Gửi bài:

Chương 97 - Đêm tình nhân

Ban đêm trên núi Sư Tử, tĩnh lặng, yên bình. Mùa đông vẫn còn, nên mùa xuân chưa tới. Nơi núi sâu về đêm có chút lạnh, nhưng trong lầu các từng ngọn lửa lớn cháy rực trong lò sưởi.

Ánh nến, không nhiều, chỉ có hai cây. Nhưng vừa vặn điểm sáng này, lại tỏa ra từ một đôi nến long phượng, dường như đã được chủ nhân dự tính trước, nhưng cũng như là vô tình trùng hợp.

Ánh sáng nến màu quýt, đem bóng người tựa phù dung trong màn trướng chiếu in lên vách tường. Chỉ thấy, bóng hình cường tráng ôn nhu đang bao phủ lên trên thân thể mềm mại, hắn than nhẹ, nàng ngâm nga hát, cùng nhau phổ ra một khúc tình ca lay đọng lòng người.

Mồ hôi trên chóp mũi Phượng Thương nhỏ lên trán Mộ Dung Thất Thất, cùng với mồ hôi của nàng hòa làm một, cũng như tình cảm của bọn họ, gắn bó không thể chia lìa. Nàng thật chặt, khiến hắn phải cắn răng, không dám thô bạo, sợ trong mắt nàng lần nữa nhiễm lệ.

"Khanh khanh ­­­___" Phượng Thương chưa bao giờ biết, tình yêu lại khoái hoạt vui vẻ, rồi lại tra tấn như vậy. Phảng phất, một khắc trước ngươi như tới thiên đường, một khắc sau lại như ở địa ngục.

"Thương ..."

Trong giọng nói cảu Mộ Dung Thất Thất mang đậm nghẹn ngào. Mặc dù nàng cố gắng buông lỏng nhưng quả thực là rất đau đớn. Vừa rồi một ngụm, nàng đã cắn quá mạnh, để lại trên vai Phượng Thương dấu răng thật sâu. May là nàng buông ra, nếu không trên vai hắn sẽ thêm một loạt dấu răng rướm máu.

Cảm giác đau dớn xen lẫn sung sướng nhanh chóng chạy đến, là lần đầu Mộ Dung Thất Thất nếm thử. Cảm giác ấy khó mà diễn tả được, giống như mùa hè đứng ở bờ biển, bỗng dưng cuồng phong gào thét, mưa dông ập tới, rồi tự nhiên lại trời quang mây tạnh, ánh nắng đẹp đẽ chiếu sáng...

Nàng chỉ có thể dùng tiếng nói nhỏ, khàn của mình, gọi tên hắn. Đem đôi bàn tay nhỏ bé tinh xảo mĩ lệ bám vào đầu vai hắn, vô luận là thương yêu hay vui sướng, đều nắm chặt đầu vai hắn, phảng phất như dùng hết một thân khí lực để lưu lại trên đầu vai hắn dấu vết của nàng.

Mái tóc dài đen dày của Phượng Thương, giống như một cái chăn màu đen, mang thân thể bọn họ che chắn, không cho ánh nến rình coi dù chỉ chút ít. Dưới tóc đen, hắn rắn chắc không ngừng lui tới, mà nàng giống như dây leo gắt gao quấn lấy hắn.

Nếu như nói hắn là một gốc cây thì nàng chính là dây leo quấn quanh hắn. Hai chân nàng trắng nõn, thon dài, quấn quanh vòng quanh eo gầy mà rắn chắc của hắn, theo nhịp điệu của hắn, khiến tấm màn đỏ kia chập chờn như một đại dương.

Đôi mắt đẹp của Phượng Thương khóa chặt lại ở khuôn mặt sắp bị thiêu đốt của Mộ Dung Thất Thất, trong mắt nàng giờ phút này chỉ có hình ảnh của hắn. Hắn thấy rất rõ khuôn mặt mình trong tròng mắt đen láy của nàng, ngay cả khi trong mắt hắn thiêu đốt lửa, hắn vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng.

"Khanh khanh, ta yêu nàng"

Phượng Thương cúi người, cắn lên môi nàng, tùy ý bắt hương thơm của nàng. Đồng thời, tay phải nắm chặt đôi tay mềm mại của Mộ Dung Thất Thất đưa lên đỉnh đầu, tay trái thì đem nàng như một tuyệt thế danh cầm, nhẹ nhàng khuấy động dây đàn.

"Ta cũng yêu chàng" Mộ Dung Thất Thất không còn phân biệt được lửa nóng này là do ngượng ngùng hay là bởi vì kích động nữa. Nàng vô lực gọi tên hắn, như một đóa hoa mềm mại, lộ ra vẻ đẹp của nàng ở trước mặt hắn.

Mà một tiếng "yêu chàng" này, đã trở thành động lực lớn nhất của Phượng Thương, hắn luyến tiếc vị nữ tử trước mắt này, hắn yêu nàng đến không gì có thể diễn tả. Mà để biểu đạt tình yêu, ngoại trừ lời nói, còn có hành động.

"Khanh khanh, là nàng tìm tới ta, là nàng đánh cắp trái tim ta, là nàng lấy tình yêu của ta. Từ giờ trở đi nàng đừng mong thoát khỏi ta, đời đời kiếp kiếp, nàng đều là người của ta." Phượng Thương bá đạo nói bên tai Mộ Dung Thất Thất, mà nàng sau khi nghe xong lời không khí phách phô trương như vậy, không kìm lòng được, nhìn hắn "Thương, ta muốn sinh cho chàng một đứa con trai! Chàng nói, được không!"

Mộ Dung Thất Thất biết rõ lời nói của mình hoàn toàn là hấp dẫn. Tiểu nữ nhân này, rõ ràng không biết hấp dẫn là gì, nhưng hết lần này tới lần khác cử chỉ lại lộ ra vẻ phong tình vạn chủng.

Tựu như hiện tại, những lời này của nàng, trực tiếp kích thích các giác quan của Phượng Thương.

"Một đứa sao mà đủ?" Mắt phượng hẹp dài của Phượng thương hiện lên một tia yêu nghiệt sáng rọi, "Ít nhất ba đứa —— "

Một đêm này, tựa hồ đặc biệt dài dằng dặc, Mộ Dung Thất Thất lần đầu tiên phát hiện, Phượng thương không còn giả vờ thuần khiết nữa. Sau khi hắn biểu thị công khai , nghênh đón nàng, là bão tố kích tình mãnh liệt. Sự ôn nhu, rụt rè cùng cẩn thận của hắn, sau nói sinh ba đứa bé sau, toàn bộ bị quét sạch, biến thành oanh oanh liệt liệt kích tiến, làm cho nàng không thể không quấn chặt lấy hắn.

