang không nuôi trong nhà, cho nên mẹ ruột còn sống?"

" Ngươi nói cái gì?" Hạ Lan Liên Y có ý muốn dùng tiền để giải quyết chuyện này, lúc này lại nghe đối phương nói rõ ràng như vậy, khiến hắnkhông có ý định nhiều lời với bọn họ nữa, " Vút" rút kiếm ra.

" A..." Đao Ba Nam nhẹ giọng cười một tiếng, ngoắc tay, mười mấy người liền vây quanh Hạ Lan Liên Y, " Giết"

Không đợi Hạ Lan Liên Y hiểu rõ, đầu đã rơi xuống đất. Máu nóng lan trên mặt tuyết, nháy mắt kết thành băng. Cho đến chết, Hạ Lan Liên Y vẫn mở to hai mắt, vẻ mặt bất khả tư nghị. Hắn nghĩ mãi không ra, rốt cuộc là ai muốn giết mình? Rốt cuộc vì sao lại vậy?

Xử lý hai người Hạ Lan Liên Y và Long Đa xong, Ải Tử xét trên người Hạ Lan Liên Y, lấy một khối lệnh bài to bằng bàn tay làm bằng đá thạch liệu, " Thiết Huyết, ngươi xem xem, đây là giấy thông hành đặc biệt đi?"

"Ừ" Thiết Huyết nhìn kĩ khối đá thạch lựu, gật đầu, " Đi! Đưa cho tiểu thư!"

Buổi tối trước khi đi ngủ, Tố Nguyệt đang hầu Mộ Dung Thất Thất đi nghỉ, Tô Mi đi vào, cầm trong tay một hộp nhỏ.

"Đã lấy được thứ kia?" Mộ Dung Thất Thất xõa tóc đen trước ngực, tay nhỏ tiếp nhận cái hộp Tô Mi đưa tới, mở ra, một khối đá thạch lựu màu tím nằm trong đó.

" Tiểu thư, người nhìn, màu sắc thật xinh đẹp" Tô Mi hài lòng vui sướng đứng một bên, " Thuyết Huyết vừa mới đưa tới! Còn đang ở bên ngoài, chờ tiểu thư phân phó"

Mộ Dung Thất Thất trước kia chẳng qua nghe người ta nói có giấy thông hành đặc biệt, hôm nay nhìn thấy, không nhìn được cầm lên thưởng thức trong chốc lát.

" Tô Mi, đem vật này đưa cho Thiết Huyết, để cho hắn đem người đi chiếm tất cả các cửa hàng của Hạ Lan Liên Y. Về phần tiền của mà Hạ Lan Liên Y cất ở ngân hàng tư nhân, lập tức tính rõ ra rồi mang hết ra ngoài, để cho Vô Tình bảo quản. Sau này, này Nam Tứ Châu chính là địa bàn của chúng ta."

Nam Phượng quốc một đêm đổi thiên tử, mà việc làm ăn Nam Tứ Châu của Hạ Lan gia trong một đêm rơi vào tay người khác, tin tức này không bao lâu liền truyền đến tai Phượng Thương.

" Vương gia, người xem rốt cuộc người nào lại có bản lĩnh như vậy? Thuộc hạ đã cho người tra xét tình hình của Nam Tứ Châu, tựa hồ là người của Ma Vực. Minh Nguyệt Thịnh trở mình, nói không chừng là do Ma Vực ủng hộ, mà chuyện của hoàng đế và hoàng quý phi Nam Phượng quốc cũng thật sự là rất kỳ quốc, đầu lĩnh của Ma Vực- Độc Tiên Nhi chính là cao thủ dùng độc..." Nạp Lan Tin cung kính đứng bên cạnh Phượng Thương nói.

"Ma Vực?" Phượng Thượng nhẹ giọng cười một tiếng, " Không nghĩ tới Minh Nguyệt Thịnh lại liên thủ cùng Ma Vực, xem ra Độc Tiên Nhi- đứa con gái nuôi mà lão độc vật thu dưỡng, đúng là một nhân vât lợi hại! "

Mục lục
Ngày đăng: 15/03/2016
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Ludo Saga - Cờ cá ngựa hay nhất hành tinh

Mục lục