Thẳng một mạch tới khi ánh sáng chiếu vào trong phòng, Mộ Dung Thất Thất mới nặng nề nhắm chặt hai mắt. Nàng mệt muốn chết rồi, vùng eo truyền đến cơn đau nhức, làm cho nàng muốn cắn Phượng Thương, nhưng vì quá mệt mỏi, chỉ có thể ghé vào bộ ngực hắn mà thiếp đi.

"Tiểu gia hỏa..." giữa lông mày của Phượng Thương toát lên sự thỏa mãn, nếu không phải vì tiểu nữ nhân này mệt mỏi, hắn vẫn muốn một mực như vậy quấn quít lấy nàng.

Ngón tay thon dài trắng nõn của Phượng Thương , xen kẽ vào làn tóc Mộ Dung Thất Thất, đem mồ hôi thấm ướt của nàng hong khô, sau đó cùng hắn đan lại thành một."Kết tóc làm phu thê, khanh khanh, từ hôm nay trở đi, nàng chính là vợ của ta, là người duy nhất ta yêu."

"A—— "

Mộ Dung Thất Thất khẽ a một tiếng, Phượng thương cứ cho rằng nàng tỉnh, cuối cùng mới phát hiện, hóa ra nàng chỉ là rên một tiếng. Xem ra, thật sự là làm cho nàng mệt muốn chết rồi.

Đối với tình nhân mà nói, rốt cuộc cũng có cơ hội hòa tan làm một thể, thực là một việc thật đáng mừng. Nhưng đối với Vô Cực Cung mà nói, hôm nay lại là cơn ác mộng.

"Các ngươi là ai?" Khi thấy thủ hạ của mình toàn thân hòa lẫn đất và máu, cung chủ tân nhậm của Vô Cực Cung – Hồ Mẫn thất kinh, đi theo phía sau bọn họ chính là một đám người lạ lẫm, xem ra cũng không phải là người lương thiện.

"Muốn mạng của ngươi!"

Nạp Lan Tín chẳng muốn cùng hắn nói nhảm, liền trực tiếp phất tay, người sau lưng liền nhất loạt ùa lên.

Vô Cực Cung tuy nhiên am hiểu dụng độc, nhưng trước mặt là Ma vực , vẫn chỉ hơn đứa bé một chút. Lần này may mắn có Tố Nguyệt đi theo, nên độc của Hồ Mẫn đối với người Phật sinh môn mà nói, là không có bất kỳ tác dụng.

"Ma vực, ngươi là người của Ma vực !" Nhìn Tố Nguyệt ở trước mắt, tay phải cầm đao của Hồ Mẫn run nhè nhẹ, mới vừa rồi, hắn không cẩn thận bị Tố Nguyệt ném bột phấn màu hồng lên người, hiện tại tay phải đau rát, giống như bị liệt hỏa thiêu đốt.

"Ngươi là Độc Tiên Nhi?"

Hồ Mẫn chấn động, độc này hắn chưa từng gặp qua, cũng không biết cách giải độc, thấy Tố Nguyệt là một nữ tử nhu nhược, lại hồi tưởng đến tin đồn trong giang hồ, Hồ Mẫn liền nhận định cô gái trước mắt chính là Độc Tiên Nhi truyền thuyết trong giang hồ.

"Hừ! Dựa vào ngươi? Không xứng để tiểu thư của chúng ta ra tay!"

Tố nguyệt chỉ một đao cắt đứt cổ họng Hồ Mẫn, Nạp Lan Tín ở bên cạnh thấy vậy cả kinh, tay run lên, trực tiếp lấy tính mạng tên khác, trong nội tâm ấn tượng đối với Tố Nguyệt đã hoàn toàn thay đổi. Mặc dù biết Tố Nguyệt cùng Tô Mi không phải hạng người hời hợt, nhưng khi tận mắt nhìn thấy một mặt tàn nhẫn của Tố Nguyệt, trái tim Nạp Lan Tín vẫn nhịn không được mà run một chút.

Cảm giác được có người nhìn mình, Tố Nguyệt quay đầu lại, thấy được Nạp Lan Tín. Nhưng mà lần này, nàng cũng không cười với hắn, ngược lại gương mặt vẫn đen như trước, sau một khắc lại đánh úp về phía một người khác của Vô Cực Cung . Đồng dạng, một chiêu đoạt mạng, mà những kẻ vốn nghĩ Tố Nguyệt là nữ nhân, định vây công nàng, đều lui về phía sau vài bước.

Tố nguyệt tâm tình không tốt, Nạp Lan Tín ở trên đường đã nhận ra. Chắc hẳn, là việc hắn theo dõi nàng, khiến nàng tức giận ——

Chuyện này Nạp Lan Tín biết rõ là vấn đề của mình, nhưng hắn lúc đó chẳng phải bị bắt buộc sao! Hiện tại Tố Nguyệt oán giận hắn, khiến Nạp Lan Tín cảm thấy quá ủy khuất.

Ma vực cùng Phật sinh môn liên thủ, một đám ô hợp của Vô Cực Cung rất nhanh liền bị tiêu diệt. Nạp Lan Tín dẫn người thanh lý hiện trường, Tố Nguyệt lại trực tiếp đi tới bảo khố của Vô Cực Cung .

Vô Cực Cung những năm này vẫn làm những việc bẩn thỉu, ngược lại lợi nhuận đủ tiền. Khi nhìn đến trong bảo khố tràn đầy vàng bạc châu báu, Nạp Lan Tín rất là kinh ngạc. Chỉ là Vương Gia có lệnh, Vô Cực Cung gì đó, là của vương phi, cho nên mới cho Tố Nguyệt tới.

"Vô Tình, tiểu thư nói, những vật này đều phải kê khai, ta đọc, ngươi chép!"

Tố Nguyệt mỉm cười với nam tử gầy gò anh tuấn ở bên cạnh, nụ cười này, khiến Nạp Lan Tín cảm thấy trong lòng có chút là lạ. Vừa rồi vẫn đối với hắn mặt lạnh, lúc này lại đối với nam nhân khác cười, đây là ý gì? Chẳng lẽ hắn là Hồng Thủy Mãnh Thú sao?

Nạp Lan Tín nhìn chằm chằm vào nam tử tên Vô Tình, càng xem càng không vừa mắt.

Thứ nhất, nam nhân này tên rất quái lạ, Vô Tình Vô Tình, nhất định là người vô tình; thứ hai, không anh tuấn như hắn, không suất như hắn, mặc dù lúc tên kia ghi chép, Nạp Lan tín có đến nhìn qua, chữ của y ghi cũng rất đẹp, nhưng dung mạo so ra kém Nạp Lan Tín hắn, đây là điều không thể nghi ngờ.

Là một người lãnh huyết vô tình, lại không có lực hấp dẫn người như mình, tại sao Tố Nguyệt phải cười với hắn? Chẳng lẽ bọn họ là tình lữ? Là một đôi?

Vừa nghĩ tới Tố Nguyệt có khả năng cùng nam nhân tên Vô Tình này là tình lữ, có một loại gọi "Ghen tuông" gì đó lan tràn trong ngực Nạp Lan Tín.

Dường như đã quen với sự ôn nhu như nước, nét mặt tươi cười như hoa của nữ nhân kia, còn có giọng nói dịu dàng "Nạp Lan tiên sinh" của nàng, hiện tại nàng đối với chính mình lạnh như băng vậy, lại cùng người khác chuyện trò vui vẻ, cảnh tượng này Nạp Lan Tín nhìn thấy đặc biệt chướng mắt.

Vô tình, chưởng quản tài vụ của Ma vực, tương đương với kế toán viên của Ma vực. Lợi dụng phương pháp bình thường Mộ Dung Thất Thất bảo hắn ghi sổ, hai người chỉ trong chốc lát đã đem tài vụ Vô Cực Cung kiểm kê rành mạch.

"Miễn cưỡng có thể lấy lại vốn hai phòng trọ bị tổn thất." Tính toán xong kết quả, Vô Tình báo cáo cho Tố Nguyệt.

"Không phải đâu! Nhiều như vậy, chỉ là miễn cưỡng lấy vốn? Ngươi không phải là tính sai rồi a!" Sớm xem Vô Tình không vừa mắt, Nạp Lan Tín sau khi nghe kết quả, thì ở một bên nghi ngờ lời nói của Vô Tình.

Tố Nguyệt nhìn Nạp Lan Tín, không lên tiếng, ngược lại tiếp tục cùng Vô Tình thảo luận, "Vậy ngươi dẫn người đem những thứ đó mang đi, giấy tờ ngươi chép lại một phần cho ta, ta muốn giao cho tiểu thư."

Thấy Tố nguyệt hoàn toàn xem nhẹ mình, chỉ cùng Vô Tình nói chuyện, tâm tình Nạp Lan Tín vốn buồn bực, lại càng xấu thêm. Như một đứa bé không người để ý, hắn ngồi chồm hổm ở một bên, nhìn xem Tố Nguyệt cùng Vô Tình.

Chờ Tố Nguyệt cùng Vô Tình triệt để thanh lý xong mọi việc, Tố Nguyệt vui vẻ thu về biên lai, Nạp Lan Tín vội vàng đứng dậy, khuôn mặt tươi cười nghênh đón, "Tố nguyệt cô nương, ngươi bây giờ đi chỗ nào? Hồi Vương phủ, hay vẫn đi núi Sư Tử?"

"Ta cùng vô tình tới Ma vực trước." Vẫn trả lời lạnh băng như cũ, cùng thái độ của nàng đối với Vô Tình hoàn toàn khác biệt.

Về phần Vô Tình, dường như hoàn toàn không phát giác được Nạp Lan Tín có địch ý, ngược lại người hắn cũng như tên, biểu lộ chỉ một vẻ mặt, không vui không buồn, chỉ là trầm tĩnh giống như nước, "Tố nguyệt, chúng ta đi thôi!"

"Ừ!"

Thẳng đến khi thân ảnh hai người này biến mất, trong mắt Nạp Lan Tín mới hiện lên một tia phiền muộn. Xem ra bọn họ quả nhiên là một đôi, hắn còn tưởng rằng Tố Nguyệt là độc thân, còn muốn... Không nghĩ, nàng cũng có người yêu rồi, mặc kệ hắn nghĩ như thế nào, đều là không tốt.

Lúc này, Nạp Lan Tín đột nhiên có thể hiểu được tâm tình của Phượng Thương khi biết rõ Mộ Dung Thất Thất chính là Độc Tiên Nhi, hơn nữa cảm giác khi liên tưởng đến Độc Tiên Nhi cùng Quang Hoa công tử là tình lữ. Chỉ là, tư vị này ở trong lòng của hắn thật không dễ chịu , chẳng lẽ chính là ghen trong truyền thuyết? Tư vị này thực con mẹ nó làm cho người ta khó chịu!

Xem ra, cảm tình quả nhiên là một loại độc dược thương tâm, hắn vẫn là không đụng vào. Nghĩ đến Tố Nguyệt lúc gần đi đều không quay đầu nhìn hắn, cổ họng Nạp Lan Tín nghẹn gay gắt. Nghĩ đến lần kia dưới ánh trăng, Tố Nguyệt ngoái đầu lại cười, đủ loại bộ dạng quyến rũ, trong lòng Nạp Lan Tín giống như có móng vuốt của một con mèo đang cào, muốn khó chịu bao nhiêu thì có bấy nhiêu.

Chỉ là trong thời gian ngắn ngủi một đêm, Vô Cực Cung hoàn toàn bị xóa tên trên giang hồ, hết thảy mọi thứ của Vô Cực Cung, đều biến mất sạch sẽ, phảng phất như trên đời này cho tới bây giờ không có tổ chức này ...

Kinh thành, trong hoàng cung, Nam Lân vương không vào triều, chuyện này khiến các đại thần có chút kinh ngạc. Vị Vương Gia này tuy thân thể không được tốt, trừ phi hắn sinh bệnh, thì vẫn kiên trì lên triều, chưa từng tới trẽ

Hôm nay là một ngoại lệ. Mặt trời nhất định là mọc đằng tây! Ngày hôm qua Nam Lân Vương cùng Trấn Quốc Công chúa rời đi, hôm nay Phượng Thương không xuất hiện, trong lúc này xác thực là có chút ý vị sâu xa.

Hoàn Nhan Liệt cau mày, nhìn xem vị trí của Phượng thương, lúc này không có người nơi đó, khiến hắn có chút không quen.

"Kính Đức, phái người đi Nam Lân Vương phủ, nhìn xem đã xảy ra chuyện gì."

Chờ người trở về nói cho Hoàn Nhan Liệt, Phượng thương một đêm không hồi Vương phủ, Trấn Quốc Công chúa cũng như vậy, Hoàn Nhan Liệt nghe xong cái này, trên mặt lộ ra một tia mừng rỡ, mang theo một chút khoái hoạt, lại tới một tia tịch mịch.

Sau khi hạ triều, Hoàn Nhan liệt thay đổi thói quen thường, chỉ dẫn theo Kính Đức đi Trường Thu cung.

Không có Nguyệt Lan Chi, Trường Thu cung quạnh quẽ rất nhiều. Cung nhân mới tới đã sớm được báo lại, vì vậy không cần phải đi khắp nơi, cho nên chỉ đứng yên trong phạm vi nên xuất hiện.

Giật giấy niêm phong trên cửa, Hoàn Nhan Liệt vào trong nhà.

Nguyệt Lan Chi đã chết một khoảng thời gian, trong phòng hết thảy vẫn bài trí như lúc trước. Nghĩ đến nữ nhân kia, Hoàn Nhan liệt đã không có ấn tượng nữa. Loại nữ nhân này nhiều lắm, nơi này cũng đã ở quá nhiều nữ nhân giống vậy...

Để Kính Đức giữ ở phía trên, Hoàn Nhan Liệt tự mình đi xuống dưới mặt đất.

Bước tới bên giường Noãn Ngọc, Hoàn Nhan liệt si ngốc nhìn Hoàn Nhan Minh Nguyệt đang ngủ say . Trước đây có nữ nhân Trường Thu cung làm yểm hộ, hắn có thể thường đến, gần nhất xảy ra quá nhiều chuyện, đây là lần đầu tiên hắn tới.

"Nguyệt Nhi, ta tới." Nắm tay Hoàn Nhan Minh Nguyệt, Hoàn Nhan Liệt ngồi ở bên cạnh. "Nàng có nhớ tới ta không? Mấy đêm nay ta luôn mộng thấy nàng, nàng nhất định là nhớ tới ta, cho nên mới báo mộng, đúng hay không?"

Trên giường Noãn Ngọc, Hoàn Nhan Minh Nguyệt vẫn mang dáng vẻ bình tĩnh như cũ, như là đang nghe Hoàn Nhan liệt nói chuyện, lại cũng như không nghe gì.

"Ta tới, là muốn nói cho nàng một tin tức tốt! Nữ nhi của nàng đã được tìm về! Tên là Phượng Thất Thất, nàng nói, tên có dễ nghe không? Thất Thất lớn lên cùng nàng cơ hồ giống nhau như đúc, chỉ là cặp mắt kia, cực kỳ giống Phượng Tà. Lúc đó khi nhìn thấy Thất Thất, tim của ta suýt chút nữa ngừng đập. Thất Thất quả thực chính là một phiên bản của nàng lúc chưa gả đi a.!"

Lúc Hoàn Nhan liệt nói chuyện, cái cằm hơi run run, cả chòm râu cũng vậy, nhẹ nhàng run, như là đè nén sự kích động của chính mình.

"Nàng biết Thất Thất là ai không? Nàng chính là người đến hòa thân, Mộ Dung Thất Thất. Tiện nhân Lý Thu Thủy, rõ ràng ôm đi Thất Thất, còn xem như nữ nhi của mình nuôi nấng. Nàng ta cũng giỏi tính toán! Muốn Thương nhi cùng Thất Thất nhận nhục nhã, nàng ta đâu biết, sau khi hiểu rõ chân tướng, ta lại muốn họ ở chung một chỗ."

"Ta lúc đầu không nắm được hạnh phúc, cuối cùng chỉ có thể trơ mắt nhìn ngươi trở thành tân nương của Phượng Tà, điều này là nỗi đau nhức vĩnh viễn trong lòng ta. Giờ đây, điều đau khổ như vậy lại giày vò hai đứa nhỏ, ta không muốn bi kịch của ta và nàng lại tái diễn."

Nhớ lại quá khứ, biểu lộ của Hoàn Nhan liệt trở nên thống khổ, phảng phất mỗi lần nghĩ lại chính mình đã bỏ lỡ nàng, bỏ lỡ chuyện, thì vô cùng hối hận, hận không thể khiến thời gian quay ngược, để mọi thứ có thể trở lại lúc ban đầu.

"Trong nội cung này, Đức Phi có ánh mắt như nàng, nụ cười của hoàng hậu như nàng, làn tóc của Triệu quý nhân đen nhánh giống nàng, Chu Tiệp dư cùng nàng giống nhau, đều yêu thích ăn Mai tử chua ngọt , bộ dạng nhíu mày của Tôn tài tử, cùng nàng một đường giống hệt nhau... trên người mỗi người bọn họ đều có bóng dáng của nàng, nàng sống ở trên người họ, và luôn ở trong lòng ta."

"Ta nuôi nhiều nữ nhân như vậy ở Trường Thu cung, nghĩ làm cho các nàng thay thế ngươi, muốn cho ta quên ngươi. Nhưng mà, ta phát hiện ta sai rồi, sai quá rồi. Bây giờ khi Thất Thất sống sờ sờ đứng trước mặt ta, t như gặp được mùa xuân, một lần nữa sống lại. Nàng cỡ nào giống ngươi a! Một nụ cười, một cái nhăn mày, đều giống hệt ngươi."

"Nhìn thấy nàng cùng Thương nhi tình cảm quấn quít, ta phảng phất như thấy được ta và ngươi. Chỉ là, hai đứa nhỏ này so với chúng ta kiên cường hơn! Bọn họ biết rõ là huynh muội, lại tiếp tục yêu nhau, bọn họ so với ta dũng cảm hơn!"

"Hôm nay, Thương nhi chưa tới lâm triều, người đi Vương phủ trở về nói, Thương nhi cùng Thất Thất không có trở về. Nàng nói xem, bọn họ làm cái gì thế? Nguyệt Nhi, nếu như, ta là nói nếu như, nếu như bọn họ thật sự yêu nhau, ngươi sẽ ủng hộ họ sao? Ta nghĩ, ta nhất định sẽ ủng hộ! Bi kịch của ta, không muốn lặp lại ở trên người hai đứa nhỏ, bọn họ cũng không sai, giống như ta yêu ngươi, cũng không là sai..."

Thời gian chậm rãi trôi qua, Hoàn Nhan liệt nắm tay Hoàn Nhan Minh Nguyệt, một mực nói liên miên rất nhiều. Lúc gần đi, hắn còn vì Hoàn Nhan Minh Nguyệt chỉnh lại tóc, cuối cùng hôn lên trán nàng, rồi mới trở lại trên mặt đất.

Sau khi đi ra, Hoàn Nhan liệt mới phát hiện đã đến buổi chiều. Kính Đức đóng cửa lại, tiếp tục đem giấy niêm phong dán cho tốt, hai người mới một trước một sau ly khai Trường Thu cung.

Chờ bọn hắn đi rồi, một thân ảnh màu đen xuất hiện ở Trường Thu cung. Vừa rồi, hắn một mực đi theo Hoàn Nhan liệt đến nơi này, đợi rất lâu, mới thấy Hoàn Nhan liệt đỏ mắt đi ra.

Bên trong này rốt cuộc có huyền cơ gì? Một thân hắc y, Phượng tà vuốt lên tờ niêm phong, trầm tư một lát, tìm một phiến cửa sổ không có cài, lật ra rồi đi vào.

Trong phòng này ——

Khi thấy bài trí trong phòng , Phượng tà ngây ngẩn cả người.

Hắn nghi ngờ mình đi nhầm nơi, nơi này đâu phải hoàng cung, rõ ràng chính là khuê phòng Hoàn Nhan Minh Nguyệt! Hắn và Hoàn Nhan Minh Nguyệt là thanh mai trúc mã, khi Hoàn Nhan gia còn chưa chiếm được thiên hạ, hắn đã từng đi qua khuê phòng của Hoàn Nhan Minh Nguyệt trong Hoàn Nhan phủ. Chỗ đó bài trí, cùng với chỗ này giống như đúc.

Tại sao phải như vậy? Phượng Tà bước nhanh đến bên giường, đánh giá hết thảy trong phòng. Sau khi kiểm tra một vòng, trong lòng Phượng Tà càng khẳng định, đúng! Đúng vậy! Tất cả đồ vật trong phòng, kể cả một ít quần áo màu trắng trong tủ treo quần áo kia, dường như cũng là của Hoàn Nhan Minh Nguyệt.

Chuyện gì xảy ra? Tại sao phải như vậy? Chẳng lẽ Hoàn Nhan Minh Nguyệt chưa chết, vẫn một mực ở tại Trường Thu cung? Hoàn Nhan liệt vì sao phải cất giấu Hoàn Nhan Minh Nguyệt, vì cái gì phải làm như vậy?

Phượng tà tựa hồ bắt được một tia manh mối, nhưng mà cái manh mối này lại rất hàm hồ, khiến hắn đoán không ra. Hắn tỉ mỉ kiểm tra một vòng, đều không phát hiện ra vấn đề gì, nhưng mà vừa rồi hắn rõ ràng chứng kiến Hoàn Nhan liệt tiến đến, cuối cùng lại từ chỗ này đi ra, chẳng lẽ hắn tiến đến chỉ là một ngồi một chút?

Không để cho Phượng tà suy đoán nhiều, đã nghe thấy tiếng tiểu cung nữ ở bên ngoài. Phượng tà tiến đến gần cửa sổ, trông thấy hai cái tiểu cung nữ, một người mặc áo trắng, một người mặc áo xanh.

"Tỷ tỷ, ngươi nói xem Nguyệt Quý Phi rốt cuộc trốn theo người nào vậy a? Đều đã lâu như vậy, sao còn chưa bắt được nàng? Chẳng lẽ nàng đã mọc cánh bay?" Cung nữ áo trắng thoạt nhìn tuổi còn trẻ, ước chừng mười ba mười bốn tuổi.

"Suỵt! Nhỏ giọng dùm một chút, ngươi cũng không sợ bị người khác nghe thấy?" Cung nữ áo xanh làm điệu bộ im lặng, rất hiển nhiên, các nàng là tranh thủ lúc rảnh rỗi, tìm người nói chuyện phiếm.

"Không có người nghe thấy a! Bệ hạ cùng Kính Đức công công vừa đi, lúc này sẽ không có người tới. Tỷ tỷ, ta nghe người ta nói, Nguyệt Quý Phi lớn lên rất đẹp, hơn nữa rất được hoàng thượng sủng ái, được cưng chiều nhất lục cung, tại sao nàng lại muốn tự đoạn tiền đồ, ám sát Hoàng thượng?"

Nhắc đến Nguyệt Lan Chi, vẻ mặt của cung nữ áo trắng trở nên vô cùng thần bí, trong khoảng thời gian này chuyện của Nguyệt Lan Chi đã khiến khắp nơi xôn xao, cả kinh thành đều bị lật ra một lần, lại không tìm được Nguyệt Lan Chi, người này phảng phất như tan biến vào không khí.

"Ta cho ngươi biết, trong nội cung này, tai nghe không được gì, mắt thấy cũng là giả tạo, cái Trường Thu cung này đã chết rất nhiều Hoàng Quý Phi, cũng đã chết rất nhiều cung nhân. Nghe nói, trong nội cung của Trường Thu cung này có nhiều chuyện ma quái! Thường cách một đoạn thời gian, có thể nghe được tiếng nữ quỷ khóc ..."

"Ngươi đừng làm ta sợ a!" Nghe cung nữ áo xanh nói như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn của cung nữ áo trắng có chút tái nhợt, nắm chặt cổ áo và quần áo, hướng bốn phía nhìn nhìn.

"Ta nói là sự thật! trước trước sau sau, chỗ này đã chết tám chín vị Hoàng Quý Phi. Nguyệt Quý Phi sau khi mất tích, người ở Trường Thu cung toàn bộ bị mang đi giết. Giống như có một cung nữ là hầu hạ nguyệt Quý Phi, chạy đến thái hậu cầu thái hậu cứu mạng, cuối cùng bị thái hậu dùng trượng đánh chết!"

"Oa, không phải đâu! Thái hậu nương nương không phải luôn ăn chay niệm Phật sao, rất thiện tâm! Tại sao có thể như vậy!" Tiểu cung nữ áo trắng che miệng, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.

"Ngươi nha!" Cung nữ áo xanh dùng ngón tay chọc chọc đối cái trán của tiểu cung nữ, "Người có thể ở cái trong nội cung này còn sống sót, cái nào là thật sự thiện lương! Đã nói với ngươi bao nhiêu lần, muốn sống sót trong hoàng cung, nhất định phải làm người mù, kẻ điếc, người câm! Ngươi nhất định phải nhớ kỹ!"

"Ừ! Tỷ tỷ, ta nghe lời ngươi!"

Hóa ra, đây là hai cung nữ này tỉ muội, đợi các nàng đi, Phượng tà lập tức lộn ra ngoài, ly khai Trường Thu cung.

Vừa rồi đối với lời nói của đôi tỷ muội vẫn vọng bên tai Phượng tà, trong nội cung của Trường Thu cung rốt cuộc có bí mật gì? Vì cái gì hết thảy bày trí trong điện đều giống như khuê phòng của Hoàn Nhan Minh Nguyệt? Trước giờ các nữ nhân ở đây bị chết như thế nào? Trong chuyện này rốt cuộc có bí mật gì?

Tất cả vấn đề chồng chất cùng một chỗ, khiến Phượng Tà nghĩ không ra vấn đề ở nơi này. Chỉ là, lại nghĩ tới lời nói cuối cùng của tiểu cung nữ, đã từng có người đến thái hậu xin giúp đỡ, Phượng tà lén lút đi Cẩm Huyền cung, muốn từ đây tìm được một chút manh mối.

Bên trong Cẩm huyền cung, sau khi lão thái hậu Đông Phương lam vừa mới nghỉ trưa, đại thọ ngày hôm qua, có chút cao hứng, chỉ chơi đùa nhiều hơn trong chốc lát, thì hôm nay đã có chút mệt mõi.

Nhấp một ngụm trà, Đông Phương Lam thư thư phục phục nhẹ nhàng thở ra, ôm Tuyết Nhi, nhẹ nhàng mà chải vuốt lông của nó.

"Thanh cô, Xuân Hạnh thế nào?"

" Vết thương trên người đã tốt lắm, Xuân Hạnh cảm kích tiểu thư cứu nàng, còn nhờ nô tỳ mang nàng đến dập đầu trước tiểu thư."

"Dập đầu thì không cần, làm cho nàng dưỡng thương tốt rồi tới gặp ai gia. Ai gia gần đây mí mắt luôn giật, cũng không biết là có ý nghĩa gì, vừa vặn có Xuân Hạnh đến cùng ai gia nói chuyện Trường Thu cung, làm cho ai gia hiểu rõ, những năm này, trong nội cung rốt cuộc chuyện gì xảy ra."

Nói đến đây, Đông Phương Lam lại nghĩ tới Mộ Dung Thất Thất cùng Phượng thương.

"Ai, ngày hôm qua ai gia nhìn thần sắc của Thương nhi , tim của hắn sợ là còn đặt trên người Thất Thất. Thanh cô a, ngươi nói phải làm sao cho tốt đây! Thương nhi yêu mến Thất Thất như vậy, nhưng bây giờ hết lần này tới lần khác là quan hệ huynh muội, hai đứa này, thật sự làm người ta phải đau lòng. Chỉ là, huyết thống rốt cuộc cũng không thể lẫn lộn, bọn họ lại tiếp tục như vậy, ai gia lo lắng a..."

Lần nữa nghe được giọng nói của Đông Phương lam , trong mắt Phượng tà có thêm sự ôn hòa. Năm đó, nhạc mẫu đại nhân như thế nào đối với hắn, như thế nào đối với Hoàn Nhan Minh Nguyệt, những điều này hắn đều không quên được. Nếu như nói trong nội cung còn có ai là đáng giá tín nhiệm, vậy người hắn duy nhất tin tưởng chính là Đông Phương Lam.

Dù sao, hổ dữ không ăn thịt con, dưới gối Đông Phương Lam chỉ có Hoàn Nhan Minh Nguyệt là nữ nhi, tự nhiên là yêu thương nàng.

Nghĩ được như vậy, Phượng tà thừa dịp không có người, vào trong một gian phòng, tìm chút ít văn chương, viết mấy chữ, đặt ở phong thư, sau khi đi ra, Phượng Tà lén lút thổi một tiếng huýt sáo.

"Gâu" lỗ tai Tuyết Nhi nếu so với con người thì nhạy cảm nhiều hơn, người không nghe được tiếng huýt sáo, nhưng nó lại có thể nghe thấy.

Lập tức, Tuyết Nhi bỗng nhiên từ trong ngực Đông Phương Lam nhảy xuống, vung ra bốn chân nhỏ, chạy ra ngoài.

"Tuyết Nhi!" Thấy con chó nhỏ chạy đi, Đông Phương Lam đứng lên, "Thanh cô, nhanh, nhanh đi đem Tuyết Nhi tìm về!"

Chưa đợi Thanh cô tìm được Tuyết Nhi, thì Tuyết Nhi đã tự chạy trở về, trong miệng lại ngậm một thứ gì đó, tới gần mới nhìn rõ, nguyên lai là một phong thơ. Thanh cô vội vàng nhìn về bốn phía, cũng không thấy bóng người, liền đem phong thư từ trong miệng Tuyết Nhi lấy ra, đem Tuyết Nhi ôm vào trong ngực, quay trở về Cẩm Huyền cung.

"Đây là cái gì?" Nhìn thấy thư trong tay Thanh cô, Đông Phương Lam nhướng mày.

"Lúc nô tỳ nhìn thấy Tuyết Nhi, trong miệng Tuyết Nhi ngậm phong thư này. Theo ý nô tỳ, sợ là có người muốn mượn cơ hội, cùng ngài nói một sự tình."

Đông Phương Lam tiếp nhận thư trong tay Thanh cô, mở ra, chỉ có bảy chữ.

"Hoàn Nhan Minh Nguyệt bị chết oan."

"Loảng xoảng——" Đông Phương lam làm rơi chung trà trong tay, nước trà trên bàn lan tràn ra, cuối cùng nhỏ tại trên người Đông Phương lam .

Nét chữ trên thư này, Đông Phương Lam biết rõ, là chữ của Phượng tà. Chẳng lẽ Phượng Tà không chết? Chẳng lẽ hắn còn sống? Vậy còn Minh Nguyệt? Phượng Tà đã còn sống, vì lại không thấy nàng? Hắn tại sao lại nói Nguyệt nhi bị chết oan? Mười lăm năm trước rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Là cái gì khiến Phượng tà không dám lộ diện?

Môi Đông Phương Lam run nhè nhẹ, nàng không thể tin được nội dung trên thư. Nếu như, điều trên thư nói là sự thật, Hoàn Nhan Minh Nguyệt thật là chết oan, vậy năm đó ở Nhạn Đãng Sơn, rốt cuộc chuyện gì xảy ra?

"Tiểu thư, tiểu thư người làm sao vậy?" Phát giác Đông Phương Lam không đúng, Thanh cô liền bước lên phía trước vịn Đông Phương Lam, nhìn đến lời nói trên tờ giấy trong tay Đông Phương Lam , Thanh cô chấn thất kinh.

"Tại sao có thể như vậy? Đây rốt cuộc là ai ghi?"

"Là Phượng tà." Đông Phương Lam chịu đựng dòng lệ trong mắt, một lần nữa nhìn những lời này trên thư . Đúng vậy, đây là chữ Phượng tà , lúc trước Phượng tà chính là dùng thể chữ 'khải' xinh đẹp này, để viết thư cho Hoàn Nhan Minh Nguyệt .

Khi đó, Minh Nguyệt vẫn là thiếu nữ, còn chưa xuất giá. Bọn họ mỗi ngày đều có thư lui tới. Có một lần hai người giận dỗi, Hoàn Nhan Minh Nguyệt muốn đốt những lá thư này, vẫn là người mẫu thân như nàng, đem những thư tình kia từ trong chậu than lấy ra, lần đó, nàng có xem thư của Phượng tà , cũng nhớ kỹ chữ của Phượng tà, đều xinh đẹp tuấn dật như bản thân hắn.

"Cái gì? Đại tướng quân còn sống? !" Tin tức này thật sự là quá kinh người, Thanh cô che miệng, vừa cẩn thận nhìn lần thứ nhất nội dung trên thư ."Tiểu thư, đại tướng quân đã còn sống, vì cái gì không lộ diện, lại phải dùng phương thức như vậy đến nói cho ngài biết?"

Lời Thanh cô nói, cũng chính là suy nghĩ của Đông Phương lam. Chỉ một lát, Đông Phương lam liền từ trong bi thống khôi phục lý trí.

Phượng tà còn sống, vấn đề này thật là làm cho người ta chấn kinh rồi, nếu như hắn còn sống, mà không tới gặp nàng, chỉ có thể nói rõ một vấn đề. Vậy là đúng theo mặt chữ được ghi, Minh Nguyệt oan, hắn cũng bị oan. Mà người đóng nắp hòm quan tài ở Nhạn Đãng Sơn, chính là Hoàn Nhan Liệt. Phượng tà không phải không lộ diện, mà là không dám lộ diện!

"Thanh cô, đốt phong thư này!" Lúc này, trên mặt Đông Phương lam, xuất hiện sát khí trước nay chưa từng có ,khiến Thanh cô sững sờ. Dường như, vị thái hậu mặt mũi hiền lành này thật lâu, thật nhiều năm rồi bọn họ chưa thấy qua Đông Phương Lam như vậy .

Bất quá nói trở lại, Thái hậu xuất thân tướng môn, năm đó đã cùng Hoàn Nhan Trì nam chinh bắc chiến, như thế nào lại là hạng người bình thường !

Thanh cô đốt thư xong, thì quay trở về bên người Đông Phương Lam, "Tiểu thư, chúng ta nên làm như thế nào?"

"Tra —— "

"Nhưng mà tiểu thư, năm đó khi việc xảy ra, người của chúng ta không phải đã tra xét sao, cũng không tra ra vấn đề gì a!"

"Tra Lý Thu Thủy! lúc trước, Lý Thu Thủy nói Thất Thất là Minh Nguyệt giao cho nàng, tại sao Lý Thu Thủy lại ở Nhạn Đãng Sơn? Nàng đi Nhạn Đãng Sơn làm cái gì? Những điều này ai gia đều phải biết. Ai gia phải biết hết thảy sự tình về Lý Thu Thủy !"

Đông Phương Lam tuy cố gắng làm cho đầu óc mình bảo trì thanh tỉnh, nhưng mà trước mắt là một mảnh hỗn độn, nhìn không tới điểm cuối cùng, không biết nên làm như thế nào. Manh mối duy nhất khiến Đông Phương lam có thể bắt đầu, chính là chuyện của Lý Thu Thủy .

Nàng mơ hồ cảm thấy, Lý Thu Thủy người này không đơn giản, như vậy chuyện năm đó, có phải là Lý Thu Thủy cũng có phần hay không? Phượng tà kêu oan, chuyện này tự nhiên không đơn giản như vậy, Lý Thu Thủy là một nữ tử, làm sao có thể nhấc lên sóng to gió lớn, sau lưng nàng nhất định là có người ủng hộ. Chỉ là, người ủng hộ này rốt cuộc là ai? Chẳng lẽ là hắn... Cho nên Phượng tà mới không dám xuất hiện?

Trong nội cung, một mạch nước ngầm đang lén lút bắt đầu khởi động, mà đôi tình nhân ở núi Sư Tử lại không có chút nào bị ảnh hưởng .

Đến khi Mộ Dung Thất Thất thấy đói mà tỉnh lại, nàng đã rời khỏi giường, ngồi ở trong ngực Phượng thương, trước mặt đối diện một bàn mỹ thực.

"Tỉnh?" Phượng thương hôn trán Mộ Dung Thất Thất , trong mắt đều là sủng nịch, "Đói bụng không? Ta giúp nàng ăn cơm!"

"Để ta tự mình làm!" Phát giác được trên người mình chỉ là một vật áo đơn, mặt Mộ Dung Thất Thất đỏ lên, muốn rời đi ôm ấp của Phượng thương , nhưng khi vừa nhúc nhích, lại nhịn không được "Ai nha" một tiếng.

"Làm sao vậy?" Phượng thương để đũa xuống, ân cần nhìn xem Mộ Dung Thất Thất."Khanh khanh, có phải nàng có chỗ không thoải mái hay không?"

Cái vấn đề này, khiến Mộ Dung Thất Thất trả lời thế nào? Nàng lúc này toàn thân đau nhức, nhớ tới thân, chân lại như nhũn ra, chỉ có thể ngã vào trong ngực Phượng thương, nhìn vẻ mặt quan tâm của Phượng thương , Mộ Dung Thất Thất đỏ mặt lên, nàng không nói lời nào, Phượng thương càng sốt ruột.

"Rốt cuộc làm sao vậy? Có phải là... Còn đau?"

Phượng thương nói lời này, khiến mặt Mộ Dung Thất Thất càng đỏ hơn. Nghĩ đến đêm qua nhiệt tình chọc lửa, nàng tựa đầu trực tiếp chôn ở trong ngực Phượng thương, không chịu ngẩn lên.

Biểu hiện của Mộ Dung Thất Thất, làm cho Phượng thương lập tức đoán được tiểu nữ nhân này nghĩ gì trong lòng, hắn chăm chú ôm Mộ Dung Thất Thất, nhẹ giọng nở nụ cười, "Ta và nàng đều là vợ chồng, sao Khanh Khanh vẫn còn ngượng ngùng như vậy?"

"Còn không phải tại chàng!" Mộ Dung Thất Thất ở trong ngực Phượng thương "Nén giận" nói, chỉ là trong cái nén giận này có sợi sợi ngọt ngào, lại làm cho tình cảm giữa hai người càng thêm gần hơn.

"Đều là ta không tốt! Ta tuy vẫn muốn khắc chế chính mình, nhưng mà Khanh Khanh, nàng thật sự đẹp quá..."

"Không cho nói!" Mộ Dung Thất Thất ngẩng đầu, bàn tay nhỏ bé bụm lấy miệng Phượng thương , "Không cho nói ra!"

Nhìn thấy đôi mắt đẹp của Mộ Dung Thất Thất nhuộm đầy ngượng ngùng, Phượng thương duỗi đầu lưỡi ra , tại lòng bàn tay nàng dạo qua một vòng, khiến trong lòng bàn tay của Mộ Dung Thất Thất truyền đến tê dại, nàng vội vàng lấy ra.

"Thương, chàng học xấu!" Cô gái trong ngực hờn dỗi, khiến tâm tình Phượng thương thật tốt. Vừa định hôn môi Mộ Dung Thất Thất, lại nghe được từ bụng nàng phát ra tiếng "ọt ọt" ,nhìn lại , đầu của Mộ Dung Thất Thất suýt nữa là úp xuống đất.

"Đến, ta đút nàng ăn cơm!" Biết rõ Tiểu Vương phi của hắn da mặt mỏng, Phượng thương không hề trêu chọc nàng, mà bắt đầu gắp món ăn, từng miếng từng miếng đút cho Mộ Dung Thất Thất.

Cũng không biết tại làm sao, đại khái chắc do đói bụng, lại mệt muốn chết rồi, cho nên Mộ Dung Thất Thất lần đầu ăn hai chén cơm.

Vuốt cái bụng phình ra, Mộ Dung Thất Thất lộ ra một nụ cười thỏa mãn . Lúc này nàng mới phát hiện, Phượng thương một ngụm còn không có ăn, lại nhìn những thức ăn trên bàn kia, bị nàng ăn thiệt nhiều, chỉ để lại chút ít "Cơm lạnh canh nguội", Mộ Dung Thất Thất ngại ngùng nở nụ cười.

"Cái kia, muốn lấy thêm một chút hay không? Ta quá đói, nên đã ăn sạch."

"Không cần, ăn những món này là được rồi!"

Cho Mộ Dung Thất Thất ăn no, Phượng thương trực tiếp dùng nước canh ăn cơm, ăn ba chén.

Chứng kiến bộ dáng Phượng thương lang thôn hổ yết, Mộ Dung Thất Thất rất khó đem người trước mắt này cùng nam tử bình thường ưu nhã kia coi là một. Chứng kiến Mộ Dung Thất Thất há miệng, vẻ mặt kinh ngạc, Phượng thương lộ ra nụ cười mê chết người không đền mạng .

"Như thế nào, có phải là càng nhìn càng cảm thấy nàng có ánh mắt tốt, tìm được nam nhân tốt không?"

Phượng thương da mặt dày như vậy, khiến Mộ Dung Thất Thất nhịn không được thè lưỡi, "Mới không phải! Ta bình thường thấy chàng là công tử văn nhã, ngẫu nhiên gặp một mặt không bình thường này của chàng, có chút bị dọa."

"Ha ha,hóa ra trong suy nghĩ của Khanh Khanh, ta là một công tử văn nhã a!" Buông chén, lau miệng, Phượng thương vén tóc của Mộ Dung Thất Thất lên, trong nội tâm hạnh phúc càng tràn đầy thêm.

Hắn trước đây chưa từng nghĩ tới chuyện như vậy, không dám nghĩ, cũng tưởng tượng không được. Hôm nay, người yêu đang tựa trong ngực, cùng hắn cùng giường chung gối, cùng ăn, thời khắc như vậy thật sự là quá tốt đẹp, Phượng thương hận không thể vĩnh viễn đều đắm chìm trong loại hạnh phúc này, vĩnh viễn không cần phải tỉnh lại!

"Ta trước kia lãnh binh ở bên ngoài, thường xuyên ăn cơm như vậy. Có đôi khi ở ngoài quân trại, chỉ có thể ăn lương khô, lương khô ăn xong rồi, thì ăn rau dại. Đôi khi, còn phải đi săn con mồi, để có ăn thịt. Về phần rau cỏ cùng hoa quả, đó quả thực chính là xa xỉ phẩm. Ta là tướng quân, đãi ngộ tốt hơn nhiều, ngược lại chiến sĩ phía dưới , phi thường vất vả, bọn họ thường thường ăn rau dại, thời gian ấy, thật sự là rất làm cho người ta hoài niệm..."

Theo Phượng thương miêu tả, Mộ Dung Thất Thất phảng phất thấy được Phượng thương cưỡi ngựa vung đao , như thiếu niên thiên thần toát ra uy vũ đến bực nào . Hóa ra, nam nhân này còn có kinh nghiệm như vậy, xem ra nàng ngày thường nhìn thấy, chỉ là một phần của hắn, còn phải ra sức đào móc thêm mới được.

"Hiện tại không có chiến sự, trở lại kinh thành, sống an nhàn sung sướng lâu, ta lại là lười nhác xuống, biến thành cậu ấm!"

Nghe được ý hoài niệm sâu kín trong lời nói của Phượng thương, Mộ Dung Thất Thất đưa tay, đem bàn tay của mình đặt ở trong lòng bàn tay của Phượng thương.

"Thương, ta nghe ý của chàng sao giống như đặc biệt hi vọng chiến tranh —— "

"Hảo nam nhi chí ở bốn phương, chỉ cần là binh sĩ nhiệt huyết, đều hi vọng chính mình rong ruổi chiến trường, thi triển một thân khát vọng. Ta là nam nhân trong nam nhân, tự nhiên cũng không ngoại lệ!"

Phượng thương nói như vậy, Mộ Dung Thất Thất cũng có thể hiểu được. Phượng thương ở bên người Phượng tà lớn lên , từ nhỏ tự nhiên là mưa dầm thấm đất, chắc hẳn khi còn nhỏ hắn cũng đem Phượng tà làm thần tượng của mình, muốn trở thành đại tướng quân, sa trường uống máu a!

Mộ Dung Thất Thất nửa ngày không có lên tiếng, Phượng thương cho rằng nàng bị ý nghĩ của mình dọa, vội vàng trêu chọc nàng vui vẻ, "Nàng yên tâm, ta hiện tại có nàng rồi, sẽ không muốn đánh đánh giết giết nữa. Ta muốn ở bên nàng, ở bên con của chúng ta, các ngươi là tất cả của ta, mới là người ta phải bảo vệ !"

Lúc nói chuyện, Phượng thương để tay ở trên bụng Mộ Dung Thất Thất, thấy hắn như vậy, Mộ Dung Thất Thất xấu hổ, "Còn không biết lúc nào sẽ có tiểu bảo bảo! Thương, chàng thích nam hài tử, hay là thích nữ hài tử?"

"Đều yêu mến! Chỉ cần là con của chúng ta!" Lúc nói chuyện, tay Phượng thương lại bắt đầu không thành thực, cách áo đơn,thăm dò trên người Mộ Dung Thất Thất .

Thấy cảm giác tê tê truyền đến, Mộ Dung Thất Thất kinh hô một tiếng, vội vàng bắt lấy cái tay không an phận của Phượng thương, "Thương, bây giờ là ban ngày... Nói không chừng Tố nguyệt bọn họ đã đi Vô Cực Cung, còn không biết kết quả như thế nào..."

"Trên đời này đã không có Vô Cực Cung —— "

Trải qua một đêm trước, Phượng thương đã thuần thục rất nhiều, chỉ là hai cái, tựa giải khai nàng áo đơn, lộ ra một mảnh phong tình. Phong cảnh xinh đẹp như vậy, liền kích thích ánh mắt Phượng thương, khiến thân thể hắn nguyên bản đang ngủ say , lập tức thức tỉnh, rục rịch, kích động.

"Đừng... Giữa ban ngày, xấu hổ muốn chết..." Mộ Dung Thất Thất còn muốn từ chối, thì Phượng thương lại cúi đầu, cắn lấy xương quai xanh tinh sảo khéo léo của nàng. Chỗ này, vốn là một mảnh trắng nõn, trải qua một đêm triền miên, đã sớm hiện đầy điểm điểm hồng tinh.

"Khanh khanh, nàng rất đẹp ——" Phượng thương nỉ non, "Thật sự đẹp quá... Như thế nào ăn đều ăn không đủ no..."

Mục lục
Ngày đăng: 29/02/2016
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Ludo Saga - Cờ cá ngựa hay nhất hành tinh

Mục lục